“Không cần, chúng ta đi vào thôi” Sở cảnh mộc thật sâu liếc Vân Uyển phù một cái, có chút bất đắc dĩ, lại có nhiều điểm chua xót, ôm Lục phù đi vào cửa cung…
“Cảnh mộc..” Vân uyển phù muốn tiến lên nhưng bị Quang vinh vương giữ tay nàng lại.
“Đừng nên quên thân phận của mình, Quang vinh vương phi…” Hắn âm độc
cố tình cường điệu ba chữ Quang vinh vương phi như để nhắc nhở nàng…
Nhu thuận nhìn xuống, khoé môi của Lục phù gợi lên ý châm chọc…
Không đành lòng phải không? Nàng nâng mắt nhìn con đường thẳng tấp,
trầm giọng trang nghiêm, giống như vô tình hỏi “ Vương gia đúng là một
người có lòng”
Sắc mặt của Sở cảnh mộc trầm xuống, giận dữ trừng mắt liếc nàng một
cái, tâm tư hắn bị người khác nhìn thấy nên con ngươi hiện lên vẻ phẫn
nộ cùng phức tạp, Lục phù làm như không phát hiện, ánh mắt không ngừng
lưu chuyển trên ánh đuốc đang lay động trong cung đình..
Vòng tay ôm ấp nhất thời thả lỏng, nàng cảm thấy có chút lạnh…
Trong gió thu hiu quạnh, lệ của Vân uyển phù tuôn rơi như suối, nhìn
hình dáng hai người biến mất càng lúc càng xa, giống như hắn cùng nàng
đã cách nhau một hòang hà không thể vượt qua.
Nàng không tin, tuyệt đối không tin, bọn họ có ba năm thời gian ngọt ngào, nàng không tin hắn có thể quên không còn một mảnh.
Khi bọn họ đi vào, tạo ra một cảnh tượng kinh diễm không ngừng, Sở
cảnh mộc cùng Lục phù phía trước, Quang vinh vương cùng Vân uyển phù ở
phía sau, hai đôi bích nhân rất xứng đôi làm cho mọi người như ngừng
thở…
Nơi đây đều là vương hầu, là những người đã trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng cũng bị nỗi kinh ngạc làm cho trợn tròn hai mắt….
Hai nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, phong tư yểu điệu, đầy ấp phong tình,
làm cho yến hội trở thành một cảnh yên tĩnh, tiếp theo đó là những tiếng tán thưởng…
Ngọn lửa trong mắt của Tấn vương toát ra, giống như đã chấm trúng con mồi, khóe môi tà mị nhè nhẹ cười lạnh, Sở vương nầy quả thật diễm phúc, lấy sai tân nương mà cũng có thể có được một nhan sắc xinh đẹp như vậy.
Phù dung vương phi, thật là người cũng như tên..không có chút giả dối…
Sau quy cũ và lễ tiết, Sở cảnh mộc ngồi vào chổ của mình, ti trúc dễ
nghe vang lên, y phục rực rỡ dao động, Lục phù âm thầm quan sát cung yến nầy…
Ở phía trên cao, mặc dù hoàng đế thân khoác hoàng bào, nhưng vẻ già
nua đã hiện rõ, hoàng đế giống như cọng cỏ dại héo tàn trong ngày đông
giá rét. Bên cạnh của ông là một nữ tử, ngọc trâm lay động, đầu giắt
minh châu, phát ra ánh sáng loé mắt trong đêm, mặc dù đã là một thiếu
phụ trung niên nhưng dưỡng nhan thật tốt, một thân tòan tơ lụa, vàng
chói lóa mắt, diễm lệ phi thường. Nàng chỉ là quý phi nhưng mặc một
thânvàng óng như thế,? Như vậy rõ ràng rất có thế lực…
Đối diện là vài vị hoàng tử đang ngồi, thái tử nho nhã quý khí, giữa
hai mắt hiện ra vẻ mệt mỏi, nếu sinh ra ở ngòai cung đình nhất định sẽ
trở thành văn sĩ, đáng tiếc hắn đã chọn nhầm nơi để đầu thai…
Nhìn thấy Tấn vương…đáy lòng của Lục phù cười lạnh, rốt cuộc đã nhìn
thấy tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện….được đồn đãi là người rất ngoan độc,
dáng vẻ đường đường, vẻ tươi cười bên ngoài không hợp với một người có
tâm điạ tàn khốc như thế….Thấy ánh mắt nàng nhìn qua, hắn gật đầu thăm
hỏi, nở nụ cười. Lục phù sửng sốt cả người, nụ cười nầy giống như sài
lang nhìn thấy con mồi cười…Nàng cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi vào xương cốt, không khỏi hướng tới nơi ấm áp bên người…
“Phù nhi…cảm thấy như thế nào?” Thấy sắc mặt nàng không tốt, Sở cảnh mộc ôn nhu hỏi.
“Lạnh..” Lục phù nhẹ phun ra một chữ, miễn cưỡng cười cười. Một ánh
mắt khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, Tấn vương là người thứ nhất…
Tiếp theo nhìn đến Quang vinh vương, nàng đã gặp qua, nhưng vì ở quá
xa, thâm ý trong mắt hắn nàng nhìn không rõ, mơ hồ cảm thấy được hắn
thay đổi không ít, không còn như ngày đó ở Phong ba đình nhìn thấy chính khí nghiêm nghị. Thời gian chỉ mới ngắn ngửi hơn nửa năm a…Hắn đã biến hoá nhanh như vậy có thể thấy được việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nầy quyết liệt đến cở nào, đứng trong một nơi đầy máu nhuộm, ai có thể giữ
được sự tinh khiết như tờ giấy trắng…
Nàng không khỏi nhìn về Sở cảnh mộc ở bên cạnh, không giống như vẻ ôn nhu khi ở bên cạnh nàng, hắn đang ngồi yên lặng với sắc mặt lạnh như
băng, như được bao phủ bởi một tầng băng dày đặc, không ai có thể phá
vỡ. Làm cho người khác không dám đến gần, …Nàng cảm thấy có chút không
thỏai mái, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn….
Trong yến tiệc hôm nay, xoay quanh hắn và mấy vị hoàng tử, trong lời
nói của mọi người, hoặc tỏ vẻ kính sợ, hoặc trở nên khúm núm, cũng có
nịnh nọt …không biết là thật hay giả, mọi người như đang mang những
chiếc mặt nạ vô hình…
Họ đem mặt thật của mình che dấu rất kỹ, nơi hoàng cung xinh đẹp hoa
lệ nầy, quả nhiên là khó phân biệt, ở bên ngoài tầng tầng đều được che
đậy, khó có thễ biết đâu là thật, đâu là giả…
Hoàng đế có bảy nhi tử, nhưng chỉ có năm người ở đây, hai vị kia vẫn
là thiếu niên mi thanh mục tú, chỉ trên dưới hai mươi…Thật đáng buồn cho vận mệnh, tranh chấp lợi hại như vậy, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một mà thôi, ngai vàng cũng chỉ có một, cuối cùng cũng chỉ có một người có
thể ngồi lên, mà những người khác sẽ không tránh khỏi sẽ bị lưu đày hay
ban cho án tử…mọi việc rồi sẽ ra sao đây?
Hiện giờ còn lại trong triều đình, trừ bỏ Sở vương, nếu không phải là người của Quang vinh vương thì cũng là người của Tấn vương.
Ánh mắt của Vân uyển phù thủy chung không rời Sở cảnh mộc, mang theo
vẽ si mê cùng không thể tin tưởng, còn có tâm tình không hiểu, dung nhan kiều diễm tràn ngập một vẻ đau thương, lòng tràn đầy phiền muộn..
Mà người bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt, khuôn mặt lạnh lùng
không hề có độ ấm, trừ bỏ nàng còn có người biến sắc mặt nhanh như vậy,
hắn không thể nào không nhìn ra ánh mắt của Vân uyển phù, thật sự hắn
thờ ơ như thế sao? (Ý nói Sở cảnh mộc thờ ơ nhìn Vân uyển phù làm cho
Lục phù thắc mắc)
Mà thái độ của Quang vinh vương cũng làm cho người ta tò mò, ánh mắt
của thê tử mình luôn nằm ở trên người một nam tử khác, hắn giống như
không để ý, cố tình uống rượu, lại như vô tình thoáng nhìn qua bên
người Lục phù…
Bây giờ đã là hơn nửa năm sau khi chuyện sai kiệu hoa mọi người đều
biết, hiện giờ gặp lại nhau, nhưng thật ra có chút kỳ quái…..có một tia
quỷ dị phiêu đãng trong không gian…
“Sở vương gia, vị nầy chính là Phù dung vương phi sao?” một thanh âm
lanh lãnh vang lên. Nàng quay đầu lại biết được vị mới vừa cất tiếng
hỏi là Hàn quý phi đang cao cao phiá trên…trong ánh mắt lợi hại của quý
phi có vẻ giả dối…
“Vâng”..giọng nói của Sở cảnh mộc không lộ ra biểu tình, cung kính
vuốt cằm đáp, Lục phù ở bên cạnh rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn không
có độ ấm.
“Tốt lắm, cùng ái khanh thật sự là anh hùng mỹ nhân, một đôi tuyệt
phối, đúng rồi còn nghe nói chuyện vương phi ở An dương một kiếm chém
tri phủ, quả thật là không thua cho tu mi, khiến người khâm phục” vẻ
châm chọc trong lời nói không thể dấu diếm…
Ánh mắt của mọi người chuyển đến trên người bọn họ, hơn phân nửa là
muốn xem kịch, quyền thế của Sở vương nầy quá lớn, lại không để cho Tấn
vương, Quang vinh vương sử dụng, có vẻ như không đắc tội với ai, nhưng
thật ra cả hai hắn đều đắc tội. Không ít người đã sớm chờ xem kịch nầy
từ lâu, Sở cảnh mộc từ trước đến nay rất lạnh lùng, không kết giao với ai, trừ bỏ vài người võ tướng bên ngoài, trong triều không có vây
cánh. Mà hoàng đế chưa nói chuyện, quý phi nương nương đã đặt câu hỏi,
dù không thể chạm tới Sở vương, nhưng cũng có thể động tới Sở vương phi, cho hắn một lời cảnh cáo phủ đầu cũng tốt.
Sở cảnh mộc nhẹ nhàng cười, nhìn thoáng qua Lục phù bên cạnh “ Quý
phi nương nương…An dương phủ ăn hối lộ trái luât, ức hiếp dân chúng đã
lâu, bổn vương muốn xử trí hắn, vương phi chỉ là tiện tay thay bổn vương thôi”
Chỉ bằng một câu nói đã đem hết trách nhiệm chuyển tới trên người
hắn, Hàn quý phi lạnh lùng cười, nhìn dáng vẻ xuất chúng của Lục phù bên cạnh đang đềm đạm cười, như bọn họ đang nói gì không liên quan đến
mình.
“Sở vương thật sự là có tình có nghĩa, xem ra âm kém dương sai là một chuyện tốt, đúng không?”
Tấn vương tà mị cười với âm thanh châm chọc, Sở cảnh mộc cùng Lục phù mặt không đổi sắc, mà mặt của Quang vinh vương lại hiện ra vẻ tàn khốc, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ có Vân uyển phù nghe thấy
những lời nầy uỷ khuất nhìn về phía Sở cảnh mộc, thấy vẻ mặt sắc lạnh
của hắn, nàng càng thêm ra vẻ đềm đạm đáng yêu.
Như vậy rõ ràng là khiêu khích, Quang vinh vương dĩ nhiên hiểu được,
nhìn thấy Lục phù vẫn luôn tươi cười, nhất thời trong đầu hiện lên ý
niệm, lúc trước nếu người hắn lấy là nàng cũng không sai…Hắn lắp bắp
kinh hãi, Sở cảnh mộc nhìn thấy ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lục
phù, lãnh liệt đảo mắt nhìn hắn một cái, ngầm có ý cảnh cáo.
Trong yến hội, ca múa tưng bừng, nơi nơi vui vẻ hoà thuận, cao cao
phía trên, hoàng đế cùng Hàn thị nói cười liên tục, mà trong lúc đó vài
vị vương gia tuổi trẻ đang ngồi, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra là
ba đào mãnh liệt, như có mạch nước ngầm đang chảy qua, mỗi từ ngữ mỗi
lời nói của bọn họ, đều có ẩn ý ngầm, vẻ tươi cười giả dối hiện ra trong đáy mắt. Nghe Quang vinh vương cùng Tấn vương, ngươi nói một lời ta
nói một tiếng, quốc trượng cùng thừa tướng cũng cười hùa theo, Lục phù
ảm đạm cười, lúc nầy mới cảm nhận được cuộc đoạt vị đã đi vào hồi quyết
liệt, công nhiên ở trong cung yến đấu đá lẫn nhau, đã có khí thế như
thế.
Ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, hắn cười đến già nua, vận mệnh đã
hết, đã hơn mười năm trầm mê tửu sắc, không hề phát hiện chung quanh
mình đang rất loạn hay sao?
Ngai vàng ở phía sau hắn là mục tiêu chú ý của người trong thiên hạ,
cũng là Quang vinh vương, Tấn vương dẫm lên xương trắng để đi lên, vương miện loè loè chói mắt, từ xưa đến nay vương vị có nhiều hấp dẫn như
vậy, quyền lực lại đáng yêu như thế, làm cho vô số anh hùng cúi đầu khom lưng.
Nàng thấy qua đủ loại cười trên miệng đám quan lại, trên bàn bày đầy
sơn hào hải vị, hương trà thơm lượn lờ quanh mủi, chợt nhớ đến bảy ngày ở thành An dương, nhất thời cảm khái rất nhiều…
Cách bức tường cao cao của hoàng cung, ở bên ngòai lại khác biệt nhiều như thế…
Trong yến hội, rượu đã quá ba vòng, nhiều người muợn rượu cố tình
châm chọc, không ít phu nhân của quan lại tụ tập cùng một chổ, đàm luận
nói khoát, bảo trượng phu của mình ở trong triều như thế nào như thế
nào…Dối trá khoe khoang…Sở cảnh mộc biết nàng không vui, khi có người
lên tiếng mời cũng thay nàng từ chối, không để cho nàng rời khỏi người
để tránh đi những phiền toái…
Lục phù thong thả đi ra ngoài hoa viên dạo, nàng lấy cớ phiền muộn
muốn đi một vòng …Trong ánh sáng mờ nhạt của cung đình chiếu xuống, nàng nhàn nhã đi tới, khoé môi mang theo ý cười như có như không. Cách biệt đã lâu, gặp lại người yêu ngày xưa, hắn nhất định sẽ có nhiều tâm sự
cùng chăm sóc, nàng nghĩ thầm….
Hoàng cung nầy, tường cao ngói hồng, nơi nơi rộng lớn, nhưng cũng
không khỏi cuốn vào phiền muộn, trong bóng đêm mênh mông, có nhiều điểm
không rõ, Cảnh hi cung và Tú an cung, nhưng lại lớn nhỏ khác nhau, mà
hoa viên nầy lại có một cảnh trí khác biệt, mặc dù đã vào cuối thu, vẫn
có muôn hoa đua nở, kia hoa cúc xinh đẹp, nầy hoa quế tỏa hương, còn có
rất nhiều loài hoa kiều diễm nàng không biết tên.
Tay của Lục phù chạm vào một bông hoa màu tím yêu kiều, giống như mẫu đơn lại giống như thược dược, không giống với những bông hoa thanh lệ khác. Đưa đầu ngón tay còn vương lại hương hoa lên mủi ngửi, đây là
hoa gì, nàng chưa từng gặp qua.?
“Hoa đó gọi là tử tinh mẫu đơn” một âm thanh xa lạ vang lên, nàng
nhíu mi, quay đầu lại bắt gặp môt khuôn mặt đường đường, sắc mặt hồng
hào, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ tự đắc, mang theo nụ cười quỷ dị.
Lục phù nhìn xuống, trong mắt đầy sắc lạnh, khom người hành lễ “ Tấn vương vạn an”
Thong thả bước qua, hừ một tiếng, cười, đôi mắt lãnh khốc nhìn chằm
chằm Lục phù, tóc đen như mực được giắt một cây trâm thúy ngọc, thân
hình xinh đẹp quyến rũ, càng hiển hiện một nhan sắc mỹ lệ phi thường, ở trong yến hội, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã làm cho tâm hồn của hắn dao động, như bị câu dẫn mất linh hồn…
Tuyệt sắc như thế, vốn nên xứng thiên hạ đệ nhất…
Trên đời có một số người, chỉ cần nhìn một cái, liền thấy yêu thích, cũng không cần lý do…
“Vương phi đa lễ, bổn vương không dám nhận” Tấn vương cười lạnh, một màn sương hiện lên trong mắt, hai tay nâng nàng dậy, Lục phù đứng lên,
tránh né tay của hắn, âm thầm suy nghĩ hắn tới đây có dụng ý gì.
“Vương phi thật sự là hào phóng, biết trên đường tới đây bổn vương thấy gì không?”
“Vương gia nều nghĩ muốn cho biết, Lục phù sẽ lắng nghe” nàng cười
khẽ nhìn hắn, tươi cười như gió xuân, nhưng tâm trạng lại lạnh như băng, nếu không phải trong cung nầy gặp hắn, hắn đã sớm phơi thây ngoài
đường…
“Ta gặp Sở vương cùng Quang vinh vương phi” hắn nhìn chằm chằm nàng
trên mặt hắn tươi cười, nữ tử bình thường nghe nói trượng phu của mìng
gặp lại tình nhân cũ sẽ có biểu tình như thế nào, nhưng nàng cái gì cũng không có, ngay cả đáy mắt tươi cươi cũng không vơi đi…
Cách đó không xa có vài người cung nữ chậm rãi đi qua, đèn đuốc trong cung đình phát ra âm thanh tí tách, như muốn phá đi không gian yên
lặng, các cung nữ liền cúi đầu không dám nhìn chung quanh, bước đi nhẹ
nhàng rất nhanh vượt ra khỏi hoa viên giống như không dám dừng lại.
“Vương gia cùng Quang vinh vương là bạn cũ, không gặp lâu ngày, thì
sẽ ôn lại chuyện cũ một phen, có gì Tấn vương phải kinh ngạc” Lục phù
tươi cười, không để ý đến đáy mắt của hắn có sắc lạnh. Rốt cuộc hắn muốn làm gi? vốn nghĩ đến hắn muốn tìm nàng là để thông qua mượn sức của Sở cảnh mộc, hiện giờ xem ra không phải là chuyện nầy, nàng nhíu mi hơi có chút khó hiểu, bên trong cung đình xa hoa, lòng người cũng hay thay đổi không thể đóan biết được.
“Vương phi không cần lo lắng sao, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy?”
Hình như hắn cố ý tra tấn, hắn từng bước đến gần, dù cho muôn hoa đưa
hương, Lục phù mơ hồ cảm nhận được có tia bức người, Tấn vương nầy tàn
khốc nổi tiếng cũng không đơn giản.
Lục phù vui cười tránh qua một bên không đáp hỏi lại “ Tấn vương gia, hôm nay thấy sắc trời như thế nào?”
Ngẩng đầu nhìn phía chân trời, không thấy ánh sáng, chỉ thấy một màu âm trầm hắc ám, hơi có gió lạnh mãnh liệt, làm người lạnh run, Tấn
vương mặc dù không hiểu nàng hỏi có ý gì, vẫn thành thật đáp “Thu đã tàn có chút lạnh”, Lục phù cười “ Gió lạnh gào thét nầy làm cho người ta
lạnh thấu tâm can, Tấn vương nghĩ củi khô có thể bốc cháy, có thể đốt
sao?”
Một trận tiếng cười chói tai vang lên, tiếng vỗ tay có tiết tấu hoà
theo, từng đợt theo đến tai của Lục phù, như gió lạnh thổi thẳng đến
tiếnvào trong vạt áo của nàng, trên người nàng dù được bao phủ loại da
điêu cực hiếm, lại vẫn như cảm nhận được cái lạnh bức người…
“Vương phi rất thú vị, so với tưởng tượng của ta còn thú vị hơn
nhiều” Tấn vương áp sát vào nàng, ngả ngớn nâng cằm của nàng lên, trong đáy mắt hàn băng không tan, giống như thương tiếc, giống như đáng tiếc, tiếp tục nói cười “ Giai nhân như thế nầy lại làm bạn với người lạnh
lẽo như Sở vương, thật là phù dung bạc mệnh”
“Người tâm lạnh làm bạn với người tâm lạnh, không phải là tuyệt phối của nhân gian sao?”
“Ahhh?” Hắn tà mị chớp mi, đôi mắt tàn nhẫn hiện ra vẻ thú vị “ Vương phi cũng là người tâm lạnh sao?”
Trên mái hiên có ánh đuốc phát ra ánh sáng âm u mờ nhạt, chiếu rọi
vào đường cong trên mặt Tấn vương rất rõ ràng, đáy mắt lạnh lẽo của hắn
cũng rơi vào đáy mắt của Lục phù. Dưới cằm ẩn ẩn đau, cả người lạnh như băng, nghĩ muốn đẩy hắn ra, rồi lại nhớ tới thân phận của hắn, nàng
ráng nhịn xuống, khóe môi lộ ra đường cong tuyệt đẹp “ Vương gia, đa số người nơi đây là phàm nhân tục tử, mắt thường nhìn thấy cũng không có
suy nghĩ giống nhau, giống như cử chỉ của vương gia hiện giờ, nếu rơi
vào ánh mắt của mọi người không biết họ sẽ nghĩ nhu thế nào?’
Tia lạnh lẽo bén nhọn hiện lên trong mắt hắn, lực đạo trong bàn tay
lại tăng thêm vài phần, lãnh khốc tà mị cười, nhả ra từng tiếng từng
tiếng một những chữ vô tình “ Ngươi uy hiếp bổn vương?’
Dưới cằm rất đau, Lục phù cố chịu đựng, nàng vẫn cười khẽ “ Tấn vương suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ là lo lắng cho Tấn vương, đây là nơi trọng
điạ của hoàng cung, bí mật khó giữ nếu có nhiều người biết rồi bị truyền ra cái gì, không phải làm cho người ta phiền não sao?”
Khi nói những lời nầy lại có những cung nữ đi ngang qua, vài người
nhìn thấy có chút kinh ngạc nhưng cũng không dám đứng lại, cầm đèn lồng
vội vàng bước đi, giống như có thú dữ đang đuổi theo phiá sau, không dám dừng laị, chỉ để lại hàng loạt dấu chân sợ hãi.
Tấn vương cười lạnh, lại tiến tới gần hơn “Ngươi xem, ai dám lắm
lời?” Hắn lạnh lùng áp sát mủi vào hai má trắng nõn của Lục phù, hơi
thở dày đặc phả vào mặt nàng, ngả ngớn nói cười “ Trong bóng đêm mông
lung nầy, ta cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt thế của vương phi, không có
người có thể so sánh, làm cho bổn vương động lòng rồi, phải làm sao bây
giờ?”
Theo lời nói,một tay nhẹ nhàng xoa xoa lên cổ mềm mại của Lục phù,
giống như nâng niu, giống như tra tấn, một tấc cũng không rời cổ nàng,
tư nhiên thong thả, những câu nói dịu dàng, động tác cũng như gió xuân “ Từ xưa hương ôn nhu là cạm bẩy anh hùng, ngươi nói, nếu vương phi có
chút bất trắc gì, Sở vương vì ngươi sẽ phản ứng như thế naò?”
Lục phù kinh hãi, lần đầu tiên cảm giác được cái chết của mình đang
đến gần, giống như ở trong vòng vây của thú dữ, bốn phía đều là tường
cao hoàng thành ngăn trở, không khí nguy hiểm vây quanh, cổ họng bỗng
nhiên căng thằng, hô hấp trở nên khó khăn, thấy mặt nàng ửng đỏ tỏ vẻ
khó chịu, hắn có chút buông thả lỏng tay ra. Gió đêm lành lạnh, từng
chút từng chút thổi vào lòng nàng, môi của Tấn vương dần dần đưa tới
gần, tâm của Lục phù lại nhớ tới thù hận, tất cả lóe lên trong đầu,
nhưng lại không có phương pháp gì thoát thân. Một cơn gió lạnh thổi
qua, cảm thấy thân mình đổ một tầng mồ hôi lạnh, bỗng nhiên linh cảm
chợt loé, nàng la lớn “Quang vinh vương gia …”
Tay dưới cằm đột nhiên buông lỏng, Lục phù thở phào nhẹ nhõm, lui ra
sau hai bước, lòng cũng thả lỏng theo, âm thầm sinh ra oán giận, Phượng
quân chính, rồi có một ngày ta sẽ làm cho ngươi kinh sợ gấp trăm lần.
Tấn vương quay người nhìn lại, chỉ có gió lạnh vi vu, không có bóng
người nào khác, trên chóp mủi hoa quế đưa hương, tia lạnh lẽo trong đáy
mắt hắn càng thêm sâu, vẻ âm độc lộ ra, nhưng lại ngoan độc cười “ Vương phi rất thông minh, làm cho bổn vương mở rộng tầm mắt”
Lục phù nhè nhẹ thở, cười nói “ Quang vinh vương cùng Tấn vương giao
tranh, thiên hạ ai cũng biết, nguyên lai, trong thiên hạ nầy Tấn vương
cũng phải e dè một người”
Tấn vương Quang vinh vương tranh đoạt lẫn nhau, lúc bình thường ai ai cũng thận trọng, ai dám để người khác nắm được nhược điểm của mình, lúc nầy chỉ có kêu tên của Quang vinh vương mới làm hắn ngừng tay, Lục phù
cười khẽ, thân hình thong thả di chuyển rất mê người.
“Giỏi cho một Phù dung vương phi, càng hợp với khẩu vị của bổn vương, không nghĩ tới một nữ tử khuê các, lại có kiến thức như thế nầy” Hắn
trầm ngâm, đôi mắt lạnh lẽo chợt ấm lại, vẻ băng lãnh nhè nhẹ tan chảy,
vẻ lãnh khốc được thu hồi, ngẩng đầu thâm trầm nhìn về phía chân trời,
hình như có chút suy tư, hỏi “ Trên đỉnh Tường Vân nầy, vương phi nghĩ
ai là người có thể bước lên?”
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Lục phù giật mình trụ lại, nhìn về phía hắn cười lạnh, thầm nghĩ, ta chỉ biết tuyệt đối không phải là
người, ngươi sẽ không có mệnh ngồi lên a.
“Vương gia thật là chê cười, ta chỉ là nữ nhi của thương nhân, lại
không biết xem thiên văn, không thông hiểu vận mệnh, đây là phân tranh ở trong triều đình, muôn biến vạn hóa, kết quả sẽ như thế nào, ta thật sự không đóan ra”
“Vương phi thành thật như thế làm bổn vương thấy xấu hổ” Tấn vương
không hờn giận châm chọc, thần tử bình thường, nghe thấy câu hỏi đó sẽ
bảo hắn là chân mệnh thiên tử, có thể chấp chưởng thiên hạ, mọi người
nịnh hót, giờ lại nghe nàng nói những lời nầy, nhưng hắn lại không cảm
thấy hờn giận.
Con ngươi của Lục phù chợt loé lên, cười nói, “ Tấn vương cùng Quang vinh vương đang ở thế một núi không thể chứa hai cọp, ai có thể thắng,
ai sẽ thất bại, không thể nói được, Tấn vương gia, thực lực của Quang
vinh vương cùng ngươi vốn không thể đánh đồng, vì sao bây giờ thế lực
lại ngang nhau, vương gia chưa từng nghĩ qua sao?”
Vẻ tàn khốc củaTấn vương ngưng tụ trong mắt, trong bóng đêm, làm người ta sợ hãi hơn ba phần “ Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lục phù cười ha hả, yêu kiều vuốt nhè nhẹ áo choàng trên người, làm
cho thân hình lạnh như băng đã lâu của mình trở nên ấm áp, cười nói “Tấn vương tại sao lại tức giận, ta chỉ không rõ khúc chiết trong đó, chỉ
thuận miệng hỏi một tiếng thôi, nếu vương gia giận không trả lời cũng
được”
Hắn đương nhiên biết là vì sao, nếu không bởi vì lần sai kiệu hoa đó, âm kém dương sai làm cho Quang vinh vương chiếm tiện nghi, Vân vương
phản chiến, làm cho rất nhiều đại thần cho rằng Vân uyển phù có thể kiềm chế Sở cảnh mộc cũng đều phản chiến, hắn thầm hận hồi lâu, tình huống
có lợi cho hắn đồng loạt chuyển hướng, trở tay không kịp vừa muốn tìm
cách ứng phó với cục diện hỗn loạn, làm cho hắn bối rối rất nhiều, hiện
giờ thấy nàng nhắc tới, lại tức giận…Tất cả đều là Vân vương phủ dựng
nên…. Sát khí xẹt qua, lại gặp nụ cười như vô tội của Lục phù, thân ảnh
lay động trong hoa mai nhè nhẹ bay lên, cũng có một phen tâm tư, hắn nắm chặt tay làm cho lòng bàn tay ẩn ẩn đau…
Nữ tử tuyệt sắc trước mắt, rất mê người. Càng làm cho người thèm muốn, hắn càng muốn đoạt lấy…
“Vương phi, ngươi cũng biết, với bộ dáng nầy câu dẫn làm cho người ta muốn phạm tội a” Hắn bước tới gần, kềm lòng không được, nhìn nàng đăm
đăm, tâm vừa động…
Lục phù thu lại ý cười, lui từng bước từng bước, ngưng mi, âm thanh
lạnh lùng “ Vương gia thân phận tôn quý, mỹ nữ chỉ cần phất tay là có,
lúc nầy đang trên đầu sóng ngọn gió, cùng Sở vương đối địch, thật sự là
không đáng đâu”
Tấn vương nghe vậy dừng bước, lạnh lùng nhìn nàng, vẻ lãnh khốc ở
trong ánh đuốc hiện ra tia sát khí, cuồng vọng nở nụ cười “ Vương phi, Sở vương tay cầm binh quyền, lại không chịu cho ta sử dụng, nếu ta phải lấy năm mươi vạn tinh binh của hắn, ngươi biết biện pháp nhanh nhất là
gì không?”
Cả người Lục phù nhất thời lạnh đến cực diểm, giống như hàn băng nhập vào xương cốt, hơi lạnh xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, lòng khẽ run
lên, ý tứ của hắn là…
“Ta có làm cho vương phi sợ không?” Tấn vương tà mị vuốt ve bả vai
của nàng, ý cười không giảm, đáy mắt hiện ra toàn mủi nhọn, “Bổn vương
cũng là tuỳ tiên hỏi, nếu vương phi không biết cũng không cần trả lời”
Mắt lướt qua thân hình đang căng thẳng của Lục phù, muốn bước đi, lại quay đầu lại, cười lạnh thâm ý nói “ Vương phi, chúng ta sau nầy nhất
định sẽ còn gặp lại”
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, Lục phù mới hơi xoay
người lại, nhìn thân ảnh kia đang biến mất vào chỗ rẽ, chợt cảm thấy
hương hoa của mãn viên nầy có chút gay mủi.
Sở cảnh mộc, mặc kệ ngươi đang đợi cái gì, ta cũng sẽ không cho ngươi đoạt trở về quyền chủ động, ván cờ người nầy, chỉ có ta mới có quyền
chủ động mà thôi…
Nàng mơ hồ cảm nhận được qua buổi nói chuyện hôm nay sóng gió sẽ nổi
lên, …vì ngai vàng óng ánh kia sẽ tạo ra thêm nhiều máu chảy đầu rơi…
Vừa mới nãy nàng cố tình nhắc tới việc Tấn vương để ý chỉ vì muốn
mượn tay của hắn để diệt trừ Vân vương…những ngày gần đây, Vân vương phủ chắc sẽ có biến động lớn…Nàng cười lạnh, siết chặt áo choàng trong tay, đi vào chòi nghỉ mát..
Bất đắc dĩ thở dài, khói trắng nhè nhẹ bay lên lượn lờ trong bóng đêm không tiêu tán, trời đêm âm trầm tĩnh lặng như thế, không biết sóng gió gì sẽ xảy đến đây…
Còn Sở vương phủ thì sao? Lục phù nhẹ nhàng vuốt da điêu mềm mại,
đây là cực phẩm, thế gian có mấy người chịu được thù nầy với Quang vinh
vương..Sở cảnh mộc ….Ngươi đang lâm vào cảnh như thế nào đây…?
Còn có ta…Chính là sẽ như thế naò?
Ai nha……Sở cảnh mộc…..
Những lòi nói của Tấn vương trước khi rời đi, đã qua thật lâu mà
dường như còn vọng lại bên tai, đuổi đi không được, ở trong gió lạnh,
chỉ có nàng ngồi yên lặng trong chòi nghỉ mát, yên lặng không nói gì,
dung nhan yêu kiều như hoa có chút đăm chiêu….
Ai cũng không chú ý tới, nơi chỗ rẻ hắc ám, một tiếng cười lạnh lùng ma mị ngân lên….
Có một người trong hoa viên, trong bóng đêm âm trầm, cùng mùi hương
thơm ngát đưa hương, ánh đuốc mờ nhạt léo lên, ở trong đêm hoang vắng
phát ra tiếng tí tách, như hốt hoảng soi rõ gương mặt đau khổ của nữ tử kia…
Trong mắt của nam tử tuấn tú có chút bất đắc dĩ, nữ tử trước mặt vốn nên là vương phi của hắn, chỉ tiếc….có duyên không phận….
“Cảnh mộc, ta rất là nhớ ngươi!” Vân uyển phù cất tiếng bi ai, nói
lên sự tưởng niệm cùng uỷ khuất của nàng “Ngày đó ta không biết sao lại
ra thế nầy…Ta tưởng là ngươi…Ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra…”
Nàng cúi đầu, âm thanh trong bóng đêm càng hiện ra buồn bả, lòng Sơ
cảnh mộc nhói đau, nhưng nỗi bất đắc dĩ lại càng nhiều hơn, hiện giờ có
nói cái gì cũng không thay đổi được, sớm đã cảnh còn người mất, nữ tử
trước mắt đã từng là người hắn yêu quý nhất, luyến tiếc nàng chịu uỷ
khuất, những chuỗi ngày cùng với nàng thề non hẹn biển như mới hôm qua.
“Quang vinh vương phi…”Hắn bất đắc dĩ gọi danh hiệu xa lạ nầy, thốt
lên chua xót “ Việc hôm qua kết cục đã định rồi, không thể quay lại
nữa, nói thêm cũng đâu có ích gì?”
“Ngươi gọi ta là Quang vinh vương phi…?” Vân uyển phù nhẹ nhàng lẩm
bẩm, lòng đau như cắt, hai mắt đẫm lệ, tuyệt vọng trầm trọng làm nàng
không thở được.
Nghe được một tiếng Quang vinh vương phi làm cho tâm thần nàng đau
đến cực điểm,.làm cho phía trước hai người bọn họ như cách một hoàng
hà, xa không thấy biên giới…
Sở cảnh mộc nhẹ nhàng thở ra, nâng tay muốn thay nàng gạt đi những
dòng lệ thảm, hắn chưa bao giờ thấy nàng rơi lệ, hắn đã thề cả đời nầy
sẽ làm cho nàng vui vẻ, cả đời không phân ly…Lời hứa như còn vang bên
tai…Nhưng rồi như nghĩ đến cái gì, bất đắc dĩ buông tay đang ở giữa
không trung xuống….
Hắn sớm đã không phải là người trước mặt của nàng….
“Cảnh mộc, ngươi thật đã quên chúng ta từng thề non hẹn biển, nhẫn
tâm bỏ lại mình ta sao?” Nàng vừa khóc vừa nắm lấy tay áo hắn, điềm đạm
đáng yêu nhìn hắn, lệ của nàng, hắn không nhìn thấy sao?”
Hắn bất đắc dĩ xoa xoa bả vai nàng, lắc đầu an ủi “ Không phải ta đã quên cũng không phải ta nhẫn tâm, mà là cuộc đời nầy chúng ta có duyên
không phận, Phù nhi, nên trân trọng cuộc sống hiện tại của ngươi, Quang
vinh vương trước kia ngưỡng mộ ngươi đến cực điểm, sẽ không bạc đãi
ngươi”
Gió lạnh phất qua, lời an ủi của hắn càng làm cho mặt Vân uyển phù trở nên tái nhợt…và tuyệt vọng cùng cực….
“Cảnh mộc, ngươi nói phải che chở ta cả đời, ngươi đã hứa qua, vì cái gì…vì cái gì chúng ta biến thành như vầy…” Nàng thất thố khóc thật to, gắt gao ôm thắt lưng của Sở cảnh mộc, giống như không muốn rời xa phiến lưng ấm áp, ở trong lồng ngực hắn khóc rống..
Cách đó không xa có nhiều cung nữ đi qua, trong bóng đêm không nhìn
thấy tình cảnh ở bên nầy, nhưng giữa đèn đuốc sáng tỏ lại thu hết vào
trong mắt của Sở cảnh mộc, hắn nhíu mi, gấp gáp nói “ Phù nhi, buông
tay…tỉnh táo lại…”
Vân uyển phù lắc đầu, càng tăng thêm lực đạo trong tay ôm chặt thắt
lưng hắn, khóc không chịu buông tay ra “ Không cần….ta không cần buông
tay…”
Hắn là tâm nguyện cả đời của nàng, nàng hao hết tâm tư hạnh phúc, ai
có thể hiểu được một thiếu nữ tám tuổi đứng ở một góc tình yêu, nhìn hắn cùng người khác chơi cờ. Ai có thể hiểu được nhiều năm qua nàng cố
gắng lấy Lục phù làm tiêu chuẩn, mỗi ngày trao dồi kỳ nghệ. Ai có thể
hiểu được nàng dùng cả trái tim mình hết lòng duy trì hạnh phúc.
“Nơi nầy là hoàng cung” Sở cảnh mộc trầm giọng, mày rậm nhăn lại, nhẫn tâm đẩy nàng ra.
Hai mắt Vân uyển phù đẫm lệ cùng thống khổ, nhếch môi, nơi nầy là
hoàng cung…Nàng nén tiếng khóc của chính mình…chua xót rơi lệ, người
trước mắt thường rất ôn nhu, tại sao bây giờ lại lạnh lùng như thế.
“Phù nhi, không cần chấp nhất quá khứ, chúng ta đã không có khả năng ở bên nhau, nếu chấp nhất quá khứ sẽ mất đi tất cả, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?”
“Mất hết tất cả?” Vân uyển phù cay đắng nở nụ cười, cười đến đau khổ bi ai như lòng của nàng vậy “ Ngươi nói cho ta biết, ta còn lại cái
gì, không có ngươi cái gì đều không có…”
Lòng của Sở cảnh mộc như bị đâm một dao, thâm tình của Uyển phù làm
hắn đau lòng, dung nhan yêu kiều đang rơi lệ kia, lệ của nàng giống như
làm vạn vật cũng đau khổ theo, hắn không khỏi nghĩ đến Lục phù…Nữ tử kia thanh lịch, tao nhã, băng tuyết thông minh, nhớ lại nàng từng nói đùa
trong đêm động phòng hoa chúc đã khóc đỏ cả mắt, cũng là thống khổ như
thế nầy sao? …Lòng của hắn càng thêm hoảng hốt…
“Sở cảnh mộc, ngươi đang suy nghĩ gì?” Vân uyển phù thấy vẻ mặt hắn
hoảng hốt, nàng lại càng hoảng hốt bi ai, ở trước mặt nàng, lần đầu tiên hắn trở nên không yên lòng như thế…vì cái gì…?”
Sở cảnh mộc nhìn nàng, cũng không nói chuyện, nhất thời không biết nói gì..
Nàng bi thương đưa tay vào trong ngực, lấy ra một khối ngọc bội, đây
là vương bài cuối cùng của nàng…Khối ngọc bội nầy theo nàng mười năm,
cũng bởi vì nó, Sở cảnh mộc mới để ý tới nàng…
Nhìn thấy ngọc bội, Sở cảnh mộc không khỏi sửng sốt, đó là ngọc bội
đính ước của hắn, mười năm trước thua trong tay một thiếu nữ thông minh, cười tao nhã như vậy, nhưng trí thông mình làm người kính phục, ngóai
đầu nhìn lại cơ hồ đoạt lấy hô hấp của hắn, khắc sâu trong tâm, không
thể phai nhòa, cam nguyện cho hắn ngọc bội, lưu lại dấu vết của hắn…
Sự việc đã cách mười năm, khuôn mặt cười duyên của tiểu cô nương kia, vừa nói cười nhưng lời nói có khí độ bức người vẫn khắc ghi trong tâm
hắn, không ít lần hắn hoài niệm vào lúc nửa đêm, từng giọt từng giọt
tích lũy trong lòng, càng ngày càng sâu… Mấy năm ở quân doanh, hắn đều
tưởng niệm nàng…
Khi trở về kinh thành, có dịp tới Vân vương phủ, may mắn có thể gặp
lại, gặp Vân uyển phù trong chòi nghỉ mát, đang thưởng thức khối ngọc
bội, hắn kinh hĩ bước nhanh tới, thậm chí cảm tạ ơn trên đã an bài, làm
cho hắn được thỏa tâm nguyện…
Nhưng hôm nay nàng ở trước mắt không như ở mười năm trước, ….có nhiều chổ không hề giống nhau, ….Người lớn lên có thể thay đổi nhiều như thế
sao?’
Thiếu nữ hắn yêu ban đầu, sớm không nhìn thấy thân ảnh nữa, hắn thử
qua, đã chứng minh qua, mọi chuyện đều hướng về người của ngày xưa,
chính là….
“Cảnh mộc, đây là ngọc bội ngươi cho ta, nhớ rõ không? Ta…mang theo mười năm, lúc nào nó cũng không rời khỏi người…”
Sắc mặt hoài niệm nhất thời tỉnh táo lại, khôi phục lại thái độ bình
thường, Sở cảnh mộc nhìn khối ngọc bội ôn nhuận, vẻ chua xót hiện ra, “
Khối ngọc bội nầy là mười năm trước ta thua bởi tay ngươi, coi như là
tặng ngươi giúp ta vượt qua một yến hội nhàm chán đi”
“Ngươi…” Vân uyển phù không thể tin trừng lớn hai mắt, ngay cả như vậy cũng được sao?
“Phù nhi, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy” Sở cảnh mộc vẫn như cũ nhìn khối ngọc bội, hồi lâu nhìn xuống, giống như vứt bỏ trong
lòng một tia không muốn rời xa cuối cùng, trợn mắt nói “ Ngươi là Quang
vinh vương phi, nhớ kỹ thân phận nầy, hãy quên ta, hãy quý trọng những
ngày sau này của ngươi”
Hắn nói xong liền xoay người, nghe tiếng khóc vang lên sau lưng,
không nói gì xoa ngực của mình, nơi đó có phù dung điếu trụy cũng không
rời hắn mười năm…Quên đi, vẫn là giữ lại..hắn không thể thuyết phục
chính mình có thể xóa đi khuôn mặt tươi cười mười năm trước kia..
“Vì sao ngươi mười năm trước và ngươi của mười năm sau lại kém nhau
nhiều như thế?” hắn chỉ để lại trong không khí một câu như vậy, giống
như mờ mịt, giống như hoang mang, cũng giống như thất vọng..
Nhìn thân ảnh của hắn rời xa, Vân uyển phù nhất thời mất đi hết sức
lực, ngã ngồi trên mặt đất lạnh như băng, trong gió lạnh gào thét thổi
qua, điên cuồng rít gào…
Cảnh mộc, chúng ta không phải cùng một người, như thế nào giống nhau….
Trong ba năm nầy ngươi nhìn ta nhưng vẫn tưởng niệm nàng..Ngươi có
biết mỗi lần ta thấy trên mặt ngươi mờ mịt, lòng ta đau đến cỡ nào
không? Vì sao ngươi tàn nhẫn như vậy, hy vọng cuối cùng của ta cũng
muốn đoạt mất…