Phù Diêu

Chương 814




Vương Quốc Hoa gọi điện báo mình đã về cho Lãnh Vũ và Quách Hào. Hai người đều hỏi qua tình hình của Sơ lão. Trong điện thoại Lãnh Vũ hỏi:

- Cậu muốn điều lên Bắc Kinh à?

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ tin tức truyền nhanh thật đó, Lãnh Vũ vậy mà đã biết rồi.

- Có thể là do vợ chồng xa nhau lâu nên bên kia có ý này. Chẳng qua tôi từ chối, ngài biết tôi không thích không khí ở Bắc Kinh mà.

Lãnh Vũ nói.

- Tôi cũng thấy không đúng, cậu trước đây đã bỏ qua cơ hội như thế này.

Ý của Lãnh Vũ là lúc đầu mình muốn hắn lên Bắc Kinh, hắn không đáp ứng. Có cuộc nói chuyện này làm tâm trạng Lãnh Vũ thoải mái hơn.

Ngày đầu tiên Vương Quốc Hoa đi làm sau năm mới, trên đường đi hắn luôn mỉm cười với người mình gặp được. Long Diễm đến văn phòng Vương Quốc Hoa, y đợi Phương Đoan Minh lui ra mới có chút xấu hổ nói.

- Chủ tịch Vương, có việc này tôi muốn nói chuyện với ngài.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng nhìn thoáng qua Long Diễm, hắn thấy vẻ mặt đối phương không quá đúng nhưng vẫn do dự gật đầu.

- Là như thế này, chủ tịch tỉnh Quách có kế hoạch điều chỉnh công việc của tôi, chắc là đến một sở nào đó làm người đứng đầu.

Long Diễm nói vậy, Vương Quốc Hoa coi như hiểu rõ vấn đề. Quách Hào đã đứng vững gót chân, y không muốn chứa chấp Long Diễm là thân tín của Giản Trường Thanh. Hơn nữa Chu Bồi Tiêu đã ngã về phía Lãnh Vũ, quan hệ giữa Long Diễm và Chu Bồi Tiêu nhìn qua cũng khá thân thiết. Thực ra Vương Quốc Hoa lại biết trước đây Long Diễm chỉ nghe mình lệnh của Giản Trường Thanh. Người này rất có năng lực, ủy ban tỉnh lớn như vậy mà y xử lý mọi việc gọn gàng ngăn anwps.

Vương Quốc Hoa do dự một chút mới nói.

- Anh muốn đến sở nào?

- Bên Sở công an vẫn do bí thư Hám kiêm chức. Trung ương có tinh thần không nên kiêm chức.

Long Diễm nói ra ý của mình là đến Sở công an. Hơn nữa lão Hám – bí thư đảng ủy chính pháp chỉ làm hết khóa này là lui, lúc ấy Long Diễm không chừng có thể tranh thủ chức phó chủ tịch tỉnh. Do phó chủ tịch tỉnh kiêm chức giám đốc Sở công an càng thích hợp hơn.

Đương nhiên Long Diễm đến nhờ Vương Quốc Hoa giúp cũng thể hiện một khuynh hướng. trong lòng Vương Quốc Hoa đang cân nhắc việc này nên xử lý như thế nào. Chấp nhận giúp hay đùn đẩy? Lẽ ra Long Diễm đến tìm Lãnh Vũ càng thích hợp hơn mà.

Còn một vấn đề là lão Hám thích lạm quyền, Vương Quốc Hoa ra tay ở vấn đề này sẽ gây ảnh hưởng gì?

- Tôi biết rồi, anh để tôi suy nghĩ một chút đã.

Vương Quốc Hoa đưa ra câu trả lời khá hàm hồ. Long Diễm cũng không gấp, y gật đầu cười cáo từ. Đưa ra tới cửa Vương Quốc Hoa đột nhiên nói.

- Chỉ có thể đến Sở công an ư?

Long Diễm ngẩn ra rồi lập tức nói.

- Cũng không phải không thể tới sở khác, chỉ là đến Sở công an sẽ có tương lai phát triển tốt hơn.

Vương Quốc Hoa cười cười, đối phương nói thật là tốt rồi.

- Tôi hiểu.

Câu trước là “biết”, sau là “hiểu”, ý là rất khác nhau. Trước có tính không xác định, về sau là chấp nhận lo việc này, hoặc là nói chấp nhận làm theo ý của Long Diễm.

Nghiên Lệ đi điều tra rất nhanh, chiều đã tới nói.

- Các đồng chí kiểm toán bận cả sáng đã tìm ra kết quả, có mấy khoản tiền rất mơ hồ. Huyện Hồng Nguyên – thành phố Tây Hải không ngờ dùng tiền chi lặt vặt để thanh toán hơn một triệu. Tôi nghe nói xe của các lãnh đạo bên đó đã đổi hết.

Vương Quốc Hoa nghiến nghiến răng, lát sau hắn mới bình tâm lại.

- Chị tiếp tục yêu cầu kiểm toán tra xét chặt chẽ các hạng mục mà bên dưới báo lên, cảm thấy có chuyện liền báo với tôi.

Nghiên Lệ được khen mà mặt không vui gì. Đây chủ yếu là do tâm trạng của lãnh đạo ảnh hưởng đến ả. Vương Quốc Hoa là một lãnh đạo bao bọc cho cấp dưới, luôn đấu tranh cho lợi ích của cấp dưới. Lúc đầu khi Quách Hào vừa nhận chức, bình thường sẽ không có ai nói về việc đề bạt cán bộ gì cả. Vậy mà Vương Quốc Hoa lại đề cử Nghiên Lệ, tỏ vẻ dùng tốt, có năng lực. Vì thế Quách Hào cũng rất dứt khoát gật đầu.

Nghiên Lệ biết Vương Quốc Hoa cần cấp dưới có thể làm việc cho nên khi làm việc càng thêm chú tâm. Sau khi được đề bạt, cấp bậc được tăng lên, đãi ngộ được tăng càng làm ả tận tâm hơn.

….

Chiều trước khi hết giờ làm, giám đốc sở công nghiệp Mai Lĩnh Nam đầu đầy mồ hôi chạy tới. Mai Lĩnh Nam này rất béo, vừa vào cửa mặt mày bối rối, khăn trong tay không ngừng lau mồ hôi trán.

Vương Quốc Hoa thấy y như vậy không khỏi có chút khó hiểu:

- Xảy ra chuyện gì ư?

Mai Lĩnh Nam hốt hoảng nói.

- Tập đoàn hóa chất Tuyết Hoa phá sản.

Vương Quốc Hoa thoáng ngạc nhiên. Hắn thầm nghĩ trước tết mình còn đến tập đoàn Tuyết Hoa này, không có gì khác thường mà. Hơn nữa chủ tịch tập đoàn Trần Tuyết Tình còn thao thao bất tuyệt giới thiệu công ty đang kinh doanh rất tốt, ả còn hy vọng chủ tịch Vương ủng hộ thêm nữa, tranh thủ được ngân hàng cho vay thêm vốn mở rộng kinh doanh. Lúc đó Vương Quốc Hoa không tỏ rõ thái độ mà chỉ bảo tập đoàn Tuyết Hoa đưa tài liệu lên cho hắn.

Tập đoàn Tuyết Hoa còn là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, mặc dù không phải hạng A nhưng cũng là công ty nhà nước khổng lồ. Đây là một công ty rất quan trọng đối với một tỉnh có sản xuất công nghiệp không quá phát triển như Nam Quảng.

- Anh từ từ nói, nói rõ ràng.

Vương Quốc Hoa ngồi im không động, tay vô thức cầm điếu thuốc.

- Người ở Hiệp hội giám sát chứng khoán tới nói Tuyết Hoa bị tình nghi sử dụng vốn sai quy định. Trần Tuyết Tình không chống lại được nên tìm tới sở. Tôi cũng không chống lại được đành phải tới cầu ngài ra mặt.

Mai Lĩnh Nam mặt mày thảm hại như cha chết, Vương Quốc Hoa lại thấy không đúng. Dùng vốn sai quy định có thể bị phạt nhưng không chật vật đến thế chứ?

- Ừ, vậy người của hiệp hội đâu?

Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi hỏi, Mai Lĩnh Nam nói:

- Đang ở khách sạn thuộc tập đoàn Tuyết Hoa, nghe Trần Tuyết Tình nói là muốn phạt mấy chục triệu.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.

- Như vậy đi, anh về trước, tôi hỏi rõ tình hình rồi tính. Đúng, sao không thấy Trần Tuyết Tình tới?

Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi một câu, Mai Lĩnh Nam vô thức nói.

- Ả nói không dám đến gặp ngài.

Đây coi như lời thật, trong lòng Vương Quốc Hoa dấy lên một suy nghĩ không ổn, lần này có thể xảy ra chuyện không? Hắn phụ trách quản lý mảng công nghiệp lâu như vậy nhưng trong lòng vẫn không thích công ty nhà nước. Không phải nói công ty nhà nước không quan trọng mà là trong quan niệm của hắn có một quan điểm, công ty nhà nước khổng lồ được nghiêng về chính sách, tài nguyên, lãnh đạo công ty này nếu làm không tốt thì cách chức hết đi.

Vương Quốc Hoa không có quan hệ với bên Hiệp hội giám sát chứng khoán, hắn suy nghĩ một chút rồi gọi cho Lãnh Vũ nói qua việc này. Lãnh Vũ có chút giật mình.

- Tôi đi hỏi tình hình đã.

Gần tiếng sau Lãnh Vũ gọi về, vừa mở miệng đã nói.

- Vấn đề rất nghiêm trọng, không chừng tập đoàn Tuyết Hoa sẽ thật sự phá sản.

Vương Quốc Hoa hoảng hốt nói.

- Sao lại thế?

Lãnh Vũ tức giận nói.

- Giả, tất cả đều là giả. Công ty này lúc niêm yết lên thị trường chứng khoán đã nộp tài liệu khống. Bên Hiệp hội giám sát chứng khoán đã bắt người phụ trách lúc đó và lộ ra việc này. Chẳng qua hiệp hội lo tỉnh có phản ứng nên lần này phái người xuống điều tra cũng là có ý để chúng ta chủ động.

Vương Quốc Hoa hiểu ý của Lãnh Vũ, đó chính là xem Vương Quốc Hoa có muốn giữ lãnh đạo tập đoàn Tuyết Hoa hay không? Nếu muốn giữ Lãnh Vũ sẽ có cách nói khác, không giữ thì hiệp hội sẽ ra tay.

- Điều tra, để các đồng chí kiểm toán đến điều tra xem tập đoàn Tuyết Hoa có bao vấn đề.

Vương Quốc Hoa không hề do dự nói, Lãnh Vũ bên kia lại do dự.

- Cậu không cần suy nghĩ thêm ư?

Ý của Lãnh Vũ là mình có ảnh hưởng nhất định với hiệp hội, việc này không phải không đè được.

- Loại công ty này còn cần giữ sao? Phải điều tra, không chừng còn có thể vãn hồi lại một chút.

Thái độ của Vương Quốc Hoa rất kiên quyết, Lãnh Vũ lần này cũng quyết đoán nói.

- Cậu không vấn đề là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.