Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 16: Mỗi người một tâm tư




Typer : Tiểu mạch nha

Chịu trách nhiệm với huynh?

Huynh đã cứu ta, ta chịu trách nhiệm với huynh?

Mạnh Phù Dao chớp chớp mắt, lí luận này nghe sao quái lạ vậy hả?

Bản lĩnh đảo lộn quan niệm, lật ngược lẽ thường của tên Nguyên Chiêu Hủ này thật cao siêu mà.

Mạnh Phù Dao tự nhận mình không phải đối thủ, đành thụt lùi về sau một bước, tránh xa hương thơm mê hoặc như độc dược của hắn, sờ sờ mũi mình nói sang chuyện khác “Thật ra ta có một cách có điều hơi mạo hiểm…”

“Vậy thì làm theo cách của nàng đi” Nguyên Chiêu Hủ chẳng hề hỏi, không chút đắn đo đáp.

Nàng nhìn hắn chằm chằm “Huynh biết ta nghĩ gì sao?”

“Nàng muốn dùng cách vu oan giá họa, gậy ông đập lưng ông” Nguyên Chiêu Hủ đáp chắc nịch, đắc ý cười.

Mạnh Phù Dao cười méo xẹo, bình tĩnh nhìn hắn, một hồi sau mới mắng được: “Giun đũa!”

Thời tiết mới bắt đầu thu mà nơi núi sâu này đã chớm đông, lá phong đong đầy sắc đỏ, sắc đỏ hòa ánh trăng bàng bạc toát ra vẻ lạnh lẽo, quyến rũ mà quỷ dị.

Hôm nay trong Thính phong tiểu tạ Huyền Nguyên sơn trang1, có một đoàn khách đặc biệt đến ở. Khách có thân phận tôn quý, là tam hoàng tử Tề Tầm Ý hoàng thất Thái Uyên. Lẽ ra chuyện Bùi Viện bị thương không đủ kinh động đến mức đích thân hoàng tử đến đây, nhưng mà Tề Tầm Ý thì khác, mẫu phi của hắn là cô của Bùi Viện, hắn là biểu huynh thân cận với Bùi Viện nhất.

*Chú thích

1. Tiểu tạ : nhà được xây trên đài

Ngoài Tề Tầm Ý chiếm giữ một viện riêng, còn có một vị khách quý cùng đến đây với hắn ở tại Đông Các Thính Phong tiểu tạ, người đó đã sớm vào phòng nghỉ ngơi, không cần bất cứ kẻ nào hầu hạ, xem ra có chút đặc biệt.

Lâm Huyền Nguyên đón khách vào sơn trang buổi sớm rồi đưa họ đến thăm Bù Viện ở Lan Đình Cư, sau đó thì ở Thính Phong tiểu tạ suốt ba canh giờ mới cáo từ. Lão cất bước đi về phòng mình trong đêm trăng sương trắng lạnh lẽo, thần sắc đượm nét sầu lo.

Sau khi lão đi, Thính Phong tiểu tạ khôi phục an tĩnh, những ngọn đèn dầu lần lượt lụi tắt, mặc kệ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cần phải ngủ trước đã.

Đêm yên ắng, tịch mịch.

Vầng trăng lưỡi liềm lạnh lẽo khắc trên đỉnh mây mù, ánh sáng lan tỏa như dòng nước chảy xa xăm.

“Vù”

Trong ánh sáng lạnh có một bóng đen như diều đứt dây bay qua đình viện, qua sân, qua sảnh trước, bay thẳng lên gác mái cong lầu hai.

Bóng đen đong đưa đáp xuống mái hiên tầng hai như chiếc lá rơi rụng. Thân hình như hóa thành làn khói đen, lẻn vào tầng cao nhất của lầu tây trong Thính Phong tiểu tạ.

Nhẹ như thế, nhanh như thế, yên lặng như thế.

Đến cả chim con đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật trên nhánh cây đa bên cạnh tiểu lâu, cũng không bị kinh động.

Bóng đen xuyên qua mành châu, thâm nhập vào phòng, sau tấm mặt nạ ra người lộ ra đôi mắt long lanh của Mạnh Phù Dao.

“Ai?”

Bóng đen vừa mới lách vào trong cửa, trong phòng tối lập tức vang lên tiếng quát khẽ trầm lạnh.

Giọng điệu tỉnh táo bình thản, không chút giật mình hay mệt mỏi vì bị người khác kinh động lúc nửa đêm.

Sát khí chợt lóe nơi đáy mắt, Mạnh Phù Dao im lặng, bay thẳng vào trong, ống tay áo vừa vung lên, một thanh chủy thủ đen âm u trượt ra từ ống tay áo tựa như rắn độc, chớp mắt đã đến trước ngực của nam tử trên giường.

Hắn liền cười khẩy, phất ống tay áo, rõ ràng chỉ là áo ngủ mềm mại nhưng vừa vung lên thì cứng rắn như thép, bóng loáng như ngọc, chủy thủ chạm vào ống tay áo thì bị trượt thẳng đến góc giường.

Nàng cũng ứng biến cao sâu không kém, vừa đâm hụt liền lộn một vòng, bay vèo như chim đại bàng lướt qua đỉnh đầu hắn, đáp xuống phía bên kia giường, chưa quay đầu lại đã trở tay giơ đao đâm thẳng vào lưng đối phương.

Dường như hắn cũng đã nổi giận, bất ngờ bay lên khỏi giường, tựa như tấm vải lụa trắng bồng bềnh giữa không trung, tránh khỏi một đao hiểm ác kia. Ngay sau đó liền rút thanh kiếm sáng loáng như ánh trăng trên thắt lưng, phút chốc cả phòng liền rực sáng, soi rõ thân mình Mạnh Phù Dao.

Vóc dáng nhỏ bé đặc trưng của nữ giới soi mình trong ánh kiếm, đẹp không tả xiết. Đường cong như sóng nước nhấp nhô, dưới cằm là lòng suối mát trong, nơi nhô cao là sóng nhỏ bập bềnh, eo thon là vũng nước xoáy cuốn hút. Hễ ai nhìn thấy thì tim đều loạn nhịp, bất chấp tất cả để chìm đắm trong đó.

Nam tử dường như giật mình thảng thốt trước vóc dáng quyến rũ ấy, kiếm trong tay chậm lại.

Đương khi hắn vẫn còn đắm mình trong kiếm quang, nàng liền nhân cơ hội ôm đầu lao thẳng ra cửa sổ, tựa như chẳng có chút cam đảm nào để đánh trực diện với đối phương. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười khẩy, nhưng mang sát khí bức người: “Muốn chạy sao?”

Động tác còn nhanh hơn cả lời nói, trong tích tắc kiếm quang lóe sáng một đường, như tia chớp xé rách trời đêm lao thẳng đến giữa lưng Mạnh Phù Dao đang chạy như “Vắt giò lên cổ”.

Thế kiếm cực nhanh, nếu tiếp tục phóng thẳng về phía trước nhất định sẽ bị mũi kiếm đâm xuyên. Bất đắc dĩ nàng đột ngột xuất chiêu Thiết Bản Kiều, ngửa người ra sau, ót kề sát đất, mũi kiếm sượt qua sát mũi nàng. Mặt nạ trên mặt nàng bất ngờ bị cắt ra, chia làm hai nửa bằng nhau, rơi trên mặt đất.

Nam tử chấn động, thu tay đảo kiếm, chuôi kiếm đánh vào Mạnh Phù Dao khiến nàng ngã xuống đất.

Ánh trăng len vào ô cửa sổ, chiếu lên tấm mặt nạ da người màu xám trên mặt đất, đang nhè nhẹ lất phất trong gió đêm.

Mặt nạ bị kiếm quang cắt ra, Mạnh Phù Dao kinh hoàng nhìn người trong phòng.

Ánh trăng soi rõ mặt nàng.

Soi lên vết sẹo to lớn dữ tợn trên khuôn mặt đang hốt hoảng.

Vết sẹo kia khiến ai nhìn thấy thì đáy lòng đều nổi nên khiếp sợ, chỉ vừa liếc mắt đã vội phớt lờ, không muốn nhìn tiếp nữa.

Nếu chỉ là một gương mặt sẹo thôi cũng đành, nhưng trời lại ban cho dáng dấp tuyệt đẹp, yểu điệu nên thơ. Kiểu trên dưới nối liền khác biệt thế này, khiến người ta than thở sự đời không như ý, trời cao không thành toàn cho ai.

Nam tử híp mắt nhìn thoáng qua, giật mình tiếc nuối.

Chỉ cần như vậy, Mạnh Phù Dao thình lình bật người lên, nhún chân vượt qua cửa sổ như chú báo con có độ dẻo dai và đàn hồi tuyệt hơn cả một lò xo, nháy mắt đã vọt ra ngoài.

Nàng lướt qua đỉnh cây đa, lá cây đong đưa xào xạc, lả tả rơi.

Một chiếc lá rơi được gió thổi bay lên rất cao, bay qua ô cửa sổ mở toang vẫn còn đang lay động, hướng về phía mũi kiếm của nam tử. Nhưng ở cách khoảng một thước thì đột nhiên khựng lại, lập tức tiêu tán giữa không trung, hóa thành những hạt phấn nhỏ li ti màu xanh biếc.

Trước sau, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.

Kiếm quang của hắn dồn dập như sóng biển, ánh sáng lấp lánh soi lên khuôn mặt hắn, một đôi mắt xếch lúc sáng lúc tối chứa đựng mấy phần gian tà ác, mấy phần phong lưu.

Hắn khẽ phất tay áo, đống phấn xanh biếc kia lập tức hóa thành một làn khói xanh, từ từ phiêu tán trong không gian yên tĩnh.

Gió thổi mành châu lay động, cánh cửa thông với Đông Các ở sau lưng hắn lặng lẽ mở ra.

Bên trong cửa có một bóng trắng nhàn nhạt, chập chờn trong bóng tối.

Nhìn thấy bóng trắng kia, vẻ hiểm ác nơi đáy mắt Tề Tầm Ý lập tức tan đi, lúc quay đầu đã khôi phục vẻ bình thản, giọng nói cũng mang theo vài phần tôn kính, như rất thân thiết: “Tông công tử, xin lỗi đã quấy rầy huynh.”

“Tam điện hạ không cần phải khách khí”, Nam tử áo trắng bước ra khỏi bóng tối, thẫn thờ nhìn lá cây bay ngoài cửa sổ, đáy mắt có vẻ suy tư: “Ta vốn cũng không ngủ”.

Hắn nhìn xuống mặt bàn, hơi do dự, Tề Tầm Ý liền nói “Những trà cụ này ta chưa động đến, huynh cứ việc lấy dùng.”

Hắn khẽ cười ngại ngùng, lúc này mới lấy ấm trà rót cho mình một chén, động tác nhẹ nhàng trầm ổn, bàn tay sạch sẽ thon dài. Phòng không thắp đèn, chỉ có ánh trăng soi nửa bên mặt hắn, hiển hiện nét ôn hòa. Màu mắt và màu môi hơi nhạt một chút, khiến người ta nhớ đến cánh hoa đào mỏng manh đầu xuân.

Hắn từ tốn nhấp môi, nhìn những chiếc lá rơi vào bùn đất như có chút suy tư nhẹ giọng than thở “Những chiếc lá kia…vốn không phải rơi lúc này…”

Tề Tầm Ý không nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn ra cửa sổ, hàng mày nhíu chặt sau đó liền cười nói “Tống công tử có tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, ngay cả cỏ cây cũng thương cảm, Tầm Ý vô cùng kính ngưỡng.”

“Gọi ta Tông Việt được rồi” Tông Việt cười nhàn nhạt, đặt ly trà xuống “Từ nhỏ ta đã yêu thích hoa cỏ, thấy hoa cỏ rơi khi chưa úa tàn có chút tiếc nuối, khiến điện hạ chê cười rồi.”

“Huynh cũng gọi ta là Tầm Ý được rồi” Tề Tầm Ý cười to sảng lãng “Đặt tên chính là để người khác goi, cần gì công tử điện hạ phiền phức như vậy”.

Nụ cười hắn phóng khoáng nhưng ánh mắt hắn láo liên,Tông Việt rời mắt, nhàn nhạt cười không đáp.

Tề Tầm Ý nhìn chăm chú vào mắt Tông Việt. chậm rãi nói “Chắc huynh cũng nhìn thấy cảnh vừa xảy ra khi nãy”.

Sắc mặt Tông Việt vẫn y như nãy, chỉ khẽ gật đầu.

“Huynh nói là do ai phái đến đây? Nhìn thân pháp, trái ngược với…”

Tề Tầm Ý muốn nói lại thôi, ánh mắt sáng quắc.

Tông Việt trầm mặc hồi lâu, cong môi cười “Điện hạ được xưng là tài trí nhất thiên hạ, thông thái tựa tiên nhân. Một loạt hành động của ác khách này, nhất định trong lòng điện hạ sớm biết rõ. Đáng tiếc Tông Việt ngu dốt, nhìn không ra được gì, nếu không cũng muốn thay điện hạ chia sẻ âu lo”.

Ánh mắt Tề Tầm Ý tối lại, liền sau đó mỉm cười phất tay “Tống công tử quá khiêm tốn rồi, thật ra tiểu vương cũng không dám mang những chuyện rắc rối này ra làm phiền công tử. Công tử cũng nên nghỉ ngơi sớm, vết thương của biểu muội còn phải nhờ vào công tử đấy”

“Thương tích của Viện Quận chúa không nhẹ, nhất là vết thương còn có thực cốt tán khiến vết thương sâu hơn, nếu muốn chữa trị thì dễ, nhưng khôi phục dung mạo lại y như trước đây thì rất khó” , Ánh mắt Tông Việt thoáng lộ ra vẻ tiếc nuối “Nhưng mà ta sẽ cố hết sức”.

“Xin nhờ công tử” Tề Tầm Ý hơi khom người hành lễ.

Tông Việt im lặng cúi chào, nhẹ nhàng lướt qua.

Bóng dáng hắn vừa mới khuất nơi cửa hông, thái độ ung dung phóng khoáng trên mặt Tề Tầm Ý liền biến mất sạch. Hắn nhìn chằm chằm hướng tông Việt vừa khuất, ánh mắt âm u, hồi lâu sau tức tối phun nước bọt xuống nền đất, lẩm bẩm chửi:

“Vô liêm sỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.