Phong Tình Ấm Áp

Chương 4: Không có nếu như




Trong lúc 2 người đang bàn chuyện thì bà chủ bưng bát đĩa ra, nhìn thấy Trương Cẩn Phong đã đến, bà chủ mỉm cười nói: "Quan hệ của hai cậu sau nhiều năm vẫn luôn tốt như vậy, ngay cả khẩu vị cũng không thay đổi, trước đây cũng vì hai cậu thường xuyên đến đây lại hay gọi những món quen thuộc, ngoại hình lại sáng sủa đẹp trai như thế khiến tui nhớ như in luôn đó!"

Trương Cẩn Phong gật đầu nói:" Dì Lý, đã lâu không gặp. "

  

"Đã hai năm trôi qua rồi." Bà chủ nói: "Sau này hai cậu nhớ đến thường xuyên hơn nhé! "

"Dạ." Tần Tư Ý bắt chuyện: "Tay nghề của dì không ở đâu có thể sánh bằng, bọn cháu nhất định sẽ thường xuyên đến đây."

  

"Thế thì tốt rồi, cứ từ từ thưởng thức không làm phiền hai cậu nữa. Nhìn bà chủ tươi cười rời đi, Tần Tư Ý nhìn Trương Cẩn Phong nói: "Đàn anh ăn cơm thôi từ trưa tới giờ em chưa ăn nên đói gần chết."

"Ừ." Trương Cẩn Phong thật ra buổi trưa cũng ăn không nhiều nên hiện tại cũng đói bụng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

  

Trước đây khi còn ở bên nhau, cá diếc kho tộ là món ăn mà cả hai đều đặc biệt thích ăn, Tần Tư Ý rất hưởng thụ khi được anh người yêu Trương Cẩn Phong gắp xương cá giúp nhưng hiện tại cậu không có lý do để nhờ Trương Cẩn Phong gắp xương cá giùm nữa.  

  

Nhưng mà không sao hết, Trương Cẩn Phong vẫn ngồi cùng cậu ăn một bữa tối thật ngon, đây là điều hạnh phúc nhất đối với cậu suốt hai năm qua.

  

Trương Cẩn Phong không gắp xương cá cho cậu, cậu có thể gắp xương cá giúp Trương Cẩn Phong.

  

Tần Tư Ý trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, sau đó gắp một miếng cá, cẩn thận gắp xương cá ra rồi cho cá vào bát của Trương Cẩn Phong nói: "Món cá này vẫn là mùi vị trước đây, đàn anh ăn nhiều một chút."

  

Trương Cẩn Phong khựng lại một chút, nãy giờ Tần Tư Ý vẫn cư xử bình thường nên anh thả lỏng cảnh giác, không ngờ bàn xong chính sự, Tần Tư Ý có vẻ như lại bắt đầu.

  

Nhưng mà vừa thỏa thuận đồng ý đầu tư giờ lại từ chối ý tốt của cậu thì cũng không hợp lý cho lắm, thế nhưng... Tần Tư Ý sau này có hành động gì, anh cũng sẽ không từ chối vì lí do là người đầu tư sao? Dĩ nhiên là không thể nhưng hiện tại thật sự là không cần thiết, nếu bây giờ anh tỏ vẻ so đo thì chứng tỏ bản thân hơi hẹp hòi.

  

Tần Tư Ý nhìn Trương Cẩn Phong ăn cá trong lòng cảm thấy rất vui, nụ cười không kìm được hiện lên trên khóe môi, nhưng sau đó nghĩ đến cả hai giờ không còn là một đôi trong lòng lại xót xa vô cùng.

Nhớ lại năm xưa, lúc cậu tỏ tình dưới trời tuyết, Trương Cẩn Phong khi đó cũng chưa đồng ý.

  

Tuyết hôm đó rơi khá nhiều, bọn họ đứng dưới tuyết chưa được bao lâu, đầu và thân thể đều bị nhuộm trắng. Sau khi nghe lời tỏ tình của cậu, Trương Cẩn Phong chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó bật ô lên nói: "Em nghĩ kĩ chưa Tần Tư Ý?"

  

Mặc dù Tần Tư Ý còn muốn đứng dưới trời tuyết với Trương Cẩn Phong thêm chút nữa, cậu xem internet thấy người ta nói rằng, đứng dưới trời tuyết cùng với người mình thích thì có thể ở bên nhau cho đến khi bạc đầu. Tần Tư Ý rất thích ý nghĩa đó, hôm nay là lúc tuyết rơi dày đặc nên đương nhiên cậu muốn cùng Trương Cẩn Phong trải qua khoảng khắc ý nghĩa đó, chỉ tiếc là Trương Cẩn Phong chỉ quan tâm đến việc có bị cảm lạnh hay không.

  

Nhưng không sao hết, quan trọng lúc này là việc Trương Cẩn Phong đồng ý với lời tỏ tình của cậu.

  

"Em đã suy nghĩ rất kĩ." Tần Tư Ý ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trương Cẩn Phong nói: "Em chỉ thích mình anh và rất muốn làm bạn trai của anh."

  

Trương Cẩn Phong lần này im lặng rất lâu, lâu đến mức họ đã về đến kí túc xá, sau đó cuối cùng anh cũng nói: "Cảm ơn em đã thích anh."

  

Nghe được lời này trái tim Tần Tư Ý lập tức trở nên lạnh lẽo, theo kịch bản quen thuộc chẳng phải người kia tiếp theo sẽ nói: "Em rất tốt nhưng rất tiếc chúng ta không hợp nhau sao"

 

Cũng may lúc đó Tần Tư Ý đã bình tâm lại, nghe thấy Trương Cẩn Phong tiếp tục nói: "Hẹn hò yêu đương là một việc rất quan trọng, hơn nữa chúng ta khác với hầu hết mọi người cho nên càng phải thận trọng hơn. Anh thừa nhận không phải anh không có cảm giác quý mến em, nhưng để duy trì một mối quan hệ thì cảm giác vẫn là chưa đủ, vì vậy bây giờ anh không thể nói đồng ý với em được. Anh xin lỗi, cho anh chút thời gian để suy nghĩ nhé."

  

Tần Tư Ý nghe thấy thế lập tức vui vẻ nói: "Cho phép! Cho phép! Bao lâu em cũng sẽ chờ anh!"

  

Đương nhiên Tần Tư Ý nói chờ nhưng không thực sự ngồi chờ, cậu nghĩ dù sao cũng đã chọc thủng giấy trên cửa sổ rồi, chi bằng để bản thân được nước lấn tới. Vì thế mỗi ngày cậu đều dùng rất nhiều cách để theo đuổi đối phương, xài vô số chiêu thức kiên trì tán tỉnh Trương Cẩn Phong trong nửa năm, cuối cùng vào thời điểm sinh nhật cậu thì cũng nhận được câu trả lời của Trương Cẩn Phong.

  

Sinh nhật năm đó cậu mời rất nhiều người đến dự, sau khi buổi tiệc kết thúc, chỉ còn một mình Trương Cẩn Phong ở lại, cậu mới bày tỏ: "Đàn anh, hôm nay em vừa tròn 18 tuổi. Nếu như nói trước đây em nói thích anh là xúc động nhất thời thì trong 6 tháng qua, em thật sự sự hiểu rõ được em thật sự thích anh. Trong cuộc đời này em đã thấy qua quá nhiều cảm xúc hời hợt không thật lòng nhưng anh thì khác, anh rất coi trọng tình cảm và  rất nghiêm túc. Khi ở bên cạnh anh, em không sợ bất cứ điều gì. Dù anh có chói mắt đến mấy, em cũng không lo bị người khác cướp mất. Đàn anh, hôm nay em đã ước rằng, hi vọng đàn anh sẽ đồng ý làm bạn trai của em, không biết đàn anh có thể giúp em đạt được ước nguyện không? "

  

Tần Tư Ý thấy Trương Cẩn Phong đột nhiên nở nụ cười, sau đó nghe Trương Cẩn Phong cười với mình nói:" Được rồi, sẽ là bạn trai em."

  

Tần Tư Ý mừng đến mức không thể nói lời, bình ổn lại nội tâm đang kích động, cậu lùi một chút sau đó nhảy lên ôm Trương Cẩn Phong, Trương Cẩn Phong lùi lại một chút vì hành động của cậu, sau đó vững vàng ôm người vào lòng.

  

Tần Tư Ý vùi đầu vào cổ Trương Cẩn Phong, giọng nói run run kích động: "Đàn anh, anh thật sự đáp ứng em sao? Anh là bạn trai của em thật sao?"

  

"Ừm, là bạn trai của em." Trương Cẩn Phong thì thầm vào tai cậu.

  

Tần Tư Ý bị giọng nói trầm thấp này mê hoặc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt quá mức điển trai của Trương Cẩn Phong, cảm thấy bản thân như chìm vào cơn say, không nhịn được hôn Trương Cẩn Phong nói: "Em thật hạnh phúc!"

  

Những ngọt ngào trong quá khứ như hiện ra trước mắt, phảng phất như mới ngày hôm qua nhưng đã xa cách vài năm rồi.

  

Mặc dù cậu và Trương Cẩn Phong đang ngồi cùng nhau nhưng không nói chuyện nào khác ngoài chuyện làm ăn, từng là một đôi yêu nhau thắm thiết giờ thì chỉ như những người xa lạ.

  

Tần Tư Ý hít sâu một hơi, hiện tại cậu không cảm thấy đói nên miễn cưỡng ăn một chút gì đó chờ Trương Cẩn Phong ăn xong thì đi thanh toán tiền.

  

"Bữa cơm này nên để tôi mời mới phải." Trương Cẩn Phong tiếp tục nói: "Tuy rằng không nhiều nhưng đó cũng là thành ý của tôi. Lần sau tôi sẽ mời Tần tổng đi ăn chỗ khác."

  

Tần Tư Ý không dành trả tiền nhưng ánh mắt luôn dõi theo anh.

Thực ra, bữa ăn này Trương Cẩn Phong ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ, nếu anh ăn với người quen biết, không nói chuyện trong suốt quá trình thì cũng không sao, nhưng anh lại ngồi ăn cùng người yêu cũ. Sau 2 năm xa cách đột nhiên cậu ấy lại trở thành nhà đầu tư của anh việc này ít nhiều có chút không tự nhiên. Cũng may tinh thần của Trương Cẩn Phong rất tốt, hơn nữa lại đang đói bụng mà đồ ăn lại ngon nên nhanh chóng ăn xong, sau đó đi thanh toán tiền, thấy Tần Tư Ý đang đợi ở cửa nên anh cũng đi tới.

  

"Đàn anh, con gái của lái xe xảy ra chuyện, nên em để cho anh ấy đi về trước." Tần Tư Ý nói.

  

Lời vừa nói ra, Trương Cẩn Phong lập tức hiểu được, anh gật đầu lấy điện thoại di động ra, sau đó nói với Tần Tư Ý: "Không sao đâu, xe đỗ cũng gần đây thôi."

  

Tần Tư Ý rất vui vẻ, vội vàng gật đầu, Trương Cẩn Phong lại nói: "Khi nào Tần Tổng có thời gian thì mời cậu đến công ty của chúng tôi xem qua, nếu Tần Tổng không có thời gian tôi có thể sắp xếp thông tin và tài khoản để cậu có thể tự mình trải nghiệm game.

"Không có việc gì, hiện tại em cũng không có nhiều dự án trong tay" Tần Tư Ý tiếp nói: " Em có thể đến công ty anh bất cứ lúc nào, chỉ mong đàn anh đừng ghét em là em thấy vui rồi."

  

"Tần Tổng cứ nói đùa." Trương Cẩn Phong nói...

  

Làn gió mát đêm hè thổi qua khiến tóc của Trương Cẩn Phong hơi vén lên, dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tần Tư Ý lặng lẽ nhìn anh.

  

Cậu nghĩ, nếu không có sự can thiệp của TầnTrí Viễn, bọn họ làm sao có thể đến kết cục như ngày hôm nay. Nhưng... cậu đã buông tay trước, TầnTrí Viễn yêu cầu cậu lựa chọn giữa cổ phần và Trương Cẩn Phong, thế rồi chính cậu đã chọn cổ phần.

  

Dù không muốn, dù có miễn cưỡng đến đâu, dù có bao nhiêu đau khổ cùng đau đớn, cậu ép buộc chính mình không được từ bỏ, cậu không thể buông bỏ chấp niệm trong lòng, nhưng khi đã nắm được cổ phần trong tay thì chấp niệm hiện tại trong lòng cậu là Trương Cẩn Phong.

  

Một lúc sau, Tần Tư Ý nhẹ giọng nói: "Đàn anh, sao anh không đi? Xe của anh đỗ ở đâu?"

  

Trương Cẩn Phong nhìn chiếc xe từ xa đang đến gần nói: "Tôi không vội, tôi để cậu đi về trước."

  

Tần Tư Ý còn chưa kịp hiểu ý của Trương Cẩn Phong thì đã thấy một chiếc xe màu trắng đậu trước mặt. Trương Cẩn Phong mở cửa ở ghế sau nói với Tần Tư Ý: "Tôi không biết cậu sống ở đâu nên tôi điền địa chỉ là công ty cậu, cậu có thể cho tài xế biết địa chỉ nhà trong lúc đi đường. Tôi có thể xem lộ trình trên điện thoại của tôi, không còn sớm nữa, Tần tổng nên về sớm đi."

  

Nói xong, anh nói với tài xế lái xe: "Phiền anh đưa người kia đến nơi cậu ấy yêu cầu, lái xe ăn toàn nhé."

  

"Đừng lo lắng." Người lái xe gật đầu nói.

  

Tần Tư Ý hiểu ra Trương Cẩn Phong gọi xe cho cậu, trong lòng đột nhiên có cảm giác đụng phải bình ngũ vị, không đúng, là bình 4 vị, không có vị ngọt.

  

Cậu cũng biết Trương Cẩn Phong là người nguyên tắc như thế nào, không ai có thể ép anh làm điều anh không muốn, hôm nay anh có thể ăn miếng cá đó đã là giới hạn của anh rồi.

  

Tần Tư Ý kìm nén nỗi chua xót trong lòng, vẫy tay với Trương Cẩn Phong và nói: "Đàn anh liên lạc lại sau." "Ừ." Trương Cẩn Phong suy nghĩ một chút mới nói, "Nếu cậu về đến nhà an toàn thì gửi một tin nhắn cho tôi biết."

  

"Được." Tần Tư Ý nói, sau đó nhìn Trương Cẩn Phong một chút mới quay sang nói với tài xế:" Đi thôi đưa tôi đến địa điểm kia."

Sau khi tiễn Tần Tư Ý đi, Trương Cẩn Phong tự mình lái xe trở về. Về đến nhà anh gửi tin nhắn VX trong nhóm chat 4 người.

  

Trương Cẩn Phong (Z): [Mọi chuyện đều ổn thỏa rồi.]

  

Cao Triết: [Dcm, Tần Tư Ý có ý gì, tại sao lại xem thường tôi?]

  

Chu Tinh Nghiêu: [Có thể là do cậu xấu / buồn cười]

  

Cao Triết: [Con trai, đừng nghĩ hiện tại không ở cùng ba ba thì có kiêu ngạo với ba ba như thế nhé]

  

Thịnh Vĩ Minh: [Ý của Tần Tư Ý là gì? @Z]

  

Z: [Cậu ấy nói, cậu ấy sẽ dành thời gian đến công ty chúng ta để tìm hiểu về các mô hình game, nếu cậu ấy thấy mọi chuyện đều theo hướng khả quan thì nhất định sẽ đầu tư toàn phần cho chúng ta.]

  

Cao Triết: [Tìm hiểu gì chứ, tôi nghĩ cậu ta chỉ muốn nhân cơ hội để gần gũi cậu thôi, cậu còn không hiểu cậu ta sao?】

  

Z: [Không thể nói vậy được, cậu ấy rất nghiêm túc xem xét dự án.]

  

Chu Tinh Nghiêu: [Dù gì thì đó cũng là người nhà họ Tần. Nếu cậu ta không làm việc tận lực, nhà họ Tần dễ gì để cậu ta tiếp quản cơ nghiệp]

Tần Tư Ý và Trương Cẩn Phong đã yêu nhau 3 năm cũng ngẫu nhiên quen biết Cao Triết. Cả ba đều là tầng lớp khá giả nên ít nhiều cũng hiểu nhau.

Hào môn gia thế luôn vướng phải nhiều thị phi, Tần gia cũng không ngoại lệ. Mẫn Vi sinh hạ Tần Tư Ý được 2 năm thì bà phát hiện Tần Trí Viễn ở bên ngoài cũng có tình nhân và con trai riêng.

Bởi vì phải giải quyết vấn đề hộ tịch khi đứa con trai riêng lên học cao trung nên sự việc của Tần Trí Viễn mới bị Mẫn Vi phát hiện, bà là người hết sức mạnh mẽ và cương quyết, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện bà ngay lập tức đệ đơn ly hôn, không đòi chia cổ phần nhưng muốn giành lấy phần tài sản sau khi li hôn.

Lúc đó, Mẫn Vi muốn Tần Tư Ý đi cùng bà, nhưng Tần Tư Ý khi đó 15 tuổi hận Tần Trí Viễn đến thấu xương vì những việc ông đã gây ra, từ nhỏ cậu chưa bao giờ nhận được nhiều tình cảm từ cha, cha cậu chỉ luôn trách móc và nghiêm khắc với cậu, ông thường xuyên vắng nhà nhưng cậu không nghĩ tới ông lại phản bội mẹ cậu. Tần Tư Ý không thể nuốt trôi cục tức này, nhất quyết muốn ở bên cạnh TầnTrí Viễn, đoạt lấy những thứ vốn dĩ thuộc về cậu.

Nhắc đến những chuyện đó, Trương Cẩn Phong không có hứng thú, sau khi tắt điện thoại di động thì lập tức đi tắm, sau đó sắp xếp lại thông tin về nhà đầu tư, thấy trời đã khuya, lại nhận được tin nhắn của Tần Tư Ý báo đã về nhà an toàn nên anh cũng lập tức đi ngủ.

Trong khoảng thời gian hiện tại, họ tập trung đầu tư phát triển giai đoạn đầu, hình thức game cũng được cả thiện. Hơn thế, sự kết hợp giữa yếu tố mới và hình thức game phổ biến khiến cho game của họ trông khá mới mẽ, giữ lại những ưu điểm của game truyền thống và không ngừng đổi mới là điều chú trọng mà họ hướng tới.

Trương Cẩn Phong cũng rất thích thú với game mô hình mới mà chơi không ngừng lại được. Sau nhiều lần tự trải nghiệm họ thấy có thể đưa game ra thị trường.

Việc niêm yết cũng rất rườm rà, để tìm được một nơi quảng bá game tốt nhất đòi hỏi bước làm quảng cáo phải thực sự tốt, hai vấn đề này này đều rất quan trọng.

Trương Cẩn Phong đã đi tìm hiểu rất nhiều người làm trong lĩnh vực pr, cuối cùng cũng tìm được người vừa ý. Nhưng hiện tại, người anh cần tìm lại sống ở thành phố B cách nơi Trương Cẩn Phong sống rất xa, nhưng đây là vấn đề là quan trọng nên Trương Cẩn Phong phải đích thân tìm đến người kia.

Cùng lúc đó Tần Tư Ý cũng dành thời gian đến thăm công ty của Trương Cẩn Phong vài lần với mục đích nghiêm túc tìm hiểu các hạng mục của dự án và trải nghiệm game để có thể đánh giá chất lượng, một câu ngoài lề cậu cũng chưa nói. Trương Cẩn Phong rất hài lòng với thái độ làm việc này. Cao Triết và những người khác cũng kinh ngạc, bọn họ tưởng Tần Tư Ý khi gặp Trương Cẩn Phong hận không thể nói nhiều hơn vài câu, nhưng vẫn không có xảy ra chuyện gì.

Nhưng không ai biết được trong lòng Tần Tư Ý đang rất muốn dính lấy Trương Cẩn Phong nhưng cậu biết ranh giới của Trương Cẩn Phong là ở đâu, một khi đã vượt qua ranh giới đó sẽ rất khó theo đuổi anh.

Tần Tư Ý tự nhủ trong lòng phải cố gắng chịu đựng, trước mắt hoàn thành hạng mục ra mắt game của Trương Cẩn Phong đã chuẩn bị trong mấy năm qua, thuận lợi tung ra thị trường sau đó mới tính đến những chuyện khác.

Hiện tại ngoài nhẫn nại ra cậu không còn cách nào khác, nhất là đối với Trương Cẩn Phong càng nhẫn nại thì mới thu được kết quả tốt, có khi phải nhẫn nại một năm, hai năm, ba năm, năm năm, mười năm mới có thể xoay chuyển được.

Cho dù phải mất cả đời, cậu cũng sẽ không bao giờ buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.