Phong Tình Ấm Áp

Chương 18: Phiền phức




Những năm qua, Trương Cẩn Phong luôn cho rằng Tần Tư Ý chia tay anh chỉ vì muốn cổ phần của Tần gia, nhưng cuối cùng khi biết được sự thật chết tiệt kia khiến anh dở khóc dở cười.

Anh luôn nghĩ nếu một mối quan hệ gặp phải trở ngại dù khó khăn đến đâu thì cả hai phải cùng nhau đối mặt, dù nỗ lực hết sức cũng không tránh khỏi việc chia tay nhưng như thế sẽ không để lại hối tiếc cũng như hiểu lầm mà oán hận trong lòng.

Một bên là "Muốn tốt cho người kia" nhưng người bên kia lại chìm trong bóng tối chẳng biết đến việc "tốt cho mình" thì có gì tốt cơ chứ.

Điều chết tiệt là việc đó thường dẫn đến con người ta có suy nghĩ kiểu, "hóa ra người đó đã hi sinh cho mình như vậy, mình nên trân trọng người ấy nhiều hơn nữa" đó sao.

Chuyện đó đã xảy ra cách đây 3 năm, hiện tại anh cũng không muốn nói về những chuyện đã qua. Cho dù để tâm hay không thì chuyện cũng xảy ra rồi, nghĩ đến cũng chỉ khiến bản thân mệt mỏi hơn mà thôi. 

Tần Tư Ý gọi Trương Cẩn Phong ra ăn cơm, Trương Cẩn Phong ờ một tiếng, thu xếp văn kiện, đóng laptop xong mới đi ra ngoài.

Có thể thấy Tần Tư Ý rất thật tâm, cậu là một thiếu gia 10 đầu ngón tay cũng không chạm nước nhưng lại tận tâm vào bếp nấu nướng, điểm này Trương Cẩn Phong có chút không ngờ tới. Ba món ăn một món canh đều là những món mà Trương Cẩn Phong thích, mùi vị của món ăn khiến cho người ta cảm thấy được không khí của bữa ăn gia đình. 

"Anh rửa tay rồi lại đây ăn cơm." Em ở nhà đã nấu qua rất nhiều lần rồi chắc sẽ không thất bại đâu." Tần Tư Ý nói.

"Ừ." Trương Cẩn Phong rửa tay xong thấy Tần Tư Ý vẫn đứng ở đó, nói: "Cậu để tôi ăn một mình sao?"

Tần Tư Ý cười nói, "Em chờ anh ra ăn cùng."

Sau đó cậu ngồi đối diện với Trương Cẩn Phong, nhìn Trương Cẩn Phong gắp một miếng cá đưa lên miệng, Tần Tư Ý cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, phát hiện đối phương không có nhíu mày ăn một cách rất thoải mái, thấy vậy cậu mới lên tiếng hỏi: "Anh thấy thế nào?" Trương Cẩn Phong gật đầu nói: "Rất ngon."

"Thật sao?" Tần Tư Ý lập tức vui vẻ, tự mình ăn một miếng, cảm thấy cũng khá ổn, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cậu biết nếp sống ở nhà Trương Cẩn Phong rất khắc khe, lúc ăn cơm không nói chuyện nên cậu cũng không có nói gì nữa.

Sau bữa ăn bầu không khí khá hài hòa, Tần Tư Ý lâu rồi mới cảm thấy vui như vậy, muốn dọn dẹp bát đĩa nhưng bị Trương Cẩn Phong ngăn lại: "Tần tổng đã rất vất vả nấu nướng rồi, phần còn lại cứ để tôi."

Mối quan hệ của họ vẫn chưa xác định, Trương Cẩn Phong sẽ không bao giờ để người khác làm tất cả mọi thứ, điều này sẽ không phù hợp với tính cách hiếu khách của anh.

Tần Tư Ý không dành với anh nữa, tiện tay cầm điện thoại di động ra ghế sô pha ngồi nghỉ ngơi, không ngờ vừa mở ra thì đọc được tin nhắn của mẹ cậu.

[Mỹ nhân Mẫn Vi]: Con trai cố lên. Mẹ mong con trai sẽ sớm dẫn bạn trai về ra mắt đó.

[Phong Tình Ấm Áp]: Mẹ ơi, mẹ ơi!!!! Hôm nay anh ấy khen con nấu ăn ngon, mẹ nói xem có phải anh ấy sẽ sớm chấp nhận con không?!!

[Mỹ nhân Mẫn Vi]: Thật không? Con trai mẹ cái gì cũng giỏi nha! Dù thế nào thì con cũng phải hết sức cố gắng nhé. Sau này có chuyện gì cả hai phải cùng nhau bàn bạc đó, có hiểu không?

[Phong Tình Ấm Áp]: Con hiểu rồi! Hôm nay con cảm thấy rất hạnh phúc!

[Mỹ nhân Mẫn Vi]: Mẹ sẽ không để ai ngăn cản con trai mẹ hạnh phúc. Tên phong lưu kia không dám chen vào chuyện tình cảm của con đâu, con cứ yên tâm theo đuổi tình yêu, nếu Tần Trí Viễn có bất kì hành động xấu nào thì con hãy cho mẹ biết.

[Phong Tình Ấm Áp]: Mẹ Mẫn Vi của con thật oai phong! Cảm ơn mẹ! ^ 3 ^

[Mỹ nhân Mẫn Vi]: Thương con trai mẹ, mẹ có việc phải đi rồi, nói chuyện với con sau.

[Phong Tình Ấm Áp]: Tạm biệt mẹ.

Sau khi cùng mẹ trò chuyện, Tần Tư Ý chơi xong hai ván trò chơi "Kiếm hồn" do Trương Cẩn Phong lập trình thì thấy anh cũng đã xong việc

Buổi sáng cứ thế trôi qua, nhưng còn buổi chiều thì phải làm sao? lúc này não của Tần Tư Ý suy nghĩ rất nhanh, cậu nghĩ nhất định phải kiếm cớ ở lại, tuy rằng trong công ty còn rất nhiều việc nhưng mọi chuyện đều có thể thu xếp được, hiện tại không có gì quan trọng hơn việc tranh thủ thời gian ở bên Trương Cẩn Phong.

Tuy nhiên ảo mộng của Tần Tư Ý lại sớm tan vỡ, còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ thì đã nghe Trương Cẩn Phong nói: "Thứ 7 này Chu Tinh Nghiêu sẽ kết hôn, cậu ấy đã về trước để chuẩn bị nên mọi người trong công ty phải làm giúp phần việc của cậu ấy. Vì thế hiện tại tôi rất bận, buổi chiều không có ở nhà nên Tần tổng cũng nên về đi. "

"Hả?" Mặt Tần Tư Ý lập tức buồn hiu khi nghe người kia nói, cậu không cam lòng nói: "Vậy thì anh đi làm đi, khi nào có thời gian em sẽ đến tìm anh."

"Ừ?" Trương Cẩn Phong đáp, đi vào phòng thay đồ nói: "Đi thôi."

"Vâng." Tần Tư Ý ủ rũ miễn cưỡng đi theo Trương Cẩn Phong ra ngoài. Nghĩ lại dù sao vẫn có khởi đầu rất tốt, hôm nay Trương Cẩn Phong đã khen cậu nấu ăn khá ngon, có lẽ ngày mai sẽ khen cậu đẹp trai. Ngày mốt sẽ khen cậu là một nhà kinh doanh giỏi, vài ngày nữa sẽ lại về bên nhau!

Tần Tư Ý đang chìm đắm trong mộng tưởng đẹp đẽ nhưng lại bị hiện thực tạt lên một chậu nước lạnh.

Họ vừa bước ra khỏi chung cư liền thấy Triệu Vũ Trạch đứng ở ngoài cửa. Trương Cẩn Phong vừa bước ra, Triệu Vũ Trạch không hề nao núng nhìn anh chằm chằm.

Tần Tư Ý trong nháy mắt tỉnh táo lại, Triệu Vũ Trạch chính là người có tính uy hiếp đối với cậu nhất lúc này, cậu sẽ không bao giờ quên Trương Cẩn Phong từng nói nếu sau này nhất định phải có người bên cạnh thì Triệu Vũ Trạch chính là lựa chọn đầu tiên.

Ngay cả khi cậu biết Trương Cẩn Phong không ý định dây dưa với Triệu Vũ Trạch nhưng Triệu Vũ Trạch đến tìm anh, cậu vẫn thấy vô cùng khó chịu. 

Trương Cẩn Phong bất ngờ khi nhìn thấy Triệu Vũ Trạch, anh không nghĩ là hắn sẽ tìm đến, anh thấy sắc mặt của Triệu Vũ Trạch lập tức thay đổi khi thấy anh đi ra cùng với Tần Tư Ý, sau đó hắn lập tức khôi phục sắc mặt đi về phía anh, nói: "A Cẩn, lâu rồi em không đến tìm anh, hôm nay cuối tuần anh có đi làm không?"

"Tôi có việc phải đi ngay bây giờ " Trương Cẩn Phong nói.

Tần Tư Ý trong lòng thầm vui sướng, tâm nói, anh trai anh phải lạnh lùng lên!

Triệu Vũ Trạch nắm chặt tay nói: "Em muốn nói chuyện với anh. Nếu hôm nay anh bận thì lần sau em sẽ đến tìm anh. Nếu anh bận việc thì em sẽ không làm phiền nữa."

Trương Cẩn Phong không muốn Triệu Vũ Trạch hết lần này đến tìm, anh nhìn đồng hồ sau đó nói: "Tôi chỉ có 1 giờ thôi, tôi nghĩ chúng ta nên nói rõ ràng mọi chuyện."

Vừa nói xong, hai người bên cạnh lập tức có biểu hiện đối lập nhau. Không cần phải nói, Triệu Vũ Trạch thấy Trương Cẩn Phong muốn cùng mình nói chuyện thì cảm thấy rất vui nhưng Tần Tư Ý bên cạnh thì cảm thấy vô cùng khổ sở, cậu vừa mới thấy được chút ánh sáng thì giờ lại bao trùm bởi bóng tối.

Nghĩ đến đây cậu không khỏi trừng mắt nhìn Triệu Vũ Trạch, cậu biết Trương Cẩn Phong không muốn cậu đứng đây nghe hai người nói chuyện, cậu nói: "Đàn anh, em đi trước."

Sau đó, cậu vẫn không cam lòng nói: "Đồ ăn thừa trong tủ lạnh em đã xử lí hết rồi, anh ở nhà một mình đừng ăn đồ lạnh nhiều không tốt cho dạ dày. Khi nào đến em sẽ nấu cho anh ăn. Hai người cứ tự nhiên, em đi trước đây"

Hoàn hảo, đây mới chính là cơ duyên mà bản thân nên có!

Trương Cẩn Phong trong lòng biết rõ Tần Tư Ý là muốn chọc tức Triệu Vũ Trạch, nhưng anh cũng không nói bất kì điều gì chỉ gật đầu với Tần Tư Ý, sau đó nói với Triệu Vũ Trạch: "Đi thôi, tìm một nơi gần đây đi."

Họ đến một quán trà nhỏ trước cổng chung cư của Trương Cẩn Phong. Trước khi Triệu Vũ Trạch lên tiếng, Trương Cẩn Phong nói trước: "Có chuyện gì, xin hãy nói ngắn gọn thôi."

Triệu Vũ Trạch mím chặt môi hỏi: "Nếu mẹ em không đột ngột xuất hiện chúng ta có thể đến bên nhau chứ?"

"Đây là điều cậu muốn nói?" Trương Cẩn Phong cau mày nói: "Cậu nói trọng điểm đi"

"Đây là chuyện mà em rất muốn biết đáp án, anh trả lời cho em biết có được không?" Triệu Vũ Trạch nhìn vào mắt Trương Cẩn Phong, nói.

Một lúc sau Trương Cẩn Phong mới trả lời: "Đúng."

Anh không nói dối, anh thật sự cảm thấy như vậy, cho dù xóa bỏ thì cũng không thể phủ nhận điều đó có tồn tại.

Triệu Vũ Trạch hai mắt đỏ hoe, sau đó lại nở nụ cười nói: "Em đã nói với mẹ em, tuy rằng bà vẫn chưa đồng ý nhưng em tin bà sẽ chấp nhận việc này. A Cẩn, em rất thích anh. Anh có thể cho em một cơ hội nữa không? "

Không hiểu vì sao nghe Triệu Vũ Trạch nói như vậy, Trương Cẩn Phong đột nhiên cảm thấy hơi thẫn thờ.

Lúc anh và Tần Tư Ý đang mặn nồng bên nhau, sau đó Tần Tư Ý liền giam giữ anh trong bóng tối để tự mình vật lộn với khổ sở đau đớn, đến khi anh hoàn toàn có thể quên đi đoạn tình cảm đau đớn đó mà bắt đầu một mối quan hệ khác thì Tần Tư Ý nói cho anh biết, cậu ấy vẫn luôn yêu anh và muốn bắt đầu lại từ đầu. Cậu cũng nói cho anh biết những hiểu lầm trước đây không phải là sự thật.

Nửa năm trước đây cũng giống như vậy, anh từng có ý muốn bắt đầu mối quan hệ cùng Triệu Vũ Trạch, anh có ấn tượng rất tốt với đối phương, nhưng sự phản đối mạnh mẽ của mẹ Triệu Vũ Trạch cũng như sự lăng mạ của bà đối với hướng tính của anh buộc anh phải từ bỏ và cho tới giờ anh dần đã muốn quên chuyện đó đi. Giờ đây Triệu Vũ Trạch lại xuất hiện và nói với anh rằng hắn rất thích anh.

Chuyện này đến cùng cũng quá cẩu huyết rồi!.

Trương Cẩn Phong rất ít khi hút thuốc, nhưng hiện tại anh rất muốn hút một điếu, nhưng anh biết Triệu Vũ Trạch không hút thuốc, trên người họ đều không mang theo thuốc lá. Loại này kích ứng này càng rõ ràng hơn. Trương Cẩn Phong cau mày nói: "Rất xin lỗi, nếu như biết rõ sẽ không thể cùng ai đó bắt đầu mối quan hệ thì tôi sẽ không gieo hi vọng cho người đó."

Triệu Vũ Trạch sửng sốt, nói: "Tần Tư Ý vừa rồi thì sao? Anh cho phép anh ta ở bên là vì anh nghĩ có thể bắt đầu cùng anh ta? Hay là... Hai người đang ở bên nhau?"

"Không có." Trương Cẩn Phong nói: "Giữa tôi và cậu ấy mối quan hệ như thế nào trong lòng tôi hiểu rất rõ, đây không phải là chuyện người ngoài có thể hiểu và bàn đến."

"Xem ra anh ta trong lòng anh có chút khác biệt." Triệu Vũ Trạch cười khổ nói: "Nhưng anh cũng đã nói gia đình anh ta cũng phản đối chuyện hai người đến với nhau, tại sao anh cho anh ta cơ hội còn em thì không?"

"Hoàn cảnh của mỗi người không giống nhau." Trương Cẩn Phong nói: "Chuyện gia đình của cậu ấy tôi không tiện nói cho cậu biết được."

Cha Tần Tư Ý không đồng ý anh và cậu ấy bên nhau nhưng Tần Tư Ý và Tần Trí Viễn chưa bao giờ hòa thuận với nhau. Người thân duy nhất Tần Tư Ý quan tâm chính là mẹ, mẹ cậu ấy rất ủng hộ chuyện của 2 người. Điều này hoàn toàn khác với Triệu Vũ Trạch, mẹ của Triệu Vũ Trạch là người thân duy nhất của hắn, Trương Cẩn Phong không thể không quan tâm ý kiến của bà.

Người ta nói yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng sau này hai người ở bên nhau luôn phải chịu đựng sự khinh bỉ của người thân thì làm sao có thể hạnh phúc được.

Triệu Vũ Trạch im lặng rất lâu, Trương Cẩn Phong nhìn hắn nói: "Triệu Vũ Trạch, cám ơn tình cảm của cậu, xin lỗi, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi."

Trương Cẩn Phong nói xong liền đứng lên nói, "Tạm biệt."

"Chờ đã." Triệu Vũ Trạch cũng đứng lên đi tới trước mặt anh, nói: "Anh có thể cho em ôm một lần không? Sau này em sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa."

Trương Cẩn Phong còn chưa kịp trả lời, Triệu Vũ Trạch đột nhiên tiến lên một bước, gắt gao ôm eo anh, vùi đầu vào vai anh, ôm anh thật chặt. Trương Cẩn Phong có thể cảm nhận được Triệu Vũ Trạch dùng sức rất mạnh, vòng eo của cảm thấy đau vì sức ôm của người kia.

 

Anh giơ tay định đẩy ra nhưng lại không đẩy được, Trương Cẩn Phong có chút kinh ngạc, anh học võ từ tiểu học, người bình thường sẽ không bao giờ dễ dàng chế trụ được anh, giống như Tần Tư Ý mỗi lần đều bị anh khống chế. Sau khi ngạc nhiên, Trương Cẩn Phong nhớ ra Triệu Vũ Trạch không phải là thiếu gia giàu có, cậu được luyện tập để trở thành lính cứu hỏa. 

Trương Cẩn Phong nghĩ xong liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể lui về sau mấy bước nói: "Đủ rồi, buông ra đi."

Một lúc lâu sau Triệu Vũ Trạch mới buông ra, Trương Cẩn Phong còn chưa kịp nói gì, người kia đã vội vàng chạy ra ngoài.

Trương Cẩn Phong chỉnh lại quần áo trên người, đợi một lúc mới đi ra ngoài thì không nhìn thấy Triệu Vũ Trạch nữa.

Việc gặp Triệu Vũ Trạch không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của Trương Cẩn Phong nhưng lại ảnh hưởng đến tâm tình của Tần Tư Ý, thư ký thấy Tần tổng cả buổi chiều đều như người mất hồn nên cũng không dám đưa tài liệu quan trọng cho sếp kí, đành phải đưa cho cậu một số tài liệu không quá quan trọng cho cậu xem trước. 

Chờ rất lâu mới đến tối, Tần Tư Ý không thể ngồi yên được nữa, cầm lấy chìa khóa xe chạy đến công ty Trương Cẩn Phong, vừa đến nơi thì thấy Trương Cẩn Phong đang đi xuống lầu.

"Đàn anh!" Tần Tư Ý đậu xe chạy tới trước mặt anh, nhìn quanh một lượt không thấy Triệu Vũ Trạch mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hỏi: "Người kia không phải buổi chiều cùng anh nói chuyện sao?"    

"Cậu ta về rồi." Trương Cẩn Phong nói: "Cậu đến đây có việc gì sao?"

"Có!" Tần Tư Ý lập tức đứng thẳng người nói: "Hiện tại em đang theo đuổi anh. Em tương lai có khả năng sẽ trở thành bạn trai của anh cho nên em rất muốn biết tình hình của tình địch!"

Trương Cẩn Phong nhìn dáng vẻ của cậu, cảm thấy có chút buồn cười, thật sự bật cười nói: "Tần tổng biết ít quá sao."

Tần Tư Ý mở to hai mắt nói: "Anh cười!"

Sau đó cậu lấy hết dũng khí nắm lấy vạt áo Trương Cẩn Phong, lắc lắc nói: "Đàn anh, anh cười một lần nữa được không?" Trương Cẩn Phong đẩy tay cậu ra: "Tần tổng nhàn rỗi quá sao"

"Không có, thời gian của em chỉ dùng cho một số việc quý giá." Tần Tư Ý nói: "Ví dụ như việc đến gặp anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.