Phong Thả Đình Trú

Chương 23




Kỳ Dương ngồi im lặng lắng nghe Phó hoàng hậu kể lại toàn bộ sự tình, anh gần như không thể tin được, thế nhưng nhìn dáng vẻ thành kính của vị nữ tu trước mặt tuyệt nhiên không thể nào là loại người dối trá được, như vậy… Chuyện tình này nhất thời làm cho anh không biết phản ứng như thế nào?

“Nói chung, mấy ngày này, xin anh hãy nhắm một mắt, mở một mắt (thấy chuyện trước mắt cứ làm lơ cho qua) để cho bọn họ hoàn hảo vượt qua có được hay không?” Đây là đề nghị cuối cùng của Phó nữ tu trước khi đi.

Nhắm một mắt, mở một mắt sao… Nên vậy sao?

Anh ngây ngẩn trở lại phòng của ông chủ, nhìn thấy Lưu Hân đã ngủ thiếp đi, bên cạnh là Đổng Hiền đang trông coi…

“Anh Kỳ, Phó nữ tu đâu rồi?” Đổng Hiền nhẹ giọng hỏi.

“Cô ấy về nhà thờ!” Kỳ Dương không biết nên hỏi từ đâu: “Đổng Hiền này…”

“Anh muốn hỏi chuyện của chúng tôi phải không?” Đổng Hiền thấy vẻ mặt của anh thì đã hiểu ngay, “Đúng là như những gì Phó nữ tu nói cho anh biết, không cần nghi ngờ… Chúng tôi đích thực đã từng sống ở triều đại Tây Hán, đây là sự thật!”

Anh vẫn tiếp tục bình thản, không chút dao động, nhưng là Kỳ Dương vẫn khó có thể tiếp thu được: “Ý của cậu là, ông chủ đã định trước thuộc về cậu, Ỷ Á tiểu thư là chướng ngại vật, sự tồn tại của cô ấy là không cần thiết, phải vậy không?” (YY: cái anh Dương này, ai nói thế bao giờ, vớ vẩn thật) Anh dứt lời thân thể cũng run rẩy cố gắng đứng dậy.

Đổng Hiền thâm sâu liếc nhìn Kỳ Dương một cái, tay cầm bình nước trên bàn, rót cho anh ta môt ly: “Anh Kỳ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi… Cho anh!”

Kỳ Dương nhận lấy ly nước, nhìn Đổng Hiền lần nữa ngồi trở lại bên cạnh ông chủ, vươn một tay sờ trán, dùng ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn chăm chú người trên giường.

“Không ai được định trước là một nửa của ai cả, cũng không ai là không đáng tồn tại, từ trước đến giờ tôi luôn nghĩ như vậy!”

“Nhưng cậu hiện tại…” Chuyện này mặc cho ai cũng khó tin tưởng được lời cậu ta.

“Yên tâm đi!” Đổng Hiền thâm thúy một tiếng, “Hân sẽ không rời xa tiểu thư đâu!”

Lời này là sao? Kỳ Dương kỳ quái nhìn anh.

Hai tay đan vào nhau, Đổng Hiền đem chuyện Vương Mãng đã nói, lập lại hệt như vậy: “… Cho nên anh không cần lo lắng”

Chẩn đoán bệnh tình như vậy làm cho Kỳ Dương hoảng hốt một phen: “Anh ta thực nói như vậy?”

“Thực sự!” Đổng Hiền gật đầu khẳng định, “Anh có thể yên lòng chưa?”

“A…” Tâm tình Kỳ Dương rối bời, anh mong muốn ông chủ có thể có được hạnh phúc, thế nhưng cái giá của hạnh phúc này…” Đổng Hiền, tôi xin lỗi… Chờ đến khi ông chủ bình phục rồi, cho dù anh ấy có quên đi cậu, tôi cũng không thể nói chuyện của cậu cho anh ấy biết! Tha thứ cho tôi!”

Đổng Hiền căn bản không có trách móc gì anh, chỉ có chút buồn cười: “Sao lại nói chuyện này với tôi?”

“Bởi vì cậu là người tốt!” Kỳ Dương ăn ngay nói thật, “Nhưng mà, tôi không thể để ông chủ bị phá hủy trong tay cậu!”

“Sao?”

Thở sâu, Kỳ Dương nghiêm mặt phân tích: “Mặc dù tôi biết rõ anh ấy hẳn là rất yêu cậu, nhưng là hai người suy cho cùng vẫn là đàn ông… Cho dù xã hội ngày nay tân tiến hơn trước, hai người đàn ông bên nhau cũng không thể nhận được sự đồng tình, cậu như thế, hẳn là nên biết Lưu Hân của triều đại Tây Hán bị người đời dè bĩu không ít, tôi không thể để cho ông chủ vì cậu mà một lần nữa thành ra như thế, miệng đời rất chua cay, cậu hiểu không?”

Bởi vì là hai người đàn ông sao? Đổng Hiền nở nụ cười, trước kia chính bản thân mình cũng vì vậy mà sợ sệt, thế nhưng khi thiên tử hạ mình quỳ gối trước mặt, cầu xin cùng anh ấy hồi cung, lòng anh không kiềm được đã dao động!

Câu nói kia “Trẫm có thể không cần giang sơn nghìn dặm, nhưng không thể không cần Thánh Khanh, Trẫm chỉ hi vọng được cùng khanh bên nhau suốt quãng đời còn lại thôi!” Càng làm cho anh biết rằng mình không thể chùn bước, đưa ra quyết định…

Thế nhưng đến bây giờ… Bản thân mình đã chọn sai sao?

“Tôi… hiểu rồi!” Đổng Hiền thống khổ nhắm mặt lại, “Chỉ cần chờ bệnh tình của Hân ổn định, tôi sẽ rời đi, anh yên tâm được rồi!”

“… Kỳ thực, sau khi nghe xong chuyện xưa, tôi cảm thấy hiện tại… Cậu không cần ở bên cạnh ông chủ… Tiếp tục như vậy chỉ làm mọi người càng thêm bi thương mà thôi!” Ở điểm này, Kỳ Dương hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, “Sau khi bình phục, nếu như ông chủ không nhớ ra cậu, cậu tự nhiên sẽ đem chuyện khi đó của anh ấy so với anh ấy hiện tại, như vậy càng…”

“Không cần nói nữa!” Đổng Hiền lớn tiếng ngắt lời.

“…!” Lời thốt ra anh có chút hối hận, lập tức quay đầu lại nhìn Lưu Hân, xác định anh ấy không bị đánh thức, mới thở phào nhẹ nhỏm, “Anh đừng nói thêm gì nữa, tôi cảm thấy chính mình nên chăm sóc anh ấy, tôi sẽ không đi, bây giờ không còn sớm nữa, Anh Kỳ cứ đi nghỉ ngơi trước đi, tôi ở lại đêm nay!”

Trong lúc đó, hai người yên lặng lạ thường, hồi lâu, Kỳ Dương mới hồi đáp: “Thật là, tôi còn hy vọng cậu sẽ cân nhắc lời nói của tôi… Chỉ mong cậu sau nãy sẽ không hối hận.” Nói xong, anh rời khỏi phòng.

Trong phòng, lần thứ hai chỉ còn hai người, nơi đây lại trở nên vắng vẻ, Đổng Hiền lẳng lặng nhìn vẻ mặt của Lưu Hân đang ngủ say trên giường, không nhịn được kéo ống tay áo mình lên, băng gạc trên cánh tay hiện ra rõ rệt!

“Tôi biết chứ…” Đổng Hiền tự nhủ, thanh âm có chút bất ổn, “Rất sớm đã biết… Sự tồn tại của tôi đối với Lưu Hân mà nói có lẽ là một sai lầm…”

“Anh ấy quên tôi, kết hôn cùng người con gái khác có lẽ là chuyện đáng mừng.” Đưa tay nắm lấy tay Lưu Hân, nước mắt không cách nào đè nén, chậm rãi rơi xuống, đọng trên tay, từng giọt từng giọt lóng lánh…,”Thế nhưng thỉnh thoảng tôi lại ôm mộng không được sao? Đời này, tôi thật sự muốn cùng anh ấy vượt qua…”

Trầm ngâm trong thế giới của chính mình, anh hoàn toàn không chú ý đến ngoài cửa có một người đang đứng…

Chẳng qua Vương Mãng chỉ là nghĩ rằng có thể đến chăm sóc Lưu Hân một chút, không nghĩ sẽ thấy được một màn này, anh nhẹ nhàng khép cửa lại, đi ra thảo nguyên bên ngoài viện điều dưỡng, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mang, nhắm mắt lại cảm nhận gió thổi từng đợt nhẹ qua mặt…

E rằng bọn họ đều đã sai rồi, bọn họ từ kiếp trước vẫn mãi tiếp tục dây dưa cho đến kiếp này, chỉ vì muốn nhặt lại những gì thời gian kia đã bỏ lỡ – cơ hội, thời điểm, khát vọng… Nhưng thời gian như gió, gió lại không có khả năng dừng bước, mà thời gian kiếp trước cũng đã qua đi không trở lại nữa rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.