Vương Liên Hương vừa mới tiến vào trong xe, lập tức bị cánh tay cường tráng tràn đầy lực lượng của Đường Tiểu Đông nắm lấy vòng eo, bỗng nhiên kéo vào lòng.
Vương Liên Hương chỉ kịp phát sinh một tiếng kinh hô, lập tức ngã vào trong lồng ngực dày rộng của hắn.
Khí tức phái bên kia khiến nàng vô cùng ngượng ngùng, khẩn trương, mắt hoa, theo bản năng giãy dụa mãnh liệt.
Có lẽ là bởi vì một ma thủ gần như thô bạo tiến sâu vào trong lòng của nàng, có lẽ là bởi vì vàng tai truyền tới cảm giác ngứa ngáy, toàn thân trong giây lát kịch liệt run rẩy, bởi vì khẩn trương mà căng thẳng, trong thân thể nháy mắt tựa hồ nhận được sự giải thoát nào đó, phát sinh một tiếng kinh hô nho nhỏ, lại giống như tiếng rên rỉ thống khổ khó nhịn.
Từ lúc rất trẻ đã phải thủ tiết, nàng than thở hồng nhan bạc mệnh, đêm dài dằng dặc, loại tịch mịch cô độc này dàn vặt nàng nhiều năm, khiến nàng như muốn phát cuồng.
Hiện tại, loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này lại để nàng cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Ma thủ tràn ngập thần kỳ kia sờ tới chỗ nào, cộng thêm vành tai, cổ trắng truyền tới từng đợt ngứa ngáy, nàng cảm giác khó có thể hô hấp, toàn thân khó chịu giống như bị lửa thiêu đốt, giãy dụa không ngừng.
Nàng sợ hãi ma thủ kia, lại càng khát vọng ma thủ kia dành cho nàng thêm một bước giải
Muốn chết chính là ma thủ tràn ngập ma lực thần kỳ kia hết lần này tới lần khác lại chậm chạp di chuyển quanh thân thể không chịu tiến thêm, dằn vặt nàng muốn phát cuồng.
Đã nhiều năm không cảm thụ được loại tư vị tuyệt vời dục tiên dục tử này rồi, thân thể của nàng, linh hồn của nàng đều đang run rẩy, vô cùng khát vọng bị bàn tay kia chà đạp vùi dập.
- Người tốt… Cầu ngươi… Không nên dằn vặt người ta như vậy…
Lễ niệm nhiều năm giữ vững tại giờ khắc này đã bị dục vọng vô biên trùng kích tan vỡ, trinh tiết và trầm luân, nàng tình nguyện rơi vào trầm luân địa ngục, cho dù là bị đánh vào mười tám tầng địa ngục a tì.
Nữ nhân xụi lơ trong ngực không chịu nổi khiêu khích, quần áo nửa cởi ra, má ngọc ửng đỏ, mị nhãn như tơ, hơi thở phì phò, thở gấp không thôi, bốn chi giống như bạch tuộc tám vòi quấn chặt lấy hắn, thân thể nóng hỏi khó nhịn giãy dụa, tùy thời có thể công phá thành trì, trực đảo hoàng long.
Đừng trách ta tâm ngoan, ai kêu nàng là tỷ tỷ của Vương Ngạo Phong?
Trong lòng Đường Tiểu Đông phát sinh một tiếng thở dài, trong xã hội phong kiến kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu này, không chỉ giảng thực lực, còn muốn đủ ngoan, nhân từ đối với dịch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính bản thân mình.
"Muốn trách thì trách đệ đ của nàng đi, ai bảo nàng sinh ra tại Vương gia…"
Trong hoàn cảnh này, cho dù lương tâm của Đường Tiểu Đông có nổi lên thì cũng không thể dừng lại được nữa rồi.
Vương Liên Hương thủ tiết hơn ba năm, tâm tinh và thân thể đều tràn đầy khát vọng muốn được an ủi, trải qua kích thích, lễ niệm nàng đau khổ gìn giữ đã hoàn toàn đổ nát, biến thành dâm phụ phóng đãng vô độ, thậm chí so với mẫu lang thời kỳ động dục còn đáng sợ hơn nhiều.
Cũng không biết là nàng lấy được khí lực từ đâu, trực tiếp đẩy ngã Đường Tiểu Đông, đảo khách thành chủ, ngồi trên người hắn, hai cánh tay cuồng loạn cởi đai lưng…
Nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, mặc dù La Mạn cũng đang trong tuổi như lang, cũng khát vọng vô độ, nhưng nhiều ít còn mang theo chút rụt rè đặc biệt của nữ tính, mà Vương Liên Hương…
Lúc này Đường Tiểu Đông đã cảm nhận khắc sâu tư vị của lang rồi.
Xe ngựa chậm rãi chạy không mục đích ngoài thành Trường An, lão Hoàng lái xe nhắm mắt dựa vào vách thùng xe, thỉnh thoảng lười biếng huy động cây roi trong tay, đối với trong thùng xe truyền tới địa chấn, còn có tiếng gầm khiến máu huyết kẻ khác phải sục sôi kia không hề có nửa điểm phản ứng.
Hắn chính là người theo Địch Diễm nhiều năm, tuy rằng tướng mạo của chủ nhân xấu tệ, thế nhưng bản lĩnh tán gái lại hoàn toàn tỉ lệ nghịch với dung mạo của hắn, trong xe không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện phong lưu. Mấy lần đầu tiên còn rất hiếu kỳ và kích động, nhưng nghe quá nhiều cũng thành thói quen, thậm chí còn có thể nói là chết lặng rồi.
Sờ sờ thỏi bạc nặng tới mười hai lượng trong lòng, cũng đủ cho một nhà của hắn chi tiêu bình thường trong mấy tháng rồi, vị công tử này xuất thủ rất rộng rãi, hắn còn mong chờ vị công tử này tiếp tục tán thêm vài tiểu nữu, phong lưu khoái hoạt trong chiếc xe này nhiều nhiều, tuy rằng đây chỉ là mộng tưởng, thế nhưng có mộng tưởng chung quy tốt hơn không có, ha ha.
Tiếng gọi sàng phóng đãng trong xe truyền ra một đợt cao hơn một đợt, để hắn có đôi khi khẩn trưởng, sợ hãi bị người đi đường thỉnh thoảng gặp được nghe thấy.
Quỷ nữ nhân này, tựa hồ rất nhiều năm không biết mùi vị xác thịt, khi điên cuồng lên còn lợi hại hơn lão bà của hắn gấp trăm lần.
Tính toán một chút không biết đã trải qua thời gian bao nhiêu nén hướng, địa chấn truyền ra trong thùng xe vẫn cường liệt như trước, tựa hồ muốn phá sập xe ngựa, khiến hắn sợ hãi bội phục lẫn ước ao.
Vị công tử trẻ tuổi tướng mạo không tính xuất chủng này quả thực lợi hại phi thường, chủ nhân đã lợi hại khiến không ít nam nhân phải thẹn thùng, thời điểm lợi hại nhất, thậm chí còn ăn dược hoàn tráng dương các loại, nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì được trong thời gian một hai nén hương mà thôi, vậy mà vị công tử này, thực sự lợi hại tới mức hắn xấu hổ vô cùng.
Thần khí nhân gian như vậy, lợi hại khiến thế nhân sợ hãi than, trong cuộc sống này, chỉ sợ không có bất cứ nữ nhân nào chống cự được.
Nghĩ tới lão bà trong nhà vì hắn sinh ra ba nhi tử hai nữ nhi, tỏng lúc nhất thời có chút thở dài.
Một người đã thấy qua không biết bao nhiêu nữ nhân trẻ tuổi, nhưng cảm giác vẫn là đầu cọp cái kia đúng khẩu vị của hắn.
Tuy rằng đã là thiếu phụ luống tuổi, tuy rằng đôi bờ vú kia đã có điểm xệ xuống, tuy rằng màu xa không tính rất trắng, tuy rằng thắt lưng đã to hơn nhiều, thế nhưng nghe tiếng gọi sàng của lão bà xuối mấy chục năm rồi, càng nghe càng khiến tinh thần phấn chấn, nhiệt tình mười phần.
Giờ đây cảm giác sức chiến đấu của chính mình rõ ràng không được như trước kia, mà lão bà của hắn chính là năm hổ lang, hung mãnhlão hổ, thường thường khiến hắn bị đánh thảm hại tơi bời.
- Oan gia nha… Ta muốn chết… Không được rồi… Uhm…
Lão Hoàng bĩu môi, lời này, quỷ nữ nhân trong xe tại lúc thoải mái truyền ra không biết bao nhiêu lần.
Nữ nhân, tại thời điểm này đều là miệng không như lòng, càng nói không nên càng cuốn thật chặt, trong lòng ước gì ngươi càng thêm dũng mãnh, đánh lâu không suy.
Ai, nếu như lão Hoàng ta có một nửa sức chiến đấu của vị công tử này thì tốt rồi, đáng tiếc hùng phong không còn, cũng không thể giết đầu cọp cái trong nhà tới mức phải kêu loạn đầu hàng rồi…
Trong khoảng thời gian ngắn, lão Hoàng cảm khái nghìn vạn.
Một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, cả kinh khiến ngực cất vó chạy nhanh, để lão Hoàng nhắm mắt dưỡng thần giật nảy mình, cuống quýt không chế ngựa.
Ngoại trừ tiếng thở dốc dày đặc, dâm ngữ đã biến mất, địa chấn cũng không còn nữa rồi, khóe miệng lão Hoàng để lộ nụ cười ý vị thâm trường.
Kết thúc rồi sao!
Hắn vung roi ngựa trong tay, điều khiển xe ngựa chạy về phía thành Trường An.
Chỉ trong thời gian không tới nửa nén hương, thành Trường An hùng vĩ cao to đã xuất hiện trong tầm mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hiện tại hắn tinh thần gấp trăm lần, toàn thân tràn ngập ý chí chiến đấu sục sôi, loại nghe kịch đặc sắc kích thích này đã khiến hắn thật lâu chưa kích động như vậy, thậm chí còn kích động hơn so với đêm tân hôn.
Hắn cảm giác chính mình như trẻ lại mười tuổi, còn hùng tâm tráng trí giết đầu cọp cái trong nhà phải kêu loạn đầu hàng.
Đột nhiên, trên mặt hắn lộ ra biểu tình cổ quái gần như sợ hãi.