Phong Lưu Thánh Vương

Chương 37: Bản đồ Bí Cảnh!




Chúc các bạn có một ngày 20/11 vui vẻ.

......................

Sau khi tìm được một hang động thì Lý Hàn nhanh chóng lót áo mình lên và để Bạch Ngọc Sương nằm xuống. Hắn nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng nàng để nàng nhanh chóng khôi phục, làm xong thì ánh mắt của hắn nhìn về bộ quần áo bẩn thỉu của Bạch Ngọc Sương đang mặc thì hắn cảm thấy đau lòng cho nàng, hắn đi ra ngoài thì một lát sau thì thấy hắn mang về một gốc cây, gốc cây này đã được Lý Hàn khoét rỗng ruột và bên trong đang đựng nước suối, hắn lấy ra một cái khăn để vào trong gốc cây rồi quay lại nhìn Bạch Ngọc Sương. Hắn đang phân vân, hắn đang tính lau người cho nàng nhưng giờ thì hắn không biết có nên lột áo quần nàng ra hay không. Nghĩ ngợi một hồi thì Lý Hàn chậc lưỡi " Kệ, tới đâu hay tới đó". Nghi xong thì Lý Hàn bắt đầu lột quần áo của Bạch Ngọc Sương ra, theo từng mẫu quần áo được cởi bỏ thì da thịt trong suốt như ngọc từng chút bại lộ trước ánh mắt Lý Hàn và khi đã lộ sạch quần áo của nàng thì trước mắt Lý Hàn lúc này là một bức tranh mĩ nhân lỏa thể đầy dụ hoặc.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này trắng bệch nhưng nhìn vào khuôn mặt này làm cho người khác có mong muốn bảo vệ cho nàng, mái tóc dài màu tím mềm mại dưới ánh mặt trời toát ra vầng sáng ấm áp, da thịt trắng nõn nà, ngay cả một tia chân lông đều không nhìn thấy, như viên ngọc trân quý. Ánh mắt của Lý Hàn ngắm nhìn khuôn mặt một hồi rồi bắt đầu di chuyển ánh mắt xuống dưới, chiếc cần cổ thon dài, xương quai xanh xinh đẹp và khi ánh mắt Lý Hàn nhìn vào hai tòa thánh nữ phong hùng vĩ kia thì thấy đó là một cặp vú to tuyết trắng vô cùng đầy đặn đang theo nhịp thở của nàng mà phập phồng lên xuống, hai núm vú màu đỏ non nhẹ nhàng run rẩy như thể nó đang sợ hãi khi bị Lý Hàn nhìn vào vậy. Nhìn thêm một lúc thì hắn lại nhìn xuống tiếp, ánh mắt của hắn lướt qua cái bụng phẳng lẳng của nàng rồi nhìn xuống chổ thầm kín của nàng, chỉ thấy lông l-n của nàng khá rậm rạp nhưng nó lại không cho người ta cảm giác lộn xộn mà ngược lại cảm thấy vô cùng gợi cảm. Điều đáng nói là không ngờ lông l-n của nàng lại cùng màu với mái tóc của nàng, đều là một màu tím ma mị đem lại cho người ta cảm giác khiêu kích và gợi cảm khi nhìn thấy nó. Còn khe nứt thần thánh của nàng đã bị che lấp bởi cặp đùi thon dài thẳng tắp xinh đẹp của nàng cộng thêm những ngón chân xinh đẹp như những viên ngọc làm cho Lý Hàn có mong muốn có thể liếm láp những ngón chân xinh đẹp này. Qủa thật có thể nói nàng chính là một vưu vật vạn người có một.

Lý Hàn nhìn thêm một lát nữa mới bắt đầu lấy chiếc khăn trong gốc cây ra, vắt sạch nước và bắt đầu lau người cho nàng. Lúc này trong lòng Lý Hàn không hề có tà niệm, không phải là do Lý Hàn tự nhiên tốt tính mà hắn muốn phải chính nàng đồng ý quan hệ với hắn thì hắn mới làm. Với lại, cho dù Lý Hàn có háo sắc như thế nào đi nữa nhưng hắn chắc chắn tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, từ những trường hợp bất khả kháng. Lý Hàn lau người cho nàng, hắn lau vô cùng cẩn thận cứ như thể hắn đang lau cho một bảo vật tuyệt thế vậy. Khi lau xuống vùng ngực cho nàng thì bàn tay của hắn không kìm được mà sờ soạng cặp ngực của nàng, trong lòng hắn thầm hô:

- Mềm thật, co dãn cũng tốt ghê.

Bóp thêm vài cái nữa thì Lý Hàn tiếp tục lau người nàng tiếp, hắn lau vô cùng tỉ mỉ, ngay cả góc chân cũng với nhưng ngón chân cũng được Lý Hàn lau một cách sạch sẽ. Khi lau thì hắn phát hiện ra trên người có khá nhiều vết sẹo lớn nhỏ, đặc biệt vết thương ngay vùng bụng. Khi nhìnthấy những vết sẹo này thì hắn cảm thấy đau lòng cho nàng. Hắn nhanh chóng lấy ra thuốc trị thương, nghiền nát nó rồi trộn nước suối sau đó lấy một chiếc khăn khác chấm vào trong đó rồi thoa nhẹ lên những vết sẹo này, đặc biệt vết thương ngay bụng thì hắn lau càng thêm cẩn thận. Làm xong thì Lý Hàn nhẹ nhàng lật người nàng lại để lau phía sau người cho nàng nhưng khi lật người nàng lại thì cảm thấy quyết định đó thật sai lầm vì khi lật người nàng lại thì cặp mông của nàng đã hiện ra trước mặt hắn.

Hắn dám khẳng định địa phương mê người nhất của nàng không phải là cặp vú to tròn mềm mại mà đầy co dãn, cũng không phải chiếc eo thon không bằng một nắm tay và cũng càng không phải cặp đùi thon dài đẹp đẽ đầy mê người. Tuy rằng những địa phương đó đều là cực phẩm rồi nhưng nếu so với cặp mông đầy đặn, to lớn đầy ngạo ngễ này đều hơi thua một bậc. Cặp mông trắng như tuyết của nàng như một cặp trăng rằm bằng thịt, không có một chút tì vết, quả thật hết sức quyến rũ, hấp dẫn lạ thường. Mặc dù chưa sờ vào nhưng Lý Hàn có thể cảm nhận được nó mềm mại, êm ái cỡ nào!

Nhìn cặp mông này làm cho Lý Hàn phải nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời tiểu Lý Hàn nhanh chóng vươn lên thành cột chống trời cứ như thể kháng nghị Lý Hàn rằng thức ăn ở trước mắt nhưng lại không cho nó ăn vậy. Lý Hàn phải hít sâu vài lần phải kiềm kích động của mình lại, hắn bắt đầu lấy khăn lau người cho nàng. Hắn lau cẩn thận từ cổ đến vùng lưng của nàng rồi đi xuông cặp mông của nàng, càng nhìn cặp mông này thì Lý Hàn càng khó kiểm soát bản thân mình, dù sao Lý Hàn cũng là đàn ông nên đứng trước một thứ hấp dẫn như vậy rất khó kìm chế mình lại. Cuối cùng Lý Hàn cắn răng, hắn hít thở sau vài cái để bình tâm lại. Hắn run run đưa tay mình ra lau mông nàng nhưng mới vừa chạm vào mông nàng thì hắn rụt tay lại, nhưng vì sự đụng chạm của Lý Hàn làm cho cặp mông tuyết trắng mềm mại của nàng run rẩy làm nên những trận sóng mông khiến cho Lý Hàn được no mắt. Bỗng nhiên Lý Hàn xoay người chạy ra khỏi hang động vì lúc này hắn đã muốn xâm phạm nàng.

Mười lăm phút sau thì Lý Hàn mới quay lại, hắn cầm khăn nhúng nước lần nữa rồi lau lại cho nàng, khi lau đến cặp mông của nàng thì hắn quay đầu đi chỗ khác và trong miệng hắn lẩm bẩm " không tức là sắc, sắc tức là không " vì hắn không muốn phạm sai lầm giống lúc này. Sau khi lau xong thì hắn bắt lấy nước thuốc để lau những vết sẹo sau lưng nàng. Lau xong thì hắn nhẹ nhàng lật ngửa nàng lại rồi lấy một cái áo đắp lên người nàng.

Làm xong thì Lý Hàn đi ra ngoài săn thú làm bữa trưa, sau khi giải quyết bữa trưa xong thì hắn ngồi cạnh nàng để trông chừng cho cho nàng.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, phương đông dần hửng sáng.

Bạch Ngọc Sương thoáng giật giật thân thể, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy mấy lần, sau đó, chậm rãi mở ra…

Bạch Ngọc Sương mở mắt ra liền thấy mình đang nằm trong một hang động, nàng ngồi dậy rồi nghiêng đầu quan sát cả hang động thì nàng thấy một nam nhân đang ngồi tu luyện cách nàng không xa. Nghe được động tĩnh cô tỉnh dậy, nam nhân thoát khỏi trạng thái tu luyện có chút nghiêng đầu, dùng con mắt thâm sâu ôn nhu mà cưng chiều nhìn cô nói:

- Nàng tỉnh....

Lời của Lý Hàn lập tức bị cắt đứt vì do Bạch Ngọc Sương chỉ khoác hờ cái áo của Lý Hàn nên khi nàng chống tay ngồi dậy thì cái áo lập tức bị rơi xuống, hai toà song phong thánh khiết của nàng lập tức bại lộ trước mắt của Lý Hàn và theo nhịp thở của nàng mà phập phồng lên xuống, đặc biệt là hai núm vú màu đỏ non của nàng lúc lên lúc xuống làm cho Lý Hàn phải hoa mắt. Bạch Ngọc Sương thấy Lý Hàn kì lạ liền theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống, ngay lập tức nàng hét to một tiếng rồi kéo áo lên che ngực mình lại đồng thời trên mặt nàng hiện lên vẻ đỏ ửng vô cùng xinh đẹp. Thấy nàng như vậy thì Lý Hàn liền mở miệng nói:

- Nàng yên tâm, ta chưa làm gì nàng cả. Trừ phi chính nàng mở miệng đồng ý thì ta phải đụng vào nàng nên nàng co thể yên tâm.

Nghe lấy lời thâm tình của Lý Hàn lam cho nàng bình tĩnh lại, hành động lúc nãy của nàng vốn dĩ xuất phát từ tính xấu hổ của nữ nhi. Nàng đã nghĩ thông rồi, nếu đã yêu hắn thì sẽ ở cùng hắn suốt cả đời thì cần gì phải xấu hổ nữa. Vì vậy nàng liền khôi phục bản tính mạnh bảo của mình, nàng ngẩng đầu rồi mỉm cười nhìn hắn. Lý Hàn bị nụ cười của Bạch Ngọc Sương làm cho ngẩn người nhưng hành động tiếp theo của nàng lại làm hắn càng thêm kinh ngạc. Hắn chỉ thấy nàng đứng dậy, do nàng đứng dậy nên chiếc áo do không thứ gì giữ lại liền rơi xuống đất nên cả thân hình của nàng lập tức bại lộ dưới ánh mắt của Lý Hàn rồi nàng đi tới chỗ Lý Hàn. Bầu vú to căng tràn theo cử động của nàng mà nhẹ nhàng run rẩy, chiếc eo nhỏ bé kia như lá liễu đung đưa trong gió, do sự đung đưa của vòng eo nên kiều đồn của nàng đung đưa trái phải. Trong số những người phụ nữa của mình thì Lý Hàn cảm thấy người có cặp mông đẹp nhất chính là Lâm Nhược Thủy nhưng khi nhìn thấy thần hình lõa thể của Bạch Ngọc Sương thì hắn phải thay đổi suy nghĩ. Bộ mông của nàng còn lớn hơn mông của Lâm Nhược Thủy vài vòng, cặp mông tròn vểnh căng đét, đàn hồi kinh người, bờ mông mịn màng săn chắc, xúc cảm vô cùng tuyệt vời. Không cần bất cứ thứ gì nâng đỡ, tạo hình tự nhiên của bộ mông vốn là những đường cong mê người như đang mang một chiếc quần jean bó sát, lại trần trụi hơn cả mặc một chiếc quần da. Đồn bộ căng tròn vểnh nhếch ở bất kì góc độ nào, khiến khe mông càng thêm sâu hoắm, hút hồn, nhìn vào chỉ muốn xịt máu mũi. Nhìn thân thể lỏa lỗ của nàng làm cho Lý Hàn phải nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy bộ dạng này của Lý Hàn làm cho nàng cảm thấy vui mừng thì thân hình của nàng có thể hấp dẫn được Lý Hàn.

Nàng đến bên Lý Hàn, để bộ ngực căng tròn của mình dựa sát vào tay Lý Hàn mà thì thầm bên tai hắn:

- Lão công, ta có đẹp không?

- Lão bà, ngươi thật đẹp!

- Vậy ta chỗ nào đẹp nha?

- Cả người nàng chỗ nào cũng đẹp, khuôn mặt thì xinh đẹp, dáng người thì gợi cảm. Đặc biệt là bộ ngực và cặp mông của nàng đều là tuyệt phẩm, khiến cho ta phải mê mệt chúng.

Nghe Lý Hàn nói vậy thì Bạch Ngọc Sương cười cười rồi nói:

- Vậy chàng mau ăn ta đi!

Giọng nói của nàng ba phần khiêu kích bảy phần quyến rũ, làm cho bất cứ người đàn ông nào khi nghe được thì sẽ đè nàng xuất mà dập nàng chết đi sống lại. Nhưng Lý Hàn lại hít sâu vài hơi rồi nói:

- Chưa phải lúc!

Nghe thấy câu trả lời của Lý Hàn thì nàng cảm thấy bất ngờ, nàng không ngờ hắn lại từ chối món dăn đã dâng đến miệng như vậy. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó mà sắc mặt của nàng lập tức trở nên trắng bệch, run giọng hỏi:

- Có phải chàng không còn thích ta nữa không?

Lý Hàn nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng cộng thêm câu hỏi đó thì hắn biết nàng đang suy tưởng ra cái gì. Hắn đưa tay ôm nàng vào trong ngực rồi buông nàng ra mà nhìn thẳng vào mắt nàng nói

- Lão bà, đừng suy nghĩ lung tung. Lão công sao lại không còn thích nàng được chứ. Sỡ dĩ ta chưa muốn ăn nàng tại đây vì nàng vẫn còn yếu cần phải nghĩ ngơi thêm để tĩnh dưỡng nên làm sao nỡ hành hạ nàng nữa chứ. Với lại, ta không muốn lần đầu tiên của nàng tại chốn rừng núi hoang vu này.

Nghe thấy lời giải thích của Lý Hàn thì nàng thoáng yên tâm nhưng trên mặt nàng vẫn còn vẻ chưa tin. Sỡ dĩ nàng nghi thần nghi quỷ như vậy là do bây giờ nàng chẳng còn gì cả ngoài Lý Hàn nên nàng lo sợ Lý Hàn sẽ bỏ rơi mình. Thấy thần sắc chưa tin của nàng thì hắn cầm lấy tay của nàng rồi nói:

- Nàng chưa tin, phải không? Để ta chứng mình cho nàng thấy.

Nói xong thì cầm tay nàng dắt xuống hạ thể của mình, Bạch Ngọc Sương thấy Lý Hàn làm như vậy thì nàng biết rõ hắn muốn làm gì nên muốn thụt tay lại nhưng đã trễ. Khi bàn tay nàng chạm vào hạ thể của Lý Hàn thì nàng cảm thấy bàn tay mình đụng phải một thứ vô cùng cứng rắn phát ra một nhiệt độ nóng bỏng làm cho nàng vừa đụng tay vào liền hoảng sợ thụt tay lại liền. Đồng thời trên mặt nàng hiện lên hai đám mây đỏ ửng, nàng thầm mắng:

- Tiểu sắc lang!

Mặc dù mắng nhưng trong mắt nàng chẳng hề có chút tức giận gì cả và sau khi mắng xong thì nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Rồi bỗng nhiên nàng hôn lên môi Lý Hàn một cái rồi xoay người đi về chỗ nằm lúc nãy của mình vì nàng cần lấy đồ từ túi trữ vật của mình để mặc vào và túi trữ vật nàng nằm ở đó. Nhìn nàng xoay lưng bước đi, thân thể nàng đong đưa, cặp mông tròn mê người của nàng lắc qua lắc lại làm cho Lý Hàn nhìn phải hoa mắt.

Bạch Ngọc Sương lấy đồ của mình ra chuẩn bị mặc vào. Theo từng động tác của nàng, cặp mông lớn trắng như bông bưởi của nàng run lên từng cái tạo nên những đợt sóng mông mê người khiến cho trái tim của Lý Hàn cũng phải run rẩy theo. Lúc nàng khom lưng mặc quần lót làm cho cặp mông vốn lớn của nàng càng thêm vĩ đại, đặc biệt là khoảng khắc khi nang nhấc chân để mặc quần lót thì một màu hồng phấn lóe lên rồi biến mất trong khe mông đầy đặn của nàng làm cho nội tâm Lý Hàn một hồi kinh hoàng. Hắn hận không thể nhào tới, đem dương v*t đã cứng tới mức muốn nứt ra của mình đâm thật sâu vào trong người nàng. Hắn buộc phải hít sâu vài chục hơi mới có thể làm cho xung động đó bình tĩnh lại.

Bạch Ngọc Sương nhanh chóng mặc đồ của mình vào rồi nàng ngồi xuống. Lý Hàn thấy vậy liền đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:

- Cho ta hỏi chuyện này được không?

Nghe Lý Hàn nói vậy thì Bạch Ngọc Sương dựa đầu vào vai Lý Hàn nói:

- Có phải là vì sao bị Thanh Lang đoàn đuổi giết phải không?

Lý Hàn không trả lời mà gật đầu thừa nhận. Thấy vậy thì Bạch Ngọc Sương nói tiếp:

- Mọi chuyện bắt đầu là lúc Huyết Lang có được thứ kia, khi biết được tin tức thì thiếp đã dùng mưu để lấy thứ đo khỏi tay Huyết Lang nhưng chưa kịp chạy về giao cho đại ca thì đã bị Huyết Lang bắt kịp ở Thiên Hương Lâu, sau đó Huyết Lang chết, Thanh Lang biết tin dẫn người tới giết đoàn đội của thiếp rồi cuối cùng ngay cả đại ca của thiếp cũng đã trở thành oan hồn dưới đao của Thanh Lang.

Càng kể thì tâm trạng của Bạch Ngọc Sương càng tệ, hai gốc mắt của cô bắt đầu đỏ ửng chuẩn bị rơi nước mắt. Lý Hàn thấy vậy liền vỗ vỗ lên đầu nàng nói:

- Đừng kiếm chế nữa, hãy khóc đi.

Nghe Lý Hàn nói vậy thì trong nháy mắt tâm trạng của cô bỗng sụp đổ, nước mắt đã kìm nén rất lâu đột nhiên không thể đè nén được nữa… Lúc bắt đầu thì nàng khóc khá nhỏ rồi sau cùng bắt đầu khóc nức nở làm cho áo của Lý Hàn nhanh chóng bị ướt. Lý Hàn chỉ dùng tay vuốt ve lưng nàng mà không nói gì vì hắn biết nàng cần phải phát tiết chứ cứ kìm nén thì rất có hại cho thân thể. Một lát sau thì nàng mới ngừng khóc, Lý Hàn thấy nàng đã ngừng khóc rồi thì mở miệng an ủi nàng:

- Tâm trạng tốt hơn rồi phải không?

Bạch Ngọc Sương gật đầu nhưng trên mặt nàng vẫn còn nét thương tâm. Thấy vậy thì Lý Hàn tiếp tục nói:

- Với lại, nàng đã dùng chính tay mình giết chết Thanh Lang rồi mà, xem như nàng đã trả thù giùm những người khác rồi. Hơn nữa, ta dám chắc rằng đại ca ở suối vàng sẽ hy vọng nàng có thể sống tốt, không có chuyện gì phải đau lòng nữa, phải không?

Nghe thấy vậy thì Bạch Ngọc Sương mới mỉm cười, gật đầu nhu thuận nói:

- Ừm!

Thấy nàng không còn thương tâm nữa thì Lý Hàn mới nói:

- Vậy thứ mà nàng nói đến là thứ gì vậy?

- Đó là một bản đồ bí cảnh!

Nghe Bạch Ngọc Sương nói vậy thì hắn vô cùng kinh ngạc, mặc dù hắn đã đoán thứ đó là một thứ vô cùng quý giá nhưng không ngờ thứ đó lại là bản đồ dẫn đến bí cảnh. Bí Cảnh chỉ địa phương võ giả cường đại tọa hóa, nơi đó sẽ lưu tất cả để dành của võ giả từ lúc sinh ra, bao gồm công pháp, linh kỹ, vũ khí, đan dược, thậm chí là truyền thừa cả đời.

Bốn hạng phía trước đã để cho rất nhiều người điên cuồng, song hạng mục cuối cùng chỉ sợ đều là bất cứ người nào cũng tha thiết ước mơ.

Ngay cả gia chủ của cả hai nhà Lý, Vương nếu biết có bản đồ bí cảnh nhất định sẽ không từ bất cứ thủ nào mà chiếm lấy, huống chi là một người sống trên lưỡi đao như Bạch Ngọc Sương. Cho dù là Lý Hàn, mặc dù hắn đã một lần được tiến vào bí cảnh nhưng hễ nhắc bí cảnh thì hắn có chút động tâm rồi bởi vì hắn đã biết những lợi ích mà bí cảnh mang lại.

Kinh ngạc qua đi thì Lý Hàn mới nhìn Bạch Ngọc Sương hỏi

- Vậy các nàng vào khu vực nội vi là vì muốn tìm cái bí cảnh kia sao?

Bạch Ngọc Sương không phủ nhận, gật đầu đáp:

- Bí cảnh hấp dẫn quá lớn, với lại lúc đó đang mang thù nên bọn thiếp mong muốn có thể tìm được bí cảnh đó để có thể trả thù Thanh Lang đoàn cho các huynh đệ. Nhưng giờ thù đã báo được rồi nên thiếp thấy cái bí cảnh này không cần thiết nữa. Với lại, cái bí cảnh này có tồn tại hay không còn khó nói, huống chi trong khu vực nội vi này tràn đầy sát cơ, có thể sống sót hay không cũng là chưa biết được.

Nàng vừa nói xong thì lấy từ trong túi trữ vật của mình ra một tấm vải khá rách nát. Rồi nàng quay qua nhìn Lý Hàn nói:

- Vậy sao chàng lại đến đây?

Theo lý mà nói thì đây là khu vực nội vi của Hoàng Tung sơn mạch, nếu không phải là dong binh lâu năm thì rất khó đến được khu vực nội vi này vì xung quanh đây đều có linh thú cường đại chấn dữ. Nàng thật không ngờ một người như Lý Hàn lại có thể đi vào tới đây mà không hề bị gì. Lý Hàn nghe nàng nói vậy thì sâu xa nói:

- Nếu như ta nói là vì nàng mà ta tới, nàng có tin không?

Nghe Lý Hàn hỏi thì nàng không chút do dự gật đầu, thâm tình nói:

- Tin, đương nhiên là ta tin vì chàng là lão công của ta mà.

Có thể nói Bạch Ngọc Sương lúc này đã mù quánh tín nhiệm Lý Hàn rồi, bất kể Lý Hàn có nói như thế nào đi chăng nữa thì nàng nhất định sẽ tin vào lời hắn nói. Nghe thấy lời thâm tình của Bạch Ngọc Sương thì Lý Hàn cảm thấy chột dạ vì lừa dối nàng vậy, hắn cười nói:

- Ha hả, thật ra ta bị một đoàn Hỏa Tích Cự đuổi đến khu vực nội vi này, sau đó ta phát hiện nàng đang ở đây nên ta lo lắng không biết nàng có bị gì không nên ta lần theo dấu vết của Thanh Lang đoàn để lại mà chạy đến chỗ nàng.

Nghe thấy Lý Hàn nói vậy thì trong lòng nàng lưu chuyển một cỗ ngọt ngào nồng đậm. Hắn và nàng chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng không ngờ hắn lại lo lắng cho nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy cảm động. Thấy nàng như vậy thì hắn nói:

- Nàng không cần phải cảm động, nếu thương ta thì cho ta một cái thơm là được rồi.

Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng rướn người qua, ở trên trán Lý Hàn hôn nhẹ một cái rồi ngồi về chỗ cũ. Việc làm này của Bạch Ngọc Sương làm cho Lý Hàn cảm thấy sửng sốt, hắn chỉ mở miệng nói đùa nhưng không ngờ nàng lại làm thật, hắn đưa tay vuốt cái trán bị Vi Đại Nhi hôn nói:

- Ngọc Sương, có thể hay không tới một lần nữa, mới vừa rồi quá nhanh, ta cũng không biết được tư vị gì.

- Không để ý tới ngươi nữa!

Bạch Ngọc Sương mỉm cười nói. Nhìn thấy nụ cười của Bạch Ngọc Sương làm cho Lý Hàn không khỏi ngẩn ngơ, nhẹ khen nói:

- Ngọc Sương, khi nàng cười lên thật đẹp.

Bạch Ngọc Sương nghe được lời này, trên mặt "Xoát" một cái phiếm hồng lên, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Có thật không?

- Dĩ nhiên là thật!

Lý Hàn gật đầu lia lịa đáp.

Nhìn bộ dáng nũng nịu của Bạch Ngọc Sương thì hắn xúc động muốn hôn nàng nên nghiêng qua hôn nàng, thấy Lý Hàn hành động như vậy thì nàng biết hắn muốn làm gì nhưng nàng cũng ngồi im, nhắm mắt lại đợi chờ hắn. Khi hai cánh môi của hai người sắp chạm vào nhau thì một tiếng "ùng ục" dột nhiên vang lên, trong một không gian tỉnh lặng như vậy thì tiếng động đó chẳng khác gì quả chuông đánh thức hai người. Bạch Ngọc Ssương lấy hai tay ôm bụng, khuôn mặt đỏ ưng sắp chảy ra nước rồi. Lý Hàn thấy vậy thì cười nói:

- Đói bụng rồi phải không?

Bạch Ngọc Sương gật đầu, Lý Hàn cố nén cười để không làm xấu mặt nàng rồi quanh người đi ra khỏi hang động, một lúc sau thì hắn quay về trên tay hắn cầm hai con thỏ có bộ lông màu vàng. Thấy hai con thỏ thì Bạch Ngọc Sương vì nàng nhận ra hai con thỏ này chính là linh thú nhất giai hậu kỳ Hoàng Kim Thỏ, mặc dù là nhất giai linh thú nhưng giờ khả năng chạy trốn siêu nhanh và đào đất của mình nên Hoàng Kim Thỏ vẫn có thể sống sót trong khu vực nội vi này. Nàng không ngờ Lý Hàn lại có thể giết được Hoàng Kim Thỏ, chẳng những không phải một con mà là hai con. Kinh ngạc qua đi thì nàng mới nhìn Lý Hàn hỏi:

- Sao chàng săn được chúng vậy?

Lý Hàn mỉm cười nói:

- Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã có thịt thỏ để ăn rồi.

Nghe thấy Lý Hàn không muốn nói thì nàng cũng không hỏi đến nữa vì nàng nghĩ rằng cách hắn săn được Hoàng Kim Thỏ là bí mật của hắn. Thật ra là nàng đã đoán sai rồi, không hề có bí mật gì cả mà là trên đường săn thú thì hắn phát hiện cặp thỏ này đang làm chuyện vợ chồng, hắn lập tức nấp sang một bên, che dấu hết khí tức của mình để đợi chờ cơ hội ra tay vì hắn biết sau khi làm chuyện này xong thì cho dù là người hay là động vật đều sẽ đuối sức. Một lúc sau, ngay khi hai con thỏ vừa làm xong thì Lý Hàn lập tức ra, một kích trí mạng giết chết hai con thỏ này. Sỡ dĩ hắn không muốn nói cho Bạch Ngọc Sương về chuyện này vi hắn cảm thấy cách làm này khá là đê tiện. Bạch Ngọc Sương nhanh chóng nhóm lửa còn Lý Hàn thì thuần thục lột lông thỏ rồi lấy một con dao nhỏ rạch bụng chúng, lấy nước suối của ngày hôm qua mà rửa sạch nội tạng. Sau khi rửa sạch thì hắn lấy gia vị thoa đều lên khắp người hai con thỏ rồi hắn lấy ra hai thanh gỗ xuyên qua người con thỏ rồi nhanh chóng nướng lên, một lát sau thì thị thỏ được nướng thành một màu vàng óng, mùi hương lan tỏa.

- Thơm quá!

Lý Hàn đưa tay dầm lấy một thanh rồi thổi thổi cho nó bớt nguội rồi hắn đưa nó cho nàng. Bạch Ngọc Sương nhận lấy rồi nói;

- Cảm ơn.

- Lão công phục vụ lão bà là thiên kinh nghĩa địa nên nàng không cần phải nói lời cảm ơn với ta.

Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng mỉm cười gật đầu rồi nàng bắt đầu ăn thịt thỏ. Thấy nàng bắt đầu ăn rồi thì hắn cũng nhanh chóng cầm lấy một thanh mà gặm lấy gặm để vì hắn cũng rất đói. Sau khi ăn xong thì Lý Hàn quay qua hỏi nàng:

- Đúng rồi, Ngọc Sương. Bây giờ nàng muốn tìm bí cảnh hay là quay về?

Bạch Ngọc Sương nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

- Thiếp tính tìm thêm một lát nữa, nếu mấy ngày sau mà không tìm được nữa thì thiếp sẽ quay về trấn Vạn Liên.

- Vậy khi nàng quay về thì hãy đến Lý gia để ta chăm sóc cho nàng, được không?

Nghe Lý Hàn nói vậy thì gật đầu nói:

- Ừm!

Thấy nàng đồng ý thì hắn cảm thấy vô cùng vui lòng. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện chưa nói với nàng. Hắn quay qua nói:

- Ngọc Sương, ta..ta....

Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lý Hàn làm nàng cảm thấy tò mò nên nàng cầm lấy bàn tay của hắn nói:

- Lý Hàn, chàng có chuyện muốn nói với thiếp phải không. Chàng không cần ngại mà hãy nói ra hết đi.

Nghe Bạch Ngọc Sương nói vậy thì hắn hít sâu một hơi rồi nói:

- Thật ra là ta có đến vài đạo lữ lẫn. Ta biết nữ nhi các nàng luôn muốn có một tình yêu chung thủy nhưng ta lại không thể cho nàng một tình yêu thứ thế vì ta không thể phụ lòng tình cảm của những người khác được. Nên ta xin nàng hãy tha thứ cho thói trăng hoa của ta và vẫn tiếp tục ở bên cạnh ta được không?

Nghe thấy Lý Hàn nói vậy thì nàng buột miệng cười một cái. Nàng tưởng hắn sẽ nói gì trọng đại lắm, hóa ra là vì chuyện này. Trên Linh Giả Đại Lục này thì việc linh giả ba bốn đao lữ mà chuyện vô cùng bình thường, thậm chí nàng từng nghe nói có một nữ linh giả có đến hơn mười nam sủng nữa kìa. Nhưng nàng cũng biết hắn quan tâm đến cảm thụ của nàng nên mới căng thẳng như vậy, nàng mở miệng nói:

- Thiếp không để ý chuyện đó. Với lại, thiếp hi vọng chàng mau tìm thêm tỉ muội về cho thiếp nữa kìa. Vì chàng có càng nhiều đạo lữ thì chứng tỏ chàng càng mạnh phải không?

Nghe Bạch Ngọc Sương nói vậy thì trái tim đang lở lưng trên không trung của hắn mới trở về thân thể. Hắn ôm lấy Bạch Ngọc Sương mỉm cười nói;

- Cảm ơn nàng!

Nói xong thì hắn tính hôn lên cặp môi mê người của nàng.

- Đừng nghĩ loạn chiếm tiện nghi!

Bạch Ngọc Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Hàn, sau đó đem Lý Hàn đẩy ra, tiếp theo phát ra một trận tiếng cười như chuông bạc, chạy ra khỏi hang động.

Lý Hàn cũng mỉm cười rồi nhanh chóng đuổi theo nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.