Phong Lưu Chân Tiên

Chương 31: Triệu Vũ Hinh




Dương Thiên cũng đoán ra được các nàng đối với tu vị của mình hứng thú không nhỏ. Nhưng nếu hắn nói ra thì ai sẽ tin tưởng?

Ngữ khí trầm trọng, Dương Thiên nói:

- Đây là bí mật của ta. Các ngươi nếu muốn biết thì cũng cần trả một cái giá tương tự.

Hai nàng liền trầm mặc, một lúc sau Liễu Mị liền lên tiếng:

- Ngươi muốn như thế nào?

Dương Thiên cảm thấy cá đã cắn câu, liền kéo cần:

- Ngươi chỉ cần cho ta xem mặt, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Tô Nguyệt Nhi lập tức chen vào:

- Ngươi cũng đã xem ta, vậy có phải cũng nên nói cho ta biết.

Dương Thiên nhúng vai, vẻ mặt vô tội:

- Dung mạo của ngươi ta đã thấy từ trước, không thể xem là bí mật.

Tô Nguyệt Nhi nghiến răng tức giận, tên này rốt cuộc muốn biết bí mật gì của mình? Không lẽ là số đo 3 vòng? Tô Nguyệt Nhi càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể. Nàng cùng Dương Thiên tiếp xúc vai lần, nếu bỏ qua tu vị của hắn, thi tất cả nhận xét chỉ có một chữ: “Tiện”.

Dương Thiên nếu biết suy nghĩ của Tô Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ hô to oan uổng. Đối phó với những nữ nhân luôn cao cao tại thượng như nàng. Không tiện thì không được a.

Liễu Mị lúc này vẻ mặt lạnh băng, có chút nặng nề, hỏi:

- Ngươi thật sự muốn thấy khuôn mặt của ta.

Dương Thiên lập tức bày ra phong độ thân sĩ:

- Tất nhiên, ta cũng không có ý gì khác. Chỉ là sống cùng một nhà nếu không biết mặt lẫn nhau thì đúng là không tiện.

- Nhìn thấy mặt của ta, tất cả đều phải chết.

Dương Thiên ra vẻ không quan tâm:

- Ngươi cũng không có khả năng giết ta a.

Liễu Mị lần nữa trầm xuống, Dương Thiên nói không sai. Chênh lệch quá lớn, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

- Nếu ta không giết được ngươi, ngươi sẽ phải lấy ta làm vợ. Ta cũng không phải đại mỹ nữ như ngươi tưởng tượng.

Dương Thiên ngẩn ra, chuyện này nghe rất quen thuộc, hình như rất giống nhân vật Mộc Uyển Thanh trong tiểu thuyết của Kim Dung. Lấy nàng làm lão bà, Dương Thiên tất nhiên không ngại. Nhưng nàng tự nhận mình không phải mỹ nữ, Dương Thiên không tin. Ngươi nửa khuôn mặt đẹp như vậy, tuy kém Tô Nguyệt Nhi, nhưng chắc chắn không kém so với bọn người Tần Tuyết.

Dương Thiên quyết định, sớm muộn gì cũng sẽ xem mặt nàng. Nhưng hắn và nàng chỉ vừa gặp gỡ, vẫn cần một thời gian tiếp xúc. Dương Thiên quyết định không vội vã.

- Việc này có chút đột ngột. Ta nghĩ nên để một thời gian nữa.

Liễu Mị cười lạnh, không tiếp tục để ý đến Dương Thiên. Dương Thiên quay lại nhìn Tô Nguyệt Nhi, chưa kịp lên tiếng, Tô Nguyệt Nhi liền kêu lên:

- Không cần nói. Ta sẽ không đáp ứng ngươi.

Dương Thiên ngẩn ra, chẳng lẽ nàng biết hắn đang nghĩ gì. Thất bại toàn tập, Dương Thiên có chút chán nản, xem ra có những việc không thể gấp được. Liền ngồi xuống nói một ít quy định:

- Các ngươi hiện tại ở nhà của ta. Tuyệt đối không được phép động thủ.

- Ta hiện tại đang là sinh viên. Nên hằng ngày sẽ đến trường học, buổi trưa thường xuyên không về nhà. Các ngươi có thể tự do làm gì tùy thích. Nhưng đến buổi tối phải làm đồ ăn cho ta ăn. Nếu ta buổi tối không ăn sẽ gọi điện về báo.

Tô Nguyệt Nhi lập tức phản đối:

- Không được, ta đường đường là Thiên Sơn Thánh nữ, sao có thể nấu ăn cho ngươi. Hơn nữa ta cũng không biết nấu ăn.

Liễu Mị vẻ mặt đồng tình nhìn Dương Thiên. Dương Thiên sớm biết mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Vẻ mặt nghiêm túc:

- Các ngươi ở trong nhà này thì phải tuân theo luật của ta. Việc nấu ăn xem như là tiền thuê nhà đi. Không biết nấu ăn thì có thể học.

- Chúng ta có thể trả tiền.

Dương Thiên dứt khoát từ chối:

- Ta cũng không thiếu tiền. Việc này cứ quyết định như vậy.

Hai người tiếp tục mặc cả, Dương Thiên cứng rắn, kiên quyết không đồng ý. Hai người cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Dương Thiên vui vẻ trở về phòng. Bước đầu thắng lợi, tương lai sẽ rất thành công a.

Dương Thiên vào phòng liền mở máy lên mạng. Chủ yếu để thỉnh giáo thêm kinh nghiệm đồng thời chơi game. Một lúc sau, nhìn đồng hồ đã gần 11h đêm, Dương Thiên liền lên giường ngủ.



Lúc này, tại một căn biệt thự cách đó không xa, Lý Tưởng đang nằm trên giường bệnh, không ngừng run rẩy cầu xin:

- Đại ca, xin ngươi hãy cầu xin cha giúp ta. Ta không muốn bị trục xuất ra ngoại tộc.

Thanh niên phía đối diện thở dài:

- Việc này ta cũng không thể giúp ngươi. Ngươi đã đắc tội người không thể đắc tội. Cha không trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc đã là rất may mắn.

- Ngươi sau này nên an phận làm công tử của mình. Cũng đừng đi khắp nơi gây chuyện nữa.

Lý Tưởng lúc này đã không nhịn được, hai dòng lệ chảy ra, bàn tay nắm chặt. Tuy rằng cũng không khác nhiều so với trước đây, nhưng địa vị của hắn đã bị giảm đi rất nhiều, bất kì một tên nội tộc nào cũng đều có thể ra lệnh cho hắn, còn có thể gọi là công tử sao? Thanh niên liền nói tiếp:

- Bệnh tình của ngươi ta đã kiểm tra qua. Không cách nào chữa được. Chỉ có thể đợi một thời gian sẽ tự khỏi. Ngươi hãy cố gắng chịu đựng.

Thanh niên thấy Lý Tưởng không để ý đến những gì mình nói liền thở dài một lần nữa, quay người đi ra ngoài. Lý Tưởng nhìn theo thanh niên, vẻ mặt tràn đầy căm hận:

- Dương Thiên, ta chắc chắn không để ngươi được sống yên lành.



Sáng hôm sau, Dương Thiên thức dậy, thay đồ đi học. Đi ngang qua thấy cửa phòng hai người vẫn đóng cửa. Dương Thiên lắc đầu:

- Không cần điên cuồng tu luyện như vậy a. Sống phải biết tận hưởng một chút mới thú vị.

Cũng không muốn làm phiền hai người, Dương Thiên liền lái xe đến trường, vừa bước vào chỗ ngồi Lý Bàn đã vội chạy đến:

- Dương Thiên, hôm qua ngươi tại sao không đi học.

Dương Thiên không vội trả lời, nhìn qua cả lớp vẫn không thấy bóng dáng của Tần Tuyết. Xem ra nàng vẫn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Quay sang Lý Bàn:

- Ta có rất nhiều việc, cũng không thể ngày nào cũng đến trường.

Lý Bàn gật đầu:

- Cũng phải, người là Tu Chân giả, đối với các ngươi coi nâng cao tu vị mới là quan trọng nhất.

Dương Thiên cũng không giải thích, chẳng lẽ lại nói với hắn tán gái mới là quan trọng nhất. Cũng không khỏi quá mất hình tượng.

- Bàn tử, ta có việc cần ngươi làm. Điều tra cho ta thông tin của một trong tam đại gia tộc, Hoàng gia cùng với một cái đại minh tinh Lăng Nhã Kỳ.

Về Hoàng gia, tất nhiên là để trả thù cho Tần Tuyết, Dương Thiên cũng không phải nói rồi để không, hắn nhất định sẽ để Hoàng gia trả giá. Còn về Lăng Nhã Kỳ, đương nhiên là để xác định xem nàng có thật như Tiêu Chính Long đã nói không.

Lý Bàn vẻ mặt có chút khó khăn:

- Hoàng gia, trong tam đại gia tộc đứng thứ hai, thực lực rất mạnh. Muốn điều tra thông tin có chút khó khăn.

Dương Thiên nhíu mày:

- Chẳng lẽ ngươi không làm được?

Lý Bàn lập tức nhảy dựng lên:

- Ta đương nhiên làm được, chỉ là có chút khó khăn. Ngươi yên tâm, ta sẽ sớm điều tra cho ngươi.

- Dương Thiên, không ngờ ngươi cũng có hứng thú với Lăng Nhã Kỳ, nàng là đại minh tinh vạn người mê a.

Dương Thiên nhìn Lý Bàn vẻ mặt háo sắc, hỏi:

- Ngươi cũng biết nàng.

- Tất nhiên, nàng thật sự rất nổi tiếng a. Ta vốn cũng định điều tra thông tin về nàng để bán cho bọn sắc lang. Xem ra đành để lại cho ngươi.

Dương Thiên vốn định hỏi thêm một ít, Lý Bàn lập tức vỗ vai Dương Thiên:

- Triệu lão sư đến.

Dương Thiên ngẩn đầu lên, trông thấy một vị mỹ nữ mặc đồng phục công sở, vẻ mặt tươi cười bước vào lớp, nàng đúng là mục tiêu đến lớp hôm nay của Dương Thiên, Triệu Vũ Hinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.