Phong Khởi Đích Nhật Tử

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai_kari

Khái niệm quản lý của Lục Vân Phong hoàn toàn theo phương thức khoa học, lúc này lập tức có thể đem đãi ngộ của từng nhân viên nói rõ lại không sót chữ nào: “Cậu thuộc Bộ phận quản lý của tập đoàn tổng bộ, hưởng thụ đãi ngộ phúc lợi giống các giám đốc của các khách sạn trực thuộc. Khách sạn sẽ phân cho cậu một phòng trong ký túc xá trực thuộc, dành cho nhân viên quản lý, phương tiện cuộc sống cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Một ngày ba bữa cũng là ăn tại nhà hàng trực thuộc, chỗ đó cách đây không xa, ngay bên cạnh tòa nhà cao ốc này, đi bộ khoảng 10′. Thử việc một tháng, tiền lương 5.000, vào chính thức là 8.000, công ty chịu thuế thu nhập cho nhân viên. Về mặt giao thông, công ty sẽ cho cậu xe riêng, đổ xăng tại trạm xăng chỉ định, toàn bộ tiền công ty chi trả. Nếu như cậu không có phương tiện truyền thông, công ty sẽ phân phối cho cậu điện thoại di động, kết nối wireless, lộ phí đi công tác cùng bảo hiểm hay các trợ cấp cũng do tài vụ công ty chi trả theo quy định, nếu có xã giao trên phương diện nghiệp vụ, phí dụng sản sinh do công ty chi trả. Nửa năm cùng cuối năm, căn cứ biểu hiện công tác của cậu mà sẽ có mức tiền thưởng riêng. Nếu như lúc trước cậu từng mua bảo hiểm, có thể làm thủ tục chuyển qua đây, công ty sẽ dựa vào quy định mà nộp giùm cậu những phí chưa đóng, nếu như không có, sau khi vào chính thức 3 tháng sẽ do công ty hoàn thành giùm cậu. Những chi tiết, chế độ điều lệ của công ty đều có trên hợp đồng, cậu có thể đọc lại sau. Trừ những điều đó ra, cá nhân cậu còn yêu cầu gì khác không?”

Sầm Thiếu Hiên lắng nghe, những phúc lợi đãi ngộ này thực sự rất hậu đãi, những thứ này quả thật lúc trước cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu thấp giọng nói: “Cám ơn Lục tổng, tôi không còn yêu cầu gì khác.”

Lục Vân Phong nhấn một nút trên điện thoại bàn, nói thẳng: “Diệp tiểu thư, cô đưa Sầm quản lý bộ phận Bảo an đến gặp Trương quản lý, để bọn họ gặp mặt nói chuyện.”

Diệp Oanh lập tức nói rằng: “Rõ.”

Sầm Thiếu Hiên đứng dậy, đột nhiên hỏi: “Lục tổng, ngài xuất thân quân nhân?”

Lục Vân Phong nở nụ cười: “Đúng vậy, sau khi tôi tốt nghiệp cao trung thì đi 3 năm nghĩa vụ quân sự, sau đó mới vào đại học.”

Sầm Thiếu Hiên nghe, nhất thời cảm thấy thân thiết, tuy rằng quân cảnh không tính là người một nhà, nhưng đều hưởng giáo dục kỷ luật bộ đội, khác với người bình thường. Cậu suy nghĩ một chút, liền đứng thẳng người, nghiêm túc mà nói: “Lục tổng, về việc thông tin trên hồ sơ xin việc cùng lý lịch, tôi muốn nhận sai với ngài, những thông tin trên đó không phải là sự thật.”

Lục Vân Phong tán thưởng cười cười, nhưng nói: “Không sao, quy định chúng tôi làm ra chính là nhằm vào những người không đi học nhưng vẫn làm bằng cấp giả. Còn việc có bằng cấp nhưng lại giả không đi học, hơn phân nửa là có nỗi khổ, có thể hiểu, không thuộc phạm trù xử phạt của chúng tôi. Chỉ cần lúc trước không phạm tội hình sự, tôi luôn tôn trọng chuyện riêng của người khác, không tìm hiểu làm gì. Sầm quản lý, tôi xuất thân quân nhân, nhưng công ty tôi không quản lý theo hệ thống quân sự, chỉ là theo quy định mà thôi, rất có nhân tính, cho nên, cậu cứ yên tâm ở đây làm việc, không cần lo lắng gì cả.”

Sầm Thiếu Hiên trong lòng vô cùng cảm động. Lúc trước khi cậu còn trên cao, chẳng biết có bao nhiêu người biểu hiện muốn chăm sóc cho cậu, đó là dệt gấm thêu hoa, đó là lợi dụng được mất, mua bán qua lại, nhưng khi cậu rời khỏi sở cảnh sát, cũng là lúc “người vừa đi, trà cũng lạnh”, người người e sợ tránh cậu còn không kịp, đi ra ngoài xin việc cũng gặp bao nhiêu là khó khăn. Cậu chưa từng gặp qua ai như Lục Vân Phong, đã biết chân tướng sự việc, cũng không né tránh cậu, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi, trái lại còn cho cậu cơ hội, uyển chuyển xoa dịu nỗi lòng của cậu, mở rộng tấm lòng của cậu.

Cậu cảm động nói: “Lục tổng, cảm tạ ngài, tôi nhất định làm tốt.”

Lục Vân Phong mỉm cười: “Tôi tin tưởng cậu.”

Sầm Thiếu Hiên theo Diệp Oanh đi tới bộ phận Hành chính, Trương quản lý là một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, vừa nhìn liền biết đó là một người kiên định cần cù và thật thà, nhưng cũng là một người có nghề. Thấy Sầm Thiếu Hiên, ông nhiệt tình đứng dậy cùng cậu bắt tay, liên tục nói: “Lục tổng đã tự mình lên tiếng chiêu mộ, nói cậu chính là chuyên gia trên phương diện bảo an, quả thật là tốt. Công ty chúng ta ngoại trừ Lục tổng ra, không ai biết rõ về nghiệp vụ mặt này cả, mà Lục tổng cũng không thể rút thời gian để chuyên tâm nghiên cứu tỉ mỉ mặt này, tôi chỉ có thể phụ ngài ấy quản lý, cật lực vô cùng. Sầm quản lý, nếu cậu đã đến đây giúp đỡ, cũng giúp tôi giảm được phần nào trọng trách.”

Sầm Thiếu Hiên tao nhã nói: “Tôi cũng mới tới, phải nhờ Trương quản lý giúp đỡ nhiều.”

“Đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Trương quản lý tươi cười, dẫn cậu tới văn phòng ngay sát vách. “Đây là văn phòng của cậu, tôi đã gọi người bố trí một chút, cậu xem thử còn thiếu thứ gì thì nói cho tôi biết, tôi gọi người đến giúp cậu.”

Sầm Thiếu Hiên nhìn một chút, văn phòng không lớn, một bên là cửa sổ thủy tinh sát mặt đất, ánh mặt trời chiếu đến, khiến bên trong phòng vô cùng sáng sủa. Trong phòng có bàn công tác, tủ tài liệu, máy vi tính, máy uống nước cùng với sofa dùng tiếp đãi khách nhân, thiết bị rất đầy đủ. Góc tường có trang trí cây cau vàng, cây cỏ lan, cây thanh diệp, tạo cho văn phòng thêm sức sống. Cạnh cửa có một giá áo, có thể khoác áo khoác. Trên tường có hai bức tranh tranh sơn dầu nho nhỏ, là phong cảnh nông thôn Âu Châu an tĩnh, khiến cho người ta thả lỏng tâm tình. Cậu rất thoả mãn, cười nói: “Rất tốt, cám ơn Trương quản lý.”

“Đâu đâu, đây là chức trách của bộ hành chính chúng tôi mà thôi.” Trương quản lý khiêm tốn nói. “Sầm quản lý, tôi thấy hay là vậy, tôi đem hồ sơ công tác cho cậu, cậu xem qua, nếu có vấn đề gì không rõ thì hỏi tôi. Lúc tan tầm chúng tôi sẽ cho người đi lấy hành lý của cậu, rồi đưa đến phòng trong ký túc xá đã định, an trí trước. Sáng mai, tôi tới đón cậu, chúng ta đi vào thành thị mua xe. Cán bộ cấp quản lý trong tổng bộ chúng ta đều giống nhau cả, dùng loại Santafe (1), ý của Lục tổng chính là muốn chúng ta dùng xe việt dã mang tính năng cao, bởi vì phải thường xuyên ra ngoài công tác. Bất quá cậu có thể tự mình lựa chọn, chỉ cần giá cả không vượt qua 400.000 là được.”

Sầm Thiếu Hiên hiểu được ý của Lục Vân Phong, bản thân cậu cũng thích loại xe việt dã Santafe có tính năng cao này, trong lòng không khỏi cảm kích, vội vã thấp giọng nói: “Cứ theo ý của Lục tổng là được.”

“Được.” Trương quản lý cẩn thận tỉ mỉ mà nói. “Về phần âu phục của cậu, tôi đã báo cho bộ phận trang phục của công ty ngày mai tới đo cho cậu rồi. Bọn họ nhanh nhất cũng phải mất một tuần, từ đây đến cuối tuần phải phiền cậu mặc âu phục của chính mình rồi, yêu cầu là áo khoác màu tối, quần áo trong màu nhạt, cravat sậm, bít tất sậm, giày da đen.”

Thanh âm Sầm Thiếu Hiên vẫn đang rất thấp: “Được.”

Trương quản lý gật đầu cười: “Tôi đi lấy tư liệu lại cho cậu.”

Sầm Thiếu Hiên “Vâng” một tiếng, nhìn bóng lưng vội vã đi ra ngoài của Trương quản lý, trong lòng dần hiểu rõ mọi việc. Bọn họ hơn phân nửa cho rằng chính mình cùng Lục Vân Phong có mối quan hệ đặc thù gì đó, hoặc là thân thích hoặc là bạn thân, cho nên đối với cậu mới nhiệt tình như vậy, chăm sóc cũng quá mức cần thiết rồi. Cậu cũng không có ý định làm sáng tỏ mọi việc, vốn người ta không nói, thì bản thân biện minh làm gì. Cậu chỉ cần nỗ lực làm việc, không phụ lòng tín nhiệm của Lục Vân Phong, cũng không thẹn với lương tâm.

Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, cậu chỉ cảm thấy tựa như không rõ, như bản thân đang nằm mơ vậy. Cậu thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày, bản thân lại có thể hồi sinh, chân chính bắt đầu một cuộc sống mới.HẾT CHƯƠNG 03

(1) Santafe

clip_image002

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.