Phong Đao

Chương 61: Phân lộ




“Tới thật nhanh a.” Hách Liên Ngự tựa hồ là tán thưởng, rút kiếm nơi tay, “Chỉ tách ra trong chốc lát như vậy, đã không yên lòng sao?”

Sở Tích Vi không trả lời hắn, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Phù Sinh một cái. Trong khoảng khắc, Diệp Phù Sinh nhìn thấy sắc mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, chỉ có môi cùng hốc mắt màu đỏ tươi, giống như ác quỷ lột đi mặt nạ, lộ ra bản tướng yêu dã lại đáng sợ.

Diệp Phù Sinh trong tim nảy lên một cái, nhưng mà cái nhìn này của Sở Tích Vi đã xăm soi y từ trên xuống dưới một lần. Ánh mắt hắn chạm đến vết máu nơi đầu vai của y, vẻ mặt lại lạnh thêm ba phần.

Không chờ Diệp Phù Sinh mở miệng, hắn liền đề đao tiến lên.

Sở Tích Vi trước kia đi theo Diệp Phù Sinh luyện Kinh Hồng quyết, thân pháp bộ pháp không cái nào không nhanh. Hắn lần này chiếm tiên cơ, chân khí Kì Lộ kinh lưu thông toàn thân, đảo mắt đã vận hành ba vòng tuần hoàn lớn, một đao trên tay liền sử thức thứ nhất “Bạch hồng”.

Một đao kia khí thế bàng bạc, như tia nắng sớm cắt ngang bầu trời. Tiềm Uyên trong tay Hách Liên Ngự rung lên, giống như hồng thủy mạnh mẽ lao tới. Nhưng mà ngay sau đó, Sở Tích Vi lại cũng học theo; đao thế nguyên bản đang cứng rắn đến cực điểm đột nhiên biến đổi, nhân thể trầm xuống, như nước từ trên thác cao đổ xuống vách núi, ngăn chặn kiếm chiêu tiếp theo của Hách Liên Ngự.

Diệp Phù Sinh ở bên nhìn thấy rõ ràng, lần này Sở Tích Vi tung toàn lực ra chiến, mà Hách Liên Ngự cũng tuyệt không lưu thủ. Hai người đều nhanh đến mức tận cùng, biến chiêu liên tục khiến mắt thường không kịp nhìn, có thể nói là động tác cực nhanh, đao kiếm phân hợp đều ở trong chớp mắt.

Đao pháp của Sở Tích Vi lấy Kinh Hồng làm căn cơ, thiếu đi một chút nhanh nhẹn lại thêm vào sự biến hóa thất thường. Bắt đầu từ đao thứ hai liền không theo chiêu số cố định nào, căn bản là dựa vào kiếm pháp biến đổi của Hách Liên Ngự mà biến đổi theo.

Mắt thấy Sở Tích Vi không rơi vào thế hạ phong, đôi mày Diệp Phù Sinh lại càng nhăn chặt hơn – Trước khi rời đi, khí lực của Sở Tích Vi đã không ổn, lại gặp một phen lăn lộn gây sức ép vừa rồi, đáng lý ra so với lúc đấy phải không bằng, như thế nào nội lực lại liên miên bất tuyệt như thế, thậm chí so với thời điểm hắn toàn thịnh còn muốn cao hơn vài phần.

“Kì Lộ kinh thật sự là cướp đoạt võ đạo, khiến người không dễ chịu.”

Lúc này, đao kiếm lại chạm vào nhau. Trường đao trong tay Sở Tích Vi bị chấn gãy thành từng đoạn văng tứ tung ra ngoài. Sở Tích Vi cũng không hề bối rối, nâng chưởng đánh vào phía trên Tiềm Uyên, hai nguồn nội lực chạm vào nhau. Hách Liên Ngự lùi về sau ba bước, Sở Tích Vi lùi liên tiếp bảy bước.

Nhưng ngay lúc Hách Liên Ngự còn chưa ổn định thân thể, một mũi tên nhọn tựa như từ trên trời cao bổ xuống, mang theo khí thế như vũ bão bắn thẳng vào đầu hắn, kình lực cực lớn, thời cơ cực chuẩn, dường như sớm đã tính từ trước!

Hách Liên Ngự cũng không thèm nhìn tới, trường kiếm trở tay ngăn cản, lấy xảo lực hất một cái, mũi tên liền chuyển phương hướng bắn ngược trở lại. Người nọ tựa hồ cũng sớm đoán trước, hơi nghiêng đầu. Một bàn tay khô gầy từ phía sau hắn vươn ra, ở trên thân mũi tên nhẹ nhàng chuyển vòng một cái, liền khiến cho lực bắn giảm bớt mà đón lấy.

Diệp Phù Sinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong khu rừng phía sau Hách Liên Ngự xuất hiện một đội nhân mã. Trong đó một nửa cầm cung nỏ, ẩn trong rừng, một số khác thì cầm đao kích trong tay, che chắn cho hai người đi ra, một người khoác khinh giáp, bước chân vững vàng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Đây là một đội sĩ binh. Hơn nữa lại là tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tinh binh như vậy làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

Diệp Phù Sinh tâm niệm vừa động, sau khi nhìn thấy hai người được chúng tinh củng nguyệt (*) bảo hộ bên trong, đôi mày không những không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn chút nữa.

[(*) các ngôi sao vây quanh mặt trăng]

Hai người kia một người là Nguyễn Phi Dự. Kẻ còn lại là một trung niên nam tử mình mặc nhuyễn giáp đầu đội mũ bạc.

Nam tử thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi, thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, lưng đeo đoản kiếm, cầm trong tay một thanh huyền thiết cung, túi đựng tên cài sau lưng thiếu một mũi.

Mũi tên long trời lở đất vừa rồi, là do hắn bắn ra.

Ánh mắt của hắn liếc qua ba người một cái. Hắn không nhận ra Diệp Phù Sinh, nhưng người sau lại nhận ra hắn.

Hoàng tử thứ chín của Tiên đế – Lễ vương Sở Uyên.

Nguyễn Phi Dự vừa ép vừa bức bọn họ liên lụy vào trong cục diện, dọc theo đường đi cửu tử nhất sinh, chính là để đến Vệ Phong thành tìm hắn bảo hộ mình hồi kinh. Trái lại không ngờ tới người này chẳng biết nhận được tin tức nơi nào, vậy mà tự đưa mình lên cửa.

Sở Uyên ánh mắt ngưng lại trên người Hách Liên Ngự, trầm giọng nói: “Bó tay chịu trói sẽ tha cho ngươi một mạng!”

“Bằng vào ngươi?!” Khóe miệng nhếch lên, Hách Liên Ngự vẩy một cái kiếm hoa. Mắt thấy một hồi đại chiến sắp bắt đầu, đột nhiên phương xa bỗng truyền đến một tiếng vang kỳ quái, phảng phất như có bầy sói hoang đồng loạt tru lên.

Tiếng tru này vừa vang lên, ý cười trên mặt Hách Liên Ngự liền biến mất. Hắn phẫn nộ giống như bị cắt ngang nhã hứng, nâng kiếm gạt phăng mấy mũi tên bắn tới, đồng thời dưới chân lùi lại đến khu đất trống bên cạnh, cũng không thèm nhìn tới Sở Uyên, mà chằm chằm vào Diệp Phù Sinh cùng Sở Tích Vi, nói: “Lần này không đã nghiền, chúng ta lần sau lại chơi. Chuẩn bị cho tốt đi!”

Nam nhân tàn nhẫn hơi hơi mỉm cười, vậy mà hé ra hai cái răng nanh nho nhỏ. Tuổi hắn rõ ràng không còn trẻ, nụ cười này so với hài tử lại càng thiên chân khả ái. Sở Uyên biến sắc, phất mạnh tay xuống, hơn mười mũi tên bay ra. Không ngờ thân thể Hách Liên Ngự ngã về phía sau, ngửa mặt lên trời mà rơi xuống.

Diệp Phù Sinh cùng Sở Tích Vi đuổi tới vách đá, chỉ thấy cả người hắn tựa hồ biến thành quỷ ảnh, ở trên vách đá gập ghềnh nhô lên hụp xuống vài cái, phiêu nhiên hạ xuống triền núi. Phía dưới là bùn lầy đáng sợ, nhưng hắn lại tựa như không có trọng lượng, đạp lên một đoạn cây gãy liền trượt ra ngoài, đảo mắt liền đã đi xa.

Hắn đi rồi, nhất thời đương trường yên tĩnh không tiếng động, thẳng đến khi Sở Uyên phá vỡ yên lặng: “Nguyễn công, hai vị này … là bằng hữu của ngài?”

“Bèo nước gặp gỡ không tính là bằng hữu, chỉ là người trượng nghĩa tương trợ mà thôi.”

Thái độ Nguyễn Phi Dự không nóng không lạnh, sống động mà thuyết minh một chữ “Trở mặt” cùng “Quân tử chi giao đạm nhược thủy” (*) là như thế nào, chỉ hai câu liền phủi sạch một đường gút mắc, người sáng suốt đều nhìn ra hắn cùng với hai người này cũng không thâm giao.

[(*): từ câu của Trang Tử “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ. Quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt” (Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân ngọt ngào như rượu – tình cảm người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt nhưng dễ đoạn tuyệt).]

Sở Uyên nhíu mày, lập tức cười nói: “Nếu là hộ tống trọng thần của triều đình, dĩ nhiên nên trọng thưởng.”

“Vương gia nói có lý, đúng là nên trọng thưởng.” Nguyễn Phi Dự liếc nhìn hai người bọn họ một cái “Bất quá nơi đây không phải là chỗ ở lâu, vẫn nên xuống núi trước đi.”

Từ đầu đến cuối, Nguyễn Phi Dự không nói gì với hai người bọn họ. Sở Tích Vi cũng không nói được một lời. Diệp Phù Sinh trong lòng xoay chuyển vô vàn ý niệm, căn cứ “nói nhiều sai nhiều”, cẩn thận tâm tư, cũng không mở miệng.

Thình lình, một bàn tay nóng bỏng nắm chắc cổ tay y, nóng đến có chút dọa người. Diệp Phù Sinh hoảng sợ, quay đầu chỉ thấy Sở Tích Vi gắt gao mà nhìn mình, ánh mắt so với bàn tay càng nóng hơn ba phần.

“A… Ngươi làm sao vậy?”

Nghĩ đến Lễ vương ở đây, Diệp Phù Sinh lúc trước trên đường đi lỡ miệng một câu, liền sinh ra nghi hoặc lẫn sầu lo đồng thời dâng lên. Cảm giác được thân thể Sở Tích Vi run rẩy, Diệp Phù Sinh một tay đỡ lấy hắn, một tay đi dò uyển mạch của hắn. Kết quả lại bị hắn trở tay bắt lấy, mang theo sức mạnh cường thế không cho phép giãy dụa.

“Người của ngươi thực nóng, xảy ra chuyện gì?”

Sở Tích Vi vẫn không nói lời nào như cũ. Diệp Phù Sinh trong lòng có chút nóng nảy, may mà Nguyễn Phi Dự mở miệng nói: “Vị tiểu hữu này trên người có thương tích, lại dầm mưa lâu như vậy, sợ là sẽ bị sốt cao. Mau mau xuống núi để hắn nghỉ ngơi, thỉnh đại phu thăm khám mới được.”

Trong lời này che dấu ẩn ý. Diệp Phù Sinh tâm niệm vừa động, vâng vâng dạ dạ mà đáp lời, buông ra một tay vòng qua thắt lưng Sở Tích Vi, lặng yên đỡ hắn đi theo sau đám quân sĩ. Sở Uyên quay đầu lại nhìn y một cái, đại để cảm thấy là một kẻ giang hồ chưa hiểu việc đời, liền cũng không để ý thêm.

Lũ cuốn khiến cho khắp sơn cốc đều biến thành trơn trợt nguy hiểm. Cũng may trong đám người Sở Uyên mang đến có kẻ quen thuộc địa hình nơi đây, dẫn mọi người từ đường tắt xuống núi, tuy rằng hơi vòng vèo một chút, nhưng miễn cưỡng xem như an ổn. Chờ đến khi mưa tạnh hẳn, mặt trời phía Đông dần dần nhô lên, Diệp Phù Sinh giương mắt vừa thấy phía ngoài thung lũng đã có một đội nhân mã khác, đằng trước có hai thân ảnh quen thuộc.

Một cao một thấp, chính là Lục Minh Uyên cùng Tần Lan Thường.

Tần Lan Thường đứng ở chỗ này đã lâu, ngay cả Lục Minh Uyên cũng khuyên nàng ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng dưới lòng bàn chân nàng cứ như mọc rễ, không hề nhúc nhích, hai mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phía trước, trong cuộc đời lần đầu hiểu được “trông mòn con mắt” là như thế nào.

Khi đó Nguyễn Phi Dự bỗng nhiên lên tiếng, dọa nàng phát hoảng, còn tưởng rằng lại có phục binh xuất hiện. May mà lần này lão thiên gia không tiếp tục bỏ đá xuống giếng, là viện quân đến.

Chỉ là hành tung Nam Nho bại lộ, đã khiến cho cựu án dư đảng khắp nơi tìm đến cửa. Nếu Lễ vương tay cầm đại quyền trấn thủ cách nơi đây không quá xa còn không hiểu được mà đến tiếp cứu, đó mới là chuyện cười lớn nhất cho thiên hạ.

Thấy tới người là Sở Uyên, thần sắc Sở Tích Vi buông lỏng, cơ hồ là đoạt Hoàn Dương đan từ trong tay nàng cầm lấy nuốt một hơi, đem nàng ném cho Lục Minh Uyên, cũng không quay đầu lại mà phi thân thẳng về hướng lúc trước hắn đi tới.

Nàng gân cổ lên gọi với theo vài tiếng, nước mắt đều bôi đầy mặt, nhưng Sở Tích Vi cũng không quay đầu lại. May mắn là Nguyễn Phi Dự không biết làm thế nào đã thuyết phục được Sở Uyên, dẫn theo một đội nhân mã cùng đi qua tương trợ, nếu không Tần Lan Thường đương trường muốn vỡ tim mà chết.

Đứng trong gió lạnh hồi lâu như vậy, nàng lúc thì nghĩ đến Diệp Phù Sinh không biết sống chết thế nào, lúc lại nhớ đến bóng dáng Sở Tích Vi khi rời đi, khi lại nhớ đến gương mặt Hà lão bản chết không nhắm mắt, khi thì nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Phi Dự nhuốm đầy phong sương.

Trong đầu một đống ý nghĩ nhiễu loạn đã biến thành tương hồ, chờ đến lúc nàng không đứng nổi nữa, rốt cuộc mọi người đã trở lại.

Nàng lập tức ba bước cũng thành hai mà chạy ra nghênh đón. Ánh mắt đầu tiên liền tìm kiếm Sở Tích Vi, đến lúc thấy gương mặt so với người chết còn trắng bệch hơn của hắn, nhất thời trong lòng rơi lộp bộp một cái. Lại nhìn đến Diệp Phù Sinh nửa người đẫm máu, thân thể không tự giác mà run lên.

Lục Minh Uyên đứng gần nàng, thấy được Nguyễn Phi Dự không việc gì liền nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy thân thể thiếu nữ bên cạnh đang run rẩy, do dự một khắc, rút chiếc quạt ra thật cẩn thận mà vỗ vỗ lên bả vai nàng.

Tần Lan Thường lấy lại tinh thần, há miệng muốn nói gì, lại nhận được một ánh mắt của Diệp Phù Sinh liền ngoan ngoãn im bặt.

Sở Uyên ở trên đường đại khái đã hiểu rõ tình huống, lúc này nhân tiện nói: “Triều đình có lệnh ‘Hiệp khách không được sử dụng võ lực’, không ngờ tới mấy tên đệ tử giang hồ liều mạng lại dám càn rỡ đến vậy. May mà Nguyễn công được trời cao chiếu cố, nếu không ắt là đại bất hạnh cho gia quốc xã tắc.”

Nguyễn Phi Dự ho nhẹ một tiếng, cười cười: “Đa tạ Vương gia đến viện thủ, ân này lão hủ khắc trong tâm khảm.”

Sở Uyên sang sảng cười nói: “Nguyễn công khách khí!”

Bọn họ có qua có lại mà giở giọng quan trường, trò chuyện nghe qua như bình thường, lại lộ ra một cỗ hương vị khó hiểu. Nhưng mà mấy cái thanh âm này ở trong tai Sở Tích Vi hoàn toàn không thành từ ngữ. Hoàn Dương đan đã bắt đầu phản phệ, hắn nắm chặt Diệp Phù Sinh, một đường đi tới quả thực tiêu hết sạch khí lực cả đời, giờ phút này lại thấy Tần Lan Thường, rốt cuộc không gượng được nữa.

Diệp Phù Sinh cảm giác bàn tay nắm tay mình từ lúc ban đầu khẽ run biến thành càng ngày càng run rẩy, vội vàng đỡ hắn, thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”

Sở Tích Vi trong cổ họng trào lên một búng máu, hắn không thể há miệng nói chuyện, cố sức mà đem ngụm máu dằn xuống, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Phù Sinh.

Ánh mắt này của hắn giống như hai cái móc, kéo ra hết thảy mặt nạ cùng ngụy trang, xé rách huyết nhục gân cốt, nhìn đến Diệp Phù Sinh cả người không được tự nhiên, trong lòng khó hiểu dâng lên nỗi kinh hoảng. Y mang theo vài phần lo lắng cùng vài phần cẩn thận, nhẹ nhàng hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”

Sở Tích Vi một chữ cũng không nói ra được.

Một ngụm máu kia nuốt xuống, tựa như đem hồn phách đánh bay xuống hoàng tuyền, tứ chi toàn thân cực kỳ đau đớn, trước mắt tối sầm, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị cơn đau sống sờ sờ khiến ngất đi.

Diệp Phù Sinh bất ngờ không kịp đề phòng liền đem hắn bế lên. Chỉ là không ngờ tới tiểu hài tử năm đó giờ đã trưởng thành, so với chính mình còn cao hơn một chút, vai trái y lại mất lực, lần này không khỏi bị loạng choạng. May mắn được Tần Lan Thường kịp thời đỡ bên phải Sở Tích Vi.

Tần Lan Thường sợ hãi cuống lên, kêu lạc cả giọng: “Tiểu… tiểu thúc!”

Nàng mờ mịt luống cuống mà nhìn Diệp Phù Sinh, lại phát hiện vẻ mặt Diệp Phù Sinh so với mình còn khó nhìn hơn, huyết sắc trên mặt theo Sở Tích Vi cũng rút đi sạch sẽ.

Một câu hét này của nàng kinh động những người khác. Nguyễn Phi Dự cùng Sở Uyên đều đi tới, người sau hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Lan Thường lắp bắp: “Nội… nội thương phát tác…”

“Vậy liền theo chúng ta cùng quay lại Vệ Phong thành đi. Trong phủ bổn vương có ngự y, y thuật cao minh, cô nương không cần sợ hãi.”

“Đa tạ Vương gia ý tốt.” Không chờ Tần Lan Thường trả lời, Diệp Phù Sinh liền mở miệng, hai tay y đỡ Sở Tích Vi, cúi đầu xuống “Thứ nhất đây chỉ là thương thế bình thường trên giang hồ, không cần phải làm phiền ngự y; Thứ hai Vệ Phong thành cách nơi này có chút xa, xóc nảy bôn ba bất lợi cho hắn dưỡng thương, cũng sẽ liên lụy vướng bận hành trình của Vương gia cùng Nguyễn đại nhân.”

Sở Uyên ngẩn ra: “Chỉ là…”

“Vương gia nhân thiện, không bằng lưu cho bọn hắn ngân lượng cùng xe ngựa, để cho bọn họ tự động an bài.” Nguyễn Phi Dự nói, liếc mắt một cái cho Lục Minh Uyên “Chờ xử lý tốt xong mọi việc, lão hủ sẽ để Minh Uyên đến tạ ơn, nhất định không bạc đãi bọn họ.”

Nguyễn Phi Dự đã nói đến mức này, Sở Uyên cũng không tiện níu kéo, mỉm cười đáp ứng liền xoay người đi an bài.

Tần Lan Thường tức giận đến nói không nói nên lời, chỉ cảm thấy lão bất tử kia thật sự là giỏi thủ đoạn qua sông đoạn cầu, quay ngoắt đầu sang chỗ khác không để ý gì tới hắn. Lục Minh Uyên nhìn bên này sang bên kia, giống như biến thành miếng thịt kẹp ở giữa, không biết làm thế nào cho phải. May mà Nguyễn Phi Dự vỗ vỗ vai hắn, đưa qua một cái đồ vật, thì thầm vài câu, liền đi tìm Sở Uyên.

Thời điểm hắn xoay người, ánh mắt Diệp Phù Sinh bất chợt đọng lại trên vết thương ở chân hắn lúc trước. Cho dù bị bùn đất lấm lem, màu máu đỏ tươi vẫn lan rộng như cũ.

Nhưng mà sau lúc thụ thương, Lục Minh Uyên đã băng bó qua loa cho hắn, lại lăn lộn suốt một đêm, miệng vết thương vậy mà không chỉ không đóng lại, còn có xu hướng không ngừng chảy máu. Nếu không có quần áo bẩn hề hề che khuất, mà hắn lại bất động thanh sắc, Diệp Phù Sinh đã sớm phát hiện ra.

Y nhăn mày, há miệng muốn nói cái gì, Nguyễn Phi Dự đã đi xa rồi.

Lục Minh Uyên nhăn nhăn nhó nhó mà đi tới, rất giống tiểu tức phụ bị bức lương vi xướng (*). Tần Lan Thường trong lòng vừa lo lắng lại vừa tức giận, thấy hắn nét mặt cũng không dịu đi. Hai mắt Lục Minh Uyên đáng thương nhìn nàng, đành phải chuyển hướng về phía Diệp Phù Sinh, thừa dịp người ngoài không chú ý, đem đồ vật đang nắm chặt trong tay giao cho y, đè thấp thanh âm: “Diệp công tử, cách nơi đây hướng Đông khoảng hai mươi dặm có một cái Thanh Tuyết thôn. Ở cuối thôn có căn nhà nhỏ, các ngươi có thể dừng chân nghỉ nơi đó … Đầu thôn có một Lý đại phu, cũng có thể hữu ích.”

[(*) tiểu tức phụ: cô vợ nhỏ. Nhỏ ở đây là tuổi tác, sắc vóc, chứ ko phải vợ lớn vợ bé nha / bức lương vi xướng: ép con gái nhà lành làm kỹ nữ]

Diệp Phù Sinh nhìn trong lòng bàn tay, là hai chiếc chìa khóa một lớn một nhỏ.

Lục Minh Uyên dặn dò Diệp Phù Sinh, ánh mắt còn liếc về phía Tần Lan Thường, người tinh ý liền biết cái chìa khóa này rốt cuộc là đưa cho ai. Diệp Phù Sinh hiểu rõ, đem cất vào trong ngực, gật đầu hiểu ý, Lục Minh Uyên lúc này mới lưu luyến bước đi tìm Nguyễn Phi Dự.

Thời điểm đi ngang qua Tần Lan Thường, một câu tụ âm thành tuyến truyền vào trong tai tiểu cô nương: “Tần cô nương, sư phụ dặn ta chuyển cáo với ngươi, hy vọng ngươi ở lại Thanh Tuyết thôn thêm ba ngày. Đến lúc đó… nhất định cho ngươi một cái công đạo.”

Tần Lan Thường ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng mà thân ảnh Lục Minh Uyên đã đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.