Phong Đao

Chương 52: Độc thủ




Sau khi Sở Tích Vi ở trong sơn động vô tình gặp được năm người này, liền vẫn luôn bám theo phía sau bọn họ.

Nam nhân đầu lĩnh được gọi là “Hà lão bản” nhìn mập mạp, trên thực tế bước chân nhẹ nhàng, cũng thập phần tỉnh táo, chính là kẻ có bản lĩnh cao nhất trong năm người. Sở Tích Vi trong người có thương tích, cũng không thể theo sát, đành phải không xa không gần mà đi sau. Một đường đuổi theo đến đêm qua vào An Tức sơn, năm người này liền chia thành hai nhóm. Hà lão bản cùng hán tử cao lớn kia theo đường rời núi, bọn ba người Trương Trạch thì đến nơi này.

Sở Tích Vi vốn tính toán “Cầm tặc tiên cầm vương” (*), nhưng mắt thấy Hà lão bản cẩn thận mà đem một bao hỏa lôi giao cho Trương Trạch, sau khi do dự hắn vẫn chuyển hướng về phía bên này. May mắn là hắn đã chọn như vậy, mới có thể sau khi Trương Trạch chôn giấu hỏa lôi liền đào ra, chặt đứt kíp nổ dây dẫn, lại còn lấy nước tưới cho đám hỏa dược một lần, lúc này mới núp ở phụ cận yên lặng theo dõi kỳ biến.

[(*) Bắt giặc thì bắt đầu lĩnh trước]

Quả nhiên, thợ săn ôm cây đợi thỏ rốt cục chờ được con mồi, nhưng không biết bẫy rập đã bị phá hư.

“Ngươi tựa hồ một chút cũng không lo lắng?” Nghe được lời Diệp Phù Sinh tiếp đón, Sở Tích Vi cong cong khóe môi “Nếu ta không tới, đám hỏa lôi đó đủ để đem các người thổi bay lên trời rồi!”

Diệp Phù Sinh sờ sờ cái mũi, nói: “Nếu ngươi nói sẽ đến, ta đương nhiên là tin ngươi!”

Tần Lan Thường đứng bên cạnh liếc một cái xem thường. Sở Tích Vi không nói gì, hắn vén vạt áo ngồi xuống băng ghế, đưa tay lấy một cái bánh màn thầu đã lạnh ngắt mà nhai. Đồ ăn khiến cho bọn người Diệp Phù Sinh phải bị tê liệt trong nháy mắt lại bị hắn xem như không có gì mà nuốt xuống, tuy nói không đến mức lang thôn hổ yết, tốc độ cũng là cực nhanh.

Thoạt nhìn chắc là phải nhịn đói hai ba ngày rồi. Diệp Phù Sinh nhớ tới tiểu Thịt Viên năm đó tham ăn sợ mệt, lại nhìn bộ dáng hiện tại như vậy của hắn, liền có chút đau lòng khó hiểu. Chỉ là trước mắt không phải là thời điểm nói dông dài, y đem toàn bộ những cái gai nhọn tinh mịn đó cắm vào trong máu thịt mình, quay đầu nhìn đến Trương Trạch đang phủ phục trên mặt đất, đã thấy lão nhân này tuyệt khí không biết từ lúc nào, hai con mắt còn nhìn chằm chằm Nguyễn Phi Dự, chỉ là trống rỗng tan rã, không chút tinh quang.

“Lời cuối hắn nói, ông trời bất công…” Nguyễn Phi Dự đem bàn tay vẫn còn nắm cổ chân mình mở ra, xoay người vuốt mắt cho Trương Trạch, ngẩng đầu nhìn Diệp Phù Sinh, cười cười “Ta cũng cảm thấy đúng vậy!”

Tú Nhi ngồi liệt dưới đất, sửng sốt hồi lâu, đến giờ khắc này mới hồi phục tinh thần. Cũng không biết nàng lấy khí lực từ đâu, một tay đẩy Nguyễn Phi Dự ra, phủ phục lên thi thể không chút hơi ấm của Trương Trạch khóc òa lên.

Lục Minh Uyên không nói được một lời. Tần Lan Thường hốc mắt nóng lên, nàng nhìn thi thể Trương Trạch cùng Tú Nhi đang nức nở không ngừng, bỗng nhiên liền đối Nguyễn Phi Dự mắng một câu: “Lão thất phu đáng chém ngàn đao! Phi!”

Nàng tuổi còn nhỏ, người bị mắng lại là Nam Nho cao tuổi danh tiếng vang dội, xem như cực kỳ vô lễ. Sở Tích Vi nhướng mày, thầm nghĩ nha đầu kia lần này trốn đi chọc phải tai họa, nội lực vốn đã bất ổn lại bắt đầu xao động, trong ngực như châm lửa giận, há miệng liền muốn huấn phạt nàng. Cũng may Diệp Phù Sinh tay mắt lanh lẹ, thấy sắc mặt hắn không đúng liền đem tiểu ngân hồ đến gần, thuận thế đổ vào miệng hắn một ngụm.

Sở Tích Vi đang muốn để Tần Lan Thường biết Mã vương gia có mấy con mắt, kết quả bị một ngụm rượu cực kỳ bi thảm này đổ vào đến thiếu chút nữa phát điên, nhất thời che miệng ho không ngừng.

“Ngươi… Khụ… khụ!”

Hắn ho sặc sụa đến mức không nói ra câu hoàn chỉnh, khóe mắt đều đỏ lên, nhưng mà hỏa khí trong ngực lại như xoay mình gặp mưa to, nhất thời đem hắn tưới lạnh thấu tâm, nội tức xao động chậm rãi bình ổn. Sở Tích Vi nhớ tới tình cảnh đêm đó lần đầu tiên uống Thương lộ, có chút kinh nghi: “Cái gì vậy?”

Diệp Phù Sinh nhìn hắn uống đích xác hữu hiệu, trong lòng cũng nhẹ nhõm thở ra, quơ quơ tiểu ngân hồ đã trống rỗng, giải thích: “Lòng son tuyết liên ngâm rượu.”

Sở Tích Vi: “…”

Tần Lan Thường ngoan cố vươn cổ ra đợi răn dạy, thấy vậy cả kinh, tròng mắt thiếu điều lọt ra ngoài. Diệp Phù Sinh trấn an Sở Tích Vi, quay đầu lại nhìn đến bộ dáng không tiền đồ này, trước giờ y tự xưng là phong nhã hào hoa cũng không khỏi sinh ra một phen cảm giác tang thương của trưởng bối, không nhẹ không nặng mà gõ lên đầu nàng một cái, xoay người đưa cho Tú Nhi một cái khăn tay, mặt trên còn lẳng lơ mà thêu hai con bướm đuôi phượng.

Y nói: “Nữ nhi khóc lên xinh đẹp. Nhưng nước mắt này của ngươi là lỗi do chúng ta gây ra, không đáng để tổn thương chính mình.”

Thủ đoạn phong lưu lả lướt hạ bút thành văn này khiến Tần Lan Thường xem mà mở rộng tầm mắt. Lục Minh Uyên là thư sinh khô khan đọc đủ thứ sách thánh hiền thì mặc niệm một câu “Phi lễ chớ nhìn” quay đầu đi. Sở Tích Vi nhìn hành động của y như vậy, không khỏi nhớ tới năm xưa trong cung những cung nữ trẻ tuổi liếc mắt đưa tình cười trộm với y, nhất thời liền có chút không cao hứng. Nhưng mà hắn mấy năm nay quen thu liễm, cũng bất động thanh sắc, chỉ là lại cầm lên một cái bánh màn thầu không tư không vị mà gặm, nghiến răng nghiến lợi mà nhai, tựa như nhai thịt người nào đó.

Tú Nhi được y nhẹ nhàng dỗ dành, trái lại khóc đến càng lớn hơn. Nàng căm giận mà đẩy tay Diệp Phù Sinh ra, nói: “Đều là một đám tặc tử, không cần các ngươi giả hảo tâm!”

“Cô nương như hoa như ngọc, không nên nói chuyện lỗ mãng như vậy.” Diệp Phù Sinh nhét chiếc khăn vào bàn tay nàng, ngữ khí vẫn là ôn nhu thực sự “Giết người xấu chưa chắc là người tốt, giết người tốt dĩ nhiên cũng không nhất định là người xấu.”

Tú Nhi ngẩn ra, bàn tay nắm chiếc khăn cơ hồ muốn đem nó vò thành một nắm, nói: “Ngươi giảo biện!”

“Nói chuyện vô nghĩa với nàng làm gì” Sở Tích Vi cười lạnh một tiếng “Mấy cái kẻ tự xưng là khổ chủ chính đạo, chỉ cần cảm thấy ai là ác nhân tặc tử, liền tùy tiện động thủ lấy mệnh. Nếu thành công liền là ‘Thay trời hành đạo’, thất bại thì chính là ‘Ông trời không có mắt’. Trái phải ý trời gì đều là từ một miệng bọn họ định đoạt, cũng không biết là lấy thể diện ở đâu mà lớn như vậy.”

“Ngươi!”

Tú Nhi tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hận không thể xông lên cởi giày đập loạn cho hắn một trận, cuối cùng vẫn là không dám làm ra chuyện ngu ngốc lấy trứng chọi đá, đôi mắt nhắm lại, cắn răng nói: “Các ngươi giết ta đi!”

Diệp Phù Sinh ngạc nhiên nói: “Vì sao phải giết ngươi?”

Tú Nhi ngẩn người, cười thảm: “Trước sau chúng ta làm chuyện như vậy, chẳng lẽ Nguyễn lão tặc sẽ bỏ qua cho ta sao?”

“Ngươi là hậu nhân của Từ Tùng Hạ?” Nguyễn Phi Dự nhìn nàng một cái, bỗng nhiên lắc lắc đầu “Ngươi lớn lên cũng không giống ngoại công ngươi lắm, chỉ có ánh mắt tương tự, hơn nữa đều thích khóc.”

Diệp Phù Sinh hỏi: “Tiên sinh còn nhớ rõ?”

“Đời này ta ở trên triều đình bị Ngự Sử túm áo vừa khóc vừa mắng, trước giờ cũng không phải một lần.” Nguyễn Phi Dự cười nhạt “Ta còn nhớ rõ lúc Từ Tùng Hạ bị thị vệ lôi ra khỏi cửa cung còn cắn ngón tay, trên mặt đất một đường viết liền ba mươi bốn từ ‘Gian’, đáng tiếc từ cuối cùng chỉ viết được một nửa, đã bị loạn côn đánh chết ngoại cửa viện.”

Hắn kể mấy chuyện xưa máu chảy đầm đìa lại giống như nhàn thoại việc nhà, khiến người đột nhiên phát lạnh. Thân thể Tú Nhi run lên, phẫn nộ trong mắt càng nồng đậm, lại không khỏi lây sợ hãi, co rúm lại, không dám tiếp tục lộn xộn.

Vị Nam Nho này thoạt nhìn cũng giống như tiên sinh tử tế, lại cũng là nhân vật có thể dọa con nít ngừng khóc.

Sở Tích Vi chậm rãi mà ăn xong mẩu bánh màn thầu cuối cùng, nói: “Bọn họ tổng cộng có năm người. Hai kẻ ở phía trước chờ, một cao một béo, đều là cao thủ.”

Tú Nhi nghe thấy hắn nói xong, trên mặt không còn chút máu. Diệp Phù Sinh nhíu mày, hỏi: “Ngươi và ta ra tay, phần thắng thế nào?”

“Nếu chỉ giết, một mình ta đủ rồi.” Ngón tay Sở Tích Vi nhịp lên mặt bàn, “Chỉ là mang theo mấy người này vướng tay vướng chân, không tránh khỏi lo trước lo sau. Huống chi người thủ lĩnh nọ còn mang theo hỏa lôi, không thể không đề phòng.”

Diệp Phù Sinh nhíu mày: “Lại nói tiếp, chiến sự Bắc man vừa chấm dứt không lâu, triều đình như thế nào còn chưa quản chế vấn đề hỏa dược?”

“Triều đình sớm đã ban xuống pháp lệnh, dân thường to gan buôn lậu hỏa khí cũng xem là trọng tội, người vi phạm sẽ tống vào thiên lao chờ xét xử.” Trả lời hắn chính là Lục Minh Uyên. Tam Muội thư viện xem như là giao giới giữa giang hồ cùng triều đình, bên trong có võ lâm thiếu niên, cũng có triều đình đệ tử, đối với mấy tin tức này coi như linh thông “Pháp lệnh này được thi hành, không biết được là sẽ liên lụy bao nhiêu người. Theo lý thuyết, hiện tại ở trong dân gian không ai có thể có nhiều hỏa dược như vậy.”

“Nếu không phải là trong dân gian, thì phải là triều đình.” Sở Tích Vi mặt mày phát lạnh, nhìn về phía Nguyễn Phi Dự “Mấy kẻ tội thần dư đảng bị lưu đày nhiều năm lại có hỏa lôi, cũng có năng lực biết hướng đi của Lược Ảnh vệ cùng hành trình của tiên sinh, có thể thấy là trong triều đình nhất định có người làm nội ứng… Nguyễn tiên sinh, có thể biết là ai chăng?”

Nguyễn Phi Dự không hiểu được là thực sự không biết, hay là giả bộ hồ đồ, ảm đạm cười, nói: “Cái mạng này của lão hủ, từ trước đến nay vẫn thực đáng giá.”

Sở Tích Vi ghét nhất là đối phó với loại cáo già giảo hoạt giấu đầu giấu đuôi này, thấy thế liền nhíu mày. Diệp Phù Sinh lại mở miệng, nói: “Theo ta thấy, đối phương chưa chắc là muốn lấy mạng.”

Tần Lan Thường nghe không hiểu mấy lời nói sắc bén này, hỏi: “Vì cái gì?”

“Nếu ta là người kia có thể biết nhiều bí mật bất truyền như vậy, cũng nên biết, chỉ bằng mấy thủ đoạn thế này tuyệt đối không bắt được nhất đại Nam Nho.” Sở Tích Vi tiếp lời. Hắn nhìn Tú Nhi, vẻ mặt khinh miệt như nhìn một cục đá ven đường bé nhỏ không đáng kể “Lại nhiều chướng ngại vật, chỉ cần không phải Thái sơn áp đỉnh, cũng không xem là khó khăn gì… Nói cách khác, các ngươi còn chưa đủ tư cách lấy tính mạng Nam Nho.”

Tú Nhi vẻ mặt không thể tin, Diệp Phù Sinh nói: “Đêm đó ta đã cảm thấy kỳ quái. Đám người Táng Hồn cung tuy nói không phải là ba đầu sáu tay, tốt xấu cũng không phải là hạng giá áo túi cơm, như thế nào dễ dàng bị hai kẻ tiểu bối quậy thành một nồi cháo như vậy? Mà ngay cả việc ta cứu Nguyễn tiên sinh ra, cũng quá dễ dàng.”

“Còn có,” Sở Tích Vi cười lạnh một tiếng: “Cái kẻ Táng Hồn cung chủ không có mặt mũi gặp người kia, rõ ràng có thể giết ta, lại trơ mắt nhìn ta mượn lực bỏ chạy.”

“Các ngươi là nói Táng Hồn cung cố ý thả người?” Tần Lan Thường trừng lớn mắt “Ăn no không có chuyện gì làm sao?”

“Vậy thì phải hỏi Nguyễn tiên sinh.” Diệp Phù Sinh xoay người nhìn thẳng vào Nguyễn Phi Dự “Bọn họ có điều cầu tiên sinh phải không?”

Trên đời này, tất cả lạt mềm buộc chặt, bất quá đều có mục đích sau lưng.

Nguyễn Phi Dự nhìn y một hồi lâu. Con hến ngậm miệng ngàn năm rốt cục cũng hé miệng: “Táng Hồn cung nhận tiền làm việc, lần này cũng không ngoại lệ.”

“Vậy cố chủ sau lưng bọn họ hy vọng tiên sinh làm cái gì?”

“Lão hủ đã một bó tuổi, nửa đời trước cắn người rất nhiều, hiện tại không muốn lại làm cẩu.” Nguyễn Phi Dự cười nhạt tự giễu một câu. Diệp Phù Sinh cùng Sở Tích Vi liếc nhau, mặt mày nhất thời ngưng trọng.

Đường đường Nam Nho vị cực nhân thần, nhiều năm qua đều đứng đầu bách quan, vì sao lại ví mình hèn hạ đến mức này?

Nếu hắn tự ví mình là tay sai, như vậy người có thể dắt thừng dẫn cương, ngoại trừ hoàng thất thì còn có ai được nữa?

Đương kim hoàng đế Sở Tử Ngọc từ trước đến nay đều trọng dụng Nguyễn Phi Dự. Những năm gần đây phàm là chính sách Nguyễn Phi Dự đề xuất, đều được thông qua, hai người có thể nói là quân thần tương đắc, không đáng làm mấy hành động thế này. Lại nói, trong hậu cung Sở Tử Ngọc phi tần cũng ít, đến nay vẫn chưa có một hoàng tử hay công chúa nào. Như vậy còn được gọi là hoàng thất… cũng chỉ có vài người con của tiên đế còn lưu lại, là mấy vị hoàng thúc của đương kim bệ hạ mà thôi.

Tiên đế có tất cả ba con gái chín con trai. Trong đó hai vị công chúa đã gả đi xa hòa thân, một vị bốn năm trước đã chết bệnh; Trong chín vị hoàng tử, thì người lớn nhất đã qua đời từ khi còn bé. Nhị hoàng tử bởi vì năm xưa một án Tần Hạc Bạch liên lụy khiến tiên đế không ưa, còn lại bảy người liền quấn vào tranh chấp đoạt vị, phớt lờ tình cảm anh em, náo loạn ngươi chết ta sống, lại bị hoàng trưởng tôn Sở Tử Ngọc chen ngang một tay, người nào người nấy đều trắng tay.

Thời điểm đoạt vị là lúc bảy vị hoàng tử đã hao tổn quá nửa. Sau khi Sở Tử Ngọc lên đài lại lấy các loại thủ đoạn thu nạp quyền lực. Tranh giành cho tới bây giờ còn ở trên đời nhảy nhót, vả lại có thể làm ra mấy loại sự tình thế này, bất quá cũng chỉ có ba người thôi …

Nhị hoàng tử Sở Dục, được phong Đoan vương, lưu thủ Thiên Kinh;

Ngũ hoàng tử Sở Vân, được phong Thành vương, trấn thủ Đông Hải quan;

Cửu hoàng tử Sở Uyên, được phong Lễ vương, trấn thủ Vệ Phong thành.

Cho dù là ai làm chuyện này, đều chứng tỏ rõ ràng là kẻ có tâm bất chính không an phận.

Diệp Phù Sinh trong lòng trầm xuống. Y mơ hồ cảm giác được, chuyện này… chẳng lành chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.