Phong Cuồng Đích Tác Gia

Quyển 2 - Chương 9: Sau khi uống rượu là thời cơ tốt nhất




Nhìn bóng lưng cậu biến mất trước mắt, Chu Phóng mới giật mình phản ứng.

Đây là bị cưỡng hôn a?

Dùng ngón cái sờ sờ môi, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng hương vị của người kia.

Vừa rồi bởi vì quá mức kinh ngạc mà cả người cứng đờ, thật sự là dọa người bay mất hồn vía đi?

Bình thường đùa giỡn người ta thì thuận buồm xuôi gió, thế nào lại ở trước mặt người mình thích, liền biến thành thằng ngốc vậy a?

Bất đắc dĩ thở dài, nếu nhân cơ hội đó đáp lại thì tốt rồi, thời khắc mấu chốt đầu óc lại không dùng được.

Một bên oán trách bản thân, nhưng trong lòng có chút vui mừng, bất luận thế nào, hành động vừa rồi của cậu ấy ám chỉ có cảm tình với mình, chính xác mà nói, có phải là bày tỏ không?

Hạnh phúc tới quá mau, Chu Phóng thấy có chút hư ảo.

Lại sờ sờ lên môi, cảm giác môi nóng như thiêu, cảm xúc mềm mại vừa rồi quả nhiên là thật.

Lúc này mới nhếch khóe miệng khinh khẽ nở nụ cười.

Từ thư phòng đi ra, rót một ly nước ấm mang đến phòng ngủ, nhìn thấy Giang Ninh đang vùi đầu trong gối ngủ say.

Chu Phóng nhẹ nhàng đi qua, hỏi, “Uống nước không?”

Giang Ninh không nói lời nào.

Chu Phóng khụ một tiếng, “Vậy cậu ngủ sớm một chút đi.”

Giang Ninh vẫn im lặng không nói chuyện, hít thở đều đều, giống như nói cho đối phương biết mình đã ngủ.

Chu Phóng tuy biết cậu đang giả vờ, nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra cùng cậu ấy nói gì, cũng không thể nói, thực xin lỗi, cậu vừa rồi làm tôi choáng váng, tôi không phải không muốn đáp lại.

Biết cậu ấy là thẹn quá hóa giận mới không để ý tới mình, sóng cuộn dâng trào, tốt nhất chớ nên chọc vào cậu ấy thì tốt hơn.

Vừa rồi vì bản thân quá mức kinh ngạc nên chưa đáp lại, hiện tại cũng không thể mặt dày mà kéo cậu ấy đến hôn…

Vì thế Chu Phóng ưỡn ngực bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn thấy hắn nhẹ nhàng đóng cửa trong nháy mắt, Giang Ninh mở to mắt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tên hỗn đản rốt cục là không biết, vẫn không có cảm giác sao? Cái gì cũng không hỏi, chỉ hỏi “Uống nước không”, có ý gì chứ! Thật là tức chết người mà!

Chu Phóng sau khi quay lại thư phòng, bình tĩnh mở laptop, tiếp tục giữ nguyên ý định sửa chữa mấy chương cuối cùng của tiểu thuyết kia.

Lần trước bị “mô phỏng hiện trường” làm cho linh cảm của hắn bùng nổ, cuối cùng cũng kết thúc được vụ án, hiện tại chỉ cần sửa lại một vài chỗ lỗi chính tả là có thể giao bản thảo.

Sau một giờ sửa chữa, mới lên QQ gọi biên tập.

“Tôi gửi bản thảo cho cô, tuy rằng muộn vài ngày, nhưng xem như hoàn thành.” Lên QQ gọi cô một tiếng, hơn nửa ngày không ai trả lời.

Chu Phóng còn đang nghi hoặc, đột nhiên thấy có cả trăm tin tức từ nhóm biên tập Thủy Thủy, thấy cô đang trong nhóm nói chuyện rất vui.

“Tiểu Khai à, cô thực sự dự tính viết đam mỹ sao?”

“Đúng a, không còn cách nào, viết mãi cùng một loại rất mệt.”

“Cô không phải đặc biệt thích huyền huyễn văn, bởi vì màu tóc, ánh mắt có thể tùy ý đổi màu sao?”

“Viết bao nhiêu mắt xanh tóc tím tỏa hào quang vàng giăng kết giới đỏ, là tôi lên máu gặp ác mộng bấy nhiêu, ai…”

“Vậy khi nào cô mở hố đam mỹ nhớ báo tôi một tiếng, tôi dành trước cho một chỗ.”

“Ừ nha, ôm một cái nào.”

“Ôm cái lông, trực tiếp hôn luôn đi.”

Chu Phóng liếc mắt nhìn tin nhắn đến liên tục từ trong nhóm, vì nhóm biên tập Thủy Thủy đa số đều là nữ, bình thường vẫn hôn gió này nọ để làm phương thức chào hỏi, nhưng kỳ quái, hai chữ “cái lông” cảm thấy quen quen.

Cảm giác như thân thiết đã lâu, rất giống với người nào đó trong trí nhớ.

Chu Phóng gửi một tin nhắn cho Thủy Thủy, “Này, cho tôi địa chỉ của cô đi, ngày lễ tôi sẽ gửi quà cho.”

“Được.” Bên kia lập tức hồi đáp, đem địa chỉ nhanh chóng gửi qua cho Chu Phóng.

“Tên người nhận là gì?”

“Cứ viết Thủy Thủy là được.”

Chu Phóng cười nhẹ, nha đầu kia che giấu rất tốt nha, “Tên thật đi.”

“Danh tính của tôi là quyền riêng tư cá nhân, không thể xâm phạm.”

“Ha ha, tôi luôn thấy kỳ quái a, cô vì sao luôn đối tốt với tôi vậy?”

“Nói thừa, tôi có thể không tốt với cậu sao chứ ^_^”

“Tôi nói này, cô biết Chu Tân Tân à?”

“Hả? Chu Tân Tân là ai?”

“Không biết sao?”

“Dường như không biết.”

“Đừng có giả vờ, đưa tôi địa chỉ liên lạc của cô ấy, tôi đã nhiều năm không gặp rồi.”

“Thật sự không biết.”

“Cô yên tâm, tôi không có ý xấu, cô ấy là muội muội kết nghĩa của tôi, tôi chỉ muốn kết nối liên lạc lại thôi.”

Bên kia trầm mặc thật lâu, lúc này mới không thèm quan tâm đánh qua một dòng chữ, “Hừm, cái tên đại ca khốn kiếp như anh không có cũng được, em chính là Chu Tân Tân, liên lạc cái rắm, anh không phải đã sớm quên em rồi sao?”

“Ha ha, thật sự là em à? Con nhóc em đừng có thô tục vậy được không, mở miệng là rắm rắm, em như vậy không ai yêu đâu a.”

“Cái rắm, em sắp kết hôn! Anh nhớ tới mới muốn tìm em à?”

Chu Phóng sờ sờ mũi, “Có người muốn lấy em?”

“Ừ, bắt được một tên.”

“Ai dũng mãnh như vậy, dám lấy em?”

“Lưu Tuấn Kiệt a, anh nhớ không?”

Chu Phóng thật sự rất muốn chửi bậy, nhịn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, “Được lắm, một người là bạn cùng bàn, một người là muội muội, hai người kết hôn lại không báo cho tôi một tiếng?”

“Hắc hắc, còn chưa định ngày, dự tính biết ngày rồi mới báo cho anh.”

Chu Phóng xoa xoa trán, bất đắc dĩ.

Sau khi tốt nghiệp cũng mất liên lạc với Lưu Tuấn Kiệt, còn Chu Tân Tân, sau khi hết cấp ba cũng ít khi qua lại.

Nhiều năm qua vẫn một mình lưu lạc, một mình suốt ngày ở trong phòng sáng tác, xem nhẹ hết mọi thứ trên đời, bao gồm cả bạn bè thân thiết.

Đáng vui mừng chính là, tuy rằng đã rất lâu không có liên lạc, nhưng lúc gặp lại, cư nhiên không vì thời gian mà trở nên xa lạ, vẫn thân thiết như khi trước vẫn thường lui tới, nói chuyện phiếm trêu ghẹo nhau không biết xấu hổ.

Chu Phóng nghĩ nghĩ, “Nha đầu nhà em, làm biên tập của anh một thời gian dài như vậy, cư nhiên lại có thể thâm tàng bất lộ a?”

“Cũng không lâu mà, nếu không phải đầu năm biên tập của anh phải chuyển công tác, em cũng sẽ không tiếp nhận công việc dang dở của cô ấy, tiếp nhận luôn cục rắc rối như anh, anh là tác giả tiếng tăm nhất cũng là tác giả lười biếng nhất mà em từng hợp tác, Amen.”

Chu Phóng cười cười, “Nói thật, có phải em cố tình tiếp nhận anh không? Khi nhìn thấy cái tên Chu Phóng, có phải tim đập rất nhanh không a?”

“Đúng, em không chỉ tim đập nhanh, tròng mắt còn muốn lọt luôn ra ngoài.”

“Ha ha, vậy sao không nói với anh em chính là Tân Tân?”

“Làm ơn, em cũng có đạo đức nghề nghiệp, nếu để người khác biết chúng ta quen biết, sẽ cảm thấy không công bằng, hiểu chưa?”

“A, cũng đúng.”

“Đúng rồi, anh làm sao liên tưởng đến em vậy?”

“Em trước kia thường xuyên nói như vầy, xem bản thảo xem bản thảo xem cái lông a, đầu óc anh bỗng dưng phát sáng, nhớ tới một năm chúng ta qua lại, ngữ khí nói chuyện của em, đều rất giống nha đầu chết tiệt Chu Tân Tân kia.”

“Làm ơn đừng gọi em là nha đầu, em đã hai mươi ba rồi, năm nay sẽ kết hôn, nói không chừng năm sau còn làm mẹ, nha đầu cái lông, em cũng muốn sinh một tiểu nha đầu.”

Chu Phóng thở dài, Chu Tân Tân này không hề tiến bộ a, vẫn ăn nói vô pháp vô thiên như trước, kém thục nữ còn xa vạn dặm.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi Lưu Tuấn Kiệt và Chu Tân Tân làm thế nào đến với nhau, quả thực là tổ hợp cầu lửa đụng trái rất đáng sợ. Tuy nói vậy nhưng hai người rất xứng đôi a.

“Đúng rồi, ngày mai tên kia sẽ đến đây, hay là chúng ta cùng nhau dùng cơm đi.”

“Em ở Bắc Sơn à?”

“Anh không biết tổng bộ Thiên đường văn học ở Bắc Sơn à? Em là biên tập đương nhiên phải ở Bắc Sơn, anh cả ngày trong đầu nguy nghĩ cái gì vậy a.”

“A, cũng được, vậy tối mai cùng nhau dùng cơm đi.”

“Được, để tìm xem hẹn ở đâu.” Dừng lại một chút lại hỏi, “Anh sao rồi, chuyện đó sao rồi?”

“Chuyện gì?”

“Đại tẩu, anh tìm được chưa?”

Chu Phóng cười xấu xa, “Ngày mai sẽ nói cho em biết, tối nay lưu lại cho em chút thời gian gặp ác mộng.”

“Anh vẫn đáng ghét như trước.”

“Em cũng vẫn đanh đá như ngày nào.”

“Anh gửi bản thảo kia cho em đi, rốt cục anh cũng viết xong, kéo cũng được một năm rồi.”

“Ừ, lập tức gửi cho em.”

Nói xong liền đem văn bản gửi qua.

Hai người trên QQ hàn thuyên rất lâu, Chu Tân Tân nói mình từng có ý định liên lạc với hắn, nhưng lúc hắn lên đại học đã đổi số điện thoại, ngày nghỉ lại rất ít về nhà, giống như bốc hơi biến mất.

Sau khi cô tốt nghiệp, công việc bộn bề, cũng không liên lạc lại được, không ngờ lúc ban biên tập điều chỉnh công tác, nhìn thấy dưới tay tác giả bị thuyên chuyển có tên kêu Chu Phóng, vừa nhìn tư liệu liền nhận ra là ca ca tồi, vì thế chủ động xin tiếp nhận.

Cuối cùng tổng kết ra, đây là duyên phận a.

Cho đến khuya, Chu Phóng mới tắt máy tính. Trở về phòng ngủ, Giang Ninh nhắm chặt hai mắt, bộ dáng tựa hồ đang tức giận, tay còn đang nắm chặt.

Chu Phóng nằm bên cạnh cậu, lần này Giang Ninh không chủ động dựa lại gần, xem chừng là ngủ thật đi?

Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, đem nắm tay của cậu mở ra, sao đó vô sỉ đem người kia kéo vào lòng, ôm chầm lấy, tiếp theo tắt đèn, an tâm ngủ.

Chóp mũi tràn ngập mùi hương của Giang Ninh, hơn nữa áo ngủ vốn không che được nhiều, hai người kề sát nhau như vậy, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người cậu càng thêm mê người.

Chu Phóng cảm thấy trong lòng không yên, cảm thấy hôm nay mình còn chưa đáp lại cậu ấy, thật sự là mất mặt, vì thế, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, hôn một cái.

Thấy người kia không có phản ứng, xác định cậu ấy đang ngủ liền làm càn mở khớp hàm, đem đầu lưỡi tiến vào.

Người đang ngủ say đương nhiên không biết mình đang bị đại lưu manh hôn trộm, đầu lưỡi bị người ác ý đùa bỡn mút lấy, khoang miệng cũng bị liếm qua liếm lại, Giang Ninh vẫn như trước, ngủ say không biết gì.

Chu Phóng hôn đến vừa lòng mới nhẹ nhàng lui ra, liếm liếm khóe môi Giang Ninh, sau khi hủy diệt chứng cứ, mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

Cái này cũng tốt, vừa rồi tôi không đáp lại cậu, hiện tại cậu cũng không đáp lại tôi, huề nhau.

Sáng hôm sau, lúc Chu Phóng rời giường, nhìn thấy Giang Ninh đang đánh răng trong toilet.

Hắn đứng tựa cửa, ý vị thâm trường nhìn đôi môi hồng hồng của cậu, sau đó cười nói, “Tôi đi mua bữa sáng, cậu muốn ăn gì?”

Giang Ninh lau khô miệng, lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Bỏ đi, anh cho con chó ăn, tôi đi làm bữa sáng.”

“Vậy cậu làm đi. Tôi muốn ăn trứng luộc.”

“Được.”

“Thêm một cái trứng chưng nữa.”

“Ừ.”

“Nếu có thêm trứng chiên lại càng tuyệt.” Chu Phóng vươn đầu lưỡi, ra vẻ nước bọt sắp trào, liếm liếm môi, sau đó nhìn về phía Giang Ninh, “Yêu cầu của tôi có phải hơi quá đáng không, sắc mặt cậu sao lại khó coi như vậy a?”

“Một chút quá đáng cũng không có, phi thường hợp lý, anh muốn ăn mấy cái cứ kể hết ra đi.”

“Ba cái, một luộc, một chưng, một chiên.”

Giang Ninh trầm mặc một lát mới ngẩng đầu thản nhiên nói, “Có thể làm sáng cho anh, tôi thật là vinh hạnh.”

Thấy Giang Ninh xoay người đi vào bếp, Chu Phóng sờ sờ mũi, khinh khẽ nở nụ cười.

Đi đến phóng khách kéo Bát Bát ra, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, “Bộ dáng tức giận của cậu ấy thật đáng yêu a.”

Vừa nghiêng chén sữa cho con chó uống, vừa như tên thần kinh lầm bầm một mình, “Tao có phải ác quá hay không? Tuy rằng đùa giỡn cậu ấy cảm thấy rất thú vị, nhưng nhìn cậu ấy tức giận, tao cư nhiên lại cảm thấy đau lòng.” Cuối cùng hóa thành tiếng thở dài, “Ai…”

Cả ngày Giang Ninh không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt bình bình đạm đạm liếc nhìn Chu Phóng, giống như hôm qua chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Chu Phóng nghĩ nghĩ, lẽ nào cậu ấy đang cân nhắc bước tiếp theo? Mình nên nói rõ ra, hay vẫn tiếp tục im lặng theo dõi diễn biến?

Sự thật chứng minh, vẫn nên yên lặng theo dõi là tốt hơn, vì Chu Phóng thật sự không biết phải nói từ đâu, phải chủ động ngã bài thổ lộ, da mặt dày của hắn cũng cảm thấy nong nóng.

Đối phương còn là người rất lãnh đạm, ánh mắt nhìn hắn so với nhìn người dưng không khác là mấy.

Dù sao cũng không nên nóng nảy, cái gì đến sẽ đến, nói ra sẽ không còn ý nghĩa, cứ mập mờ như thế này cũng thú vị.

Buổi tối Chu Phóng không ở nhà ăn cơm, nói là cùng bạn bè gặp mặt, Giang Ninh tự mình vào bếp nấu ăn không để ý đến hắn, Chu Phóng bất đắc dĩ cười cười, người này đúng là không nên đắc tội a.

Cầm áo khoác đi ra cửa, lúc lái xe trên đường cũng rất chú ý giảm tốc độ, bởi vì tối qua người kia có nói “Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm sao”, làm cho Chu Phóng cảm nhận được ngọt ngào khi có người lo lắng cho hắn.

Ngọn đèn bên ngoài cửa sổ sáng rực, Chu Phóng mất hơn nửa giờ mới tới điểm hẹn.

Chu Tân Tân đứng ở cửa, mặc áo lông, váy lông, giày cũng có lông hung, so với người mặc váy ôm cùng giày cao gót nữ tính, Chu Tân Tân hiển nhiên lộ ra vẻ đáng yêu, Chu Phóng đánh giá nàng một chút, không khỏi nở nụ cười, “Em bao nhiêu tuổi rồi, còn ăn mặc đáng yêu như vậy, thật là “giật mình” a…”

Chu Thân Tân cũng không tức giận, “Sau khi kết hôn cũng không thể mặc thế này nữa, thừa dịp hiện tại nhanh chóng lấy ra diện cho hết.”

Hai người nhìn nhau cười, đi về hướng nhà hàng, trên đường Chu Tân Tân vẫn luôn nghi hoặc nhìn phía sau Chu Phóng.

Chu Phóng nhịn không được nói, “Em đừng có nhìn đằng sau anh nữa được không, anh sẽ nghĩ mình mang theo thứ gì không sạch sẽ phía sau đó.”

Chu Tân Tân thành thật hỏi, “Không phải nói hôm nay trả lời em sao? Đại tẩu anh mang đến đâu?”

Chu Phóng cười cười, “Bây giờ còn chưa xác định, sau này hãy nói.”

Chu Tân Tân tức giận lườm hắn một cái, nháy mắt đã đến cửa, Chu Phóng đẩy cửa vào, nhìn thấy Lưu Tuấn Kiệt đang ngồi chờ ở bên trong, đi đến nhiệt tình ôm một cái.

“Tiểu Tuấn Kiệt, nhớ tôi không?”

“Ai, nhớ cậu đến phổi nát nhừ cả.”

“Hả? Lần này không phải nát tim sao?”

“Trong tim có Tân Tân, đương nhiên không thể tùy tiện nát rồi.” Buồn nôn liếc mắt nhìn vị hôn thê, Chu Tân Tân thẹn thùng cúi đầu, Chu Phóng bình tĩnh ngồi xuống, cầm ly uống ngay một hơi, “Hai người định đả kích kẻ cô đơn như tôi sao?”

Lưu Tuấn Kiệt trêu ghẹo nói, “Cậu còn cô đơn sao? Còn không chịu tìm bạn gái đi?”

Chu Phóng cười đến ý vị thâm trường, “Bát tự còn không biết có hợp không, hiện tại còn đang trong giai đoạn vất vả tác chiến, kết cục còn chưa định.”

Phất phất tay, cầm lấy thực đơn gọi món ăn, thuận tiện uống một chút rượu, trước tiên là chúc mừng hai người kia kết hôn.

Giữa bữa tiệc, Chu Tân Tân do dự thật lâu sau, rốt cục nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Đại ca, anh có biết Bảo Đinh là ai không?”

Chu Phóng nhẹ nhàng lắc đầu, “Không biết, hắn là thần thánh phương nào a? Đã lộ diện chưa?”

“Điều này em không tiện tiết lộ cho anh, dù sao cũng là chuyện riêng tư. Có điều, anh đối tốt với cậu ta là đúng rồi, ha ha.”

“Ừ, anh đối với cậu ta rất tốt.”

“À… Anh còn liên lạc với Lâm Vi không?”

“Đương nhiên, thời gian trước còn giả làm người yêu của nó.”

Lưu Tuấn Kiệt phun một ngụm trà, Chu Tân Tân lại nghiêng đầu tựa hồ muốn hỏi cái gì, lúc lâu sau mới thở dài, “Anh có rãnh thì đọc thử sách của Bảo Đinh đi, em cảm thấy… Đối với anh sẽ giúp ích được nhiều đó.”

Câu nói không rõ ràng, Chu Phóng uống rượu, trong đầu mơ mơ hồ hồ, cũng không thấy được ý tứ trong lời Chu Tân Tân.

Càng không nghĩ nàng sau khi nói Bảo Đinh lại đột nhiên nói đến Lâm Vi, rốt cuộc là ám chỉ cái gì.

Gặp lại bằng hữu đã rất lâu không liên lạc, tán gẫu ba bốn giờ liền.

Cô là muội muội Chu Phóng quan tâm nhất, rốt cục cũng kết hôn, hơn nữa còn gả cho huynh đệ tốt của hắn, Chu Phóng đương nhiên rất cao hứng, thậm chí còn có cảm giác nhà dâu đưa người đi xuất giá, liền uống rất nhiều rượu, uống tận khuya mới nhớ đến phải về nhà.

Vì đã say mèm, Lưu Tuấn Kiệt đưa Tân Tân về nhà trước, sau đó tự mình đưa Chu Phóng về.

Dựa theo địa chỉ mà Tân Tân nói đưa hắn về đến nhà, sau khi mở đèn thì tha hắn đến phòng ngủ, lại bị làm cho giật mình.

Trong phòng ngủ còn có một người, mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, nhìn thấy người lạ liền vội vàng kéo chặt quần áo, thản nhiên hỏi, “Anh đưa Chu Phóng về sao?”

“À… Đúng vậy, cậu ấy có uống chút rượu.”

Bị khí thế cao cao tại thượng của người này dọa, Lưu Tuấn Kiệt cảm thấy da đầu hơn run lên, không biết quan hệ của cậu ta và Chu Phóng là thế nào, mình cũng không tiện hỏi, đành đỡ Chu Phóng lên giường, sau đó đối cậu cười cười, “Kia… Chu Phóng giao cho cậu.”

“Ừ, cảm ơn anh, tôi sẽ hảo hảo “chiếu cố” hắn.”

Hai chữ chiếu cố bị cậu nhấn mạnh, Lưu Tuấn Kiệt tuy rằng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dù sao cũng là việc riêng của người ra, mình không có tư cách quản, vì thế lại cười, tự giác lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Chờ sau khi Lưu Tuấn Kiệt ra khỏi cửa, Giang Ninh mới khẽ thở dài, đi qua đá đá mắt cá Chân Chu Phóng, “Say?”

Chu Phóng không trả lời, nằm sấp trên giường, mồm há to thở phì phò.

“Uống nhiều rượu như vậy làm gì, thân thể không phải để phá hoại.” Thanh âm nhu hoài, ngồi bên giường nhẹ nhàng tháo cà vạt, tránh cho hắn bị siết chết.

“Đứng lên, toàn thân anh đều là mùi rượu, tắm rửa rồi hãy ngủ.” Lắc lắc người hắn, đối phương lại không phản ứng, GIang Ninh bất đắc dĩ nâng hắn dậy, không biết có phải vì say hay không, thân người hắn nặng hơn bình thường, bản thân bị hắn đè ngã xuống đất, cắn chặt răng đỡ hắn dậy lôi đến phòng tắm, nén giận, “Đã lười giống như heo,lại còn nặng giống như heo.”

Chu Phóng vẫn mơ màng không biết gì, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu nồng đậm, phun ở bên tai cậu, Giang Ninh không khỏi khẩn trương.

Thật vất vả dưới tình huống hắn không chịu hợp tác, cởi được áo khoác.

Bởi vì đang là mùa đông, hắn mặc không ít quần áo, đồ lót lại càng khó cởi. Giang Ninh nhìn Chu Phóng đang say mèm, cắn chặt rằng ngồi bên bồn tắm, để cho cả người hắn dựa vào mình, dùng hết sức chín trâu hai hổ mới lột sạch hắn từ trong ra ngoài.

Lúc cởi đến quần lót, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Ngón tay run rẩy đưa qua, đoạn kí ức lúc dùng tay giúp hắn giải phóng dục vọng vụt qua trong đầu, Giang Ninh cảm thấy tim mình đập không kiềm được, mất đi khống chế.

Giang Ninh liều mạng điều chỉnh hô hấp, lúc này mới lấy hết cam đảm kéo quần lót của Chu Phóng xuống, ném vào chậu rửa mặt bên cạnh, tận lực né tránh mắt không nhìn đến nơi kia, hướng ánh mắt vào bồn tắm, dùng nước ấm áp, nhẹ nhàng thay hắn lau người. So với tự tắm còn cẩn thận hơn.

Chu Phóng say rượu cũng không quấy phá, chỉ ngoan ngoãn nằm im lặng, phỏng chừng bị người ta ném từ tầng tám xuống cũng không biết.

Giang Ninh giúp hắn tắm rửa, tiếp xúc với làn da nóng muốn phỏng tay.

Ngón tay run rẩy chà sát thân thể người kia, cảm thấy mình có chút háo sắc, nhưng ngón tay vẫn không nỡ rời khỏi, luyến tiếc cơ thể nóng rực kia.

Không biết có phải vì ngâm mình trong nước, hay vì ngón tay lạnh ngắt của cậu chạm vào, Chu Phóng dường như hơi hồi tỉnh, nghi hoặc mở to hai mắt, mơ hồ nhìn người trước mặt.

“A… Cậu là ai?”

Giang Ninh như bị điện giật rụt tay lại, hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, sợ gì chứ, hắn ngay cả cậu là ai còn không biết, quả nhiên là rất say rồi.

Vì thế bàn tay lại làm càn, tiếp tục giúp hắn chà rửa hai chân.

Trong đầu hồi tưởng lại trước kia lúc bắp đùi cậu bị thương, hắn ôn nhu bôi thuốc vào chỗ bị thương, sau đó…. Sau đó cậu lại nổi lên phản ứng xấu hổ, bị người này dùng kiến thức phổ cập chỉ dạy làm thế nào để DIY.

Giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn cậu, do say rượu, ánh mắt đỏ ửng làm cho tim Giang Ninh đập nhanh hơn một chút.

Lần trước hôn tuy hắn không đáp lại, nhưng cũng không từ chối. Vậy chẳng lẽ hắn đối với cậu cũng có ý?

Không bằng thừa dịp hắn say rượu, làm cho quan hệ của hai người thay đổi trong một lần?

Nghĩ như vậy, mắt liền liếc nhìn về phía yy của Chu Phóng, hô hấp càng trở nên gấp gáp.

“Chu Phóng, chúng ta lên giường, ngủ thôi.”

Con ngươi đen nháy của Chu Phóng chỉ toàn hình ảnh của Giang Ninh.

Tuy biết rằng hắn đang say, nhưng Giang Ninh vẫn cảm thấy chột dạ, nhẹ nhàng nâng hắn dậy, dùng khăn tắm lớn lau khô nước trên người, đỡ người đi đến phòng ngủ.

Sau khi đến phòng ngủ, đặt Chu Phóng trên giường, Giang Ninh cởi bỏ áo ngủ, bởi vì quá mức xấu hổ, ngón tay không khỏi run lên, mất nửa ngày mới đem hết quần áo cởi bỏ, thuận tiện cởi quần lót, mang thân trần trụi tiến vào trong chăn.

Cúi người xuống, chống tay ghé vào người hắn, có chút thẹn thùng tiến đến bên tai, hạ giọng, “Thích tôi không?”

Chu Phóng một mực nghiêm túc nhìn người phía trên, ánh mắt từ từ thanh tỉnh, khóe miệng cười cười, đưa tay sờ lên đôi má ửng hồng của cậu, thấp giọng nói, “Cậu thật là đẹp.”

Toàn thân khẽ run lên, ra vẻ trấn định giữ chặt tay hắn, vòng lên sau lưng mình, Chu Phóng thuận theo ôm lấy thắt lưng cậu, điều này làm Giang Ninh nghi hoặc, hắn rốt cục có say thật không? Cái tay kia sao lại đặt đúng vị trí khéo léo như vậy…

Chẳng qua, tên đã lên dây không thể không bắn, bất chấp luôn vậy.

Đưa môi tiếp cận, nhẹ giọng, “Hôn tôi, được không?”

Âm thanh câu dẫn, tựa như lông chim mềm mại nhẹ lướt qua nơi mẫn cảm nhất trong lòng, làm cho lòng người ngứa ngáy khó cưỡng.

Chu Phóng hé mắt, nhưng không di chuyển.

Giang Ninh đành phải chủ động hôn lên môi hắn.

Có lẽ vì say rượu, môi hắn nóng dọa người, Giang Ninh vừa chạm vào, đã bị nóng bỏng kia làm cho gương mặt ửng đỏ, mặt mình dày thật mà.

Không sao cả, dù sao hắn cũng uống rượu, nếu đã quyết định lúc người gặp khó mà lợi dụng, thì không cần lo lắng vấn đề mặt dày kia nữa.

Nghĩ thế, mạnh dạn đem đầu lưỡi tiến vào, mở khớp hàm hắn, lướt vào khoang miệng, không khẩn trương như lần trước, vì xác định đối phương không biết chuyện gì, Giang Ninh liền lớn mật trực tiếp câu dẫn, đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích hắn.

Đầu lưỡi có chút thẹn thùng, linh hoạt lướt trong khoang miệng, chỗ nào cũng kích thích nóng bỏng. Chu Phóng dường như rất thích cảm giác mềm mại này, hé mắt, bàn tay đặt ở eo Giang Ninh chặt lại, kéo gần khoảng cách, khiến thân thể hai người sát cùng một chỗ, không có kẽ hở.

Sau đó đột nhiên xoay người, phản công áp cái tên đang càn quấy trên người mình xuống dưới.

“A…”

Giang Ninh còn không kịp phản ứng,chỉ thấy trước mắt trời đất đảo lộn, đại não nháy mắt rung chuyển, đến lúc tìm lại được tiêu cự, nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Chu Phóng đang ở phía trên mình.

Hơi thở nồng đậm mùi rượu trực tiếp tiến đến, lại một nụ hôn nữa, lần này đổi sang Chu Phóng chủ động.

Tựa như tuyên bố quyền sở hữu của mình, nụ hôn sau khi say rượu xuất phát từ ước muốn tha thiết trong nội tâm, vô cùng cuồng nhiệt và kịch liệt.

Đầu lưỡi Chu Phóng bên trong khoang miệng Giang Ninh bá đạo xâm lược, mang theo dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt, Giang Ninh vốn không nhiều kinh nghiệm, bị hắn hôn đến không thể chống đỡ, cánh tay vươn ra tự nhiên đặt ở bả vai hắn, há to miệng đuổi theo nụ hôn càn quấy của người kia.

“Ưm… ưm…”

Nghe được tiếng rên rỉ mê người từ cổ họng tựa như mèo kêu, Chu Phóng dường như càng trở nên kích động, vươn tay chế trụ sau gáy Giang Ninh, đầu lưỡi tiếp tục xâm nhập khoang miệng, lúc tiến vào nơi sâu nhất, Giang Ninh cảm thấy hắn giống như muốn đem mình nuốt vào bên trong.

Vì nụ hôn quá mức kịch liệt, cả người Giang Ninh nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí có chút sợ hãi, sự tình vượt qua dự tính của cậu…

Đến lúc hắn buông ra, Giang Ninh chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không thông, há to miệng hô hấp từng ngụm, đôi môi nóng bỏng của Chu Phóng lại tiếp tục tiến xuống dưới cằm.

“Chu Phóng…” Ngón tay Giang Ninh nắm chặt lưng hắn, nụ hôn xuống đến yết hầu, Chu Phóng khẽ cắn cắn, tiếng rên rỉ không khỏi bật ra, “Ưm…a…”

Chu Phóng say rượu, thân thể chỉ có thể tuân theo phản ứng trực tiếp nhất, tựa hồ bị là da trơn nhẵn kia hấp dẫn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khắp nơi, nhu thuận mân mê, đôi môi nóng rực lướt trên người cậu, tựa như dã thú cắn cắn gặm gặm, ở xương quai xanh hung hăng cắn một cái, lưu lại vết xanh tím đáng sợ.

Giang Ninh cảm thấy hắn cắn cắn gặm gặm, giống như đem mình trở thành đồ ăn.

Mặc dù là mình chủ động câu dẫn hắn trước, muốn thừa dịp hắn say rượu dụ dỗ, nhưng hiện tại bộ dạng hắn lại điên cuồng đáng sợ, Giang Ninh không khỏi có chút sợ hãi.

Loại chuyện này dù sao cũng chưa từng trải qua, chỉ nghe người khác nói lại, nếu đối phương không ôn nhu hành xử thì sẽ rất đau, thậm chí chảy máu, nếu nghiêm trọng hơn… có khi còn phải đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Hiện tại đừng nói đến ôn nhu, đôi mắt đỏ rực của Chu Phóng dán trên người cậu, giống như dã thú mà xông đến hôn.

Thảm rồi…

Bắt đầu liều mạng phản kháng, cũng không kịp nữa, vừa rồi lúc hắn xoay người áp mình xuống, bị hắn hôn đã mất đi cơ hội phản kháng, hiện tại hay rồi, thân thể bị hắn nặng nề áp trên giường, nhốt lại trong ngực, một chút cũng không thể động, dính chặt vào lòng ngực rắn chắc, có thể cảm giác được tim mình đập nhanh không thể kiềm lại.

Đồng thời, hạ thân bởi vì ma sát thân mật đã có phản ứng.

Giang Ninh vốn định thay hắn dùng tay giải quyết, nhanh chóng đi ngủ, nhưng bị hắn gắt gao áp chế, căn bản là không còn đường sống quay về.

Cảm giác được tại hạ thân đang vì không ngừng bị đụng cham mà trở nên nóng rực, Giang Ninh khẩn trưng ôm chặt lưng hắn, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Tự làm tự chịu, cũng không thể oán giận ai, nếu sáng mai tê liệt mà vào viện thì đổ cho hắn uống say làm bậy, khiến hắn trong lòng áy náy phải chịu trách nhiệm là được.

Không biết Chu Phóng còn đang phân vân, say rượu mất đi lý trí căn bản không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, sau khi cuồng nhiệt hôn Giang Ninh thì đột nhiên dừng lại.

Giang Ninh ngang tàng, hai chân chủ động tách ra, vòng qua lưng Chu Phóng.

“Chu Phóng… anh nhẹ một chút…”

Chủ động đẩy thân thể đến trước bộ vị đang ngẩng đầu của hắn, cắn chặt môi chờ đợi cảm giác bị xé rách thống khổ trong truyền thuyết.

Tư thế hiện tại, chỉ cần Chu Phóng thẳng lưng, hai người sẽ nhất thể kết hợp.

Kết quả, đợi thật lâu Chu Phóng cũng không nhúc nhích.

Giang Ninh có chút tức giận, nhưng người uống say cũng không có biện pháp, thẹn thùng giật giật thắt lưng, quay mặt sang hướng khác đỏ mặt nói, “Vào đi…”

Tay luồn qua, ôm sát thắt lưng người kia.

Kết quả, người Chu Phóng đổ ầm xuống.

“Ai…”

Hô hấp đều đều, biểu tình thỏa mãntrên gương mặt ửng đỏ, giống như đang ngủ?!

Giang Ninh hít sâu, lại hít sâu, vẫn là nhịn không được, cho hắn một quyền vào bụng, lại sợ đánh hắn bị thương, trên đường ra quyền tay liền chuyển hướng, khiến vai hắn trúng một chưởng.

Chu Phóng tựa hồ thấy đau, có chút ủy khuất nhíu mày rên một tiếng.

Giang Ninh sắc mặt trắng bệch, “Anh, cái tên này, tức chết tôi!” Nắm thật chặt nắm tay, nhìn người đang ngủ say, cảm thấy dường như người say rượu là mình, vừa ngốc vừa buồn cười.

Bất đắc dĩ đẩy thân thể hắn ra, Chu Phóng cũng tự mình trở người nằm bên cạnh, cảm thấy mỹ mãn giương miệng hô hấp.

Giang Ninh vừa buồn bực muốn đá hắn xuống giường, vừa thẹn thùng lấy tay nắm chặt bảo bối đang hưng phấn, khe khẽ ngóc đầu của ai kia.

Cảm giác được dục vọng của hắn trướng đại trong lòng bàn tay, Giang Ninh cắn chặt răng tăng nhanh động tác, vất vả làm cho hắn phóng ra, đến cậu lại có phản ứng, vì thế đổi tay, xoay người qua chỗ khác, trốn trong chăn tự mình DIY.

Tự mình làm cho mọi thứ rối rắm, cuối cùng quả nhiên tự mình thu dọn, thật là một đêm bi thảm.

Sau khi mọi thứ tạm ổn, đêm đã khuya, Giang Ninh cũng lười thu dọn mớ hỗn độn trên giường, trực tiếp tắt đèn.

Cảm giác cơ thể ấm áp của người bên cạnh, Giang Ninh nhích đến gần một chút, tựa vào trong ngực hắn, ôm thắt lưng người nọ.

Chu Phóng, cho anh chết, để xem ngày mai tỉnh lại tính thế nào.

Giang Ninh thấp giọng nói xong, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên.

Sáng hôm sau, gió lành lạnh thổi, ngoài trời mưa lất phất.

Tiếng mưa tạt vào cửa sổ khiến Chu Phóng khó chịu, bực bội mở mắt, so với nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, trong ngực dường như rất ấm áp.

Cúi đầu, nhìn thấy Giang Ninh trong cọ tới cọ lui trong lòng mình, ôm chặt.

Trong lòng ấm áp, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó nhìn thấy Giang Ninh đang nhìn mình.

Chu Phóng nhếch khóe miệng cười cười, “Còn sớm, đã dậy rồi à?”

Lông mi Giang Ninh nhẹ nhàng run lên, giống như bị điện giật đẩy Chu Phóng ra, xoay người chui vào trong chăn.

Chu Phóng sửng sốt, người trong ngực đột nhiên rời đi, trong lòng có chút trống rỗng, lo lắng cũng nháy mắt biến mất.

“Cậu chui vào chăn làm gì…” Nói xong, cười xấu xa đưa tay kéo cậu ra ngoài, tay chạm vào tấm lưng ấm áp…

Lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Bản thân tựa hồ cũng toàn thân… giữa hai chân còn có chất dịch dinh dính không cần đoán cũng biết là gì, giường đệm hỗn độn…

Chu Phóng trầm mặc một lát, nghĩ nghĩ, vẫn là mặt dày nói ra, “Tối qua tôi uống say.”

Giang Ninh không trả lời, Chu Phóng tiếp tục mặt dày, “Xảy ra chuyện gì sao?” Trên mặt còn cư nhiên nở nụ cười, thấy Giang Ninh vẫn không phản ứng, tiếp tục hỏi, “Tôi cái gì cũng không nhớ, nào, đến đây kể tôi nghe.” Nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Giang Ninh, ý cười không thay đổi.

Giang Ninh sau khi trầm mặc một lúc lâu mới bình thản nói, “Nếu là uống rượu, vậy cứ xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra đi.” Đến chiêu lạt mềm buộc chặt cũng đem ra dùng nốt.

Chu Phóng trầm mặc, nhẹ giọng nói, “Vậy cậu cũng phải cho tôi biết, phát sinh cái gì chứ?”

Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Còn hỏi? Muốn tôi xốc chăn lên cho anh xem không?” Nói xong, đột nhiên bật dậy, kéo chăn xuống đến hông …

Nửa người trên từng dấu thâm tím lộ rõ, xương quai xanh còn nguyên dấu răng, khuôn ngực trắng nõn chi chít vết hôn, vô cùng gợi sắc.

Ánh mắt Chu Phóng dừng trên người cậu rất lâu, nhìn thấy rõ ràng, lúc này mới cười cười sờ mũi.

“Trước hết, xin lỗi cậu.” Dấu thâm tím này đương nhiên là do mình lưu lại, vết cắn ở xương quai xanh cậu ấy cũng không thể tự gây ra, không thể vì không nhớ rõ mà phủ nhận.

“Uống say, không thể khống chế, làm cậu bị thương sao?” Chu Phóng đưa tay muốn kéo Giang Ninh, lại bị cậu né tránh.

Giang Ninh kéo chăn đắp lên người, xoay người đưa lưng về phía hắn, thân thể khẽ run lên.

Hô hấp Chu Phóng khựng lại, nhìn dấu vết đáng sợ trên người Giang Ninh, cùng bộ dáng nhỏ bé đang run rẩy, chẳng lẽ tối qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt? Nhưng trong trí nhớ, dường như chỉ là hôn thôi mà?

“Để tôi xem miệng vết thương được không?” Ngữ khí ôn nhu đến mình cũng không tin nổi, Chu Phóng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vai cậu, “Tôi giúp cậu rửa sạch, có… Để lại bên trong sao?”

Giang Ninh chôn chặt đầu trong gối, rầu rĩ, “Không cần, tôi tự rửa sạch là được.”

Đương nhiên không thể để hắn giúp mình rửa, nếu không sẽ lộ tẩy…

Hai người cùng rơi vào trầm mặc, trong không khí tĩnh lặng có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

Một hồi lâu sau, Giang Ninh mới nhẹ giọng phá vỡ trầm mặc.

“Những lời anh nói tối qua, chỉ lo do uống say, phải không?” Thanh âm bình thản, dùng câu trần thuật để nói chuyện, “Nếu như chẳng qua là uống say, thì tôi quên hết rồi.”

Chu Phóng hơi bối rối, hắn căn bản không nhớ bản thân đã nói gì, làm sao có thể trả lời đây? Vì vậy tiếp tục mặt dày hỏi chuyện, “Tôi…đã nói gì?”

“Anh nói rất thích tôi, muốn ôm tôi.” Giang Ninh khựng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi còn tưởng là thật.”

Chu Phóng cảm thấy có ngụm máu đang dâng lên cổ chực chờ phun ra ngoài, mình cư nhiên uống say nói ra mấy lời đó? Không phải cậu ấy tự biên lên?

Nghi hoặc liếc nhìn cậu một cái, chỉ thấy ngón tay Gang Ninh nắm chặt, cả người khẽ run, thật khiến người khác đau lòng.

Những vết thâm tím kia cũng không giống như tự làm, hơn nữa trên giường còn có mùi hương nhàn nhạt, cho dù đã qua một đêm, cũng có thể loáng thoáng ngửi được…

“Khụ, tôi giúp cậu xử lý vết thương trước, được không?” Giọng nói ôn nhu tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Đối phương cũng không cho hắn lối thoát, “Anh cảm thấy cố gắng xoa dịu như vậy hữu dụng sao?”

“Tôi…”

“Tối qua lúc tôi đau đến toàn thân run rẩy, anh một chút cũng không thèm để ý đến cảm giác của tôi…” Thanh âm Giang Ninh cố gắng bình ổn, nhưng cũng không che dấu được run rẩy, “Vì anh nói thích tôi, tuy rằng là cường ngạnh, động tác lại thô bạo, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng… tôi…” Cắn cắn môi, “Nếu anh là do uống rượu say, vậy cứ xem như là ác mộng đi.”

Kéo chăn quấn chặt thân thể, thanh âm bình tĩnh trở lại, “Anh không cần bận tâm đến tôi.”

Chu Phóng đưa tay muốn an ủi cậu, lại bị cậu gạt ra, “Đừng động vào tôi!”

Nhìn ánh mắt cậu lạnh đến cực điểm, hàng lông mi khẽ run, Chu Phóng không biết làm sao, cảm thấy mình tối qua không có làm ra loại chuyện này, nhưng lại không thể giáp mặt đối chứng, sợ tổn thương đến cậu.

Chu Phóng suy nghĩ hỗn loạn, hít thở sâu, lúc này mới tỉnh táo lại, đứng lên đi lấy khăn mặt và hộp thuốc.

Giang Ninh trừng mắt nhìn về bóng dáng hắn, lộ ra nụ cười thản nhiên, thấy hắn vội vàng trở lại, nahnh chóng bày ra vẻ mặt lãnh đạm nhắm mắt tiếp tục run rẩy.

Chu Phóng đem thuốc mỡ đặt ở đầu giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Giang Ninh, bên tai cậu thấp giọng, “Thật xin lỗi.

Giang Ninh vừa định mỉa mai đáp lại, đột nhiên nghe hắn nói, “Những lời tối qua tôi nói, thích cậu, đều là sự thật.”

Trái tim mãnh liệt run lên, Giang Ninh bỗng dưng mở mắt, nhìn thấy hắn cười bình thản, trong lòng lại tức giận, nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói, “Anh không cần an ủi tôi.”

Chu Phóng vươn tay sờ tóc Giang Ninh, nhẹ nhàng cười cười, “Cậu bôi thuốc trước đi, tôi không thích nói dối, lại càng không thích nói dối cậu.”

Những lời này như kiếm hai lưỡi, khiến cho Giang Ninh trong lòng vừa ngọt ngào vừa hỗn loạn.

Hắn không phải đã phát hiện ra mình nói dối chứ? Nhưng, câu nói thích kia của hắn là thật?

Nghe được lời thổ lộ mong chờ đã lâu, tuy rằng không có những lời hoa mỹ, chỉ một câu thích đơn giản, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu?

Có lẽ vì sự yêu thích này là từ việc mình lừa hắn mới có được.

Nhưung hiện tại, nhìn đôi mắt đang mỉm cười của hắn, Giang Ninh thật sự không thể nào mặt dày nói, “Tối hôm qua là tôi câu dẫn anh, chủ động thân mật với anh, anh sau đó cũng không có làm gì, là tôi lấy tay giúp anh giải quyết, sau đó đem hiện trường bố trí thành anh xxx tôi.”

Những lời này làm sao mà nói ra được đây? Hay là nói đầu mình đụng tường cho rồi.

Giang Ninh trầm mặc một lát, quyết định đâm lao rồi phải theo lao giả vờ hồ đồ.

Ngẩng đầu thản nhiên nhìn Chu Phóng nói, “Anh ra ngoài trước đi, tôi tự bôi thuốc.” Nói xong, ra vẻ thẹn thùng cười cười, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Anh thích tôi, tôi thật sự rất vui. Tôi cũng thích anh, cho nên tối qua mới nguyện ý…”

Nói đến đoạn mấu chốt, đờ người suy nghĩ.

Chu Phóng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, “Cậu không thích đại thúc sao?”

“Anh ghen sao?” Giang Ninh ngẩng đầu, hai người nhìn nhau chằm chằm, lúc này mới ăn ý cùng nhau nở nụ cười.

Chu Phóng vỗ nhẹ vai Giang Ninh, ôn nhu nói, “Chuyện tối qua, thật là có lỗi, cậu cũng đừng để bị ám ảnh, dù sao cũng là do tôi say rượu mất đi thần trí, mới đối với cậu thô bạo như vậy.” Nói xong lại nhếch khóe miệng, tiến đến bên tai cậu, “Sau này không say, sẽ đối với cậu… thật ôn nhu.”

Giang Ninh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói, “Anh ra ngoài trước đi, tôi phải thay quần áo.”

Chu Phóng đứng dậy, “Vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi, tôi đi mua bữa sáng.”

Trong phòng ngủ đi ra, Chu Phóng bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hiển nhiên, kỹ năng diễn kịch của Giang Ninh đã được dày công tôi luyện, nhưng nghĩ muốn giấu giếm được Chu Phóng chuyên viết tiểu thuyết trinh thám đâu có dễ dàng.

Giang Ninh đã quên thu dọn phòng tắm, Chu Phóng cũng không cho rằng lúc mình say rượu còn có thể lợi hại như vậy, trật tự cởi quần áo, sau đó chuẩn xác nhét vào máy giặt.

Kia không phải rõ ràng — là cậu ấy cởi sao?

Còn chiếc quần nhỏ, ngay ngắn đặt trong chậu nhỏ, còn ngâm nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.