Phong Cuồng Đích Tác Gia

Quyển 1 - Chương 11: Mâu thuẫn




Rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo sạch sẽ, cậu đi xuống nhà bếp, nhìn bộ dáng buồn cười của Chu Phóng đang đeo tạp dề làm bữa sáng.

Mũ lệch một bên, tạp dề mặc cũng không đúng, nhìn hắn cau mày lật đi lật lại cái trứng chiên, Đoan Mộc Ninh mỉm cười đi đến bên cạnh.

“Để tôi làm cho.”

Nghe tiếng nói nhẹ nhàng từ sau lưng, Chu Phóng quay đầu cười cười, đứng sang một bên.

Đoan Mộc Ninh lúc nấu cơm rất tập trung, cái trứng trong chảo được đảo qua, lật lại thật cẩn thận, hình ảnh đó trong mắt Chu Phóng thật đáng yêu.

Hắn duỗi lưng một cái, sau đó đi đến bên tủ lôi ra gói thức ăn, đem cho con chó đang nằm cô đơn một góc ngoài sân kia.

Chú chó lớn nhìn thấy chủ nhân liền phe phẩy đuôi chạy đến, cọ tới cọ lui dưới chân hắn, còn vương người lên liếm liếm vào tay Chu Phóng, lại bị hắn đánh một phát, “Đừng có liếm, tao không phải cục xương.”. Nói xong lấy chén đựng thức ăn để trước mặt con chó, vỗ vỗ đầu nó, “Đầu Đất, ngoan, ăn sáng đi.”

Con chó thấy thức ăn hai mắt liền sáng rực, vùi đầu vào ăn, Chu Phóng đứng lên quay vào trong nhà thì cũng vừa lúc Đoan Mộc Ninh đặt mâm thức ăn thơm lừng lên bàn.

Cậu nhìn Chu Phóng cười nhẹ, “Xong rồi, ăn thôi.”

Chu Phóng cứ đứng đó tươi cười nhìn Đoan Mộc Ninh, một lúc sau cậu thấy kì lạ mới ngẩng đầu lên hỏi, “Không ăn à, không thích sao?”

“Thích, thích chứ.”

Chu Phóng sờ sờ mũi rồi ngồi xuống bàn ăn, ăn một miếng trứng rán, uống một ngụm sữa ấm, nhìn qua đối diện thấy Đoan Mộc Ninh đang im lặng ăn, trong lòng cảm thấy thực ấm áp.

Một ngày lại bắt đầu ấm áp như vậy.

Đến trưa, Chu Phóng chở Đoan Mộc Ninh về nhà thu dọn đồ đạc, không nghĩ rằng đến nơi lại thấy chiếc xe kia đậu trước cửa.

Người đàn ông kia nhìn bọn họ, Đoan Mộc Ninh cúi đầu né tránh, Chu Phóng thản nhiên khoác vai cậu, lúc đi qua còn ném cho người kia cái nhìn xem thường. “Chú à, Tiểu Ninh sau này sẽ về ở cùng tôi, chú hãy về mà chăm sóc cho vợ con đi.”

Người kia thở dài, im lặng nhìn theo bóng dáng hai người từ từ biến mất khỏi tầm mắt mới lái xe rời đi.

Tâm tình Đoan Mộc Ninh bỗng chốc trở nên tồi tệ, lúc thu dọn nhờ có Chu Phóng nói mấy chuyện dung tục chọc cười mà tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Xếp xong một thùng quần áo, Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn kệ sách, Chu Phóng nhìn cậu cười nói, “Cậu không định mang cả cái kệ này qua chứ?”

Đoan Mộc Ninh chỉ cười nhẹ đi đến trước kệ sách, cầm lấy quyển sách ở trong ô trống bên phải, cẩn thận lau lau bỏ vào thùng.

“Chỉ đem theo quyển này thôi.”

Chu Phóng nhìn thoáng qua, bìa sách là hình mấy quả trứng gà do chính hắn thiết kế, không nghĩ đến Đoan Mộc Ninh lại thích nó đến vậy.

Không kiềm được đưa tay xoa xoa đầu cậu, âm thanh dịu dàng, “Nếu cậu thích tôi in thêm mấy quyển cho cậu.”

“Một quyển mới là quý, in nhiều làm gì chứ.”

“Không hay rồi, tôi in nhiều hơn một quyển.”

Mặt Đoan Mộc Ninh biến sắc. “Anh đưa cho người khác xem sao?”

“Tức giận cái gì, chưa được phép của cậu tôi dám đưa ai xem chứ.” Chu Phóng nhún nhún vai, “Vả lại, viết cũng chưa tốt lắm, chỉ là tôi muốn giữ lại đọc.”

Hiểu ý của hắn, Đoan Mộc Ninh có chút xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu, “Anh thích nó sao?”

“Không thích.”

“Tại sao?”, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, muốn biết lý do.

“Câu chuyện quá bi đát, không thích hợp với cậu.”, Chu Phóng nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Ninh, “Cậu viết bi kịch, có cảm giác như là cố ý vậy, nhân vật vốn dĩ không cần chết, cậu lại ép họ chết một cách thê thảm, lại còn thêm vào nhiều cái thiên tai nhân họa khó hiểu.”

Nhìn thấy Đoan Mộc Ninh xấu hổ, Chu Phóng thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, “Tiểu Ninh, nhớ kỹ, sáng tác không phải dùng để trút ra sự bất mãn.”

Người cậu run lên, dời ánh mắt đi nơi khác, quay trở lại kệ sách có mấy tác phẩm nổi tiếng, “Tôi nghĩ nên mang theo mấy quyển để xem, anh thấy nên mang quyển nào?”

“Làm cho mọi nhân vật đều trở nên bi thảm như vậy, là cậu dùng họ để nói lên bất mãn của bản thân sao?”, thấy Đoan Mộc Ninh đang trốn tránh vấn đề, hắn cố tình kéo cậu quay lại đối mắt với mình, nâng cằm cậu lên, nghiêm túc nói, “Cậu đối với tác phẩm của mình còn không yêu quý, chắc hẳn đối với người khác cũng vậy.”

“Trong tiểu thuyết của cậu, nơi nơi đều tràn ngập bi thảm, bế tắc, chua xót, đau khổ, gặp cảnh ngộ khó hiểu, bi kịch không hiểu nổi, tôi đọc mà có cảm giác cổ họng bị mắc xương cá, phun không được nuốt cũng không xong, rất khó chịu.”

“Tiểu Ninh, cậu rốt cuộc có chuyện gì bất mãn?”

Đoan Mộc Ninh im lặng, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, “Đôi lúc nhìn bạn bè cùng tuổi cả ngày vui vẻ cười nói, tôi… thậm chí còn muốn phá tan đi sự vui vẻ của bọn họ. Lúc còn nhỏ tôi luôn muốn có cha có mẹ, có một gia đình ấm áp, oán hận mỗi khi họp phụ huynh đều phải nói dối thầy cô giáo, chán ghét mấy đứa trẻ đó suốt ngày quấn lấy cha mẹ làm nũng, thậm chí chán ghét cả người mẹ không quan tâm, tôi… là kẻ tâm lý biến thái, anh nói có phải vậy không? Chu Phóng, nói cho tôi biết, tôi như vậy là kẻ có bệnh đúng không?”

Cậu ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Chu Phóng, đôi mắt bình lặng như mặt nước, che dấu nội tâm gợn sóng ở bên trong.

Chu Phóng không kiềm được đem cậu ôm chặt vào lòng.

Thân hình gầy gò của Đoan Mộc Ninh càng khiến hắn đau lòng hơn, đứa trẻ này, từ nhỏ đã luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, chịu quá nhiều áp lực, những năm tháng trước kia trải qua thật sự rất khổ sở.

Để cằm trên vai cậu, nhẹ giọng, “Cậu không có bệnh, đừng hạ thấp bản thân mình như vậy.”

Đoan Mộc Ninh quay người ôm lấy Chu Phóng, “Tôi tự biết rõ bản thân mình, tôi cũng biết bản thân mình tinh thần có chút vấn đề…”

“Ngốc, cậu chẳng qua là đã tạo áp lực cho bản thân, tâm tình luôn xấu, xem mọi chuyện xung quanh bằng ánh mắt phản cảm. Cậu vẫn còn nhỏ, phải sống mỗi ngày thật vui vẻ, biết không? Sau này có chuyện gì phải nói cho tôi biết, nói ra dễ chịu hơn nhiều, có gì không biết cứ hỏi tôi, không cần kiềm nén, càng không cần phải suy nghĩ nhiều, biết chưa?”

“Ừ, cái gì cũng có thể hỏi sao?”

Chu Phóng gật đầu.

Đoan Mộc Ninh do dự, một lúc sau thật sự hỏi hắn, “Nói cho tôi biết, cảm giác thích một người là thế nào?”

“Cái đó… cậu còn nhỏ, thảo luận mấy chuyện này không hợp lắm.”

Đoan Mộc Ninh thất vọng, “Còn nói cái gì cũng hỏi được.”

“À… việc này ngoại lệ, mấy chuyện lớn lên cậu tự ắt hiểu thôi.”, Chu Phóng cười gượng lảng sang chuyện khác, “Cậu không phải muốn chọn sách mang theo sao? Tôi chọn giúp cậu mấy quyển, ngoài sách sử ký, tôi thích Tư trì thông giám, bản này dịch suông hơn bản cũ, dù sao cậu hiện tại cũng không đủ trình độ đọc hiểu cổ văn.”

Đoan Mộc Ninh nâng gọng kính, thờ ơ, “Tùy anh.”

“Cái gì mà tùy tôi, không phải cậu muốn đọc sao?”

“Tôi nói muốn đọc khi nào?”

“…”

Chu Phóng bất đắc dĩ để sách lại chỗ cũ, không biết sao Đoan Mộc Ninh lại như vậy, tuy rằng đứa nhỏ này khi giận dỗi rất đáng yêu, nhưng chính là, hắn không biết làm sao để dỗ cậu hết giận.

Vậy nên tự mình kéo cậu đến McDonald.

Kết quả lúc Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, thờ ơ nói, “Tôi không ăn mấy thứ rác rưởi.”

Chu Phóng tức giận, xoa đầu cậu rối bù lên, “Được rồi, ngài thật là khó hầu hạ, nói tôi biết, rốt cuộc cậu muốn ăn cái gì?”

Đoan Mộc Ninh chỉ tay vào tiệm mì kế bên, khiến Chu Phóng một phen hoảng sợ.

Còn tưởng cậu muốn ăn cơm Tây, hắn còn đang lo không đủ tiền trả, không nghĩ cậu lại thích ăn mì thịt bò…

Chu Phóng vỗ trán, thật là không hiểu nổi suy nghĩ của tên nhóc này mà.

Hai người vào quán, Đoan Mộc Ninh nhìn tô mì trước mặt, hút từng sợi từng sợi mì, nhanh chóng hết cả tô, thật sự chỉ hút mì vào, một sợi cũng không cắn đứt.

Chu Phóng ngồi đối diện, nhìn đứa nhỏ hai má bị sức nóng làm cho hồng hồng, trong lòng nhộn nhạo.

Cậu hỏi cảm giác thích một người là thế nào? Chẳng lẽ đã có cảm tình với ai đó?

Nghĩ đến đó, tâm tình hắn bỗng dưng cũng khó chịu.

Buổi chiều hoàng hôn, không khí ấm áp hẳn lên.

Chu Phóng một tay giúp Đoan Mộc Ninh ôm thùng đồ, một tay dắt xe đạp, nhìn thật giống osin.

Đoan Mộc Ninh cái gì cũng không xách, tay nhét túi quần, đi thẳng không thèm ngó lại.

Chu Phóng nhìn bóng cậu đi dưới ánh mặt trời chói chang, trong lòng thầm thở dài, đứa nhỏ này thực không dễ chiều chuộng, lại không biết vì sao chính mình lại chịu đựng hầu hạ cậu như vậy?

Đoan Mộc Ninh giống như có linh cảm, quay lưng nói với Chu Phóng, “Cần tôi giúp không?”

Câu này nghĩa là sao chứ, rõ ràng là đồ đạc của cậu cơ mà…

“Không cần, giúp cậu khiêng đồ là phúc đức tu từ kiếp trước của tôi, đừng có tước đi quyền hưởng thụ của tôi.”, sau đó là trưng ra nụ cười bỉ bỉ, Đoan Mộc Ninh chăm chú nhìn hắn, “Tôi cũng nghĩ rằng có người bạn như anh thật tốt.”

Bị cậu nhìn chăm chú, Chu Phóng lại cười cười, “Mọi người ai cũng vậy mà.”

“Tôi nói thật đấy.”

“Ừ, thì thật.”

Đoan Mộc Ninh liếc Chu Phóng một cái, rồi quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Chu Phóng không thể không nở nụ cười, thấy cậu rốt cục buông mọi đề phòng xem hắn là “bạn tốt”, hắn trong lòng cảm thấy thật vui.

Nếu không phải trong tay lỉnh kỉnh đồ đạc, hắn sẽ ôm câu, sờ mó một lần cho thỏa.

Hai người về đến nhà, vừa mở cửa bước vào thì chú chó liền nhắm hướng Đoan Mộc Ninh nhào đến.

Mặt Đoan Mộc Ninh biến sắc, vội vàng trốn vào một bên, con chó kia dường như chưa được ăn cơm trưa rất đói bụng, mũi vừa động vừa cọ cọ trên người cậu, còn lè lưỡi liếm tay Đoan Mộc Ninh, cậu mất kiên nhẫn né đi, nó lại nhào đến, rượt cậu chạy trong sân vườn.

“Cút đi!”, Đoan Mộc Ninh trừng mắt, cầm nhánh cây xua xua đánh con chó, nó dường như bị chọc giận, mở miệng sủa không ngừng.

Chu Phóng hoảng hốt để đồ xuống đất, đi đến đẩy chú chó qua một bên, sau đó quay lại ôm bả vai trấn an Đoan Mộc Ninh.

“Nó không cắn cậu đâu, cậu đừng đánh nó, ngược lại còn chọc giận nó.”

“Anh cũng thấy là nó rượt theo tôi trước! Lại còn phá phách đưa lưỡi liếm liếm tay tôi, thật là ghê tởm.”, Cậu cau mày, cố gắng cho bản thân bớt sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Chu Phóng sắc mặt liền thay đổi.

Đoan Mộc Ninh luống cuống nhìn Chu Phóng, người kia không để ý gì đến cậu lại đi dịu dàng sờ đầu con chó, lấy cho nó một mâm thức ăn, “Xin lỗi, trước lúc đi quên để lại đồ ăn cho ngươi, ngoan, đói rồi mau ăn đi.”

Chu Phóng không thèm để ý cậu, ngược lại còn đi quan tâm kẻ đầu sỏ gây chuyện kia, khiến Đoan Mộc Ninh có chút hoảng, “Không phải lỗi của tôi, là nó đột nhiên nhào đến, tôi rất sợ chó nên mới…”

“Nó đói nên tôi cho nó ăn thôi.”, Chu Phóng vuốt nhẹ lông chó, nói “Tuy nó là con chó phá phách, nhưng tôi đối với nó có tình cảm, cậu hiểu không?”

Đoan Mộc Ninh cảm thấy tủi thân, “Tôi rất ghét nó, nó lúc nào cũng đưa lưỡi liếm, anh không thấy rất ghê tởm sao?”

Cậu trước đây từng bị chó cắn nên rất sợ loài vật này, con chó này lại lớn như vậy, dữ như vậy, suốt ngày hướng cậu mà liếm tới liếm lui, vừa thấy nó trong lòng liền sợ hãi…

Chu Phóng liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ninh một cái.

Bị ánh mắt trách cứ của hắn hướng đến, tim cậu cảm nhận được đau thắt.

Cảnh tượng chủ nhân vuốt ve sủng vật thật chướng mắt, Đoan Mộc Ninh cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Tôi vừa rồi nói chuyện quá đáng, thực xin lỗi.”

Giọng điệu lạnh lùng, vừa nói xong liền rời đi, vào phòng dùng sức đóng cửa lại.

Chu Phóng nhìn bóng dáng cậu bị cánh cửa ngăn cách, thở dài.

Đoan Mộc Ninh này, yêu ghét rõ ràng, quật cường kiêu ngạo, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không quanh co lòng vòng.

Người như thế rất khó sinh tồn.

Tính cách lạnh lùng rất khó ở cùng người khác, hắn vì xem cậu là em trai mới bao dung như vậy, nếu là người khác sẽ vì cá tính đó mà chán ghét, thậm chí là hận cậu.

Nhẹ nhàng xoa đầu chú chó, Chu Phóng dịu dàng nói, “Đầu Đất, ta đem người tặng cho người khác được không? Tiểu Ninh không thích ngươi, ngươi cứ quấn lấy khiến cậu ấy sợ hãi, biết không hả?”

Chú chó lớn cơ bản không hiểu chủ nhân nói gì, chỉ là cảm nhận được dấu hiệu của sự chia ly, chui vào lòng Chu Phóng cọ cọ, nước mặt lưng tròng, kêu thảm thiết đáng thương.

Chu Phóng khó xử vuốt vuốt lông nó, xoay người mở cửa, nhìn thấy Đoan Mộc Ninh đang ngồi ở sôpha, hắn nhẹ giọng, “Tôi ra ngoài một lát về ngay, cậu ở nhà chờ tôi.”

Cậu không trả lời.

Chu Phóng thở dài, đóng cửa, dẫn chú chó đến nhà Lâm Vi.

Lâm Vi đang ngồi ăn táo, nghe tiếng gõ cửa vội vàng đứng dậy ra mở, nhìn thấy Chu Phóng dẫn theo con chó lớn nhà hắn đứng trước cửa, Lâm Vi nhíu mày, “Anh… Làm gì đấy?”

Hoài nghi nhìn Chu Phóng, lại nhìn đến con chó lớn trước mặt, tiếp tục hỏi, “Đưa nó… cho em à?”

Chu Phóng bất đắc dĩ gật đầu, “Tiểu Ninh không quen với cách thức thân mật của nó, em giúp anh nuôi Đầu Đất vài ngày đi, please.”

Lâm Vi sờ sờ đầu nó, sau đó rụt tay về, “Em cũng không thích chó, Lâm Kiệt thích đó, giao cho nó đi.”

“Cảm ơn.”, Chu Phóng túm bả vai cậu, đưa dây dẫn cho Lâm Vi, con chó khó chịu sủa không ngừng, hắn cúi người vuốt nó vài cái, nó mới bình tĩnh lại.

“Anh đi rồi, hảo hảo chiếu cố nó.”

“Em biết rồi.”, Lâm Vi gật đầu, chờ Chu Phóng đi được hai bước thì nhớ ra gì đó liền hỏi, “Anh và Tiểu Ninh không xảy ra mâu thuẫn gì chứ?”

“Tốt lắm.”, hắn tiếp tục đi.

“Anh nhường nhịn cậu ấy một chút, Tiểu Ninh vừa mất đi người thân, tâm tình không được tốt, anh cũng đừng nóng nảy với cậu ấy.”

Chu Phóng vẫn không quay đầu lại, “Anh biết, tính nóng nảy của anh cũng không bằng cậu ấy.”

Lâm Vi ngây người một lúc, nhìn lại thì bóng dáng Chu Phóng đã mất dạng.

Chu Phóng lúc về nhà phát hiện Đoan Mộc Ninh không ở trong phòng.

Hắn trừng mắt, hung hăng nắm lấy cái gối trên sô pha ném mạnh xuống đất, sau đó chạy ra khỏi cửa.

Chạy nhanh đến nhà cậu, quả nhiên cửa lớn đang mở, Chu Phóng vào nhà, nhìn thấy Đoan Mộc Ninh đang ngồi ngẩn người ở sô pha, không nói không rằng liền kéo cậu đứng lên.

“Cậu như vậy là có ý gì? Là muốn tôi áy náy sao?”, Chu Phóng nhìn thẳng vào cậu, người kia vẫn cúi đầu.

“Không phải.”

“Chó tôi đã đem đi rồi, tôi nói rồi, cậu có gì bất mãn đều có thể nói với tôi, sao lại một mình trở về đây? Không phải tôi bảo cậu ở nhà đợi sao, sao lại không nghe lời?”, trong lời nói rõ ràng đang tức giận.

“Tôi về đây là muốn tìm một vật thôi.”, Đoan Mộc Ninh bình thản.

“Đừng có viện cớ! Cậu là vì không vui nên mới về đây, không phải sao? Tức giận là liền không nói gì một mình bỏ đi, cậu muốn tôi làm sao bây giờ, đến trước mặt cậu xin lỗi mới được phải không?”

Đoan Mộc Ninh ngây người nhìn Chu Phóng lớn tiếng với mình.

Chu Phóng như thế này, cậu chưa từng thấy qua.

Đột nhiên sao lại thấy xa lạ thế này.

Còn nghĩ hắn giống như anh trai của cậu, luôn ở bên cạnh nói chuyện nhẹ nhàng, dùng những chuyện kì quái lúc xưa giúp cậu giải buồn, lại biết được lúc cậu lạnh mà ôm lấy bả vai.

Đôi khi còn nhếch mép cười giỡn cậu, trong lời nói còn trêu chọc khiến cậu đỏ mặt.

Nhưng hiện tại, dáng vẻ tức giận của Chu Phóng thực khiến Đoan Mộc Ninh hoảng sợ.

Bị hắn ghét rồi sao?

Vì chửi mắng con vật mà hắn yêu thích?

Hắn rõ ràng biết cậu trước đây từng bị chó cắn, sợ chó là phản xạ bình thường, lúc bị con chó lớn như vậy đuổi theo cắn xé quần áo, đương nhiên hoảng loạn nói ra từ ngữ không hay.

Hắn không thể hiểu sao? Vì phải đem con chó mình yêu quý đi mà buồn bã, đau lòng sao?

Ánh mắt Đoan Mộc Ninh rũ xuống, nhẹ giọng nói, “Anh đã nói là không nỡ đem nó đi, tôi…”

“Đừng nói với tôi là cậu muốn về đây, Tiểu Ninh, tôi không tức giận vì đem Đầu Đất đi, mà là tức giận cách xử sự của cậu.”

Đoan Mộc Ninh dừng một chút, “Tôi thật là về đây tìm đồ.”

“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao? Buổi chiều vừa về dọn nhà, bây giờ buổi tối, lại về tìm đồ?”

Đoan Mộc Ninh tay nắm chặt que kẹo bùn trong túi quần, vì sợ hãi hắn phát hiện sẽ không thể nào giải thích, mồ hôi chảy ra đầy tay.

Cậu vẫn cúi đầu, nhẹ giọng, “Tin hay không tùy anh.”

Bị câu nói lạnh lùng của cậu đâm vào lòng đau xót, Chu Phóng lạnh băng, “Cậu là thái độ gì?”

“Tôi trước giờ vốn dĩ như vậy, anh không biết sao?”

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.