Phong Có Thơ Tình

Chương 29: 29: Trạng Nguyên





Edit: Phương Thiên Vũ
Lục Kinh Tả nói lời này kỳ thật không phải vì cái gì, anh chỉ là nói thật với bà mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ anh đều rất bận, mỗi người đều bận sự nghiệp của mình, Trịnh Tú Vận bận một hai năm số lần gọi điện thoại cho anh có thể đếm được trên đầu ngón tay, những lúc khác giống như người bốc hơi khỏi thế gian, nếu không phải cách một năm anh sẽ đến chỗ của bà, khả năng anh cũng muốn quên mình còn có một người mẹ.

Lục Giản cũng rất bận, một năm 365 ngày trên cơ bản đều ở trên máy bay, chạy trong ngoài nước, nhưng mặc dù như vậy, anh lại luôn có thể nhận được điện thoại của ông, quan tâm cuộc sống, học tập của anh, ông thường xuyên đi công tác nửa đêm trở về sẽ lén tiến vào phòng đắp chăn cho anh, buổi sáng làm một bàn bữa sáng đơn giản cho anh, sau khi ăn xong lại vội vàng chạy đến sân bay, cứ như vậy ngày qua ngày năm này sang năm nọ, tim anh cũng là làm từ thịt.

"Kinh Tả, mẹ yêu con......" Thanh âm Trịnh Tú Vận có chút run rẩy.

Lục Kinh Tả hít sâu, nhắm mắt lại, "Mẹ, con tin tưởng mẹ yêu con, nhưng con cảm thấy ba càng yêu con hơn một chút."
Đầu kia Trịnh Tú Vận hoàn toàn nói không nên lời.

"Mẹ, về sau mẹ không cần lo lắng cho con, mẹ cùng ba con......!con sẽ khuyên nhủ ba."
Sau khi cúp điện thoại Lục Kinh Tả nói không nên lời là cảm giác như thế nào, có chút buồn, anh chậm rãi đi đến bên cửa sổ, duỗi tay mở cửa sổ ra, cố gắng đuổi đi sự khó chịu.

Lục Giản tay nâng lên chậm rãi hạ xuống, sống hơn bốn mươi tuổi, đây là lần thứ hai ông cảm thấy mình sống không có uổng phí.


Lần đầu tiên là năm hai mươi ba tuổi lúc cưới Trịnh Tú Vận, lần thứ hai chính là vừa rồi nghe được lời kia.

Ông đột nhiên cảm thấy mình có lỗi nhất không phải Trịnh Tú Vận, mà là con ông, ông cho con trai sinh mệnh, lại không có cho nó một gia đình cùng tuổi thơ hoàn chỉnh.

Ông chưa bao giờ biết, một tuần một cuộc điện thoại, đi công tác trở về có thể nhìn anh một cái, con ông cũng đã rất thỏa mãn, nhưng so sánh với Kiểu Kiểu ở đối diện anh lại thiếu quá nhiều, dù vậy, anh vẫn cảm thấy ông yêu anh nhất.

Đôi mắt Lục Giản hơi đỏ, ông bất động thanh sắc về phòng bếp, cúi đầu nhặt rau, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia trầm tư, có lẽ, là thật sự đã hạ quyết tâm rồi.
*****
Tống Kiểu Kiểu thi đại học được 415 điểm cũng làm Vương Tuệ Lâm cùng Tống Khánh Quốc vô cùng cao hứng, 415 điểm a, tổng điểm là 480 điểm thi được 415 điểm, đây là bọn họ lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng chỉ nghĩ sau này cô đạt nguyện vọng hai cũng tốt, nhưng hiện tại thành tích vừa ra đã đủ nguyện vọng một, nguyện vọng một trên cơ bản đều có thể chọn cô, bọn họ có thể không kiêu ngạo sao?
Bọn họ lúc trước cũng tìm hiểu qua điểm chuẩn của S đại, tuy năm nay còn chưa có ra, nhưng năm trước là 405, điểm cô so với điểm năm trước trúng tuyển cao hơn mười điểm, nói như vậy điểm trúng tuyển S đại có thể chênh lệch năm điểm, bởi vậy ghi danh S đại hoàn toàn có hi vọng!
Hơn nữa ý định của Tống Kiểu Kiểu cũng là muốn báo S đại, vì thế người một nhà tính toán liền điền nguyện vọng S đại, S đại ở thành phố S, cách nhà cũng gần, huống hồ bọn họ còn biết Kinh Tả cũng là chuẩn bị báo S đại, như vậy hai đứa nhỏ ở bên nhau cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Giống như lời Tống Kiểu Kiểu nói, Lục Kinh Tả quả thật là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên thi đại học tỉnh bọn họ, lúc Trần Thục nhận được thông báo, cao hứng thiếu chút nữa ngất xỉu, khóc ngay tại chỗ, tỉnh bọn họ thi đại học chọn cũng không phải áp dụng đề cả nước, cả nước tổng 750 điểm, S tỉnh tổng điểm là 480, ở tổng điểm không chiếm ưu thế, đề thi càng có tiếng xảo quyệt, nếu đoạt được Trạng Nguyên S tỉnh, trên cơ bản cũng đã là Trạng Nguyên cả nước!
Này không riêng gì vinh quang của Lục Kinh Tả, càng là vinh quang của nhất trung bọn họ, là vinh quang tỉnh bọn họ, rất mau tin tức Lục Kinh Tả Trạng Nguyên tỉnh cũng đã truyền khắp nơi.

Sau khi xuất hiện một Trạng Nguyên truyền thông đã liên hệ trường học cũ của Lục Kinh Tả muốn tiến hành phỏng vấn anh, nếu truyền thông thông qua con đường khác Lục Kinh Tả sẽ không tiếp nhận phỏng vấn, bởi vì anh cũng không phải rất thích như vậy.


Tiếp nhận phỏng vấn phóng viên đầu tiên là phỏng vấn thầy giám thị cùng Trần Thục, thầy giám thị biểu hiện rõ ràng thận trọng hơn so với Trần Thục, dù sao trường bọn họ khóa 07 cũng xuất hiện một Trạng Nguyên Phó Dịch, lúc ấy ông cũng tiếp nhận phỏng vấn.

Lúc hai người nói về Lục Kinh Tả gương mặt mang đầy vẻ kiêu ngạo cùng tự hào, đặc biệt là nói Lục Kinh Tả liên tục ba năm đều đạt hạng nhất, là thật thật kiêu ngạo, nghe đến mấy cái này ngược lại làm mấy phóng viên đối với vị Trạng Nguyên này thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Trước khi chính thức phỏng vấn Lục Kinh Tả, thầy giám thị chỉ là đơn giản dặn dò anh vài câu, bởi vì ông đối với Lục Kinh Tả là tuyệt đối yên tâm, đứa nhỏ này nói chuyện làm việc đều rất đúng mực, quả nhiên, đối với vấn đề của phóng viên anh trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiêm tốn có lễ.

Sau một buổi phỏng vấn, phóng viên đối với Trạng Nguyên năm nay ấn tượng vô cùng tốt, không chỉ có lớn lên đẹp trai, học tập cũng tốt, nguyên lai trên đời này thật có tồn tại người ông trời cực kỳ thiên vị!
Phỏng vấn sau khi chấm dứt, Lục Kinh Tả sau khi cúi người chào bọn họ mới rời đi, sau khi ra ngoài liền nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu chờ ở nơi đó, Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy anh đi ra lập tức chạy chậm lại đây.

"Phỏng vấn xong rồi sao? Thế nào, cậu khẩn trương không?"
Lục Kinh Tả nhìn bộ dáng cô so với mình còn khẩn trương hơn, không khỏi mỉm cười, "Có cái gì khẩn trương?"
"Muốn lên TV a, người cả nước đều sẽ nhìn thấy cậu a!"
Đang nói đột nhiên nghe được một tiếng tách rất nhỏ, hai người theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là phóng viên vừa rồi phỏng vấn anh, trên mặt phóng viên mang theo chút nho nhỏ xấu hổ, xin lỗi nói: "Thật ngại, hình ảnh quá đẹp liền không nhịn được chụp một cái."
Nói cô ấy đã đi tới, hỏi: "Bạn gái cũng là học sinh nhất trung sao?"
Tống Kiểu Kiểu gật gật đầu, "Ân, đúng vậy."
"Các bạn là bạn học?"

"Ân." Tống Kiểu Kiểu lại lần nữa gật đầu.

"Vậy bạn có thuận tiện tiếp nhận phỏng vấn của chị một chút không?"
"A?" Tống Kiểu Kiểu ngây người.

Phóng viên hỏi cô: "Bạn cùng bạn học Lục Kinh Tả là bạn cùng lớp sao?"
"Ân, đúng vậy, chúng em là ngồi cùng bàn."
"Bạn cảm thấy cùng một học bá ngồi cùng bàn cảm nhận lớn nhất là gì?"
"Ân......!Nói thật, em cảm thấy ngồi cùng bàn thật sự rất quan trọng, đặc biệt là khi em có một học bá ngồi cùng bàn, bởi vì cậu ấy khả năng sẽ thay đổi nhân sinh của em, nếu không có cậu ấy, có lẽ em cuối cùng khả năng chỉ có thể tùy tiện thi đậu một trường đại học, nhưng bởi vì cậu ấy thường xuyên phụ đạo cho em, giảng đề cho em, thành tích của em mới có thể tiến bộ nhanh như vậy."
Phóng viên vừa nghe, cảm thấy rất có ý tứ, vì thế hỏi đến: "Kia hỏi một chút, bạn thi đại học thành tích được bao nhiêu điểm?"
"415."
Đôi mắt phóng viên hơi mở to, tuy trước mặt có một học bá 452 ở đây, nhưng 415 tiến hành cùng lúc cũng thỏa mãn a.

"Cậu ấy rất lợi hại, lúc trước em vẫn là ở ngoài top 100, toán học thường xuyên không đạt tiêu chuẩn, nhưng sau khi cậu ấy phụ đạo cho em, thành tích các môn của em đều được cải thiện, tuy lúc ôn tập thật sự rất mệt, nhưng em cảm thấy đáng giá."
Buổi chiều sau khi về đến nhà, Tống Kiểu Kiểu cùng Vương Tuệ Lâm bọn họ nói mình được phỏng vấn, cũng sẽ lên TV, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng mà làm chuyện của mình, thực hiển nhiên bọn họ đều không quá tin tưởng lời cô nói.

Buổi tối phỏng vấn liền xuất hiện trên đài truyền hình.

Loại tin tức phỏng vấn này sẽ không cho bạn mỹ nhan, lọc kính, quả thực chính là camera gốc, bởi vậy lúc mặt Lục Kinh Tả xuất hiện trong TV, các cô gái nhỏ ngoài TV đều điên cuồng! Điểm các cô gái chú ý đều ở giá trị nhan sắc của Trạng Nguyên! Này cũng quá đẹp đi! Hiện tại học bá đều đẹp như vậy đi! Nhan sắc giá trị cao a!!!
Các phụ huynh cũng không có long tốt, nhìn Lục Kinh Tả trong TV, nhìn lại con nhà mình, xát muối thêm, "Con nhìn con nhà người ta xem, lớn lên đẹp thành tích còn tốt như vậy!" "Đều cùng một trường học, người ta đều đẹp như vậy!"

Ân? Không phải nói thành tích sao? Nói như thế nào đến giá trị nhan sắc rồi? Này còn có thể chơi như vậy?
Nhưng phỏng vấn ấn tượng sâu nhất chính là hình ảnh cuối cùng, phóng viên phỏng vấn một nữ sinh xinh đẹp, mà đứng bên cạnh nữ sinh không phải người khác, chính là Lục Kinh Tả, theo phỏng vấn bọn họ mới biết được hóa ra hai người bọn họ là ngồi cùng bàn.

Khi nghe đến Lục Kinh Tả dùng thời gian một năm đem bạn ngồi cùng bàn của mình phụ đạo thành sinh viên chưa tốt nghiệp, các phụ huynh sôi nổi vỗ ngực dậm chân, vì cái gì!!! Vì cái gì con bọn họ không có gặp được một người bạn cùng bàn như vậy!!! Một bạn cùng bàn thay đổi nhân sinh!!!
Mà bọn học sinh nhất trung sau khi xem đến đoạn phỏng vấn này, đặc biệt là học sinh lớp mười lớp mười một, bọn họ cơ hồ theo bản năng liền nghĩ tới trận ném tuyết lớn vào năm trước, nữ sinh xinh đẹp bên cạnh Lục Kinh Tả còn không phải là học tỷ lúc trước kia sao?
Xong việc, về đề tài Lục Kinh Tả thi Trạng Nguyên trên mạng nhiệt độ rất cao, không chỉ có khiến mình thành học bá không nói, còn giúp đỡ bạn cùng bàn thành công, từ trước tới nay, anh hẳn là người đứng nhất, các phụ huynh chú ý chính là thành tích của anh, anh ưu tú, nhưng càng nhiều học sinh chú ý là giá trị nhan sắc của anh, giá trị nhan sắc này thật sự quá cao! Lớn lên soái như vậy về sau vào đại học không phải nguy rồi sao!!!
*****
Cuối tuần tháng sáu, Quyền Gia Lệ ở trong nhóm tổ chức một buổi liên hoan tốt nghiệp.

Kỳ thật ăn đến cuối cùng, cảm xúc của mọi người đều có chút không kiềm chế được, bạn học ba năm về sau mọi người ai đi đường nấy, cũng không biết lần này tách ra, về sau còn có cơ hội gặp mặt hay không, bởi vậy đến cuối cùng các nam sinh đều đỏ mắt, các nữ sinh thì bắt đầu "Xoạch" "Xoạch" rớt nước mắt.

Trần Thục nhìn kỳ thật trong lòng cũng không quá tốt, thoáng cái ông lại tiễn đi một đám học sinh, chua xót phức tạp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Được rồi, đừng khóc, chúng ta tới là vô cùng cao hứng, mặc kệ thế nào, về sau đều phải thường liên hệ." Trần Thục lau khóe mắt phiếm hồng, nói với bọn họ.

"Thầy Trần, chúng em luyến tiếc thầy."
"Thầy đương nhiên cũng luyến tiếc các em a, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, các em đều có mục tiêu của mình, lý tưởng của mình, nhất định phải nỗ lực phấn đấu hướng tới những cái đó."
Sau khi cơm nước xong, Tống Kiểu Kiểu lần đầu tiên cảm thấy thầy cô nói với bọn họ nhiều như vậy, trong đó có một câu là chính xác nhất.

Chúng ta trải qua ba năm này, từ nay về sau cũng sẽ không có nữa, hóa ra thời gian ba năm thật sự rất ngắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.