Phong Có Thơ Tình

Chương 23: 23: Âm Trầm





Edit: Phương Thiên Vũ
Bệnh cảm của Lục Kinh Tả tới nhanh đi cũng nhanh, không tới mấy ngày đã hoàn toàn khỏe hắn, hai người cũng không có nói tới chuyện tối hôm đó, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy là vì anh bị bệnh nên yếu ớt, cũng không có nghĩ nhiều, còn Lục Kinh Tả là liều mạng đè nén tình cảm của mình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đã tới gần kì thi cuối kỳ, lớp ôn tập đều bắt đầu khẩn trương lên, các bạn học đều liều mạng ôn tập chuẩn bị nghênh đón cuộc thi cuối kỳ sắp đến.

Tống Kiểu Kiểu ôn tập cũng tiến vào giai đoạn gay cấn, có lẽ là bị Lục Kinh Tả túm chặt đến quen, hiện tại cô đối với việc học ngược lại hình thành một loại thói quen, thói quen nghe giảng, thói quen ghi chép, thói quen chăm chỉ học tập.

Ngày kết thúc cuộc thi cuối kỳ, toàn bộ vườn trường một mảnh ầm ĩ ồn ào, bởi vì bọn họ thật sự bị không khí áp lực quá lâu, đặc biệt là học sinh lớp mười hai bọn họ.

Trần Thục sợ bọn họ vừa nghỉ liền chơi mất việc, vì thế trước khi nghỉ vẫn không quên nhắc nhở bọn họ nghỉ đông ở nhà phải chăm chỉ ôn tập, không nên bắt đầu lơi lỏng, dù sao thời gian thi đại học còn không đầy năm tháng.

Vốn mọi người còn có chút thoải mái, được Trần Thục nhắc nhở như vậy lập tức liền thu trở về, sau khi Trần Thục nhìn thấy vô cùng vừa lòng với hiệu quả như vậy, vì thế lại dặn dò vài câu để mọi người lưu lại quét dọn vệ sinh xong mới có thể rời đi.

Các bạn học miệng đầy đáp ứng, sau khi Trần Thục rời khỏi liền khí thế ngất trời bắt đầu quét dọn vệ sinh, lớp học nhiều người nên mỗi người chia nhau rất nhanh liền dọn dẹp sạch sẽ, dọn dẹp xong mọi người mới thu dọn cặp sách rời đi.

Nghỉ đông chính thức bắt đầu, buổi tối hơn 9 giờ Tống Kiểu Kiểu đang làm ổ bên cạnh Vương Tuệ Lâm cùng bà xem TV, đột nhiên di động đặt ở bên cạnh vang lên, cô lấy nhìn thoáng qua, là WeChat Lục Kinh Tả phát tới.

—— lão Triệu kêu chúng ta lên mạng, đi không?
—— đi liền ra, chờ cậu ở cầu thang.

Tống Kiểu Kiểu lập tức từ trên sô pha nhảy lên khiến Vương Tuệ Lâm bên cạnh hoảng sợ, cô vọt vào phòng ngủ, lúc đi ra trên người nhiều thêm một cái áo khoác.

"Con muốn đi đâu?"

Tống Kiểu Kiểu vừa mang giày vừa trả lời bà, "Lục Kinh Tả kêu con ra ngoài ăn khuya, con sẽ về muộn một chút, không cần để cửa cho con, con có mang theo chìa khóa."
Nói hết thì người cũng đã ra ngoài, cửa "Ầm ——" một tiếng bị đóng lại, Vương Tuệ Lâm thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, thật là một nha đầu hết thuốc chữa.

Tống Kiểu Kiểu đóng sầm cửa đi lên phía trước một bước liền nhìn thấy Lục Kinh Tả đứng ở phía dưới, anh mặc áo lông vũ màu đen càng thêm nổi bật thân hình vừa cao vừa rắn rỏi, cô kêu anh một tiếng sau đó nhanh chóng chạy về phía anh.

Lục Kinh Tả nhanh chóng tiến lên một bước, nhíu mày, "Xuống lầu cẩn thận, đừng để bị ngã."
Động tác của Tống Kiểu Kiểu cũng không chậm lại, cô từ trên bậc thang nhảy đến trước mặt anh, cười tủm tỉm hỏi: "Bọn lão Triệu đâu?"
Lục Kinh Tả bất đắc dĩ, anh duỗi tay gõ trán cô một cái, "Bọn họ đang chờ chúng ta ở chỗ đó."
"Tốt, vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi, đúng rồi, hôm nay cậu nghĩ như thế nào lại ra ngoài lên mạng?"
Không trách cô hỏi như vậy, nghỉ mấy ngày nay Lục Kinh Tả đều như ngày thường, vẫn mang theo cô ôn tập, căn bản không có cơ hội ra ngoài chơi.

"Thả lỏng một chút."
Lúc hai người đi vào quán net hình như đã ngồi đầy người, đang nhìn xung quanh đột nhiên có người vẫy tay, hô: "Nơi này nơi này."
Là Kỷ Vị.

Hai người đi về phía đó, Kỷ Vị nói: "Hôm nay người đến quán net thật sự quá đông, nếu không phải chúng tôi trực tiếp thanh toán hai chỗ này, chờ các cậu tới đã sớm không còn chỗ."
Tống Kiểu Kiểu cười một cái, "Cũng may có các cậu chiếm chỗ."
Triệu Thanh Nghiên gỡ tai nghe xuống, "Tới, nhanh đăng nhập vào game, bốn người chúng ta đã lâu không có chơi một ván."
Sau khi ngồi xuống, Kỷ Vị đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kinh Tả, "Lão Lục, có phải cậu đưa tài khoản trò chơi của mình cho lão Triệu chơi không?"
Lục Kinh Tả "Ân" một tiếng.

Kỷ Vị trừng to mắt, trang bị trong trò chơi của Lục Kinh Tả rất tốt, cậu mấy lần trước mượn chơi anh cũng không cho, vì thế cậu không vui, "Cậu không có cho tôi mượn."
"Không phải cậu có sao?"

"Lão Triệu cũng có a." Kỷ Vị phản bác, rồi lại hỏi: "Vì sao cậu cho lão Triệu mượn?"
Triệu Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả, trong mắt thâm thúy mang theo ý cười chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.

Lục Kinh Tả liếc mắt qua, nhàn nhạt nói: "Không có vì sao, chỉ là muốn cho mượn."
Kỷ Vị kêu rên, một bộ dáng bị thương, "Cậu quá bất công!"
Tống Kiểu Kiểu nhìn bộ dáng cậu ấy ủy khuất, không phúc hậu bật cười, Kỷ Vị càng ủy khuất, tiếp tục lẩm bẩm, "Quá bất công, tôi muốn đoạn tuyệt với cậu."
"Nga."
Kỷ Vị: "......·"
Kỷ Vị oán giận đến khi trò chơi bắt đầu mới ngừng lại, bởi vì sau khi bắt đầu cậu đã không còn thời gian oán giận nữa.

"Đánh hắn a!"
"Ai nha!"
"Cứu tôi cứu tôi......"
"Ngọa tào......"
......!
Lúc đang tấn công hăng say, Tống Kiểu Kiểu đột nhiên phát hiện mình không động đậy nổi, thanh âm Kỷ Vị ở bên cạnh truyền tới, "Sau cậu lại bất động a?"
"Tôi bị kẹt......" Tống Kiểu Kiểu nhụt chí nói.

Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô, vươn tay qua giúp cô thao tác một chút, quả thật là bị kẹt.

"Xong rồi, tôi phải chết."
"Cậu lại đây."

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, dứt khoát từ bỏ, cô dựa lưng về phía sau hỏi: "Tôi hơi khát, các cậu khát không?"
Kỷ Vị vừa thao tác vừa nói: "Đã sớm khát muốn chết."
"Tôi đi mua chút nước."
Lục Kinh Tả nói với cô: "Trong túi có tiền."
Tống Kiểu Kiểu vẫy tay, "Không cần đâu, tôi có."
Tống Kiểu Kiểu gỡ tai nghe xuống đi về phía trước gọi đồ uống, lúc sau cô ôm bốn bình nước quay người lại liền đụng phải người, người nọ bị đâm ai u một tiếng kêu lên.

Tống Kiểu Kiểu cúi đầu nói tiếng xin lỗi liền nhặt nước lên, sau khi nhặt lên lại nói tiếng xin lỗi lân nữa liền chuẩn bị trở về, nhưng mới bước một bước đã bị người cản lại, chính là nam sinh vừa rồi cô không cẩn thận đụng phải.

Ăn mặc xem như đứng đắn nhưng lại nhuộm một đầu kỳ quái, trên người mang theo mùi thuốc lá, vừa thấy chính là kiểu côn đồ.

"Vậy liền muốn đi?"
Nam sinh nói xong, mấy nam sinh bên cạnh cậu ta cũng ồn ào theo.

Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, "Không phải nói xin lỗi rồi sao?"
"Xin lỗi liền xong?"
Vốn chính là Tống Kiểu Kiểu đâm người trước, cho nên cũng là cô đuối lý, vì thế cô nhẫn nại hỏi: "Vậy cậu còn muốn thế nào?"
Nam sinh kia cười một tiếng, đánh giá cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt cô, "Dáng dấp cũng thật xinh đẹp......"
Tống Kiểu Kiểu xõa tóc dài trên vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo lại trắng nõn, mắt to mũi cao, cái miệng nhỏ đỏ thắm, vô cùng xinh đẹp.

"Bằng không em gái cùng tôi đi ăn bữa khuya, tôi liền bỏ qua cho em." Nam sinh nói.

Mấy người bên cạnh cũng ồn ào: "Đúng vậy, em gái, chúng ta mời cô em ăn khuya thế nào?"
Tống Kiểu Kiểu nhíu mày lại, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, không muốn để ý tới cậu ta, nhưng cô mới vừa xoay người rời đi thì mấy nam sinh kia liền chặn cô lại.

"Tránh ra."
"Em gái, em cũng quá không biết tốt xấu, mời em ăn khuya miễn phí cũng không được à?"

Xung quanh không ít người cũng thấy được việc này, mấy người này đều là một đám côn đồ, thường xuyên thấy bọn họ đến quán net này, ngay cả ông chủ quán net cũng không có cách nào với bọn họ, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra nên bọn họ cũng không dám tùy tiện xen vào việc của người khác.

Nam sinh kia thấy Tống Kiểu Kiểu lạnh lùng nhìn mình, cảm thấy rất có ý tứ, vì thế duỗi tay muốn ôm vai cô, nhưng còn chưa có đụng tới vai cô đã bị cô lập tức tránh đi.

Tống Kiểu Kiểu nổi giận, nâng chân đá về hướng cậu ta.

Nam sinh kia cũng không nghĩ tới Tống Kiểu Kiểu thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy sẽ đá người, nhất thời không có phòng bị bị cô đá một cái lên bắp chân.

Con gái sức lực không quá mạnh, nhưng thình lình bị đá như vậy vẫn cảm thấy đau.

"Mẹ nó......" Nam sinh mắng câu thô tục, "Đừng thấy cho chút mặt mũi lại không cần......!"
Nam sinh còn chưa nói xong đã bất ngờ rên một tiếng, bởi vì cậu ta bị một chai nước đánh lên vai, tuy mùa đông mặc cũng không ít nhưng bị đánh như vậy vẫn khiến cậu ta đau đến không chịu nổi, cậu ta tức khắc che lại vị trí bả vai, mặt có chút vặn vẹo, tức giận nói: "Ai! Ai dám đánh ông!"
Tống Kiểu Kiểu thuận thế nhìn qua, đánh người chính là Lục Kinh Tả, lúc này mặt anh âm trầm đang đi nhanh về hướng này, sau khi thấy anh thì Tống Kiểu Kiểu liền yên tâm, cô kêu anh một tiếng.

Kỷ Vị cầm chai nước từ trên bàn đi theo phía sau Lục Kinh Tả lại đây, Triệu Thanh Nghiên yên lặng đem tiền nước đặt ở trên bàn bọn họ, "Người anh em, bán thêm một chai nữa."
Có lẽ gương mặt Lục Kinh Tả âm trầm nên không khí xung quanh vô hình có vài phần dọa người, mấy người vốn chặn Tống Kiểu Kiểu không khỏi lui một bước nhỏ về hai bên, Lục Kinh Tả đi qua, duỗi tay kéo Tống Kiểu Kiểu về phía sau, hỏi: "Không có gì chứ?"
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu.

Nam sinh thấy mình bị xem nhẹ hơn nữa bị đánh như vậy vô cùng khó chịu, vì thế cất cao giọng, "Mày người nào......!A!"
Cậu ta còn chưa dứt lời đã hét thảm lên một tiếng, bởi vì lúc cậu ta nói chuyện Lục Kinh Tả đã nhấc chân đạp cậu ta.

Anh vóc dáng cao, chân dài, một đạp liền đạp thẳng vào hông nam sinh khiến cậu ta ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu như heo bị giết.

Mọi người xung quanh đều bị hoảng sợ, bởi không ai nghĩ một thiếu niên tuấn tú cư nhiên lực chân lại mạnh như vậy, một chân liền đạp thiếu niên kia bay ra ngoài.

Đôi mắt Lục Kinh Tả càng thêm âm trầm, cả người tản ra áp suất rất thấp, thanh âm càng trầm đáng sợ, "Dám đụng đến người của tôi, chán sống rồi?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.