Điện thoại Thư Lâm Chiêu vang lên, trên màn hình điện thoại là ba chữ ‘Tiểu hỗn đản’? Vui nha, ông nhướng mi, bắt máy.
Thư Cửu: “Ba, con của ba bỏ mạng rồi!”
Thư Lâm Chiêu: “Ở đâu? Ba giúp con nhặt xác.”
Thư Cửu: “…Ba thật lãnh khốc vô tình, con phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba.”
Thư Lâm Chiêu: “Được rồi, hẹn thời gian ba tìm người làm chứng.”
Thư Cửu: “…”
Thư Lâm Chiêu cười ra tiếng: “Chờ con lớn mới cùng lão tử chơi, còn dựa vào ba để ăn cơm mà, như thế nào, muốn tạo phản sao?”
Thư Cửu hầm hừ: “Ông già chờ đó.”
Thư Lâm Chiêu: “Chờ gì, chờ con tiễn vào quan tài sao, dù sao cũng không trông cậy con dưỡng già cho lão tử.”
Thư Cửu trở mặt xem thường.
Thư Lâm Chiêu ở nước Mỹ, nói một nửa mới cảm thấy được không thích hợp, liền hỏi: “Không đúng nha, bên kia đại lục là nửa đêm rồi đi? Con hơn nửa đêm không ngủ mà làm gì? Chiêu hồn hay gọi quỷ?”
“Con mất ngủ.” Thư Cửu nói, dừng một chút, thở dài: “Ba à làm sao bây giờ, con hiện tại không hề có chút cảm giác an toàn.”
“Cho nên ba là cái thùng rác?” Thư Lâm Chiêu cảm thấy được nhân sinh có điểm bi thương.
“Ba sao lại cứ đâm chọt?!” Thư Cửu xù lông.
“Hắc hắc hắc, ai cho con cảm giác không an toàn? Ân…là cái vị mỹ nhân làm cảnh sát kia?” Thư Lâm Chương cảm khái, tên khốn không lương tâm này nuôi lâu như vậy, rốt cục cũng cho ba nó một chút cảm giác tự hào.
Thư Cửu hự một chút, nghe được thanh âm hắn bên kia có chút đè ép, như là nửa đêm lén vào nhà vệ sinh gọi điện: “Ba đừng gọi em ấy như vậy, nghe giống lão lưu manh lắm…đó là con dâu ba.”
“Con cho lão tử là cầm thú?!” Đến phiên Thư Lâm Chiêu xù lông.
Thư Cửu: “A? Thì ra ba không phải?!”
Người lớn không thể cùng thằng nhỏ chấp nhặt, lão nhân không cùng con thỏ con chấp nhặt, vì thế Thư Lâm Chiêu hít một hơi thật sâu: “Như thế nào, vợ con đối với con không tốt? Muốn bỏ con?”
“Vợ của ba mới muốn bỏ ba, A Diêu rất tốt với con.” Thư Cửu hầm hừ.
Thư Lâm Chiêu: “Con dám đem lời này nói lại với mẹ con không?”
Thư Cửu: “Không dám.”
Thư Lâm Chiêu hừ một tiếng: “Vậy con đang bình thường hơn nửa đêm phát bệnh thần kinh gì?”
Thư Cửu thở dài, một bộ dạng phiền muộn không biết nói từ đâu: “Vấn đề là, em ấy không chỉ đối với con tốt mà đối với ai cũng tốt lắm.”
“Nói.” Thư Lâm Chiêu càng già càng hưng phấn, tính nhiều chuyện không hề giảm, lập tức lên tinh thần.
Thư Cửu vì thế bắt đầu báo cáo, nguyên nhân gây chuyện là do một bên tâm thần họ Tống, bệnh tâm thần này, Thư Cửu nghĩ lại mà tức giận, nhưng mà lúc trước cầm dao cầm súng gặp ai cũng liều mạng, mỗi ngày đều ảo tưởng trong thân thể có người khác lại có người yêu đang bị bắt cóc.
Sau đó bị bắt, Thư Cửu cũng tận mắt chứng kiến.
Sau lại nghe nói bị đưa vào viện tâm thần, sau lại nghe nói có vụ án gì cần đến hắn, sau lại nghe nói Thịnh Diêu thiếu chút nữa bị đâm một dao, sau lại tiếp tục nghe nói, bị nhóm của bác sĩ tâm lý lừa gạt xoay vòng, vì thế đem một tiểu thanh niên cảm hóa, bắt đầu nhận phối hợp điều tra cùng trị liệu.
Tấ cả đều vô nghĩa, mấu chốt là, hắn trị liệu là chuyện của hắn, vì sao Thịnh Diêu cứ cách một lúc lại đi xem tên kia chứ?
Thư Cửu thập phần không hiểu, ở trong khái niệm của hắn, thánh phụ cũng không phải là thánh pháp.
“Con lo vợ con coi trọng tên tâm thần mà bỏ con?”
Thư Lâm Chiêu nói chuyện thẳng thắn, Thư Cửu nhất thời nghẹn họng, im lặng trong chốc lát: “Như thế nào có thể?”
“Vậy con lo lắng cái gì?”
“Nhưng mà…nhưng mà bác sĩ kia nói, bởi vì tên kia bị chứng vọng tưởng, một trong những người đó là A Diêu, cho nên A Diêu thường xuyên đi thăm hắn, giúp hắn giảm bớt bệnh tình, trợ giúp trị liệu hay gì đó…” Thư Cửu không biết biểu đạt như thế nào, giận, “Vợ của ba bị tên tâm thần cả ngày ảo tưởng như vậy ba không tức giận?!”
Thư Lâm Chiêu nói: “Nga, ba gọi mẹ con đến, để cho bà cùng con trao đổi vấn đề này.”
“Phi! Con mở miệng nói bậy, ba lớn ba đại nhân đừng chấp tiểu nhân.” Thư Cửu chân chó.
Thư Lâm Chiêu nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay, lại ngoáy tai: “Đã phóng xong chưa? Không nói lẹ, lão tử ấn giây thu tiền.”
“Nga.” Thư Cửu bĩu môi, “Còn có ngày hôm qua là lễ tình nhân, vố hai người ban đêm đang vui vẻ, vừa lãng mạn vừa đẹp, bữa tối với ánh bến và giường kingsize, nhưng mà…”
“Con bắn sớm?” Thư Lâm Chiêu chậm rãi hỏi.
Trong nháy mắt đó, Thư Cửu vô cùng muốn bay theo tín hiệu điện thoại đi qua dùng chiêu quân pháp bất vị thân, đương nhiên, cuối cùng khắc chế.
Thư Lâm Chiêu cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, vì thế chủ động hỏi: “Ân, vậy làm sao?”
“Trong lúc đó điện thoại của em ấy vang hơn mười lần,” Thư Cửu nghiến răng nghiến lợi, “Con đến bây giờ chưa từng thấy qua người đàn ông có thể chiêu hoa đào đến thế, một đám giống như ruồi bọ, đáng giận chính là, em ấy lại lại…nhận điện thoại không nể mặt con!”
Ý thức được âm thanh quá lớn, Thư Cửu ủy khuất hạ giọng: “Ba ơi, con rất không có cảm giác an toàn a.” (Chi: Thư tiểu công thật đáng yêu!!!)
“Con hi vọng cậu ấy để ý con?” Thư Lâm Chiêu xác định đứa con phá gia chi tử của mình rảnh quá kiếm chuyện làm, “Không để ý đến con chính là nói rõ chỉ là bạn bè thăm hỏi bình thường, con kích động cái gì? Vợ con được chào đón nên mất hứng?”
Thư Cửu vẻ mặt thương tâm: “Con cảm thấy, em ấy đối với ai cũng tốt, con đối với em ấy một chút đặc biệt cũng không có…”
“Cậu ấy có thể cảm thấy con đặc biệt bám người, đặc biệt phiền.” Thư Lâm Chiêu nói trúng trọng điểm.
Thư Cửu bị đả kích.
“Hơn nữa, con ở đây suy nghĩ lung tung, ba thấy con nếu trở về theo đuổi người ta đi, người ta còn chưa chấp nhận con đúng không?”
Thư Cửu lại bị đả kích.
Thư Lâm Chiêu đâm chọt đã ghiền: “Nói không chừng con ở trong mắt người ta không có cái gì đặc biệt, không danh không phận cái này gọi là nhân duyên sáng sớm, đến chiều lại nhà ai nấy về.”
Thư Cửu hung tợn: “Con sẽ gọi mẹ bỏ ba.”
Thư Lâm Chiêu: “Con không cần bởi vì mình mà kiếm thêm đệm lưng.”
Thư Cửu dừng một chút, sâu kín nói: “Ba già, làm việc cho một lối thoát với, sớm vẫn tốt hơn muộn.”
Thư Lâm Chiêu hắc hắc cười: “Con khi đó không phải mỗi ngày đều đem hoa tặng đến nhà người ta sao?”
“Em ấy sau đó không cho con gửi,” Thư Cửu oán niệm, “Em ấy nói mình là cảnh sát, không phải đại tướng quân, không cần mặc áo giáp hoa.”
“Con không phải mỗi ngày đều đưa đón người ta đi làm?”
“Em ấy nói không cần, cái gì mà nhiều người xấu, còn phải bảo vệ con…”
“Con không phải nói mỗi ngày đều nấu cho người ta ăn?”
“Vấn đề là con chỉ biết nấu canh, cho dù em ấy chịu uống, con cũng tiếc làm cho em ấy uống mỗi ngày nha.”
“Con thật vô dụng.” Thư Lâm Chiêu suy nghĩ nửa ngày, mới ngắn gọn đánh giá.
Thư Cửu uể oải.
“Ba sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy người đàn ông nào vô dụng như con.” Thư Lâm Chiêu không ngừng cố gắng.
Thư Cửu: “…”
“Con nói người ta thích con ở điểm gì?” Thư Lâm Chiêu hóa thân sắc bén, chỉ thẳng nhược điểm của Thư Cửu.
Thư Cửu cạn máu, miểu sát.
“Ba năm đó nên bắn chết con luôn.” Thư Lâm Chiêu nói, “Sinh ra con cái gì cũng không làm được, ăn cái gì cũng không biết gánh trách nhiệm, cả ngày chọc ba làm niềm vui.”
Thư Cửu nghĩ, câu cuối cùng…kỳ thật không liên quan.
Thư Lâm Chiêu thở dài: “Ba đến trước hình ông nội con cảnh tỉnh, con nên làm gì thì làm đi, chuyện khác mặc kệ, công ty của con nếu cuối năm dám lỗ, hừ hừ…”
Âm thanh bên kia tắt máy vang lên, Thư Cửu cảm thấy được chính mình kiếp trước nhất định thiếu đạo đức, gửi hồn đến làm con lão ma quỷ này.
Vừa đứng lên vừa oán thầm đi ra ngoài, lúc đi qua phòng khách, lại vừa lúc thấy trên sô pha có một bóng người, Thư Cửu lúc đầu là hoảng sợ, sau đó nhận ra người đó là Thịnh Diêu.
“Em ấy nghe được” “Em ấy nghe được bao nhiêu” “Thật dọa người” đầu óc hắn xoay chuyển liên tục.
Thư Cửu ngơ ngác đứng đó: “A. A Diêu…”
Thịnh Diêu hình như là cười khẽ một tiếng, trong phòng khách không bật đèn, tối đen, cũng nhìn không thấy biểu tình của cậu, chợt nghe thấy cậu nhẹ nhàng vỗ ghế sô pha: “Lại đây.”
Thư Cửu đang không yên liền nhanh chóng chạy qua.
Thịnh Diêu chỉ mặc áo ngủ, cảnh xuân mở ra, Thư Cửu ngồi xuống bên cạnh cậu, phi thường tự nhiên thay cậu chỉnh lại quần áo, đem người ôm vào trong lòng: “Rất lạnh, em…em ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Thịnh Diêu nghĩ nghĩ: “Cũng không lâu, từ lúc anh nói ’em ấy không chỉ rất tốt với con, đối với ai cũng tốt’.”
A…đó không phải là đã nghe toàn bộ đi? Thư Cửu đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương giải thích: “A Diêu, tôi không có ý đó, tôi chỉ là nửa đêm gặp ác mộng, nên trong lòng có điểm bất an, cho nên…”
“Anh thấy ác mộng gì?” Thịnh Diêu hỏi.
Thư Cửu gục đầu xuống.
“Ân?”
“Chính là…mơ thấy em không cần tôi.”
Thư Cửu ôm chặt thắt lưng Thịnh Diêu, giống như là vô cùng bất an, Thịnh Diêu đột nhiên cảm thấy được có hàng trăm cảm xúc ngổn ngang, hình như chưa bao giờ có một người nào đối cậu cẩn thận cùng không muốn rời xa như vậy, cái loại quý trọng đến gần như hèn mọn, làm cho trong lòng cậu hơi chua xót.
Cậu không biết phải làm sao giờ.
“A sir em lợi hại như vậy, tôi như phế…” Thư Cửu rầu rỉ nói, có điểm không cam lòng, đem mặt chôn trong hõm vai Thịnh Diêu, “Tôi ngoại trừ đóng phim thì chỉ biết sống phóng túng.”
“Anh không phải đã quản lý công ty của ba anh thật tốt sao?” Thịnh Diêu cười.
“Ngô…” Thư Cửu không ngẩng đầu lên, giả bộ đà điểu, giọng điệu hờn dỗi nói: “Cái đó ai không làm dược, tôi không nghĩ ra em thích tôi ở điểm nào?”
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên vô cùng khẩn trương ngẩng đầu lên: “Tôi xấu như vậy, hỗn đản như vậy, sao em thích tôi?”
“Làm sao lại thích.” Thư Cửu ủy khuất nhìn cậu, giống như một con chó lớn cụp đuôi.
Thịnh Diêu im lặng thật lâu, mới nhẹ nhàng vỗ đầu hắn: “Kỳ thật…Em đều thích tất.”
Thư Cửu mở to hai mắt nhìn, ngốc nghếch há miệng nhìn cậu một hồi, sau một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần: “Em nói dối.”
Thịnh Diêu nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng hôn hắn, hết sức ôn nhu, thật lâu mới buông ra, cười khẽ: “Em không có.”
Thư Cửu mơ hồ, lý trí lại giãy dụa: “Em…em nói dối…”
Lại một nụ hôn dài: “Cam đoan không có.”
Thư Cửu rốt cục từ một con chó lớn tội nghiệp hóa thành lão sói vô cùng hung ác.
Thân ái, đêm còn rất dài.TOÀN VĂN HOÀN