Phò Mã Thượng Công Chúa

Chương 2




Mỗi người đều có ước mơ của riêng mình, Vương Tương Khung cũng vậy, nếu người bình thường ước mơ trở thành khoa học gia, bác sĩ, vv. Thì ước mơ bây giờ của Vương Tương Khuynh chính là: trở thành tiểu địa chủ nhà có trăm mẫu ruộng!!! Mỗi ngày đều mang theo một đám nô tài, ở trên đường đùa giỡn trêu trọc mỹ nữ, coi trọng cô nương nào thì bắt đem về nhà. Xuyên đến cổ đại này, Vương Tương Khuynh tuy rằng không phải là tiểu địa chủ nhà có vài trăm mẫu ruộng, nhưng cũng coi như trở thành phú nhị đại rồi. Vì vậy, trong lúc nằm ở trên giường tịnh dưỡng nửa tháng, Vương Tương Khuynh coi như đã ngậm đắng nuốt cay chấp nhận sự thật và bắt đầu nổi lên mộng tưởng về một cuộc sống hạnh phúc ở cổ đại. Ngày ngày mang theo một đám nô tài, trên đường phố đùa giỡn con gái nhà lành a!

Hôm nay, ngủ tới khi mặt trời lên cao, rửa mặt chải đầu một phen, sau đó khoắc lên người bộ cẩm bào trắng, mang theo thiếp thân nô tài Vương Mười Ba ( Mười ba vốn gọi là Vương Tới Phúc, Vương Tương Khuynh ngại nó quá tục  quá khó nghe, nên đổi thành Mười Ba. Kỳ thực Vương Mười Ba cái tên này cũng rất khó nghe có được hay không! Thập ba mươi ba, ngươi đây là mắng chửi người a!) cùng tiểu nha hoàn Liên Hoa ( mang một nha hoàn đi đùa giỡn con gái nhà người ta? really nigga?!), đi dạo phố.

Mới ra khỏi cửa, chợt nghe từ xa chừng mười thước chỗ bán mứt quả hô to: ""Chạy mau a, tiểu thiếu gia của Vương phủ lại xuất môn kìa mấy má!!""

Vương Tương Khuynh mở thiết phiến, phe phẩy, hỏi Mười Ba đang ở bên cạnh: ""Mười Ba, ta đáng sợ đến vậy sao? Bổn công tử lớn lên không nói phong lưu phóng khoáng tốt xấu cũng coi như anh tuấn tiêu soái đi! Bọn họ cũng không cần sợ đến mức bỏ chạy thục mạng như vậy a? Huống chi ta đâu có làm chuyện gì xấu.""

Vương Mười Ba bất đắc dĩ nhìn tiểu thiếu gia nhà mình, ngoài miệng không hé một câu, nhưng trong lòng âm thầm nói: ""Ông nội của ta a, ngươi mấy ngày trước mang theo ta cùng mấy người nô tài khác ở trên đường cái đùa giỡn nữ nhân bộ ngươi quên rồi sao!! Ngươi không chỉ đùa giỡn nữ nhân, mà nam nhân ngươi cũng không tha a! Trước kia ngươi có như vậy đâu! Từ ngày ngươi tỉnh lại, tính tình liền thay đổi, mỗi ngày chỉ đi dạo phố đùa giỡn người khác! Cả cái Tây Hưng Nhai đều bị ngươi đùa giỡn từ trên xuống dưới, đến Trần thiếu gia còn bị ngươi làm cho sợ quá chả dám bước chân ra cửa ngươi có biết hay không!""

Ba ngày trước, Vương Tương Khuynh dẫn theo Vương Mười Ba cùng tám tên nô tài, thong dong đi dạo ở trên đường. Đi tới tiệm son phấn, thấy bên trong có một nữ tử đang lựa son phấn, Vương Tương Khuynh liền phe phẩy chiết phiến, tiến lại đùa giỡn nói: ""Tiểu mỹ nhân a ~ đang lựa son sao ~ có muốn ta mua tặng ngươi hay không ~"" Nhìn chằm chằm nữ tử trẻ tuổi trước mặt cảm thán vài câu, lại chạy đi đùa giỡn người khác.

"Tiểu Chính Thái, nhà ở đâu a, có muốn hay không cùng ca ca về nhà a."

"Yêu, xinh ghê a, da hảo nộn a, là thụ đi ~ "

"Oa, dễ thương ta, ngươi thoạt nhìn hảo công a."

"Di, mỹ nữ, ngươi tên gì nhà ở đâu a, ta hộ tống ngươi trở về nha."

"Nha, quả là một tiểu loli khả ái a, mau tới gọi một tiếng ca ca nghe nào.""

...

Thấy ai là xáp vào đùa giỡn, một đường đi vừa dạo phố vừa đùa giỡn, thẳng đến Tây Hưng Nhai thì đụng phải Trần thiếu gia, Trần Phong đang đùa giỡn nữ nhân. Tuy nói Tương Vương Khuynh cũng đùa giỡn người khác, nhưng chỉ là ngoài miệng đùa giỡn vài câu, cũng không động thủ động cước, mà tên Trần Phong này ngoài miệng không chỉ đùa giỡn mà còn động tay động chân.

Trần Phong lôi kéo nữ tử xinh đẹp như hoa: ""Cô nương, theo bản thiếu gia về nhà đi, làm tiểu thiếp của ta đi.""

Nữ tử này nhà ở Tây Lung Hạng, tên là Bùi Tuệ Linh, đã sớm bị Trần Phong nhìn trúng, một lòng muốn bắt nàng về nhà làm tiểu thiếp, Bùi Tuệ Linh khóc lóc cầu xin: ""Trần thiếu gia, cầu xin ngài thả ta đi, trong nhà ngài có nhiều thê thiếp như vậy, cầu ngài thả ta ra cho ta về nhà đi.""

Trần Phong không để ý nữ tử khóc lóc cầu xin, cầm lấy tay nàng muốn đem nàng mang về nhà. Vương Tương Khuynh thấy vậy, tiến lên hất tay Trần Phong ra, đem Bùi Tuệ Linh bảo hộ ở phía sau: ""Yêu, đây là cậu ấm nhà ai a, rõ ràng ban ngày ban mặt mà lại đi bắt cóc phụ nữ chân yếu tay mềm phải không!""

Trần Phong thấy là Vương Tương Khuynh, lơ đểnh nói: "Ta còn tưởng là ai a, nguyên lai là tiểu thiếu gia nhu nhược của Vương gia a, thế nào? Bản thiếu gia muốn bắt ai cũng phải nói cho ngươi?""

Vương Tương Khuynh thấy Trần Phong không chỉ nhận ra mình mà còn cười nhạo bám nàng nhu nhược, thì trào phúng nói: ""Ta nhu nhược thì sao, ta tuy nhu nhược nhưng còn đỡn hơn so với tên trong biết xấu hổ ở trên đường cái cướp người như ngươi a ~""

Trần Phong thấy một đám tùy tùng bên người Vương Tương Khuynh, tiếp tục cười nhạo: ""Đem theo một đám nô tài vô dụng, bản thiếu gia sao phải sợ các ngươi."

Nói xong để đám nô tài tiến lên đánh Vương Tương Khuynh, vốn tưởng rằng Vương Tương Khuynh nhu nhược, đã vậy còn đem theo đám nô tài vô dụng, còn hắn bên ngươi chỉ đem vài tên nô tài, định đánh cho Vương Tương Khuynh thành đầu heo rồi khiến nàng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau này không xen vào việc của người khác, vậy mà Vương Tương Khuynh vốn nên nhu nhược, lại trước tiếp chưa tới một khắc đã quật Trần Phong ngã xuống đất, đám nô tài của Trần Phong cũng như chủ của hắn nằm ở trên mặt đất kêu rên liên tục, sau một màn vừa rồi, cả đám Vương Mười Ba đều ngây cả người ""Thiếu gia thân thủ lúc nào tốt như vậy?""

Trần Phong bị Vương Tương Khuynh cho một cước nằm do ván trên mặt đất, không biết trời trăng. Vương Tương Khuynh tiến lên ngồi xổm ở bên cạnh Trần Phong, không biết nói hắn cái gì, mà sau khi nghe xong Trần Phong liền như cô vợ nhỏ bộ dáng lấy tay che trước ngực. Vương Tương Khuynh đứng lên hướng Trần Phong và đám nô tài hắn nói: ""Còn không mau cút đi!""

Đám Trần Phong vừa đi, Vương Tương Khuynh xoay người lại đến bên cạnh Bùi Tuệ Linh, dùng âm thanh ôn nhu hỏi: ""Cô nương, ngươi có sao không? Có muốn ta hộ tống ngươi về nhà hay không?""

Tuy nói Vương Tương Khuynh cứu nàng, nhưng nhìn đám nô tài ở phía sau, nghĩ Vương Tương Khuynh cũng có ý đồ với nàng, đành cự tuyệt nói: ""Không cần, nhà của ta không xa, ngay sát vách con hẻm nhỏ, bản thân ta tự về thì tốt hơn.""

Vương Tương Khuynh nghe vậy cũng không nói tiếp, chỉ căn dặn: ""Lần sau xuất môn cẩn thận một chút, trên người nên mang theo gậy gộc, đồ phòng thân, vv, nếu như lần sau gặp phải loại người như vậy, có khi ta cũng không có ở đây giúp người đâu ~"" Nói xong liền đi.

Bùi Tuệ Linh nhìn bóng lưng Vương Tương Khuynh, chỉ cảm thấy mình đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, rõ ràng Vương Tương Khuynh muốn giúp nàng, vậy mà nàng lại hoài nghi hắn.

Nha hoàn Liên Hoa đi theo bên cạnh Vương Tương Khuynh, kéo tay áo Vương Tương Khuynh, xấu hổ nói: ""Thiếu gia, người thật lợi hại a! Từ lúc nào mà người học võ công a? Nô tỳ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh người, cũng không biết người có võ công! Người võ công tốt như vậy, vì sao còn muốn mang nhiều người như vậy xuất môn a.""

Vương Tương Khuynh điểm chóp mũi Liên Hoa, cười đáp: "Hoa nhỏ hoa a, ngươi không cảm thấy mang nhiều người như vậy đi dạo phố rất khí thế sao? Đùa giỡn nhiều người như vậy mới đã a ~""

""Thế nhưng thiếu gia, người vừa rồi rõ ràng mới cứu một cô nương bị đùa giỡn mà, người rõ ràng không giống loại người như Trần thiếu gia!"

Vương Tương Khuynh nghe Liên Hoa nói như vậy, đùa giỡn nói: ""Hoa nhỏ hoa a~ đó là sở thích của bản thiếu gia a, hahaha""

"Thiếu gia người nói bậy bạ gì đó a!!"

Ba ngày trước Vương Tương Khuynh rõ ràng từ cứu một cô nương từ trong tay Trần Phong, lại bị những kẻ ăn không ngồi rồi, rãnh rỗi thêm mắm thêm muối, trải qua ba ngày thì biến thành: ""Ngươi biết gì chưa? Tiểu thiếu gia của Vương phủ không chỉ đùa giỡn nữ tử mà còn đùa giỡn cả nam tử a. Ngươi cũng biết thiếu gia nhà họ Trần đi, nghe nói Vương thiếu gia cọi trọng hắn, ngày ngày nghĩ muốn chiếm được Trần thiếu gia, nhưng Trần thiếu gia không đồng ý, liền sai người xông lên đánh, đám nô tài kia tưởng che chở cho thiếu gia nhà bọn được ai ngờ đều bị hạ đo ván nằm bẹp dưới đất, còn Trần thiếu gia thì lại bị Vương thiếu gia đè trên mặt đất, như cũ sống chết không đồng ý, chăm chăm che y phục trước ngực khóc lóc như lê hoa mang vũ, nhất là nam nhân a đều bị Vương thiếu gia khi dễ đến khóc...""

Bơi vì câu chuyện được chế biến xào nấu cho nên dẫn đến màn xuất hiện kìa quái của ông chú bán mứt quả vừa chạy vừa hô to: "Chạy mau a, Vương thiếu gia lại xuất môn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.