Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 51




Ngày tiếp theo, chúng ta bị tiếng dập cửa dồn dập đánh thức.

Nói thật, ta vô cùng không muốn ngồi dậy.

Có lẽ ta đây trời sinh vốn là một đứa háo sắc, hoặc là cái loại gì đó. Tóm lại không biết tại sao, từ chuyện ngày hôm qua, ta vừa thấy tiểu Cửu là lại muốn làm một chút chuyện xấu xa với nàng. Cho nên hôm qua, từ sáng đến tối cả hai đều miệt mài lăn lộn trên giường.

Bởi vì tiểu Cứu trúng độc của ta cho nên mặc dù ngoài miệng mắng vô cùng lợi hại nhưng thực ra lại không có một chút khí lực phản kháng. Đến khi ta cảm thấy tiểu Cửu bị mình giày vò sắp chết, lúc này mới mềm lòng mà uy nàng uống thuốc giải.

Nhưng lúc này có giải hay không cũng có gì khác nhau, rốt cuộc chịu đựng hết nổi, tiểu Cửu tràn đầy lửa giận nói với ta một câu.

“Doãn Hiếu Ân, ngươi nhất định phải chết!” Sau đó liền lập tức mơ màng chìm vào giấc ngủ, đi vào mộng đẹp.

Xong hết thảy mọi thứ đại khái cũng đã gần hai giờ sáng, cho nên đến hiện tại khi tiếng đập cửa vang lên, cả hai chúng ta bất quá chỉ mới ngủ được năm sáu tiếng thôi.

Ta bị đánh thức nên vẻ mặt vẫn còn mơ màng, lăn qua lộn lại một hồi vẫn không muốn rời giường. Thế nhưng người ngoài cửa thật sự không có ý từ bỏ, gõ cửa mà giống như đập cửa đòi nợ không bằng. Lúc này e là tiểu Cửu cũng tức giận ngập trời, nàng ngay cả mắt cũng không mở liền trực tiếp thẳng chân đá ta xuống đất!

Thật xui xẻo a. Đầu ta đập xuống đất nhất thời liền thấy mấy ông trời, người cũng chớp mắt liền tỉnh táo.

Tức chết ta mà. Há mồm vừa muốn mắng, lại nhìn thấy vẻ mặt có tức giận pha lẫn mệt mỏi của Lão Cửu. Đúng rồi, một màn hôm qua toàn bộ đều được tua lại trong đầu khiến ta không nỡ nặng lời với nàng, mà sợ là cả đời này cũng không nỡ.

Vì không thể nói với tiểu Cửu cho nên ta liền đem tất cả trút lên cái người ngoài cửa.

“Ai a!” Ta hét to.

“Mới sáng sớm, gõ cái gì mà gõ, có còn để cho người ta ngủ hay không?!”

Hét xong, bên ngoài cửa lập tức im bật. Ngay sau đó một giọng nam nhân có chút khàn khàn vang lên.

“Doãn công tử, tiểu nhân là quản gia của La gia, bây giờ cũng đã sắp đến trưa, lão gia sợ Doãn công tử bị chuyện gì trì hoãn cho nên sai tiểu nhân đến xem.”

Cái gì, sắp đến buổi trưa rồi sao?

Ta nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài tuy không phải quá mức sáng chói, nhưng ánh mắt trời chiếu cũng thiếu điều muốn mù mắt người khác.

Lần này trái lại là ta cảm thấy xấu hổ. Vốn dĩ hôm nay chính là có hẹn đến La gia xem bệnh, không ngờ ta lại quăng chuyện này sau đầu, lỡ hẹn lâu như vậy. Nghĩ đến đây, ngữ khí của ta thoáng chốc cũng tốt hơn rất nhiều.

“Chờ chút, ta lập tức chuẩn bị đi La gia.”

Thay đồ, rửa mặt... Tất cả bất quá chỉ trong năm phút đồng hồ, ta liền mang theo túi thuốc tùy thân chuẩn bị xuất môn.

Lúc này, tiểu Cửu lại gọi ta. Ta xoay người lại mới phát hiện nàng đã đứng dậy.

“Làm sao vậy?” Ta hỏi nàng.

“Ngươi chờ một chút, ta đi cùng với ngươi.” Tiểu Cửu có vẻ hữu khí vô lực.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của nàng, ta liền cảm thấy có chút áy náy, vội nói: “Khụ, nàng ngủ thêm một lát đi, ta bất quá chỉ đi xem bệnh thôi, phỏng chừng đến chạng vạng là có thể về.”

Tiểu Cửu không để ý đến ta mà vẫn tiếp tục mặc xiêm y của nàng.

Ta liền bực mình, dáng vẻ không đi không được của nàng đây là vì cái gì chứ? Nhưng nghĩ lại ta liền hiểu ra: “Nàng còn lo lắng cái gì? Ta có thể cùng La tiểu thư kia chạy mất sao?”

“Ta không lo lắng ngươi.” Lão Cửu nói.

“Ngươi tất nhiên sẽ không câu dẫn được ai, nhưng ai dám đảm bảo La tiểu thư người ta không câu dẫn ngươi a.”

Được rồi. Thật đau đầu, đêm qua mới vừa làm xong chu công chi lễ*, hôm nay liền chấp hành thực thi trách nhiệm của một phu nhân. Bất quá ta đang chìm trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cho nên đối với việc tiểu Cửu nghiêm gia quản giáo** thực ra lại rất vui vẻ, một lòng chỉ cảm thấy nàng là đang quan tâm ta cho nên tất nhiên rất vui vẻ.

(*Tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: Nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ – lễ nghi của Chu công”. “Chu công chi lễ” hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ.)

(**Quản giáo chặt chẽ hơn.)

“Vậy nàng cứ theo ta đi.” Ta buông túi thuốc, chạy đến giúp tiểu Cửu chuẩn bị xiêm y, sau đó nói thêm.

“Nếu nàng thật sự chịu không nổi thì cứ tìm một phòng nào đó ở La gia tiếp tục ngủ thêm một lát nha.”

Tiểu Cửu tức giận liếc ta một cái, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới biết để cho ta ngủ thêm một lát sao? Vậy sao đêm hôm qua không làm vậy?!”

...

Ta đỏ mặt, nghĩ thầm ‘Đêm qua cũng không phải một mình ta không biết tiết chế nha, cũng có nàng nữa mà. Cái này cũng không thể toàn bộ trách ta a, ai bảo nàng hấp dẫn như vậy làm gì.’

Nhưng những điều này ta làm sao có thể nói ra chứ, vì thế chỉ đành ngậm ngùi nuốt vào bụng.

Đến khi hai chúng ta chuẩn bị xong hết thảy, bước ra khỏi phòng, vị quản gia ở ngoài cửa đã chờ đến đen mặt. Có lẽ lúc này hắn đang vô cùng bất mãn với ta. Hôm trước làm La gia bọn họ mất hết mặt mũi, hôm nay lại để bọn hắn đứng chờ đến trưa.

Ta có chút ái náy, nói với hắn: “Để ngài chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi.”

Vị quản gia đó lên tiếng đáp ứng, quét mắt liếc nhìn ta một cái, lại quét mắt nhìn sang tiểu Cửu, lúc này mới xoay người dẫn đường. Tiểu Cửu thấy hành động của hắn liền ở bên cạnh ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt giống như hàn băng. Mà ta thì chỉ thầm cầu nguyện một lát đến La gia, nàng đừng phát tính tình công chúa là ta đã đội ơn trời rồi, nếu không thì sẽ là một trận phiền toái nữa a.

Lên xe ngựa, lộ trình bất quá chỉ mất mười mấy phút thời gian.

Hai chúng ta đi theo quản gia đến chính sảnh, lúc này mới gặp được La lão gia cùng la tiểu thư. La lão gia đã chờ ta chúng ta rất lâu cho nên sắc mặt lúc này cũng không nhìn ra là gì, nhưng còn La tiểu thư chính là mỉm cười, tiếu ý ngọt ngào, đối với hành vi cho leo cây của chúng ta tựa hồ không để trong lòng.

Bởi vì chuyện cứu người quan trọng, bốn người chúng ta cũng chỉ ở đại sảnh khách sáo vài câu liền đi đến phòng của La phu nhân.

Không bao lâu sau, chúng ta đứng ngoài cửa phòng của La phu nhân. La tiểu thư vẫn chưa đẩy cửa bước vào mà là đưa cho mỗi người chúng ta một cái khăn lụa. Ta cũng không hỏi gì thêm, cầm lấy khăn lụa sau đó hướng Lão Cửu gật đầu, ý bảo Lão Cửu che mũi lại. Mụn mủ của La phu nhân mọc lên đã mấy tháng, mùi vị trong phòng sợ là không thể nào dễ ngửi.

Quả nhiên vừa bước, một cỗ mùi thối dày đặc xông vào khoan mũi, mà mùi thối này cũng chưa bao giờ tiêu tan, cho nên lúc này vừa mở cửa ra cỗ mùi đó liền mãnh liệt xông vào trong mũi làm cho người ta cảm thấy buồn nôn. Ta thật ra thì lại không sao, lúc ta làm nghiên cứu những mùi thối hơn bây giờ cũng đều đã ngửi qua, cho nên phản ứng cũng không lớn, nhưng còn tiểu Cửu thì lại khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ đã trắng bạch.

“Hay là nàng tìm một căn phòng ngủ tiếp đi.” Ta nói với tiểu Cửu.

“Không sao.”

Tiểu Cửu lạnh nhạt trả lời ta, biểu hiện là không muốn ta cùng La tiểu thư hai người đơn độc ở cùng một chỗ. Ta biết suy nghĩ này của nàng cho nên cũng không tiện nói thêm gì nữa.

La phu nhân nằm trên giường, lúc này đã sắp muốn hấp hối. Nhìn sắc mặt của bà ấy lúc này có lẽ là thêm mười ngày nữa tháng nữa thì e là thần tiên cũng trị không hết.

Cuốn tay áo của bà ấy lên, phát hiện những mụn mủ trên cánh tay không phải mọc thành mảnh lớn mà là từng bọc mụn đơn lẻ, nhưng những bọc mủ này vô cùng lớn, một vài cái đã có dịch trắng chảy ra ngoài, một vài cái thì đã bị thối rữa.

Thu hồi tầm mắt, ta nhìn sang Lão Cửu, phát hiện mặt nàng đã trắng bệch, có lẽ là nàng chưa từng thấy qua chuyện như vậy. Thế nhưng nàng không chịu rời khỏi, ta cũng hết cách, chỉ có thể lắc đầu, xoay người nói với La lão gia:

“Bệnh của La phu nhân ta có thể trị.”

Sắc mặt La lão gia liền vui vẻ hẳn lên: “Trị như thế nào?”

“Cắt bọc mủ, lấy dịch mủ bên trong ra là được.”

“Cái gì?” La lão gia cùng La tiểu thư đồng thanh nói, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Thậm chí ngay cả tiểu Cửu cũng đều nhíu máy.

Biểu tình này của các nàng ta tuyệt đối có thể hiểu được, đây là ở cổ đại a, thời phong kiến a, nghe thấy ta muốn cắt mấy lỗ trên người phu nhân của hắn, hắn tất nhiên là không vui rồi.

Nhưng cũng chỉ có một cách này.

Ta nói: “Ngài cũng thấy tình huống của La phu nhân lúc này mà. Những bọc mủ này vì sao lại che kín toàn thân, sợ là lúc trước, khi bà ấy loại bỏ dịch mủ chưa rữa sạch sẽ cho nên bị lây nhiễm. Biện pháp thì chỉ có một, ta cũng không miễn cưỡng ngài, muốn trị hay không, chính ngài quyết định.”

La lão gia trầm mặc không nói.

Nhưng ngược lại, tiểu Cửu lại mở miệng hỏi ta: “Những thứ kia trên người bà ấy rất nhiều... Sẽ đau lắm a.”

Ta ném cho nàng một cái bạch nhãn, nghĩ thầm ‘Bị đau cũng không phải nàng, nàng cảm thán cái gì.’

La tiểu thư đứng một bên cũng hỏi tiếp: “Đúng vậy, thân thể mẹ ta đã hư nhược như vậy, công tử làm vậy mẹ ta có thể chịu nổi hay không?”

Ta tỏ ý bảo nàng đừng lo.

“Lúc trước có điều chế một chút ma túy tán*, tuy rằng công hiệu cũng không lớn, nhưng ít nhiều cũng có thể giảm bớt chút ít đau đớn. Huống hồ La phu nhân bây giờ đã lâm vào hôn mê, có lẽ cũng không cảm giác được đau đớn đâu.”

(*thuốc gây tê.)

La tiểu thư lúc này mới gật gật đầu.

“La lão gia, ngài thấy thế nào? Ta cũng nói thẳng với ngài, nếu không trị, sợ là La phu nhân sống không quá mười ngày.”

Sắc mặt La lão gia tái nhợt, lảo đảo lùi về sau hai bước, suýt chút ngã xuống. Cũng may La tiểu thư nhanh tay nhanh mắt, kịp thời đỡ lấy hắn. Nàng nhìn La lão gia, rối rắm một lúc lâu sau liền hô “Cha”. Ý tứ trong ánh mắt rõ ràng là bảo hắn hãy đồng ý, đánh cược thử một phen.

Cuối cùng, La lão gật đầu.

Được sự đồng ý, ta liền đặt túi thuốc xuống chuẩn bị làm việc. La lão gia bởi vì là nam nhân cho nên không tiện lưu lại, mà Lão Cửu kim chi ngọc diệp kiên trì chịu đựng đến lúc này đã muốn quá giới hạn, như vậy cuối cùng người có thể giúp chỉ có thể là La tiểu thư. Từ lúc nãy đến giờ tiểu Cửu vẫn sống chết không chịu đi, mặt trắng đến như vậy còn muốn ngoan cố ở lại giám thị ta cùng La tiểu thư, nhưng đối với phương thức của nàng ta thật sự tức giận, cho nên liền quát nàng một câu: “Đi ngủ đi!”

Dường như tiểu Cửu cũng ý thức được được hành động của mình quá nhỏ mọn rồi, nàng đứng yên vài giây, sau đó vô cùng không tình nguyện bảo ta cẩn thận một chút, lúc này mới chầm chậm rời khỏi phòng.

Sau đó, ta bảo quản gia mang vài chậu nước, chuẩn bị vài trăm mảnh vải có thể hút nước. Xong xui hết thảy, lúc này ta mới bắt đầu.

Ngồi ở bên giường, cầm lấy một con dao nhỏ dùng để giải phẩu, tay vừa chuẩn bị hạ xuống lại đột nhiên phát hiện cánh tay phải của ta không ngừng run rẩy. Ta vừa nhìn thấy liền biết rõ ‘Xong rồi, đêm qua kịch liệt quá mà, hôm nay di chứng kéo tới rồi.’

- --Ʋ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.