Trường Ninh nâng chén lên, vớt vớt bọt trà nổi trên mặt, nhẹ nhàng nhấp một miếng, ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại, "Tiểu Kiều so với Bổn cung tốt hơn ?"
Mặt Tô Hạo đỏ lên, liên tục xua tay, "Không, không có." Điện hạ ngươi đang nói cái gì a ?"
"Tiểu Kiều so với Bổn cung lớn lên đẹp đẽ? Tiểu Kiều so với Bổn cung sẽ làm thơ? Tiểu Kiều so với Bổn cung chữ viết thật là tốt? Vẫn là tiểu Kiều so với Bổn cung yêu cười?"
"Điện hạ. . . . . ." Tô Hạo cảm thấy thẹn thùng, "Không có ." Điện hạ cả nghĩ quá rồi.
Trường Ninh nhìn gần đủ rồi, nhân tiện nói, "Không có là tốt rồi."
Tô Hạo không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng trong lúc này, chỉ nghe Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, nhẹ như mây gió nói,"Như vậy Phò mã đến tột cùng là làm cái gì mà đi tới đấy vậy ?"
". . . . . ." Tô Hạo giơ lên ống tay áo xoa xoa mồ hôi trán, "Đi bái phỏng thúc phụ. . . . . ." Bộ dạng né tránh ánh mắt Trường Ninh.
Trường Ninh nheo mắt lại, "Thật chứ?"
"Ừ, Vâng, Đúng vậy a, " Tô Hạo nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Vốn là đi bái phỏng thúc phụ . . . . . . Ừ, chính là đi bái phỏng thúc phụ . . . . . ." Không dám nói tới chuyện nhìn thấy Tiểu Kiều.
Trường Ninh ngoẹo cổ, nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo, ho khan một tiếng, "Phò mã. . . . . ."
Tô Hạo phảng phất nghe được tiếng sét đánh, vội vàng cướp lời trước nói, "Không ngờ thúc phụ không ở nhà, ta, ta cùng tiểu Kiều tỷ tỷ còn có Bạch Thực công tử đồng thời ngồi một hồi."
Vẻ mặt Trường Ninh lạnh lẽo, "Bạch Thực ?"
"Đúng vậy, chính là ngày 15 tháng 5 đêm đó, cái người nho sinh đuổi theo bốn người chúng ta mãi không buông tha."
Trường Ninh thả ra chén trà trong tay, "Biết có người ngoài đang ở vì sao còn không né tránh ? Còn đi gặp lại ?" Ngữ khí giống như lạc đi, nhẹ nhàng nhợt nhạt, nhưng lại vô cùng lạnh.
Tô Hạo thật thà nói, "Ta nghĩ thăm dò hư thực, xác định người này rốt cuộc có phải là Thanh Hà vương hay không."
"Phải thì sao? Không phải thì sao ? Bổn cung không phải cùng Phò mã đã nói, Phò mã chỉ cần mỗi ngày ở nhà đọc thi thư, luyện chữ là được ? Chuyện trong triều, chuyện thiên hạ, cũng không cần Phò mã hỏi đến."
"Điện hạ, " Tô Hạo quyết định cùng Trường Ninh thẳng thắn nói chuyện.
"Tô Hạo nếu như cam làm không để ý đến chuyện bên ngoài một lòng chỉ đọc thánh sách giải trí, đối với vận mệnh đất nước không quan tâm, lúc trước đã không tham gia khoa thi cử."
Trường Ninh nhíu mày, "Ơ? Phò mã chí khí ngút trời, định làm chủ quản giúp đỡ quân hoàng ?"
"Vậy cũng không có, ông ngoại bị người khác hãm hại bị thánh thượng bãi quan, Đại Cữu Cữu liên lụy bị đày đi Tân Cương, phụ thân thân là Thanh Châu Thái Thú, bị Quan Tây thế tộc hạn chế khắp nơi, như là con rối, trong lòng khổ sở đủ đường không thể nói cho người ngoài....Tô Hạo cảm thấy không cam lòng nhìn phụ tộc cùng mẫu tộc suy sụp, hi vọng thông qua cố gắng của mình có thể thay đổi được vận mệnh gia tộc."
"Kết quả làm sao? Không cẩn thận thành phò mã của bổn cung, cùng với vùi lấp thân trong lao tù có khác gì nhau đâu ?"
"Điện hạ. . . . . ." Tô Hạo hạ thấp lông mày, giọng nói nhỏ nhẹ nói, "Tô Hạo cảm thấy như vậy tốt vô cùng. . . . . ."
"Thật sao?" Tay Trường Ninh nâng quai hàm, dù bận vẫn ung dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạo.
Tô Hạo vẫn không dám ngẩng đầu, cúi đầu loay hoay ngón tay.
Trong phòng rơi vào vắng lặng.
Hai người lợi dụng tư thế "Đối lập" này hồi lâu.
Mãi đến tận khi Trường Ninh đứng lên, Tô Hạo mới lặng lẽ nâng lên làn mi dài, Trường Ninh đi về hướng phòng ngủ, liền cũng đi theo vào, xuyên thấu qua màn che mơ hồ có thể nhìn thấy Trường Ninh đang thay y phục, vội vàng dừng bước quay đầu đi, nhưng là một lát sau không nhịn được lại vòng vo trở về, nhẹ nhàng đi tới trước màn che, từng chút một dịch chuyển đầu qua, đôi mắt đẹp lẩn tránh nhìn quang cảnh bên trong màn che, khi thấy Trường Ninh cởi bỏ áo, quần giống như cánh hoa bay xuống, tim như nổi trống "Ầm Ầm" nhảy lên.
Giọng nói của Trường Ninh nhẹ nhàng vang lên, "Làm sao? Phò mã chưa từng xem sao?"
". . . . . ."
Tô Hạo vội vàng thu đầu nhỏ về, nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác lỗ tai bỏng lợi hại, không khỏi nắm tay nhỏ sờ sờ, chính là đang vuốt vuốt, chợt nhìn thấy Trường Ninh thay đổi một thân y phục dạ hành màu trắng đi ra, tay nhỏ của Tô Hạo không khỏi để xuống, nhưng động tác không hoàn thành thuận lợi , trong lúc vô tình thành tư thế đầu hàng.
Trường Ninh nhàn nhạt nhìn Tô Hạo một chút, vẫn chưa nói chuyện, gỡ xuống trường kiếm đang treo trên tường đi ra ngoài.
Tô Hạo đuổi hai bước, "Điện hạ muốn đi nơi nào?" Đao kiếm không có mắt, Tô Hạo rất lo lắng."
Trường Ninh quay đầu lại, "Phò mã muốn biết?"
Tô Hạo gật gù.
Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Đi đào hai mắt Bạch Thực."
Tô Hạo, ". . . . . ."
(Lời của edit: mình tưởng gấu mình ghen đã là kinh khủng, không ngờ Trường Ninh ghen còn đáng sợ hơn nhiều =.=" phụ nữ thật là một loài động vật đáng sợ mà huhu T___T )
"Này! Ta nói Tiểu Kiều Tô lang, ngươi ngồi đờ ra ở đây làm gì vậy ?" Thân hình Huyền Tuyết chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trong phòng ngủ, thấy Tô Hạo ngồi như ngây ngốc ở đó, không khỏi giơ tay trước mắt nàng quơ quơ, "Tiểu Kiều Tô lang ? Có nghe được lời ta nói không ?"
Tô Hạo lấy lại tinh thần, "Sư tỷ?"
Huyền Tuyết hướng vào trong màn che nhìn một chút, "Đêm đẹp như vậy làm sao lại chỉ có một mình ngươi ? Băng sơn đâu ?"
"Điện hạ, Điện hạ nói, nói nàng đi, đi tìm Bạch Thực...."
Băng sơn này, rõ ràng hẹn cẩn thận , nàng ở chỗ này chờ ta, hai người cùng đi, nàng làm sao đi trước như vậy ?"
Huyền Tuyết rất không hiểu, vừa muốn động thân, chợt thấy vẻ mặt Tô Hạo không đúng, con mắt hơi chuyển động, bước thoải mái , hai tay ôm ngực vây quanh Tô Hạo quay một vòng, "Băng sơn trước khi đi nói gì với ngươi ?"
"Không, không nói gì?"
Huyền Tuyết bỗng đem mặt đưa tới trước mặt Tô Hạo, nhìn thẳng vào mắt Tô Hạo, "Thật là không nói gì ?"
Tô Hạo nói, "Chỉ sợ Điện hạ sẽ có nguy hiểm, sư tỷ ngươi vẫn là chạy tới sớm một chút a."
Huyền Tuyết biểu hiện kiên định nói, "Ngươi nếu không nói, ta bước thoải mái."
Tô Hạo cúi đầu, giọng nói vừa thấp vừa nhanh nói, "Điện hạ nói nàng đi đào hai mắt Bạch Thực."
Nói xong ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói, "Sư tỷ mau đi tới, Điện hạ thật sự sẽ có nguy hiểm!"
Con mắt Huyền Tuyết chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó móc móc lỗ tai, cuối cùng nhíu lại lông mày nói rằng, "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ."
"Ngươi bảo ta nói, ta đã nói rồi, ngươi không nghe rõ cũng không phải lỗi của ta."
Tô Hạo nói xong nắm lấy tay nhỏ đẩy đẩy Huyền Tuyết đi ra, "Sư tỷ nhanh đi giúp Điện hạ một chút sức lực!"
Tiểu phò mã ngươi, dám đùa bỡn ta? Huyền Tuyết ngoẹo cổ trừng mắt Tô Hạo nửa ngày, thở dài nói, "Quên đi, món nợ này trước tiên nhớ kỹ, sư tỷ ngày khác lại tính với ngươi." Thân hình lóe lên bỗng nhiên biến mất.
Lúc thân hình Trường Ninh rơi xuống nóc nhà thư viện, Bạch Thực đang cùng mười mấy nho sinh đang ngồi trên chiếu trong sân, đánh nhạc hát vang.
Tai Bạch Thực giật giật, nhận ra được thư viện có khách không mời mà đến, chính là đang ở trên cao nhìn xuống chỗ của mình, không khỏi chậm rãi xoay người, nhìn về phương hướng ánh mắt kia phóng tới.
Chỉ thấy trên chóp mái nhà có một thân thể thiếu niên áo trắng như ngọc, thắt lừng màu trắng cùng với khăn buộc trán màu trắng bên trên lông mày có thêu đóa hoa phấn hồng hoa mai, vạt áo song phiêu, hào quang sáng lạn, khiến cho ánh trăng trên đỉnh đầu cũng cảm thấy phai nhạt.
Ngược lại cũng đúng là vị thiếu niên anh hiệp khó gặp.
Bạch Thực không khỏi than thở, sau đó treo ra mặt tươi cười, hướng Trường Ninh chắp tay nói, "Vị thiếu hiệp kia thật giống như không phải là lần đầu đến thăm thư viện rồi."
Trường Ninh cũng không đáp lời, "Sát!" Một tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, xoay vòng tròn, làm ra chiêu thức mở đầu, lấy đó tuyên chiến, cũng dành cho đối phương cơ hội phản ứng, đây chính là lễ tiết trước khi giao thủ của võ lâm chính phái.
"Nếu thiếu hiệp "lai giả bất thiện", vậy cũng chớ trách Bạch Thực thất lễ."
Bạch Thực vẻ mặt rung lên, trở tay nhấn một cái cánh tay trái, trong tay thêm ra một tiêu ngọc màu đỏ, một tiếng réo rắt du sáng Long Ngâm vang vọng phía chân trời.
Trường Ninh vận lên nội lực bảo vệ tâm thần, để tránh bị tiếng tiêu quấy nhiễu, sau đó hai tay rung lên phi thân nhảy xuống, một mảnh kiếm bay thẳng về phía Bạch Thực.
Thân hình Bạch Thực đè nén xoay tròn, tránh đi một đường kiếm của Trường Ninh, tiêu ngọc trong tay như tinh hồng vạn điểm bay lượn trên trời, kép lấy một luồng kình khí ác liệt, hướng về Trường Ninh trào ra.
"Vô ích,thích khách không mời mà tới hà tất khách khí với hắn, " Một tên thiếu niên nho sĩ thanh tú giận dữ đứng dậy, quần áo với váy dài vung lên, một cái Thanh Xà từ trong tay áo bay ra.
Ở giữa sống lưng Thanh Xà, mọc ra một nhóm cạnh răng nhọn,vừa mịn lại ngắn, giống như kim thép, sắc bén phi thường, bụng chếch hai bên vảy ngược, mạnh mẽ dị thường, động tác tuyệt nhanh, bay thẳng tới chỗ Trường Ninh.
Quả nhiên là đệ tử Ma Môn, thủ đoạn ác tà.
Tâm trạng Trường Ninh cả kinh, không khỏi phân tâm, mắt thấy con rắn kia bay gần mặt, hai má phồng lên đến cực đại "Ục Ục" một tiếng mãnh liệt lùi lại, chính mình lại bị Bạch Thực tiến sát từng bước, đang gặp nạn, chợt thấy trong không trung một đạo phi tiêu bay đến, con rắn kia liền đứt đoạn rơi đầy trên mặt đất, làm cho mặt đất rơi đầy máu, chính là Huyền Tuyết chạy đến.
Trường Ninh không thích phản giận, "Ngươi nắm hoa mai tiêu đi bắn con rắn kia, có ác tâm hay không?"
Huyền Tuyết nói, "Ta nhổ vào, ác tâm như vậy làm sao xứng hoa mai tiêu của chúng ta, ta đánh là một chùm phi châm." Một bên cùng Trường Ninh liên thủ tấn công Bạch Thực, một bên cả giận nói
"Hẹn cùng đi, ngươi làm sao thất ước một mình tới trước, vạn nhất ngươi có chuyện bất trắc, thế giới của ta liền chỉ còn đen thùi một mảnh, nhiều cô quạnh?"
Trường Ninh khẽ nói, "Ta có lý do không thể không tới trước."
Lại nói, "Ta không phải khỏe mạnh sao?"
Huyền Tuyết nói, "Được rồi, đây chính là điều ta thích ở ngươi."
Bạch Thực nghe ra giọng nói của Huyền Tuyết có chút quen tai, trong đầu chớp mắt lóe lên hình ảnh công tử áo lam đêm đó, mũi không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay đầu hướng về thiếu niên thả rắn lúc nãy ném hắn một ánh mắt, ra hiệu hắn không cần lưu tình.
Thiếu niên kia hiểu ý, lập tức ngồi xếp bằng với cầm trước mặt, tiếng đàn vừa vang, sát khí ngập trời, Trường Ninh cùng Huyền Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, cả người như nhũn ra, tứ chi vô lực.
Hai người lập tức thêm vận nội lực chống lại tiếng đàn bên trong chứa sát khí.
Trường Ninh nói, "Bạch Thực liền giao cho ta, ngươi đi đối phó tên cầm ma kia đi."
"Thật nhếch, " Huyền Tuyết cười nói, "Có ta ở đây ngươi cứ yên tâm đi, " nói xong vận lên mười tầng nội lực, cả người bọc lên một tầng sâu nhiên kiếm khí, cả người như hộp bảo kiếm, "Sát" một tiếng phá không nhảy lên, trong lúc nhất thời, hồng Phi Vân toàn, trêu vân vẩy nguyệt, kiếm khí đầy trời, hoàn toàn phá hủy tiết tấu tiếng đàn, khiến cho lực sát thương giảm nhiều cho đến khi biến mất.
Thiếu niên kia ngược lại cũng kính phục, luôn mồm nói, "Hay, hay, được, không nghĩ tới võ lâm Trung Nguyên cũng có nhân tài mới xuất hiện nội công trác việt như vậy."
Phò mã phủ.
Tô Hạo chình là đang ngồi một mình trên giường.
Một đóa hoa nến*yên lặng tràn ra sau khi bị nến đỏ thiêu đốt, trong nhất thời ánh sáng thay đổi dị thường cùng với một giọng nói bỗng chốc vang lên khiến Tô Hạo đột nhiên thức tỉnh đứng lên, "Điện hạ!"
Chung quanh không người, không khỏi cụt hứng ngã ngồi hạ xuống.
(Một đóa hoa nến* ý nói là sáp nến cháy ra chảy xuống bên cạnh cây nến)