Lập tức Tô Tranh, Tô phu nhân, Tô Hạo cùng lão gia nhân đến thư phòng của Tô Hạo nói chuyện.
Chờ Tô lão thái gia ngồi xuống, Tô Tranh mới ngồi xuống.
Tô lão thái gia sai lão gia nhân chuyển một cái ghế nhỏ bên cạnh mình, lôi kéo cánh tay nhỏ của Tô Hạo ngồi xuống.
Lão gia nhân chuẩn bị đứng sau lão thái gia, Tô lão thái gia lại nói, "Ngươi cũng tìm chỗ ngồi xuống đi."
Nguyên lai lão gia nhân này chính là sư phụ dạy Tô Hạo phương pháp lưu thông khí huyết, tuy là năm trước mới đến Tô phủ, nhưng bởi vì hắn khiến thân thể Tô Hạo từng ngày chuyển biến tốt, từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều đối với hắn hết sức kính trọng, hơn nữa hắn lại là cao thủ đánh cờ, Tô lão thái gia lại càng thêm yêu thích hắn, sai hạ nhân quét tước tiền viện của mình, dọn dẹp một gian nhà sạch sẽ cho hắn ở lại, sớm muộn làm bạn.
Lúc này lão gia nhân đã nghe theo lời lão thái gia ngồi xuống một bên.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, Tô lão thái gia hắng giọng một cái nói, "Tô Tranh, ngươi nói xem vì sao ngươi lại ghét bỏ Tô Hạo ?"
Tô Tranh kinh hoảng, "Tôn nhi không dám."
Tô lão thái gia hét lớn một tiếng, "Cái gì gọi là không dám? Lẽ nào thấy ta già rồi liền nhảy lên đầu ta rồi hả ?"
Tô Tranh tự biết trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ đành phải nói, "Tôn nhi không phải ý này."
Tô lão thái gia vẫn hừ một tiếng, hiển nhiên là vẫn tức giận.
Tô Tranh chỉ đành ăn ngay nói thật, "Tôn nhi chỉ vì xa Thanh Châu bốn năm chưa gặp lại Hạo nhi, hôm nay gặp mặt, dung mạo của Hạo nhi bây giờ quá khác xưa. . . . . . Con trai trưởng đẹp đến như vậy, chỉ sợ không phải chuyện tốt." Câu nói bị ép nhỏ nhẹ đến cực độ, chỉ sợ phu nhân nghe thấy sẽ tức giận.
Tô phu nhân vừa nghe, quả nhiên hai mắt dựng ngược lên, nhưng bởi vì Lão Thái Gia ở đây, cũng không tiện phát tác.
Tô lão thái gia đương nhiên không đồng ý với ý kiến của Tô Tranh, liền nói, "Dung mạo quá mỹ nào há không phải chuyện tốt? Nam hài cũng tốt, nữ hài cũng được, đẹp là được, dung mạo đẹp đều là món quà của phụ mẫu ban cho , làm phụ mẫu đáng lẽ phải cảm tạ trời đất mới đúng." Lại nói, Tô lão thái gia hắng giọng một cái nói, "Muốn nói dung mạo Hạo nhi tuấn tú mỹ mạo, tìm căn nguyên nguồn gốc, đầu nguồn còn đang trên người ta, nhớ năm đó, trong trấn không ai không biết lão phu là ' Vạn An đệ nhất mỹ nam ' , khà khà khà" , Tô lão thái gia nói tới chỗ này vuốt râu mép đắc ý nở nụ cười, sau đó ý thức được đã có chắt trai cũng nên có chút đứng đắn, liền thu liễm trên mặt lại một chút, ho khan một tiếng nói, "Ý Lão phu là, dung mạo Hạo nhi tuấn tú là do di truyền, phụ truyền tử, tử truyền tôn, tôn lại truyền tử, ngươi nói Hạo nhi tuấn tú không phải là chuyện tốt, há không phải chính là oán lão phu sao?"
Tô Tranh lau mồ hôi, "Tôn nhi không dám."
Tô lão thái gia hừ một tiếng, "Xem ngươi cũng không có gan này."
Lúc này, Tô phu nhân nãy giờ chưa lên tiếng, rốt cục nói, "Lão tổ tông, trước mắt có một chuyện càng khẩn thiết hơn, cháu dâu không dám không nói cho lão tổ tông biết."
Tô lão thái gia nói, "Ngươi nói xem."
"Chỉ vì ngày mai là đại thọ 90 của lão tổ tông , khách mời ở xa đều đã tới, trong đó có một nhà quan nhân biểu đệ Chu Thế An , ta sớm đã nghĩ, nhà mẹ ta từ lúc bị bãi quan , ca ca thì bị đày đi Tây Cương sau càng xa sút, cũng may không liên lụy đến Tô gia, mà Tô gia cũng là một gia tộc lớn, bây giờ cũng chỉ có Tô Tranh còn có chút tiền đồ, nhưng lại làm quan ở phương bắc cách xa như vậy , bây giờ rời đi, người có thể dựa vào cũng chỉ có Chu Tri phủ ---- Chu Thế An , thêm vào Chu Tri phủ lại dẫn theo hòn ngọc quý cùng đến, ta đối với người nhà họ Chu tiếp đón liền đặc biệt để tâm chút, ai biết bởi vậy gặp trở ngại, Chu gia tiểu thư này tiến vào trong nội viện của Hạo nhi."
"Chuyện này ta đã biết rồi, " Tô phu nhân cùng Tô Hạo thuật lại Chu Thế An chiều nữ nhi lợi hại như thế nào, Tô lão thái gia ở sát vách nghe rõ ràng, chỉ thấy Tô lão thái gia lắc đầu liên tục nói, "Không thể, không thể, tính khí Tiểu Kiều trẻ con như vậy, Tô gia chúng ta mà kết thông gia, không phải sẽ bắt nạt Hạo nhi của chúng ta cả đời sao ?" Nói xong nắm chặt tay Tô Hạo, dường như nghĩ đến Tiểu Kiều chạy đến bắt mất Tô Hạo đi vậy.
Tô phu nhân nói, "Tiểu Kiều thấy Hạo nhi, si ngốc ngơ ngác đến chảy máu mũi, ta nhìn, tám phần mười có tâm tư với Hạo nhi, bây giờ chúng ta cũng không thể đắc tội với Chu gia, lại không thể cưới nàng vào cửa, không dám dối gạt lão tổ tông , cháu dâu lúc này đã mất chủ ý."
"Ừ, " Tô lão thái gia gật gù, tỏ ra là đã hiểu nỗi khổ của cháu dâu, hắn vuốt râu mép cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, "Theo lão phu xem ra, lập tức chỉ có 36 kế chuồn là thượng sách."
Đi?
Phu thê Tô Tranh mở to hai mắt nhìn về phía Tô lão thái gia, liền ngay cả Tô Hạo nãy giờ ngoan ngoãn phục tùng bên cạnh cũng trợn mắt ngoác mồm hỏi "Đi nơi nào ?"
Tô lão thái gia vỗ vỗ tay nhỏ trắng nõn của Tô Hạo, "Phụ thân ngươi là Thái Thú Thanh Châu, lần này hồi hương là vì lễ chúc thọ của ta mới tới, đợi mấy ngày nữa lễ chúc thọ qua đi, hắn xử lý xong công việc trong tộc, sẽ phải trở về Thanh Châu, đến lúc đó ngươi cùng đi với phụ thân, Thanh Châu cách Giang Nam tới mười triệu dặm, Tiểu Kiều dù có bản lĩnh thế nào cũng không thể đuổi tới Thanh Châu."
Tô phu nhân nói, "Đây xác thực vẫn có thể xem là một diệu kế, nhưng Hạo nhi đi Thanh châu, ta đây làm mẹ nói cái gì cũng phải cùng đi chăm nom, hai di thái khẳng định cũng không chịu ở lại Vạn An, đến lúc đó, chẳng phải chỉ còn lưu lại một mình lão tổ tông ........ Chúng ta là bậc hậu bối, làm sao có thể yên tâm để Lão tổ tông một mình ?"
Tô Tranh cũng nói, "Vạn vạn không nỡ."
Tô lão thái gia suy nghĩ một chút, "Các ngươi nếu quả thực hiếu thuận với lão phu, liền đem lão phu cùng đi là được rồi."
Tô Tranh cùng Tô phu nhân nghe xong lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh, vừa muốn nói lại thôi, đã thấy Tô Hạo chớp chớp hàng mi dài, nói rằng, "Thanh Châu ở Sơn Đông, cách kinh thành không xa, sang năm đi thi hội ngược lại cũng thuận tiện."
Thi hội ? !
Cằm của Tô Tranh cùng Tô lão thái gia suýt chút nữa rơi xuống dưới đất, cùng đồng thanh hỏi, "Thi hội gì ?"
Tô Hạo nói, "Đương Kim Thánh Thượng hạ chiếu khoa cử thủ sĩ, nương đã vì Hạo nhi điền tên xuất tú tài, Hạo nhi có tư cách lên kinh thành ứng thí."
Tô Tranh cùng Tô lão thái gia tuyệt đối không phải không biết chuyện Hoàng đế đang tổ chức thi tú tài , chỉ là bất đồng ý kiến, không chỉ có bọn họ, tam đại thế tộc Đại Tề gồm có Giang Nam thế tộc, Sơn Đông thế tộc, Quan Tây thế tộc, không có một thế tộc nào không phản đối .
Cho tới nay, việc bổ nhiệm quan Cửu phẩm của Hoàng Đế đều là do gia tộc quyền thế ở địa phương đề cử lên, trải qua hơn trăm năm, từ từ tạo thành Tam đại thế tộc, từ lúc sinh ra đã phú quý, đảm nhiệm các chức quan cao trong triều đình, nếu các quan không xuất thân trong gia đình Tam đại quý tộc lại không thông hôn với Tam đại gia tộc kia, thậm chí giữ nguyên chức quan cũng khó, chứ đừng nói gì đến thăng quan tiến chức.
Bây giờ hoàng thượng muốn khoa cử thủ sĩ, người bán dầu, anh nông dân thậm chí ăn mày trên phố, chỉ cần đọc sách tốt, trong nháy mắt có thể đăng đường nhập thất, vượn đội mũ người, cùng đứng ngang hàng với con em thế tộc, cho nên nói khoa cử thủ sĩ này vốn là muốn rút gốc rễ của Tam đại thế tộc.
Tô gia dù thế nào cũng là một trong những thế tộc, nào có thể tự đào hố chôn thân đi tán thành? Chớ đừng nói chi là để con em nhà mình đi tham gia cuộc thi bỏ đi này.
Đương nhiên Tô phu nhân biết lập trường của Tô gia, vì lẽ đó đều là lừa dối tướng công cùng lão tổ tông âm thầm đi làm.
Tôn gia vừa nghe chủ ý của Tô phu nhân liền trừng mắt nhìn Tô phu nhân.
Tô phu nhân tự biết đuối lý, mắt trái nhìn mắt phải, mắt phải nhìn mắt trái, chính là không dám nhìn về hướng hai người đang trừng mắt nhìn mình.
Tô Tranh vốn là người sợ vợ , lúc này tức giận đến cực hạn, liền đứng lên, đạp ghế, hướng về Tô Phu nhân nói , "Vương Hi Phượng, bốn năm ta không quản ngươi, ngươi cũng thật là lớn mật quá rồi!"
"Phụ thân, " Tô Hạo vội vàng đi qua kéo tay Tô Tranh , "Đây vốn là chủ ý của hài nhi, cũng đừng trách lầm mẫu thân."
"Chủ ý của ngươi?"
Tô Tranh trừng mắt nhìn nhi tử một chút, mấy năm trước có tiếng sấm tựa hồ cũng có thể làm ngươi ngất đi, vào lúc này thân thể vừa vặn khỏe hơn chút liền có chủ ý ? Tô Tranh tin mới là lạ. Nhận định là phu nhân của mình tự cho là thông minh .
Chẳng biết được người hiện tại đứng trước mặt hắn ---- Tô Hạo không còn là một Tô Hạo yếu đuối như trước kia nữa.
Đương nhiên, hiện tại cũng không phải là linh hồn cường đại, chỉ là một linh hồn của nữ sinh cấp 2 của một ngàn năm sau xuyên không tới mà thôi.
Chuẩn xác mà nói, chỉ là một nữ sinh cấp 2 vô cùng thích đọc sách mà thôi.
Mặc dù chỉ đang học cấp 2, nhưng sách lịch sử đều đã đọc qua , khoa cử thủ sĩ thay thế được chính sách bổ nhiệm hiện tại của Hoàng Đế, nhưng dù có thế nào cũng không thể thay đổi lịch sử triều đại.
Lập tức Tô Hạo nâng ghế tựa dậy, lôi kéo phụ thân đại nhân ngồi xuống lần nữa, lần thứ hai thay mẫu thân làm sáng tỏ, "Chuyện này thật là chủ ý của hài nhi."
Tô lão thái gia vốn cũng chuẩn bị hướng Tô phu nhân phát hỏa , nghe Tô Hạo nói như vậy, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt xuống, chỉ là có chút mất hứng nhìn Tô Hạo .
Tô Hạo cười cợt với Tô lão thái gia, nói rằng, "Con em thế tộc không ai nguyện ý cùng thứ tộc cộng sự, nhưng nếu như người nghèo không nhìn thấy hi vọng đổi đời , tất nhiên sẽ khởi nghĩa tạo phản, đến lúc đó tất sẽ thiên hạ đại loạn. Nếu chỉ vì cái lợi trước mắt của gia tộc mà làm cho mâu thuẫn giữa 2 giai tầng lớp ngày càng gay gắt, không chừng sẽ làm thiên hạ đại loạn. Xét thấy cái lợi trước mắt không quan trọng... Thiên hạ thái bình mới là quan trọng ."
Lão gia nhân từ trước đến giờ vẫn giữ thái độ yên lặng, nghe được lời nói này của Tô Hạo không khỏi chấn động trong lòng, ánh mắt vụt sáng, trong lòng âm thầm vui mừng vì không nhìn lầm người.
Tô Tranh vung vung tay, "Ngươi từ khi đọc sách, cũng không mời tiên sinh nào tới chỉ dạy, cũng không biết ngươi mỗi ngày đều đọc cái gì."
Tô lão thái gia tằng hắng một cái, chưa đưa lời bình.
Tô Hạo nói tiếp, "Hoàng đế hạ chiếu khoa cử thủ sĩ, mặc dù chỉ là vì củng cố hoàng quyền, nhưng như vậy, dưới ứng với lòng dân, trên ứng với thiên ý, Tô gia chúng ta cớ sao không làm đây ?"
Rốt cục Tô Tranh thở dài thừa nhận, "Những con em thế tộc khác cũng không đi ứng thí , nếu người của Tô gia chúng ta đi thi , nhất định sẽ bị thiên hạ cười chê, từ đây không thể ngẩng đầu lên làm người rồi."
Tô Hạo nói, "Bọn họ cười là chuyện của bọn họ, chúng ta làm là chuyện của chúng ta, lại như ông ngoại ta bị bãi quan, Đại Cữu Cữu bị đày đi như thế, Vương gia khóc Vương gia , những Thôi Gia, Chu Gia kia nào có đứng ra nói hộ lời nào ? "
Tô phu nhân thở dài, "Đừng nói Thôi gia, Chu gia, ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám đứng ra nói một câu, bây giờ thực sự là lòng người lạnh lẽo. "
Tô Hạo nói, "Sơn Đông thế tộc đan xen chằng chịt, khắp nơi cản tay, phụ thân thân là Thanh châu Thái Thú, tuy có kỳ danh, thật ra là con rối, tự mình còn chưa lo được cho mình, nào có sức mà bảo vệ Vương gia ?"
Tô Tranh nghe xong, chỉ cảm thấy chữ cắt da, suýt chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên -- người nói ra lời nói này đúng là con trai trưởng yếu đuối của hắn sao ? Tuy giọng nói yếu ớt, còn mang theo vài phần trẻ thơ, nhưng là thật phải thay đổi cách nhìn. . . . . .
Tô Hạo nói tiếp, "Cho nên nói, hiện tại người nhà thế tộc ai ai cũng cảm thấy bất an, ai cũng không để ý tới ai, Tô gia chúng ta hà cớ phải để ý ánh mắt người khác? Đợi trời giúp không bằng tự mình giúp, nếu hài nhi không tự cường, giả dụ tương lai phụ thân cùng ông ngoại bị người khác hãm hại xa lánh, hài nhi cũng chỉ có thể trốn ở góc phòng buồn bã khóc nỉ non, dùng cái gì báo đáp công lao cha mẹ sinh dưỡng ?"
Tô lão thái gia rốt cục lên tiếng, "Chuyện này chờ cả nhà đến Thanh châu lại nói." Kỳ thực tâm ý đã động.
Tô Tranh thấy tổ phụ tỏ thái độ ngầm đồng ý, tự nhiên không dám nói thêm điều gì.
Ngày hôm sau là đại thọ 90 của Tô lão thái gia, khách quý chật nhà, Tô phu nhân tất bật thu xếp, bận bịu không còn biết trời đâu đất đâu.
Tô Hạo chỉ giống thường ngày ở thư phòng đọc sách, vẫn chưa ra khỏi nội viện một bước.
Sau khi Chu Tiểu kiều tỉnh lại, mama cùng thị nữ vây quanh trước giường của nàng nói nàng bị ảo giác, nghe mọi người nói nàng đầu óc mơ hồ, tuy rằng đầy bụng ngờ vực, nghiêng đầu nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ đi khắp Tô phủ tìm bóng người trong kí ức, đáng tiếc không thể tìm thấy.
Đến buổi tối, khách mời tản đi, Tô gia lão gia cùng với phụ thân nàng bàn chuyện muốn dẫn toàn gia đi Thanh châu, nàng ở bên cạnh nghe xong, cảm thấy có chút kỳ lạ, âm thầm để trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói: đáng thương Tô Hạo , đứa bé trong sáng.
Sau có tiểu Kiều, trước có Trường Ninh,
Mới ra biển lửa, lại vào Hàn Băng.
Tranh thủ chương sau viết về công chúa mới được.