Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 42: Dạ Hồ




Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phần 6: Cá mang đèn

Chương 4: Dạ Hồ

Bạch Cơ, Nguyên Diệu ngồi trên xe ngựa của Vi Ngạn rời khỏi thành Trường An, đến gần Chùa Từ Ân. Vi Ngạn đuổi xe ngựa về trước. Ba người mượn xẻng từ nhà nông gần đó, tới một khu rừng hoang vắng, tìm một chỗ trống và bắt đầu đào đất.

Vi Ngạn và Nguyên Diệu mồ hôi nhễ nhại đào đất, Bạch Cơ ngồi dưới gốc cây lớn, nhàn nhã ăn trái cây dại vừa hái.

Vi Ngạn nói: “Mệt chết mất. Bạch Cơ, ta và Hiên Chi đã đào nửa canh giờ rồi, ngươi đừng chỉ đứng nhìn, cũng nên qua giúp một tay.”

Bạch Cơ không chịu, cười nói: “Vi công tử nói đùa rồi. Ta là nữ nhi yếu đuối, vai không thể gánh, tay không thể xách, sao có thể đào đất?”

Vi Ngạn giận dữ nói: “Hiên Chi là người đọc sách, tay không có sức, chẳng phải hắn cũng đang đào sao?”

Nguyên Diệu tức giận nói: “Đan Dương là công tử nhà giàu, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng làm việc nặng, chẳng phải hắn cũng đang đào sao?”

Bạch Cơ che mắt nhìn về phía mặt trời lặn, chuyển đề tài: “À, tới giờ ăn tối rồi. Ta đi tìm chút đồ ăn, tiện thể tìm thêm người giúp.”

Bạch Cơ uyển chuyển rời đi, chẳng bao lâu sau nàng quay lại. nàng mang theo hơn mười người Phù Tang mặc bộ đồ Thú, đi guốc gỗ, có người mang xẻng, rổ, dây thừng, có người mang hộp đồ ăn, bình rượu.

Nguyên Diệu nhận ra những người này, là khách ở Đương Quy trang viên.

Vi Ngạn không nhận ra, ngạc nhiên hỏi: “Bạch Cơ, những người này là…?”

Bạch Cơ cười nói: “Họ là người Phù Tang sống gần đây, rất nhiệt tình, đến giúp chúng ta. Họ còn chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho chúng ta.”

Sau khi chào hỏi nhau, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn ngồi dưới gốc cây ăn cơm, những người Phù Tang bắt đầu đào đất. Những người Phù Tang cũng không thạo việc đào đất, nhưng đông người thì sức mạnh lớn hơn, đào nhanh hơn Vi Ngạn và Nguyên Diệu.

Các món ăn thanh đạm, rượu sake ngọt ngào thơm mát, cộng thêm làm việc mệt mỏi đói bụng, Nguyên Diệu, Vi Ngạn ăn rất vui vẻ.

Bạch Cơ cầm chén rượu sake, nhìn mặt trời lặn, khóe miệng nở một nụ cười.

Khi mặt trăng lên, người Phù Tang đốt đuốc, tiếp tục đào hố.

Vi Ngạn, Nguyên Diệu rảnh rỗi ngồi nhìn, hố sâu khoảng bảy, tám mét, Bạch Cơ ra hiệu mọi người dừng lại, đi cắt nhiều cỏ khô, lá cây ném xuống đáy hố. Tất cả xong xuôi, Bạch Cơ nói với người Phù Tang: “Xong rồi. Cảm ơn các vị.”

“Không có gì.” Người Phù Tang cúi chào rồi mang theo xẻng, rổ, dây thừng, hộp đồ ăn, bước đi dưới ánh trăng.

Vi Ngạn nhìn theo hướng người Phù Tang rời đi, hơi nghi ngờ: “Sao ta cảm thấy họ quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó.”

Ba tháng trước, Vi Ngạn từng phụ trách sắp xếp thủ tục trở về nước cho những người Phù Tang này, tuy không giao tiếp sâu sắc, nhưng ít nhiều cũng đã gặp mặt một hai lần.

Giờ đây, người và ma đã khác biệt.

Nguyên Diệu lo Vi Ngạn nhớ ra nguyên do sẽ bị dọa sợ, vội chuyển hướng suy nghĩ của hắn: “Đan Dương, Bạch Cơ, các người vẫn chưa nói tại sao phải đào hố?”

Vi Ngạn cười gian xảo: “Cái bẫy này là để dành cho Bùi Tiên.”

Bạch Cơ cũng cười: “Dụ Bùi công tử đến đây, để hắn rơi vào hố.”

Vi Ngạn cười nói: “Tháng ba trời lạnh, hố đất càng ẩm ướt lạnh lẽo, tối nay để hắn chịu rét một đêm, cho hắn khổ sở.”

Bạch Cơ che miệng cười: “Vi công tử đúng là ác thật.”

Vi Ngạn đắc ý cười ha hả, tưởng tượng như Bùi Tiên đã rơi vào bẫy, chịu lạnh rét.

Nguyên Diệu mồ hôi lạnh: “Các người thật quá độc ác.”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi cũng là đồng phạm.”

Sau khi Vi Ngạn cười xong, mới nghĩ đến một điểm quan trọng: “Nhưng, làm sao chúng ta dụ Bùi Tiên đến đây được?”

Bạch Cơ nói: “Chuyện này không khó. Vi công tử đến Chùa Từ Ân gặp Bùi công tử, tìm một cái cớ lừa hắn đến đây là được. Che kín hố bẫy bằng cành cây, tối khuya hắn không thấy rõ, dễ dàng rơi xuống.”

Vi Ngạn suy nghĩ một chút, nói: “E rằng không được. Thứ nhất, lúc nhỏ ta thường lừa Bùi Tiên nên hắn không tin ta, e rằng sẽ không ra ngoài cùng ta. Thứ hai, Bùi Tiên là người rất trách nhiệm, hiện giờ hắn đang thực hiện nhiệm vụ của Thái Hậu ở chùa Từ Ân, chắc chắn sẽ sống chết giữ ở trước bức tranh ‘Ngũ Bách La Hán đồ’, không đi lung tung.”

Bạch Cơ nói: “Vi công tử không đi được thì để Hiên Chi đi.”

Nguyên Diệu tức giận nói: “Đừng hòng bắt ta đi! Dù có đánh chết ta, ta cũng không đi hại Trọng Hoa đâu!”

Vi Ngạn nói: “Hiên Chi không biết nói dối, đi rồi ngược lại làm Bùi Tiên nghi ngờ, sinh nghi. Hay là Bạch Cơ nàng đi?”

“Ta đi?” Bạch Cơ cười: “Ta không quen biết Bùi công tử, hắn càng không đi với người lạ.”

Vi Ngạn cười gian xảo: “Bùi Tiên vừa nhìn thấy nữ nhân đẹp là mất hồn. Nàng giả làm hồ yêu để mê hoặc hắn, dụ hắn đến đây, để hắn rơi vào bẫy. Tất nhiên, ta và Hiên Chi sẽ đợi ngoài chùa Từ Ân, luôn theo dõi các người, nếu hắn dám vô lễ với ngươi, ta và Hiên Chi chắc chắn sẽ đánh hắn. Sao hả?”

Nguyên Diệu xụ mặt: “Đan Dương còn có ý kiến tồi tệ hơn không?”

Bạch Cơ nhìn bầu trời đêm, trăng đã lên cao, gần đến giờ tý. Nàng nhíu mày, nhưng lại đồng ý: “Ý kiến này cũng không tồi. Hồ yêu, đời này ta chưa từng giả làm hồ yêu, chắc chắn rất thú vị.”

“Vậy, cứ quyết định thế.” Vi Ngạn vui vẻ nói.

“Tuy nhiên.” Bạch Cơ nói: “Ta chỉ dẫn Bùi công tử ra khỏi chùa Từ Ân, dụ hắn rơi vào bẫy thì giao cho Vi công tử tự làm.”

Vi Ngạn không hiểu: “Tại sao?”

Bạch Cơ nói: “Có thể sau này Bùi công tử sẽ đến Phiêu Miểu Các mua đồ, ta không thể để lại ấn tượng xấu cho khách hàng trước.”

“Được thôi.” Vi Ngạn nói.

Vi Ngạn tìm một đoạn cây lớn để che kín miệng bẫy, còn đặt ba viên đá nhỏ làm dấu trên đường.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn đến chùa Từ Ân.

Cổng chính Chùa Từ Ân mở toang, không đóng.

Từ khi Bùi Tiên cầm dao trừ tà, dẫn theo thị vệ đến chùa Từ Ân trấn quỷ thì cổng chính chùa Từ Ân đêm không đóng. Hai tên thị vệ đứng ở cổng, đang ngáp ngắn ngáp dài. Bạch Cơ đi ngang qua thị vệ thản nhiên đi vào Chùa Từ Ân, họ cũng không nhận ra.

Vi Ngạn, Nguyên Diệu nấp xa xa dưới một gốc cây quan sát.

Trong chùa Từ Ân, ngoài Tàng Kinh các.

Bùi Tiên đeo dao trừ tà bên hông, uy phong lẫm liệt đứng trước bức tranh “Ngũ Bách La Hán đồ”. Dưới ánh trăng bạc, dáng người oai phong của hắn như một bức tượng chiến thần.

Bùi Tiên đang tỉnh táo đứng đó, bỗng thấy sau tháp Phật không xa xuất hiện một cô nương áo trắng xinh đẹp. Cô nương áo trắng búi tóc Đà Mã*, cài xiên một chiếc trâm phượng điểm xanh vàng. Da nàng trắng như tuyết, môi đỏ như sen, dưới góc mắt trái có một nốt ruồi chu sa, đỏ như máu. nàng mỉm cười quyến rũ và vẫy tay gọi Bùi Tiên.

*sợt cái này là thấy ạ 堕马髻

Bùi Tiên lòng xao xuyến, cô nương đẹp quá. Như thể bị một bàn tay vô hình kéo đi, hắn tự nhiên bước về phía cô nương áo trắng, hỏi: “Ngươi là ai?”

Cô nương áo trắng che miệng cười khúc khích: “Ta là hồ ly.”

Bùi Tiên cười, sao chùa Từ Ân lại có hồ yêu? Hơn nữa, yêu ma quỷ quái nhìn thấy đao trừ tà của hắn đều tránh xa, làm sao dám đến chào hỏi? Cô nương này chắc chắn là người sống gần chùa Từ Ân.

“Nàng tên là gì?” Bùi Tiên hỏi.

Cô nương áo trắng không trả lời Bùi Tiên, cười khúc khích hai tiếng rồi kéo váy chạy đi.

“Này, cô nương, đừng đi, nàng tên là gì?” Bùi Tiên như bị mê hoặc, chạy theo. Không biết tại sao, hắn rất muốn biết tên nàng, cũng rất muốn giữ nàng lại. Lúc này, hắn đã quên mình phải bảo vệ bức tranh.

Cô nương áo trắng vừa cười khúc khích vừa chạy.

Bùi Tiên đuổi theo phía sau: “Cô nương đợi đã.”

Cô nương áo trắng quay đầu lại, cười với Bùi Tiên: “Hi hi, nếu tiếp tục đuổi theo ngươi sẽ bị lừa đấy.”

Bùi Tiên vẫn đuổi theo phía sau: “Chỉ cần đuổi kịp cô nương, bị lừa cũng không sao.”

Cô nương áo trắng cười bí ẩn, chạy nhanh hơn. Thân hình nàng nhẹ nhàng như con nai, chỉ vài lần rẽ đã biến mất.

Chớp mắt, Bùi Tiên thấy cô nương áo trắng đã ra khỏi cổng chùa.

Bùi Tiên không chút do dự đuổi theo.

Khi Bùi Tiên đi qua cổng chùa, hai tên thị vệ đang ngái ngủ bị giật mình tỉnh giấc: “Bùi Tướng quân, có chuyện gì vậy?”

Bùi Tiên nói: “Không có gì. Các người canh gác cho tốt, ta ra ngoài một lát.”

Bùi Tiên đuổi theo ra khỏi chùa Từ Ân. Chớp mắt, hắn lại thấy cô nương áo trắng hiện ra ở không xa trong rừng. Hắn vội vàng đuổi theo như bị mê hoặc, hắn cảm thấy nếu không đuổi kịp cô nương áo trắng thì hắn sẽ không yên lòng.

Bùi Tiên không đuổi kịp cô nương áo trắng, nhưng lại thấy Vi Ngạn và Nguyên Diệu đứng bên đường.

Bùi Tiên sững sờ, hơi lạ lùng. Hắn mặc kệ Vi Ngạn, cười với Nguyên Diệu: “Sao Hiên Chi lại ở đây?”

Nguyên Diệu định trả lời, nhưng Vi Ngạn đã cướp lời: “Ta và Hiên Chi đang đi dạo.”

Bùi Tiên nói: “Không hỏi ngươi. Ta nói chuyện với Hiên Chi.”

Vi Ngạn nói: “Ta cũng không trả lời hắn. Ta cũng nói chuyện với Hiên Chi.”

“Haiz!” Nguyên Diệu thở dài bất lực.

Bùi Tiên lại hỏi: “Hiên Chi vừa rồi ngươi có thấy một cô nương áo trắng đi qua không? Nàng ấy tự xưng là hồ ly, rất đẹp, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi đỏ.”

Tự xưng là hồ ly… Hiên Chi và Vi Ngạn đổ mồ hôi lạnh.

Nguyên Diệu định trả lời, nhưng Vi Ngạn lại chỉ vào khu rừng nơi đã đặt bẫy, nói: “Thấy, cô nương đó chạy vào rừng bên kia.”

Bùi Tiên không tin Vi Ngạn, hỏi Nguyên Diệu: “Có đúng không? Hiên Chi.”

Nguyên Diệu không muốn nói dối để lừa Bùi Tiên, nhưng lại không dám trái lời Bạch Cơ và Vi Ngạn, lắp bắp không nói nên lời. Cuối cùng, hắn mở miệng nói: “Hình như là chạy vào rừng bên kia, để ta cùng ngươi đi tìm.”

“Thật tốt quá.” Bùi Tiên vui mừng nói.

Bùi Tiên kéo Nguyên Diệu đi về phía rừng: “Không hiểu sao, không tìm thấy nàng ấy ta lại cảm thấy không yên lòng. Nàng ấy thật đẹp, nhìn một lần không thể không muốn nhìn thêm…”

Nguyên Diệu mồ hôi lạnh. Chắc chắn Bạch Cơ đã dùng thuật mê hồn với Bùi Tiên rồi nhỉ?!

“À này, Bùi Tiên, Kinh Phật có câu: ‘Phàm tất cả những gì có hình tướng đều là hư vọng.’ ngươi đừng để bị lừa bởi vẻ bề ngoài.”

Vi Ngạn thấy Bùi Tiên kéo Nguyên Diệu đi, hơi không vui cũng hơi lo lắng. Nguyên Diệu thuần thiện, lại ngốc nghếch, e rằng sẽ lỡ miệng, phá hỏng kế hoạch.

Vi Ngạn không để lộ cảm xúc, theo sát phía sau, chen vào giữa Nguyên Diệu và Bùi Tiên, đi bên cạnh Bùi Tiên, nói: “Bùi Tiên, Hiên Chi không giống ngươi, thấy nữ nhân đẹp là mất hồn.”

Bùi Tiên đẩy Vi Ngạn ra, kéo Nguyên Diệu, nói: “Ta nói chuyện với Hiên Chi, liên quan gì đến ngươi?”

Vi Ngạn chắn trước mặt Nguyên Diệu, nói: “Tất nhiên là liên quan đến ta, Hiên Chi là biểu huynh ta, không thể để ngươi làm hư hắn được.”

Đây là lần đầu tiên Vi Ngạn gọi Nguyên Diệu là biểu huynh, trong lòng Nguyên Diệu chợt dâng lên cảm xúc tình thân.

Bùi Tiên nói: “Ta cũng là biểu huynh của hắn, biểu huynh nói chuyện với nhau, biểu đệ đứng sang một bên đi.”

Bùi Tiên lại đẩy Vi Ngạn, lần này hơi mạnh, Vi Ngạn loạng choạng lùi vài bước, suýt ngã xuống đất.

“Vi Ngạn, ngươi dám đẩy ta?” Vi Ngạn rất tức giận.

“Ta đẩy ngươi thì sao?” Bùi Tiên khó chịu nói.

Vi Ngạn lao vào đánh Bùi Tiên, Bùi Tiên phản công, đấm trúng mắt trái của Vi Ngạn, hai người lao vào đánh nhau.

Miệng Nguyên Diệu đắng ngắt, đành phải lao vào can ngăn, khuyên: “Đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa.”

Ba người vật lộn tiến tới, không ngờ đã đến gần miệng bẫy. Vi Ngạn không để ý đến dấu hiệu đá nhỏ, Bùi Tiên đặt chân lên bẫy, rơi xuống.

Vi Ngạn cười ha hả: “Bùi Tiên, báo ứng của ngươi đến rồi…”

Tuy nhiên, ngay sau đó, Vi Ngạn cũng bị một lực mạnh kéo xuống. Thì ra, khi Bùi Tiên rơi xuống bẫy, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã túm lấy chân phải của Vi Ngạn, kéo hắn cùng rơi xuống.

“Đan Dương…” Nguyên Diệu kinh hãi, đưa tay ra túm lấy Vi Ngạn.

“Nguyên Diệu…” Vi Ngạn nhanh hơn, đã túm lấy cổ áo của Nguyên Diệu. Thế là, Bùi Tiên, Vi Ngạn và Nguyên Diệu cùng lộn nhào rơi xuống bẫy. Khi ba người chạm đất, Vi Ngạn bị đè ở dưới cùng, Nguyên Diệu bị kẹp ở giữa, Bùi Tiên ở trên cùng. May mà đáy bẫy lót đầy cỏ và lá cây, rất mềm mại nên ba người không bị chết vì ngã, cũng không bị thương nặng.

Nguyên Diệu vùng vẫy đứng dậy: “Ôi chao, suýt nữa thì chết rồi.”

Vi Ngạn yếu ớt nói: “Sao ta cũng rơi xuống đây? Bùi Tiên, ta hận ngươi.”

Bùi Tiên tức giận nói: “Vi Ngạn, đây là bẫy ngươi đào để hại ta đúng không? Ha ha, báo ứng đấy, đúng là báo ứng. Ngươi cũng rơi xuống, tự làm tự chịu!”

Vi Ngạn tức giận vùng dậy đánh Bùi Tiên. Bùi Tiên không khách sáo đáp trả, hai người đánh nhau quyết liệt.

Đáy bẫy rất chật hẹp, Bùi Tiên và Vi Ngạn đánh nhau, Nguyên Diệu không thể tránh, thỉnh thoảng lại bị ai đó đấm vào, hoặc bị đá vào đầu. Hắn đành khuyên can hai người đừng đánh nhau nữa, nhưng không có kết quả.

Nguyên Diệu ôm đầu, buồn rầu nhìn lên miệng bẫy, không ngờ tự mình chuốc họa, hắn và Vi Ngạn cũng rơi xuống đây, đúng là tự làm tự chịu. Không biết Bạch Cơ có đến cứu họ không? Chắc nàng ấy sẽ đến cứu họ chứ?

Ngoài bẫy, Bạch Cơ đứng dưới một gốc cây lớn, hơi lo lắng: “Ôi chao, Hiên Chi cũng rơi xuống rồi… Có nên cứu hắn không?”

Bạch Cơ ngắt một bông hoa cúc xuân vàng, bắt đầu ngắt từng cánh hoa: “Cứu Hiên Chi, không cứu Hiên Chi, cứu Hiên Chi, không cứu Hiên Chi, cứu Hiên Chi, không cứu Hiên Chi…”

Cánh hoa cuối cùng là “không cứu Hiên Chi”.

Bạch Cơ chắp tay, nói một câu: “Thiên ý như vậy, không thể trái, Hiên Chi đừng trách ta.”, rồi vui vẻ đi về Chùa Từ Ân. Đã là giờ Tý, đêm qua Bạch Cơ đã hẹn với Dư Nhuận Chi, đêm nay để hắn vào Chùa Từ Ân hoàn thành bức “Ngũ Bách La Hán Đồ”.

Đêm đó, Nguyên Diệu đã trải qua cảm giác “sống không được, chết không xong”.

Đáy bẫy tối tăm, chật hẹp, lạnh lẽo, ẩm ướt, trong đêm xuân lạnh buốt, sương đêm làm ướt áo Nguyên Diệu, lạnh đến thấu xương, làm hắn run rẩy. Bùi Tiên và Vi Ngạn cũng không khác gì, họ một người chen chúc bên trái Nguyên Diệu, một người bên phải Nguyên Diệu, ba người dựa vào nhau để sưởi ấm. Bùi Tiên và Vi Ngạn không ngừng cãi nhau, lúc cãi vã dữ dội còn đánh nhau. Nguyên Diệu không thể ngăn cản, chỉ biết khuyên nhủ. Họ đánh nhau mệt rồi lại dựa vào Nguyên Diệu để nghỉ ngơi.

Nguyên Diệu cả đêm không thể chợp mắt, vừa lạnh, vừa mệt, vừa đau, rất khó chịu. Bùi Tiên và Vi Ngạn đều ngủ bên cạnh hắn, nhưng tai hắn vẫn vang lên tiếng cãi vã của họ, không thể ngủ được.

Nguyên Diệu ngồi chờ đến sáng.

Sáng hôm sau, Vi Ngạn và Bùi Tiên vừa tỉnh dậy lại bắt đầu cãi nhau, đánh nhau, Nguyên Diệu tức giận hét lên: “Im đi! Đừng cãi nhau nữa!!”

Tiếng hét của Nguyên Diệu đã dùng hết sức lực, xé tan sự yên tĩnh của rừng sáng sớm, làm kinh động lũ chim trong rừng.

Vi Ngạn và Bùi Tiên đều kinh ngạc, quay lại nhìn Nguyên Diệu, quên mất đánh nhau.

Lúc này, có tiếng nói vọng xuống từ trên đầu ba người: “A, Bùi Tướng quân ở đây!” “Tìm thấy Bùi Tướng quân rồi!!”

Vi Ngạn, Nguyên Diệu và Bùi Tiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy vài cái đầu của thị vệ xuất hiện trên miệng bẫy. Đêm qua Bùi Tiên đi mãi không về, họ đã tìm Bùi Tiên rất lâu, nếu không nhờ tiếng hét của Nguyên Diệu thì họ vẫn chưa tìm thấy ba người.

Các thị vệ thả dây thừng xuống, kéo ba người lên.

Các thị vệ báo cáo với Bùi Tiên: “Bùi Tướng quân, bức “Ngũ Bách La Hán Đồ” đã hoàn thành rồi.”

“Cái gì?!!” Bùi Tiên kinh ngạc.

Bùi Tiên, Nguyên Diệu và Vi Ngạn đi vào chùa Từ Ân, đến trước bức “Ngũ Bách La Hán Đồ”, thấy một bức tranh tường rực rỡ sắc màu đã hoàn thành, năm trăm La Hán với thần thái khác nhau, sống động như thật.

Các nhà sư của chùa Từ Ân và các họa sĩ đến vẽ tranh tường đang đứng bên cạnh quan sát, một họa sĩ chỉ vào bức “Ngũ Bách La Hán Đồ”, run rẩy nói: “Ma, ma quỷ rồi! Đây là bút pháp của Đại Xuyên Trực Nhân, chắc chắn là bút pháp của hắn…”

Bùi Tiên rất buồn bực: “Sao lại như vậy?”

Vi Ngạn rất vui vẻ, nói: “Bùi Tướng quân lơ là chức trách, đáng bị phạt bổng lộc.”

Nguyên Diệu cảm thấy rất phức tạp.

Bùi Tiên, Vi Ngạn và Nguyên Diệu trở về Trường An, Bùi Tiên vào cung, Vi Ngạn về phủ, Nguyên Diệu về Phiêu Miểu các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.