Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 39




Ngoại truyện: Phi Ngư 1

Vào mùa xuân muộn, hoa rụng rơi đầy trời.

Trưa hôm đó, Bạch Cơ hiếm khi rộng rãi dẫn Nguyên Diệu và Ly Nô đến Thử Lâu không xa chợ Nam, để ăn một bữa trưa thịnh soạn.

Sau khi ăn uống no nê, cả ba người cùng tản bộ dọc theo sông Lạc để trở về Phiêu Miểu các.

Thực ra, lý do Bạch Cơ chịu dẫn Nguyên Diệu và Ly Nô ra ngoài ăn trưa là vì mấy ngày gần đây Ly Nô không mua được cá khiến không thể nấu những món ngon.

Sau mấy ngày ăn uống tạm bợ, Bạch Cơ cảm thấy thức ăn nhạt nhẽo, sáng nay khi thức dậy và cảm thấy đói lại thấy Ly Nô chưa đi chợ nên quyết định dẫn cả hai ra ngoài ăn trưa.

Sông Lạc Hà chảy róc rách hoa bay như mộng, mây trôi trên trời bị gió xuân thổi biến thành những hình dạng khác nhau.

Nguyên Diệu chỉ vào đám mây trên trời, nói: "Ly Nô lão đệ, ngươi xem đám mây kia có hình dáng như một con cá béo không?"

Ly Nô liếc nhìn đám mây hình cá, nói: “Mọt sách ngốc, ngươi lại gợi đúng chuyện ta không muốn nghe! Những ngày qua ta đều lo lắng về chuyện cá, đã nhiều ngày rồi mà A Lục không đến chợ bán cá khiến ta không mua được cá ngon đây này."

A Lục là một ngư dân, thường bán cá mà hắn bắt được từ sông Lạc, Y Hà và Thiên Hà ở chợ Nam.

Vì Ly Nô thường xuyên mua cá, hắn và A Lục đã quen biết, Ly Nô gần như chỉ mua cá của hắn.

Vì Ly Nô là khách hàng thân thiết, A Lục cũng thường giữ lại những con cá tươi ngon nhất cho Ly Nô.

Nhưng mấy ngày nay A Lục không ra chợ, Ly Nô đến chợ đều về tay không. Cá của những ngư dân khác thì hoặc không đủ tươi ngon hoặc họ không chịu để lại cá ngon cho Ly Nô nên khi Ly Nô đến thì cá tươi ngon đã bán hết chỉ còn lại những con nhỏ và gầy.

Không có A Lục, Ly Nô không mua được cá ngon.

Bạch Cơ nói: "Ly Nô, có khi nào A Lục không bắt cá nữa, mà chuyển nghề khác rồi không? Nếu không có A Lục, chẳng lẽ Phiêu Miểu các từ giờ sẽ không nấu nướng nữa sao?"

Ly Nô đáp: "Chuyện này... Chủ nhân, để ta quay lại kết giao với những ngư dân khác, để họ giữ cá ngon cho ta. Nếu không được, ta sẽ tự đi câu cá. Không có A Lục, chúng ta vẫn có thể ăn cá ngon."

Nguyên Diệu nghĩ một lúc rồi nói: "Tổ tiên của A Lục ba đời đều là ngư dân, không thể đột nhiên chuyển nghề được. Có lẽ gần đây hắn có việc bận nên tạm thời không ra chợ bán cá thôi.”

Vì thường giúp Ly Nô đi chợ mua thức ăn, Nguyên Diệu cũng quen biết A Lục, biết một vài điều về hắn. Ví dụ như tổ tiên của A Lục ba đời đều là ngư dân, hắn cũng sống bằng nghề đánh cá, nhà hắn ở phía hạ lưu sông Lạc ngoài cổng Kiến Xuân, phụ mẫu đều đã qua đời chỉ còn lại thê tử và một đứa con trai.

Nguyên Diệu đang nghĩ về chuyện của A Lục thì bỗng nhìn thấy một người đang đứng trên cầu phao ở phía xa.

Người đó là một nam nhân trung niên để râu quai nón, mặc áo ngắn màu xám, đi giày cỏ. Thân hình hắn khỏe mạnh, vạm vỡ.

Nguyên Diệu nhìn một lúc, cảm thấy rất quen thuộc, đó chẳng phải là A Lục sao?!

Ly Nô cũng nhìn thấy A Lục, ngạc nhiên nói: "A Lục không bán cá lại đứng ngẩn ngơ trên cầu làm gì? Ta phải hỏi xem tại sao dạo này hắn không ra chợ bán cá mới được."

Bạch Cơ nhìn xa xa, nói: "Ly Nô đừng vội, nhìn dáng vẻ hắn như đang muốn nhảy xuống sông chưa?"

Ly Nô ngẩn người, dừng bước.

Nguyên Diệu nhìn chăm chú về phía cầu nổi, chỉ thấy vẻ mặt A Lục lo lắng, bi thương.

A Lục đứng bên mép cầu, đờ đẫn nhìn dòng nước chảy xiết của sông Lạc. Hai tay hắn nắm chặt lan can cầu, dường như muốn trèo qua lan can và nhảy xuống sông. Nhưng hắn lại có vẻ do dự, chưa quyết định hẳn.

Nguyên Diệu hoảng hốt. Hắn lo rằng A Lục sẽ nghĩ quẩn mà nhảy xuống sông, gặp nguy hiểm bèn vội vàng chạy lên cầu nổi.

"A Lục, tuyệt đối đừng tìm đến cái chết!"

Nguyên Diệu chạy đến ôm chặt lấy A Lục.

"Để ta chết đi thì hơn..." A Lục nói một cách chán nản.

Nguyên Diệu ôm chặt lấy A Lục, nói: "Dù gặp phải chuyện gì cũng đều có cách giải quyết... tuyệt đối đừng nghĩ quẩn..."

A Lục vùng vẫy, buồn bã nói: "Nguyên công tử, ngài buông tay ra, để ta chết đi thì hơn."

Nguyên Diệu không chịu buông tay, A Lục vẫn cố gắng vùng vẫy để nhảy xuống sông Lạc.

“Tõm…” A Lục với sức mạnh phi thường đã kéo Nguyên Diệu cùng nhảy xuống sông Lạc.

Trên cầu nổi, chỉ có vài người qua lại, họ ngạc nhiên nhìn A Lục và Nguyên Diệu vừa giằng co vừa ôm lấy nhau rồi cùng rơi xuống dòng sông Lạc.

Bạch Cơ và Ly Nô cũng ngạc nhiên nhìn theo.

Sau khi cả hai rơi xuống sông Lạc, Nguyên Diệu bị dòng nước mạnh mẽ quấn lấy, buộc phải thả tay ra.

Nguyên Diệu không biết bơi nên dòng nước xiết cuốn hắn đi xa.

A Lục vốn là ngư dân, giỏi bơi lội nên tự mình nổi lên mặt nước. Thấy Nguyên Diệu bị dòng nước cuốn đi đang chật vật chìm nổi, A Lục không còn nghĩ đến chuyện tự tử nữa mà vội vã bơi theo dòng nước để cứu hắn.

Ly Nô ngạc nhiên nói: “Chủ nhân, mọt sách bị nước cuốn trôi rồi...”

Bạch Cơ đưa tay che mắt để nhìn xa, nói: “Bị cuốn đi khá xa rồi, hình như Hiên Chi còn đang kêu cứu! Ngư dân đều biết bơi, họ có muốn nhảy sông thì sau đó cũng sẽ tự nổi lên thôi, không cần lo lắng đâu...”

“Chủ nhân, mọt sách là con vịt cạn, Ly Nô vẫn nên đi vớt hắn về thôi.”

Ly Nô nhìn thấy Nguyên Diệu đang không ngừng vẫy vùng trong nước, định hóa thân thành mèo yêu chín đuôi để đi vớt tiểu thư sinh.

“Đừng! Ly Nô, xung quanh có người đang nhìn đấy.” Bạch Cơ ngăn lại.

Trên cầu nổi, đã có một số người qua đường tụ tập lại để xem.

Nếu Ly Nô biến thành mèo yêu chín đuôi ở đây sẽ làm người qua đường hoảng sợ, gây ra náo loạn.

Bạch Cơ khẽ mở đôi môi đỏ, niệm một câu chú ngữ.

Bỗng nhiên, sông Lạc cuộn lên một làn sóng, nhẹ nhàng nâng thư sinh đang vùng vẫy trong nước và ngư dân đang bơi về phía thư sinh lên rồi đưa cả hai đến bờ cỏ bên sông.

Bạch Cơ nói: “Ly Nô, chúng ta qua đó xem sao.”

“Vâng, chủ nhân.” Ly Nô đáp.

Bên bờ cỏ xanh ở hạ lưu sông Lạc, khi Bạch Cơ và Ly Nô đến nơi, A Lục và Nguyên Diệu đang ngồi đối diện nhau trên bãi cỏ, phơi khô quần áo ướt dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân.

A Lục giỏi bơi lội nên không có vấn đề gì.

Nguyên Diệu không biết bơi, uống vài ngụm nước, mặc dù bị hoảng sợ nhưng vì được cứu kịp thời nên cũng không sao.

Khi Bạch Cơ và Ly Nô đến nơi, Nguyên Diệu đang an ủi A Lục.

“A Lục, mọi chuyện cần nghĩ thoáng ra, dù gặp phải khó khăn cũng luôn có cách giải quyết.”

A Lục đau khổ nói: “Nguyên công tử, thật xin lỗi, ta chợt nghĩ quẩn, suýt nữa khiến công tử mất mạng.”

Nguyên Diệu đáp: “Không sao cả. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể từ bỏ ý định tự tử.”

A Lục ngạc nhiên nói: “Làn gió vừa rồi thật kỳ lạ, chẳng lẽ là thần sông không muốn cho ta chết sao?”

Bạch Cơ nghe thấy vậy, cười nói: “Chắc chắn là do thần sông phù hộ rồi. A Lục, ngươi đừng nghĩ đến chuyện tự tử nữa. Ngươi mà chết, Ly Nô sẽ không có chỗ nào mua cá làm sao Phiêu Miểu các ăn cơm được?”

“Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ.”

Nguyên Diệu nhìn thấy Bạch Cơ và Ly Nô, vô cùng vui mừng, biết rằng làn sóng cứu mạng vừa rồi chắc chắn là pháp thuật của Bạch Cơ bèn nói: “Đa tạ Bạch Cơ.”

Bạch Cơ mỉm cười.

Ly Nô hỏi: “A Lục, ngươi không bán cá lại tìm chết làm gì?”

A Lục nhìn Bạch Cơ và Ly Nô đều là người quen, không kìm được nỗi đau lòng mà kể lại sự tình.

A Lục nói rằng tổ tiên ba đời đều làm nghề đánh cá, sống ở một ngôi làng ở hạ lưu sông Lạc ngoài thành.

Mùa đông năm ngoái, có một thương nhân người Hồ tên Bà Đà đi qua làng của A Lục, đến nhà hắn xin một bát nước nóng.

Khi uống nước, thương nhân người Hồ tên Bà Đà nhìn thấy trong bếp của nhà A Lục có một tảng đá đang đè trên hũ dưa muối, ông ta vô cùng mừng rỡ, nói rằng sẽ trả một trăm lượng vàng để mua nó.

A Lục và thê tử rất bất ngờ lại rất vui mừng.

Tảng đá đó nặng nề, Hồ thương Bà Đà còn có việc phải làm, không tiện mang theo nên đưa ba viên bi vàng cho A Lục, coi như tiền đặt cọc mua đá.

A Lục và Hồ thương Bà Đà đã viết hợp đồng và điểm chỉ trước mặt trưởng làng và lý trưởng.

Theo thỏa thuận, mùa xuân năm sau, Hồ thương Bà Đà sẽ trở lại sau khi xong việc, mang một trăm lượng vàng đến và lấy đi tảng đá.

Sau khi ký hợp đồng và để lại ba viên bi vàng, Hồ thương Bà Đà rời đi.

Tảng đá đó là do cha của A Lục nhặt được bên bờ sông Lạc mang về để đè lên hũ dưa muối, nó là một tảng đá đen nhám, thô ráp, không có gì đặc biệt, giống như những tảng đá bình thường bên bờ sông Lạc, trên đó còn có một số rêu xanh, một ít bùn bẩn, và phát ra mùi hôi thối không dễ chịu từ dưa muối.

Tảng đá này vốn bình thường và hôi thối, sao có thể đáng giá một trăm lượng vàng được chứ?

A Lục và thê tử đều là những người thật thà chất phác, họ cảm thấy có hơi áy náy khi đổi tảng đá này lấy một trăm lượng vàng của Hồ thương Bà Đà, hơn nữa bán đồ dơ bẩn cho người khác cũng là hành động không lịch sự.

Vì vậy hai phu thê đã đun một nồi nước sôi, dùng xà phòng và vôi, cẩn thận rửa sạch tảng đá hôi thối và nhờn nhụa kia.

Tảng đá trở nên sạch sẽ và trơn nhẵn, tuy vẫn là thô ráp và không có gì nổi bật nhưng ít nhất khi bán đi sẽ không mất lịch sự nữa.

A Lục và thê tử vui mừng chờ đợi Hồ thương Bà Đà đến lấy tảng đá.

Vào cuối xuân, Hồ thương Bà Đà sau khi hoàn thành công việc đã đến ngôi làng nơi A Lục sống để lấy đá như đã hẹn.

A Lục và thê tử hân hoan đưa ra tảng đá đã được rửa sạch, trơn nhẵn.

Nhìn thấy tảng đá được làm sạch, Hồ thương Bà Đà lập tức nổi giận, sau đó lại cảm thấy thất vọng và cuối cùng là cực kỳ chán nản.

“Trả cá lại cho ta!” Hồ thương Bà Đà tức giận nói.

A Lục và thê tử ngơ ngác không hiểu, vội vàng hỏi Hồ thương Bà Đà chuyện là như thế nào.

Hồ thương Bà Đà trách A Lục và thê tử không nên dùng nước nóng, nước vôi, xà phòng để rửa tảng đá, vì tảng đá này không phải là tảng đá bình thường mà là một vật rất hiếm có trên thế gian.

Tảng đá này đã trải qua một vòng luân hồi từ Cửu Trùng Thiên Hà đến Cửu U Minh Hà, bên trong tảng đá có một linh hồn cá đang cư ngụ.

Nếu mài mòn tảng đá này sẽ thấy linh hồn cá bên trong. Linh hồn cá sẽ bơi qua bơi lại trong tảng đá, ngắm nhìn linh hồn cá bơi lội nhẹ nhàng sẽ làm cho tâm hồn thư thái, hòa mình với vũ trụ, và dùng nó để tu tâm dưỡng tính có thể đạt đến trường sinh bất lão.

Linh hồn cá này được gọi là Ngư Trung Thạch*, cũng gọi là Phi Ngư.

*con cá năm trong đá ấy ạ

Ngư Trung Thạch là bảo vật vô giá của Đạo gia.

Hồ thương Bà Đà từng học một số thuật đạo, có chút đạo hạnh nên có thể nhìn thấy Ngư Trung Thạch. Khi ông đến nhà A Lục xin nước nóng uống, lúc đứng trong bếp uống nước đã nhìn thấy ánh sáng linh quang tỏa ra từ tảng đá, mơ hồ thấy có bóng cá nên mới muốn bỏ ra một trăm lượng vàng để mua Ngư Trung Thạch.

Tảng đá có Ngư Trung Thạch cư ngụ tuyệt đối không thể gặp nước nóng, càng không thể dùng những thứ như nước vôi, xà phòng để rửa, vì tảng đá gặp phải những thứ này sẽ khiến linh hồn cá trong đó chết đi.

Giờ đây, trên tảng đá đã được rửa sạch sẽ này không còn ánh sáng linh quang, cũng không còn bóng dáng của con cá nào nữa.

Hồ thương Bà Đà vô cùng tiếc nuối vì bảo vật vô giá này đã bị A Lục và thê tử phá hủy.

Vì linh hồn cá đã không còn, Hồ thương Bà Đà không còn ý định mua tảng đá nữa, và yêu cầu A Lục và thê tử trả lại tiền đặt cọc.

A Lục và thê tử đều là những người thật thà chất phác, vì lỗi lầm của mình mà dẫn đến việc Hồ thương Bà Đà không mua tảng đá, mất đi cơ hội phát tài, họ tuy cảm thấy hối hận và tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý trả lại tiền đặt cọc.

Thê tử của A Lục đi vào phòng ngủ, mở một chiếc rương gỗ đã khóa, lật qua một số quần áo cũ nhưng đột nhiên mặt biến sắc.

Thê tử của A Lục lục lọi trong rương gỗ, vẻ mặt lo lắng, mồ hôi đầm đìa.

“A Lục, viên bi vàng... không thấy đâu nữa...” Thê tử run rẩy nói.

A Lục lo lắng nói: “Đừng lo, nàng tìm kỹ lại đi...”

Thê tử của A Lục lại lục lọi chiếc rương gỗ một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy viên bi vàng.

“Vẫn không có, giờ phải làm sao đây...”

Thê tử đã lo đến phát khóc.

Khi nhận được ba viên bi vàng từ Hồ thương Bà Đà, A Lục và thê tử đã dùng một mảnh vải đỏ bọc lại, cất giữ ở đáy rương trong phòng ngủ, từ đó đến giờ không động đến.

Giờ đây, A Lục và thê tử không tìm thấy viên bi vàng.

Hồ thương Bà Đà không bỏ qua, ra hạn cho A Lục và thê tử phải đền bù trong vòng mười ngày.

A Lục vô cùng đau khổ, mấy ngày nay không đi đánh cá và bán cá.

Ba viên bi vàng biến mất không dấu vết từ rương gỗ có khóa trong nhà, điều này khiến A Lục cảm thấy khó tin. Nếu là bị kẻ trộm vào nhà lấy cắp, chắc chắn sẽ có dấu vết xâm nhập, hơn nữa rương gỗ không thể còn nguyên vẹn, và chiếc khóa trên rương cũng không thể không hư hỏng.

Chỉ sợ rằng có nội gián.

Phụ mẫu của A Lục đã qua đời, trong nhà chỉ còn hắn, thê tử và một người con trai bảy tuổi.

Con trai còn nhỏ, không hiểu chuyện, không thể nào trộm viên bi vàng, vậy thì chắc hẳn là thê tử của hắn.

A Lục đã bày tỏ sự nghi ngờ với thê tử mình.

Nghe vậy, thê tử nổi giận đùng đùng, nàng ấy còn nghi ngờ chính A Lục đã lén giấu viên bi vàng đi.

Thế là hai phu thê cãi nhau một trận kịch liệt, thậm chí còn đánh nhau.

Con trai của họ, Tiểu Lục thấy phụ mẫu cãi nhau, đánh đập lẫn nhau bèn khóc òa lên, run rẩy, lắp bắp thừa nhận tất cả.

Hóa ra, chuyện là thế này.

Sau khi gia đình A Lục nhận được bi vàng từ Hồ thương Bà Đà, câu chuyện này đã lan truyền trong làng.

Các bạn nhỏ của Tiểu Lục chưa từng thấy viên bi vàng bao giờ, đều tò mò muốn xem.

Các bạn năn nỉ Tiểu Lục cho xem viên bi vàng nhà hắn.

Tiểu Lục không chịu nổi sự nài nỉ và khích bác của các bạn, lại có chút hư vinh muốn được yêu thích và quý mến hơn trong đám bạn nên đã đồng ý lén lấy viên bi vàng từ nhà ra cho mọi người xem.

Tiểu Lục thừa lúc nương không để ý, trộm chìa khóa dưới gối của nương, cẩn thận mở rương gỗ, lấy ra gói vải đỏ đựng bi vàng.

Sau khi lấy viên bi vàng ra, Tiểu Lục còn khóa lại rương gỗ và đặt lại chìa khóa vào chỗ cũ.

Tiểu Lục mang viên bi vàng đến gặp bạn bè, khoe khoang như thể trưng bày bảo vật.

Các bạn nhỏ thỏa mãn được sự tò mò và không ngừng khen ngợi Tiểu Lục.

Khi Tiểu Lục mang viên bi vàng về nhà, vì mãi mê đuổi theo một con bướm, gói vải đỏ đựng viên bi vàng rơi vào bụi cỏ mà hắn không hề hay biết.

Tiểu Lục về đến nhà mới phát hiện viên bi vàng đã mất.

Hắn vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm, lùng sục khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy.

Tiểu Lục lo lắng không yên, không dám nói với phụ mẫu. May mắn thay, vài ngày trôi qua, phụ mẫu hoàn toàn không phát hiện viên bi vàng trong rương đã biến mất.

Thế là dần dần,= Tiểu Lục cũng an tâm hơn. Hắn thường nghe phụ mẫu nói chuyện về một trăm lượng vàng sau bữa cơm, rằng khi Hồ thương Bà Đà trở lại và mua tảng đá, gia đình hắn sẽ có một trăm lượng vàng.

Tiểu Lục nghĩ, đến khi nhà có một trăm lượng vàng rồi, hắn sẽ nói thật với phụ mẫu về việc mất viên bi vàng, khi đó phụ mẫu sẽ không bận tâm nữa.

Hắn sẽ không bị đòn vì làm mất viên bi vàng.

Ai ngờ sự việc lại diễn ra đột ngột, A Lục và thê tử đã rửa tảng đá, Hồ thương Bà Đà không chịu mua nữa và còn yêu cầu trả lại viên bi vàng.

Tiểu Lục rất sợ hãi lại lo lắng nhìn thấy phụ mẫu u sầu, trách móc nhau, cãi cọ không ngừng, mấy ngày liền hắn ăn không nổi, ngủ không yên.

Hôm nay, hắn cuối cùng cũng lấy hết can đảm, thú nhận mọi chuyện với phụ mẫu.

A Lục và thê tử nghe xong câu chuyện, vô cùng tức giận, đã đánh Tiểu Lục một trận. Nhưng đánh con xong, việc cũng không giải quyết được, họ vẫn phải bồi thường viên bi vàng cho Hồ thương Bà Đà.

Viên bi vàng đã bị Tiểu Lục làm mất, chắc chắn đã bị người khác nhặt được. Việc đã xảy ra lâu rồi, không có manh mối gì để lần theo, chắc chắn là không tìm lại được.

A Lục và thê tử buồn khổ trong lòng nhìn nhau mà rơi nước mắt. Sau khi bàn bạc, họ quyết định bán nhà cửa và tìm bạn bè, người thân vay tiền để bồi thường số vàng cho Hồ thương Bà Đà.

Hôm nay, A Lục lên thành tìm họ hàng để vay tiền nhưng không vay được, hắn tính toán lại số tiền phải bồi thường thấy vẫn còn thiếu rất nhiều.

Khi đi đến cây cầu nổi, A Lục nhìn dòng nước sông Lạc mênh mông, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng, con đường phía trước tối tăm, chi bằng chết đi cho xong.

Nguyên Diệu nghe xong nỗi khổ tâm của A Lục, trong lòng rất thương cảm, nói: “A Lục, chuyện bồi thường rồi sẽ có cách giải quyết. Ngươi không nên nói chuyện sống chết một cách nhẹ nhàng như vậy, hãy nghĩ đến thê tử con cái của mình, nếu ngươi chết đi, họ sẽ sống ra sao? Tiểu sinh vẫn còn một ít tiền, có thể cho ngươi mượn.”

Ly Nô nói: “Gia cứ tưởng có chuyện gì to tát lắm, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao? A Lục, gia cũng có một ít tiền tháng này, có thể cho ngươi mượn.”

Bạch Cơ nói: “A Lục, ta không có tiền cho ngươi mượn. Nhưng tảng đá của ngươi vẫn còn chứ? Ta có thể giúp ngươi xem, liệu Ngư Trung Thạch có thể sống lại không…”

A Lục ban đầu rất cảm kích khi Nguyên Diệu và Ly Nô giúp đỡ nhưng khi nghe Bạch Cơ nói rằng Ngư Trung Thạch còn có thể sống lại, hắn quên mất cả sự cảm kích bèn sụp xuống trước mặt Bạch Cơ, run rẩy nói: “Bạch Cơ cô nương, ta đã nghe nói ngươi có khả năng kỳ diệu, Ngư Trung Thạch của ta thực sự có thể sống lại không?! Chỉ cần nó có thể sống, ta vẫn có thể bán cho Hồ thương Bà Đà, ta sẽ không còn khổ sở nữa…”

Bạch Cơ nói: “Ta phải xem tảng đá mới biết tình trạng của Phi Ngư ra sao. Thế này nhé, A Lục, ngươi mang tảng đá đến Phiêu Miểu các, ta sẽ xem giúp ngươi.”

A Lục vội vàng gật đầu, nói: “Được, được. Ta sẽ về nhà lấy tảng đá ngay.”

A Lục cúi đầu cảm tạ Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, sau đó lập tức trở về nhà lấy tảng đá.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô cùng nhau trở về Phiêu Miểu các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.