Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 29




Ngày hôm sau, khi Nguyên Diệu tỉnh giấc, đã là giữa trưa.

Nguyên Diệu có hơi mơ hồ, hắn mơ hồ nhớ rằng tối qua đã có một trận đại loạn ở chợ Quỷ U Đô, yêu ma quỷ quái hỗn chiến thành một mớ hỗn độn, cuối cùng Ma Tôn Ba Tuần biến mất. Bạch Cơ, Phượng Vương, Hồ A Cẩm và những người khác trở về Phiêu Miểu các, gặp Nhược Thảo, trong cuộc trò chuyện mọi người tranh cãi không ngừng. Sau khi Bạch Cơ đi ngủ, Hồ A Cẩm và Nhược Thảo cũng lấy cớ lên tầng ba của Thời Gian Hoang Dã ngủ chỉ còn lại Phượng Vương và Phượng Xí tiếp tục tranh luận, hắn lễ phép ngồi cạnh tiếp khách.

Đến khi phương Đông bắt đầu tỏ sáng, lờ mờ nghe thấy tiếng gà gáy, Phượng Xí mới dừng cuộc cãi vã, biến thành Phượng Hoàng trắng bay đến cây bồ đề ở sân sau ngủ.

Phượng Vương hình như đã mang theo Kỳ Minh rời đi trong đêm, còn nói mấy lời khách sáo chào từ biệt với Nguyên Diệu.

Nhưng Nguyên Diệu thực sự quá buồn ngủ, chỉ cố gắng trả lời lại một cách miễn cưỡng nên hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi Phượng Vương rời đi, Nguyên Diệu mới quay về phòng ngủ một giấc đến bây giờ.

Ánh nắng xuân rực rỡ, cây cỏ nở hoa, Nguyên Diệu bước ra khỏi phòng, khi đi vào gian trong nhìn thấy Bạch Cơ, Hồ A Cẩm và Nhược Thảo đang cài hoa. Họ hái một giỏ đầy các loài hoa xuân nhiều sắc màu, có hoa mẫu đơn, hoa thược dược, hoa sơn trà, hoa hải đường, hoa đào, cười đùa ríu rít, cùng nhau cài lên tóc nhau.

Nguyên Diệu nhìn qua cửa sổ về phía sân sau thì thấy Phượng Xí đang một mình ngồi bên hồ sen bảy báu, ngẩn ngơ suy tư, trông có vẻ đang nặng lòng, không biết đang nghĩ gì.

Nguyên Diệu cảm thấy tò mò trong lòng.

Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu, cười nói: "Hiên Chi tỉnh rồi à? Ta giữ lại cho ngươi một cành đào nở rộ nhất, mau lại đây, ta sẽ cài lên cho ngươi."

Nguyên Diệu bèn tức giận, nói: "Cảm ơn Bạch Cơ đã có lòng nhưng tiểu sinh không phải nữ nhi, không cần cài hoa đâu!"

Bạch Cơ che miệng cười nói: "Hiên Chi không biết rồi, nam tử cài hoa cũng là phong nhã đó."

Nguyên Diệu liên tục xua tay, nói: "Phong nhã kiểu đó không cần cũng được. Bạch Cơ vẫn nên tự làm đẹp đi thì hơn."

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo bèn cười rúc rích.

Ly Nô vừa mới làm xong bữa trưa, nó chạy tới bên cửa sổ lớn tiếng gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm.

Bụng Nguyên Diệu cũng bắt đầu thấy đói, hắn đi đến giếng cổ ở sân sau múc nước rửa mặt rồi cùng mọi người dùng bữa.

Một chiếc bàn hoa mộc đặt dưới hiên sau của sân sau, bữa trưa hôm nay rất phong phú, có một con cá trắm lớn nướng thơm lừng. Một bát canh thang dư thụy viên, chỉ có điều viên thịt đã được Ly Nô thay bằng viên cá mà nó thích. Một đĩa rau trộn cải thìa và đậu phụ, một đĩa kim ngân gia hoa bình thiết. Món chính là cơm điêu hồ. Vì trong bữa ăn có hai cô nương, Ly Nô còn làm món tráng miệng là kẹo dẻo anh đào, món mà Nhược Thảo thích ăn.

Phượng Xí vừa ăn trưa vừa giục Bạch Cơ chiều nay dẫn hắn đi Thanh Tịnh Thiên, nhờ Nguyệt Lão giải đáp nghi vấn.

Bạch Cơ đầy bối rối, nói: "Phượng Xí, ta có nói là sẽ đi tìm Nguyệt Lão sao?"

Phượng Xí đáp: "Tất nhiên là có nói rồi."

Hồ A Cẩm cũng nói: "Bạch Cơ đại nhân, tối qua trước khi đi ngủ ngài thực sự đã đề xuất ý kiến này."

Nhược Thảo cười nói: "Chắc hẳn Bạch Cơ đại nhân lúc đó quá buồn ngủ nên nói gì cũng không nhớ."

Phượng Xí đặt bát xuống, nói: "Bạch Cơ, ta vừa suy nghĩ hồi lâu bên hồ sen, quyết định chắc chắn phải làm rõ tiểu hồ là ai, dù sao ta đến nhân gian cũng là để tìm kiếm tiểu hồ mà."

Bạch Cơ ăn một miếng kim ngân gia hoa bình thiết, cười nói: "Phượng Xí, ngươi làm rõ ai là tiểu hồ thì có ý nghĩa gì? Nhược Thảo, nếu ngươi là tiểu hồ, ngươi có muốn tiếp nối duyên xưa với Phượng Xí không?"

Nhược Thảo cười, nói: "Mặc dù rất cảm kích Phượng Xí công tử đã liều mình cứu ta, đại ân đại đức này ta không quên trong đời này, chắc chắn sẽ báo đáp. Nhưng ta thực sự không thể tiếp nối duyên xưa với Phượng Xí công tử, vì từ nhỏ ta đã không thích loài chim, mệnh cách không hợp với loài chim, khó mà hòa hợp. Ta thích đồng tộc hơn."

Phượng Xí có hơi bị tổn thương.

Bạch Cơ lại cười hỏi Hồ A Cẩm: "A Cẩm, nếu ngươi là tiểu hồ, ngươi có muốn tiếp nối duyên xưa với Phượng Xí không?"

Hồ A Cẩm lắc đầu như trống bỏi, nói: "Ta không thích con Phượng Hoàng ngốc nghếch này. Mặc dù ta không phản đối loài chim nhưng ta thích nam tử trưởng thành chín chắn hơn. Hắn chẳng có chút gì liên quan đến trưởng thành chín chắn cả."

Phượng Xí càng thêm tổn thương.

Bạch Cơ cười khúc khích nói: “Phượng Xí, ngươi xem, các nàng đều không thích ngươi, vậy ngươi tìm ra ai là tiểu hồ thì có ý nghĩa gì đâu chứ.”

Phượng Xí kiên quyết nói: “Không, ta vẫn muốn làm rõ điều này.”

Bạch Cơ cười đáp: “Được thôi, ăn xong bữa trưa, ta sẽ cùng ngươi đến Thanh Tịnh Thiên.”

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo liếc nhìn nhau, cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, ta và Nhược Thảo sẽ không đi. Ta không hề quan tâm đến chuyện kiếp trước, chỉ muốn sống tốt trong kiếp này thôi.”

“Bạch Cơ đại nhân, ta và A Cẩm định chiều nay trở về Lầu Tâm Nguyệt trong chợ Quỷ. Rời đi đã lâu, ta rất nhớ các tỷ muội ở đó.”

Bạch Cơ cười đáp: “Cũng được, một mình Phượng Xí đi cũng đủ rồi.”

Nguyên Diệu nghe nói sẽ đi gặp Nguyệt Lão, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò.

“Bạch Cơ, trên thế gian này thật sự có Nguyệt Lão sao?”

Bạch Cơ chớp mắt cười nói: “Tất nhiên là có rồi. Hiên Chi muốn đi gặp một lần, tiện thể cầu một mối nhân duyên tốt sao?”

Nguyên Diệu đáp: “Tiểu sinh cũng muốn đi xem thử Nguyệt Lão ra sao. Còn về nhân duyên thì thôi, tiểu sinh hình như chỉ có duyên với yêu quái, không có duyên với nhân loại.”

Ly Nô không biết nghĩ gì, nói: “Chủ nhân, Ly Nô cũng muốn đi gặp Nguyệt Lão một lần.”

Bạch Cơ cười nói: “Cũng được. Nhưng Nguyệt Lão chỉ quản lý nhân duyên giữa nam nữ ở thế gian còn nhân duyên của mèo thì không thuộc thẩm quyền của Nguyệt Lão.”

Ly Nô nghe vậy thì thất vọng nói: “Hả? Nguyệt Lão không quản lý nhân duyên của mèo sao? Ly Nô còn định cầu cho Đồi Mồi có một mối nhân duyên tốt! nó suốt ngày đi theo Quỷ Vương làm chuyện không tốt, có lẽ là vì không có nhân duyên tốt. Nếu có nhân duyên tốt, lập gia đình rồi, nó có thể sẽ trưởng thành, không làm những chuyện tà đạo nữa.”

Bạch Cơ cười nói: “Ly Nô, Nguyệt Lão không quản lý mèo, ngươi không thể cầu nhân duyên cho Đồi Mồi được. Ngươi còn muốn đi Thanh Tịnh Thiên không?”

Ly Nô vừa cầm đũa gắp thức ăn trong bát vừa nói: “Chủ nhân và mọt sách đều đi thì Ly Nô cũng sẽ đi cùng.”

Kế hoạch đã định, mọi người tiếp tục ăn trưa, dự tính sau khi ăn xong sẽ ai làm việc nấy.

*

Thanh Tịnh Thiên, núi Đô La, nơi gắn liền với Phong Nguyệt Nhân Duyên.

Trên Thanh Tịnh Thiên, mây trắng mờ ảo, non nước tươi đẹp như một bức tranh thủy mặc đậm nhạt hài hòa. Một số cung điện nguy nga xếp chồng lên nhau, ẩn hiện trong phong cảnh non nước nhạt nhòa, trải dài theo bờ nước, tạo nên một cảnh quan cao thấp xen lẫn nhau. Một số cung điện có các vị Thần Quan Sư Duyên cầm cuộn trục, bận rộn đi lại khắp nơi.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, và Phượng Xí bước vào nơi Phong Nguyệt Nhân Duyên, tự xưng danh với tiểu thần giữ cửa để cầu kiến Nguyệt Lão rồi được dẫn vào Duyên Thần Điện, chờ đợi trong điện.

Chẳng bao lâu sau, một ông lão mặc áo đỏ, nét mặt hiền lành bước nhanh ra. Ông lão mặc áo đỏ vội vàng đến nỗi trên tay còn đang ôm một đống tơ hồng rối tung, không thể gỡ ra được.

“Đúng là khách quý đến chơi khiến nơi hẻo lánh lạnh lẽo này bỗng trở nên sáng sủa. Bạch Cơ đại nhân, hôm nay ngài có thời gian đến nơi núi Đô La hoang vu của ta sao?” Lão đầu áo đỏ khách sáo nói.

Bạch Cơ cười tươi đáp: “Nguyệt Lão, đã lâu không gặp rồi. Hôm nay ta đến thăm ngài là để nhờ ngài giúp một người bạn giải đáp thắc mắc.”

Nguyệt Lão nghe vậy, có hơi khó xử nói: “Thiên cơ bất khả lộ, nhân duyên không thể nghịch cải… Nếu lão phu làm bừa sẽ bị trời phạt…”

Bạch Cơ chỉ về phía Phượng Xí, cười nói: “Ta biết rõ quy củ của ngài nên sẽ không làm khó để ngài phải chịu trách nhiệm. Ta chỉ xin ngài giúp một việc nhỏ không liên quan đến thiên cơ, thiên mệnh, và cũng không cần nghịch cải gì cả. Chỉ cần mượn Đá Tam Sinh của ngài để nhìn một chút về kiếp trước của con phượng hoàng này, chỉ cần nhìn thôi, không cần thay đổi gì cả.”

Nguyệt Lão nhìn Phượng Xí, không khỏi tức giận nói: “Đây chẳng phải là kẻ trước đây thông đồng với A Uyên, lén vào Đá Tam Sinh sao? A Uyên hiện vẫn bị ta nhốt ở Hậu Sơn để suy ngẫm đấy!”

Phượng Xí nghe vậy vội vàng nói: “Nguyệt Lão đại nhân, mọi chuyện đều là do ta ép buộc A Uyên làm, A Uyên hoàn toàn bị ép buộc, xin ngài hãy tha thứ cho A Uyên.”

Nguyệt Lão nói: “Đợi khi hắn hết thời gian suy ngẫm, tự nhiên sẽ thả hắn ra.”

Bạch Cơ cười nói: “Nguyệt Lão, phiền ngài dẫn Phượng Xí đi một chuyến đến Đá Tam Sinh để làm rõ điều hắn muốn biết.”

Nguyệt Lão đáp: “Đá Tam Sinh vốn không thể cho người ngoài xem nhưng Bạch Cơ đại nhân đã đích thân lên tiếng thì ta sẽ phá lệ một lần. Chỉ cần nhìn thôi, không nghịch thiên đạo, cũng không đến nỗi phạm thiên quy nhưng tiết lộ thiên cơ cũng là không đúng, việc này chỉ lần này thôi đấy.”

Bạch Cơ cười đáp: “Đa tạ Nguyệt Lão.”

Phượng Xí cũng vội vàng nói: “Đa tạ Nguyệt Lão.”

Nguyệt Lão nói: “Các ngươi đợi một lát vừa rồi ta ra ngoài vội quá, tơ hồng trong tay rối thành một đống, quấn chặt đến mức không thể mở tay ra được, không thể vào Đá Tam Sinh. Ta sẽ gỡ tơ hồng này ra trước, các ngươi ngồi uống trà đi.”

Trong lúc nói chuyện, tiểu thần quan đã bưng đến bốn chén tiên trà cùng một ít hoa quả.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, và Phượng Xí ngồi uống trà còn Nguyệt Lão thì cặm cụi gỡ tơ hồng trong tay.

Nguyên Diệu vừa uống tiên trà vừa ngắm nhìn cảnh non nước núi Đô La qua cửa sổ, cảm thấy vô cùng thư thái dễ chịu.

Bạch Cơ cũng rất nhàn nhã.

Phượng Xí thì có hơi lo lắng, hắn muốn lập tức đến Đá Tam Sinh bèn bước đến định giúp Nguyệt Lão gỡ tơ hồng nhưng Nguyệt Lão từ chối.

“Hậu sinh, đây không phải thứ ngươi có thể gỡ được.”

Nguyên Diệu vô cùng thắc mắc, nghĩ bụng tơ hồng là gì? Có phải là thứ dây nối kết nhân duyên nam nữ như trong truyền thuyết không? Theo truyền thuyết, Nguyệt Lão dùng tơ hồng kết duyên nam nữ khiến họ trở thành phu thê. Nhưng tơ hồng được kết như thế nào? Theo tiêu chuẩn gì? Có phải theo quy tắc đã định, hay là hoàn toàn dựa vào tâm trạng của Nguyệt Lão mà kết bừa? Liệu hắn có thể xin một sợi tơ hồng không? Nếu có thể kết vào giữa hắn và Bạch Cơ thì họ có thể trở thành phu thê không? Nhưng con người và phi nhân loại chắc không thể kết tơ hồng được nhỉ?

Nguyên Diệu đang mải mê suy nghĩ lung tung, khi thì mặt đỏ bừng, khi thì thất vọng.

Ly Nô không nhịn được hỏi: "Ông già, những sợi tơ hồng này dùng để làm gì thế?"

Nguyệt Lão vừa gỡ rối sợi tơ hồng vừa đáp: "Những sợi tơ hồng này dùng để kết nối duyên phận giữa nam nữ trên đời."

Ly Nô suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Một người chỉ có thể có một sợi tơ hồng thôi sao? Ta thấy nhiều nam nhân trong nhân gian có ba thê bốn thiếp, dường như không chỉ có một sợi tơ hồng. Cũng có những nữ nhân đã tái giá nhiều lần, hoặc có nhiều nam sủng, chắc không chỉ có một sợi tơ hồng phải không?"

Nguyệt Lão cười đáp: "Đúng vậy, có những người không chỉ có một sợi tơ hồng. Một sợi tơ hồng tượng trưng cho một mối duyên phận, sợi tơ hồng càng nhiều, duyên phận càng nhiều."

Nghe vậy, Ly Nô rơi vào trầm tư. Sau đó, hắn nói mình cần đi vệ sinh và bèn một mình rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Nguyệt Lão đã gỡ xong đám tơ hồng rối rắm trong tay và dự định đưa Phượng Xí đến Đá Tam Sinh.

Bạch Cơ lười biếng, cười nói: "Ta sẽ không đi, đi thì cũng chỉ đứng chờ bên ngoài Đá Tam Sinh, thà ngồi đây uống trà còn hơn. Đợi một lát nữa uống xong trà ta sẽ dẫn Hiên Chi đi dạo ngắm cảnh đẹp của nơi này."

Nguyệt Lão cười nói: "Bạch Cơ đại nhân xin cứ tự nhiên. Nếu cần gì thì cứ bảo các tiểu thần quan."

Nguyệt Lão dẫn Phượng Xí rời đi. Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiếp tục uống trà trò chuyện.

Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ, tại sao Nguyệt Lão lại kính trọng ngươi như vậy?"

Bạch Cơ mỉm cười đáp: "Bởi vì ta từng giúp ông ta, ông ta nợ ta một ân tình, chuyện này xảy ra trước khi ông ta trở thành Nguyệt Lão."

Nguyên Diệu vừa định hỏi kỹ hơn thì Ly Nô đã lén lút quay lại.

Ly Nô có vẻ như đang giấu gì đó trước ngực, nơi đó hơi phồng lên, không biết hắn đã cất thứ gì.

Bạch Cơ nhìn thấy hỏi: "Ly Nô làm gì mà lén lút thế? Ngươi đang giấu gì trong áo đó?"

Ly Nô cười bí ẩn, lấy ra một bó sợi tơ hồng lớn đặt lên bàn rồi bắt đầu chia tơ hồng cho Bạch Cơ, Nguyên Diệu và chính mình.

"Chủ nhân, Ly Nô đã đi trộm tơ hồng. Vừa rồi ông già Nguyệt Lão không phải nói rằng tơ hồng càng nhiều, duyên phận càng nhiều sao? Ly Nô nghĩ, ba người chúng ta đều cô đơn, không có duyên phận, chắc chắn là vì không có tơ hồng nên Ly Nô mượn cớ đi vệ sinh, lẻn vào đại điện nơi họ cất tơ hồng, trộm về một đống lớn."

Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Bạch Cơ nói: "Ôi... Ly Nô có biết ngươi đang làm gì không?"

Nguyên Diệu nhìn đống tơ hồng lớn trên bàn, nói: "Ly Nô lão đệ, đống tơ hồng này cũng nhiều quá rồi đấy."

"Không nhiều, không nhiều, ta còn nghĩ mình lấy ít đấy chứ."

Ly Nô vừa nói vừa chia ra một nửa số tơ hồng, đặt trước mặt Bạch Cơ, nói: "Chủ nhân, đây là của người. Người ta nói, có nhiều bạn bè là có thêm nhiều con đường, có nhiều chồng là có thêm nhà. Chủ nhân phải có thêm vài căn nhà nữa, đống tơ hồng này chắc có thể tạo ra cả nghìn căn nhà. Cầm những sợi tơ hồng này, người sẽ có nghìn người chồng đấy."

Bạch Cơ choáng váng.

Ly Nô tiếp tục lấy ra mười sợi tơ hồng đưa cho Nguyên Diệu, nói: “Mọt sách cưới mười thê tử là đủ rồi. Số tơ hồng còn lại là của Ly Nô... Để sau này ta chia cho Đồi Mồi một nửa..."

Nguyên Diệu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, không dám nhận số tơ hồng mà Ly Nô đưa, nói: "Ly Nô lão đệ, mặc dù ta rất cảm kích việc ngươi lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của ta nhưng ta chỉ cần cưới một người thê tử là đủ rồi. Hơn nữa, ngươi trộm tơ hồng củ Nguyệt Lão là trộm cắp, không phải hành vi của quân tử, như vậy là không đúng đâu. Tranh thủ lúc chưa ai phát hiện, ngươi mau trả lại số tơ hồng này đi."

Ly Nô lập tức thu lại số tơ hồng, tức giận nói: "Ngươi đúng là đồ mọt sách cổ hủ! Trộm cắp gì chứ, không quân tử chỗ nào, ta không chia cho ngươi sợi tơ hồng nào nữa đâu!"

Nguyên Diệu khuyên nhủ: "Ly Nô lão đệ nên trả lại số tơ hồng này đi."

Ly Nô không chịu.

Bạch Cơ nghĩ ngợi một lúc, cười nói: "Ly Nô thực sự muốn ta có thêm nghìn căn nhà sao?"

Ly Nô đáp: "Tất nhiên rồi, chủ nhân, có nhiều nhà thì tốt hơn."

Bạch Cơ cười nói: "Ta không thể xa rời Ly Nô được, ta có thêm một căn nhà thì ngươi lại phải nấu cơm cho thêm một nhà nữa. Ta thì không có ý kiến chỉ sợ ngươi sẽ mệt quá thôi."

Nguyên Diệu nghe vậy không nhịn được cười, nói: "Ly Nô lão đệ để Bạch Cơ có thêm nghìn căn nhà, ngươi sẽ phải nấu cơm cho nghìn căn nhà, ngươi không thấy mệt sao?"

Ly Nô ngớ người, nói: "Mệt chết ta mất, ta không thể nấu cơm cho nghìn căn nhà được. Đừng nói là nghìn căn nhà, chỉ mười căn cũng không xong rồi. Chủ nhân chỉ cần có một căn nhà là được."

Bạch Cơ cười nói: "Một căn nhà cũng không cần thiết, bây giờ thế này là tốt rồi. Ly Nô, tơ hồng của Nguyệt Lão chỉ có hiệu lực với nam nữ nhân gian, với phi nhân thì không có tác dụng. Hơn nữa, tơ hồng cần được Nguyệt Lão tự tay buộc mới có hiệu quả. Ngươi trộm bao nhiêu đi chăng nữa thì chúng cũng chỉ là những sợi tơ bình thường không có tác dụng kết duyên. Nguyệt Lão không thể tự do buộc tơ hồng theo ý mình, ông ta tuân theo danh sách duyên phận trên bia Thiên Đạo trong Sổ Duyên Phận để hoàn thành nhiệm vụ thiên mệnh. Nếu ông ta làm sai hoặc tự ý thay đổi sẽ bị trừng phạt. Bia Thiên Đạo nằm dưới điện Nhân Duyên là một tồn tại rất thần kỳ."

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ, hóa ra Nguyệt Lão chỉ làm theo mệnh lệnh, không thể tự do buộc tơ hồng sao?"

Bạch Cơ cười nói: "Đúng vậy. Các thần tiên đều tuân theo thiên mệnh, không bao giờ được tự ý hành động. Chẳng lẽ Hiên Chi vẫn muốn nhờ Nguyệt Lão buộc tơ hồng cho ngươi để tìm một mối lương duyên tốt sao?"

Nguyên Diệu đỏ mặt, nói: “Không có chuyện đó. Duyên phận là do trời định, tiểu sinh bây giờ cũng không quan tâm đến mấy chuyện ấy nữa. Đúng rồi, Bạch Cơ, Nguyệt Lão quản sự duyên phận của nam nữ nhân loại, vậy ai quản sự duyên phận của những loài phi nhân?”

Bạch Cơ chỉ lên trời, cười nói: “Hồng Loan Tinh. Không có thần tiên nào cai quản, chỉ là duyên phận tình yêu hình thành từ sự vận hành của các vì sao, điều này càng thêm hư ảo, càng thêm bí ẩn. Không có sợi tơ đỏ cũng không có sổ duyên phận, không có dù là quy luật nào, không do dù là sức mạnh nào kiểm soát, ngay cả Thiên đạo cũng không thể chi phối sự xuất hiện và tiêu vong của nó.”

Nguyên Diệu cảm thán: “Nghe đúng là thâm sâu.”

Ly Nô mếu máo, nói: “Chủ nhân, vậy những sợi tơ đỏ này không có tác dụng gì thì phải làm sao?”

Bạch Cơ đứng dậy nói: “Đi thôi, ta và Hiên Chi sẽ cùng ngươi đi trả lại. Chúng ta hiếm khi đến núi Đô La, tiện thể du ngoạn phong cảnh nơi Phong Nguyệt Nhân Duyên này.”

*

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô rời khỏi đại điện, bắt đầu du ngoạn phong cảnh nơi Phong Nguyệt Nhân Duyên.

Núi Đô La là nơi núi đá chồng chất, cây cối xanh tươi, dãy núi xa xa nối liền với mây, nước trời một màu, chân trời nổi lên những tầng mây trắng chồng chất, lớp lớp mây mù mờ ảo mà dày mỏng hợp lý.

Trên đường đi, ba người gặp một tiểu thần quan, hắn nói rằng Nguyệt Lão đã dặn hắn chăm sóc khách khứa.

Bạch Cơ bèn thay Ly Nô trả lại đống tơ đỏ, nói rằng ba người nhặt được trên đường đi.

Tiểu thần quan tuy có hơi nghi ngờ nhưng trông vẫn tin tưởng.

Tiểu thần quan thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô không quen thuộc với núi Đô La bèn dẫn họ đi du ngoạn tiên cung.

Đi được một lúc, trước mắt Nguyên Diệu hiện ra một cây đại thụ to lớn, cành lá sum suê như một chiếc ô khổng lồ che cả bầu trời, trên cành cây buộc đầy những sợi tơ đỏ dày đặc còn treo thêm những chiếc chuông nhỏ xinh xắn.

Gió nước thổi qua, tơ đỏ bay lượn như những đốm lửa lung linh; tiếng chuông vang lên, giống như một bản nhạc buồn bã, quấn quýt không dứt.

Tiểu thần quan tươi cười giới thiệu: “Đây là cây Nhân Duyên, nó có chung nguồn gốc với tấm bia Thiên Mệnh dưới điện duyên phận, toàn bộ đất Phong Nguyệt Nhân Duyên đều tồn tại nhờ linh khí dồi dào của nó.”

Nguyên Diệu ngẩng đầu ngắm cây Nhân Duyên, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Ly Nô thì lại không hề quan tâm đến cái cây lớn ấy, sự chú ý của hắn đã bị một đàn cá đang bơi lội trong dòng sông gần đó thu hút.

Một con cá béo nhảy lên khỏi mặt nước, vẫy đuôi một cái rồi bơi đi.

Ly Nô kêu "Meo..." một tiếng rồi biến thành một con mèo đen nhỏ, chạy dọc theo bờ sông, đuổi theo đàn cá.

Tiểu thần quan cũng chẳng buồn để ý đến Ly Nô, tiếp tục cười nói với Bạch Cơ và Nguyên Diệu: "Cây Nhân Duyên và Đá Tam Sinh là những biểu tượng của vùng đất Phong Nguyệt Nhân Duyên này. Các vị có thể ngắm cây Nhân Duyên trước, lát nữa ta sẽ dẫn các vị đi xem Đá Tam Sinh."

Nghe nhắc đến Đá Tam Sinh, Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Vừa rồi tiểu sinh đã cảm thấy kỳ lạ, nếu Nguyệt Lão chỉ quản lý duyên phận hôn nhân của nhân loại thì Phượng Xí không phải là con người, tại sao hắn lại có thể nhìn thấy kiếp trước và hiện tại của mình trên Đá Tam Sinh…"

Tiểu thần quan cười nói: "Đá Tam Sinh không chỉ hiển thị kiếp trước và hiện tại của con người mà còn hiển thị cả của những sinh vật phi nhân. Bởi vì lục đạo luân hồi, chuyển động không ngừng, kiếp trước của con người chưa chắc đã là con người, và kiếp trước của phi nhân chưa chắc đã là phi nhân. Kiếp trước và hiện tại của con người và phi nhân trộn lẫn vào nhau. Hơn nữa, thực tế cũng có một số ngoại lệ, đối tượng hôn phối được ghi trên Bia Thiên Mệnh của con người không phải lúc nào cũng là con người. Tuy nhiên, phần lớn, đối tượng hôn phối của con người vẫn là con người. Vì lục đạo luân hồi của chúng sinh hỗn loạn và có một số ít trường hợp ngoại lệ về duyên phận nên để tiện cho Nguyệt Lão đại nhân trong việc tra cứu và quản sự hôn phối của nhân loại, Đá Tam Sinh phải có khả năng hiển thị cả kiếp trước và hiện tại của con người và phi nhân."

Nguyên Diệu bừng tỉnh ngộ, nói: "Thì ra là vậy."

Tiểu thần quan cười nói: "Cây Nhân Duyên này là nơi tụ tập linh khí của vùng đất Phong Nguyệt Nhân Duyên, nếu đứng dưới gốc cây và thành tâm cầu nguyện, nói ra tên người mình thích với thần cây, biết đâu có thể ảnh hưởng đến Bia Thiên Mệnh bên dưới khiến bia khắc tên của mình và người mình thương mến, từ đó kết duyên."

Bạch Cơ nghe vậy bèn tiến lên vài bước, đứng dưới gốc cây Nhân Duyên. Nàng vận khí, lấy hơi từ đan điền, hét lớn: "Ta thích Hiên Chi! Trên đời này, ta thích Hiên Chi nhất! Thần cây, ngươi có nghe thấy không?!"

Giọng nói của Bạch Cơ vang dội như tiếng chuông đồng lớn, kèm theo tiếng rồng gầm thét dữ dội, vang vọng khắp trời đất, chấn động cả trời xanh. Có lẽ cả thần tiên ở Thanh Tịnh Thiên đều nghe thấy.

Mặt Nguyên Diệu lập tức đỏ bừng từ mặt đến cổ. Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, trái tim dâng trào một cảm xúc mãnh liệt, tình cảm ấy không rõ từ đâu mà có nhưng lại sâu đậm, không thể kiềm chế như ngọn lửa bừng cháy.

Tiểu thần quan kinh hãi, nói: "Bạch Cơ đại nhân, ngài chỉ cần niệm thầm trong lòng là được rồi, không cần hét lớn như vậy, thần cây không phải bị điếc đâu! Hơn nữa, việc ngài hét lên cũng chẳng có tác dụng gì, cây Nhân Duyên chỉ có hiệu lực với con người thôi! À mà, Hiên Chi là ai vậy?"

Nguyên Diệu do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm, định cũng hét lên dưới gốc cây rằng mình thích Bạch Cơ.

Nhưng Bạch Cơ lại cười nói: "Ta biết cây thần không quản được duyên phận của phi nhân nhưng ta vẫn muốn trò chuyện với thần cây nên mới hét lên như vậy. Hiên Chi đừng để tâm, cũng đừng coi là thật. Vì thường gọi tên ngươi, tên của ngươi lại dễ gọi nên ta mới gọi vậy thôi."

Nghe vậy, lòng Nguyên Diệu trở nên vô cùng thất vọng rồi lại cảm thấy giận vì Bạch Cơ đã trêu đùa mình.

"Bạch Cơ đừng tùy tiện hét lên như vậy! Vừa rồi tiểu sinh suýt chút nữa đã… đã tức giận!"

Bạch Cơ cười nói: "À, Hiên Chi đừng giận, hay là ngươi cũng đứng dưới gốc cây hét lên tên ta đi, ta tuyệt đối sẽ không giận đâu."

Nguyên Diệu nghe vậy thì tức giận nói: "Tiểu sinh không thèm hét tên ngươi dưới gốc cây đâu!"

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi đừng giận mà, sau này ta sẽ không hét bừa nữa."

Nguyên Diệu quay đầu đi, không thèm để ý đến Bạch Cơ.

Tiểu thần quan xoa đầu, cố gắng hòa giải, cười nói: "Hay là chúng ta đi xem Đá Tam Sinh đi."

Bạch Cơ cười nói: "Được thôi."

Tiểu thần quan dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiếp tục đi, trên đường đi, Nguyên Diệu vẫn còn giận, không thèm nói chuyện với Bạch Cơ.

Đá Tam Sinh là một viên đá nổi trên làn nước mờ ảo, xung quanh mây khói huyền ảo, phát ra những ánh sáng ngũ sắc kỳ diệu. Bên dưới Đá Tam Sinh có một cặp uyên ương đang bơi qua lại, chúng là những kẻ canh giữ nơi đây.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng bên bờ nước, từ xa nhìn về phía Đá Tam Sinh.

Tiểu Thần Quan nói: “Điều kỳ diệu của Đá Tam Sinh chỉ có thể cảm nhận được khi bước vào bên trong. Trong Đá Tam Sinh, ghi lại những bí mật về kiếp trước, kiếp này, và tương lai của cả con người và phi nhân. Khi bước vào Đá Tam Sinh, dù là người hay phi nhân, đều có thể thức tỉnh một phần hoặc toàn bộ ký ức về kiếp trước và kiếp này của mình. Vì Đá Tam Sinh quá đỗi huyền diệu, ghi lại bí mật của sinh mệnh và cả nguyên lý của ba giới trong vũ trụ nên bất cứ ai biết được bí mật của ba kiếp đều có thể làm rối loạn thiên đạo, đảo ngược thiên đạo, gây rối sự trật tự đã được định sẵn của trời đất. Do đó, nơi này là cấm địa, Nguyệt Lão không cho phép ai bước vào. Trước đây, kẻ canh giữ là A Uyên, vì chuyện riêng mà cho phép một con phượng hoàng bước vào Đá Tam Sinh, dù chỉ trong chốc lát nhưng đã bị Nguyệt Lão phát hiện. Giờ A Uyên vẫn còn đang chịu phạt ở vách núi.”

Bạch Cơ cười nói: “Thật ra, chỉ cần nhìn qua ba kiếp của mình, cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến thiên đạo vận hành.”

Tiểu Thần Quan đáp: “Điều này khó nói lắm. Nếu không muốn thay đổi gì thì có lẽ sẽ không có ảnh hưởng. Nhưng nếu đã nhìn thấy ba kiếp của mình rồi mà nảy sinh ý muốn thay đổi gì đó thì sẽ ảnh hưởng đến thiên đạo đã định. Dù là người hay phi nhân, một khi đi ngược lại với quy luật tự nhiên của trời đất, biết những điều không nên biết sẽ trở thành một mối nguy hiểm tiềm tàng đối với thiên đạo. Vì thế, Nguyệt Lão mới liệt Đá Tam Sinh vào cấm địa, cấm không cho ai bước vào. Ngài ấy chỉ vào đó khi có thắc mắc về tên trên bia Thiên Mệnh, không rõ đúng sai mới vào Đá Tam Sinh để truy tìm nguyên nhân và kiểm chứng.”

Bạch Cơ suy ngẫm, cười nói: “Ngươi nói cũng có lý. Ví dụ như nếu Hiên Chi lúc này bước vào Đá Tam Sinh, biết được kiếp trước của mình, mà kiếp trước ấy lại là người ta mong muốn nhất thì không biết ta sẽ làm gì để thay đổi thiên đạo vận hành đây.”

Nguyên Diệu nghe vậy, quên cả giận hỏi: “Bạch Cơ đang nói gì vậy?”

Bạch Cơ cười đáp: “Ta đang nói rằng Hiên Chi dễ giận như vậy, kiếp trước của ngươi chắc hẳn là một con ếch, lúc nào cũng phồng má tức giận.”

“Bạch Cơ, kiếp trước của ngươi mới là ếch thì có!”

Nguyên Diệu vẫn tiếp tục giận.

Đúng lúc đó trên Đá Tam Sinh bỗng xuất hiện một đám mây ngũ sắc, bên trong đám mây hiện ra hai bóng dáng, một là một ông lão mặc đồ đỏ, khuôn mặt hiền từ, một là một vị công tử mặc đồ trắng, khuôn mặt ngơ ngác.

Là Nguyệt Lão và Phượng Xí.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Tiểu Thần Quan bèn đứng bên bờ nước chờ đón.

Nguyệt Lão và Phượng Xí cưỡi mây ngũ sắc đến bờ.

Bạch Cơ cười nói: “Làm phiền Nguyệt Lão rồi. Nhưng không biết kết quả ra sao?”

Nguyệt Lão cười đáp: “Thiên cơ không thể tiết lộ, lão không tiện nói nhiều. Điều hắn muốn biết, hắn đã tự mình biết rồi.” Bạch Cơ gật đầu.

Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Phượng Xí thiếu chủ, ngươi đã biết rõ ai là tiểu hồ trong kiếp trước của ngươi chưa?” Phượng Xí mặt mày ngơ ngác, sắc mặt hoảng hốt, dường như đã chịu một cú sốc tinh thần, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không mở miệng nói gì.

Bạch Cơ cười nói: “Đột ngột biết rõ toàn bộ chuyện kiếp trước và kiếp này, chắc hẳn có nhiều thông tin bất ngờ, cũng có những trải nghiệm tình cảm ngoài dự đoán, cần một thời gian để chấp nhận. Hơn nữa, có những điều riêng tư, chưa chắc có thể nói với người ngoài. Hiên Chi, chúng ta không nên hỏi nữa.”

Nguyên Diệu gật đầu.

Bạch Cơ chỉ về phía Đá Tam Sinh trên mặt nước, cười nói: “Nguyệt Lão, ngài xem, ta và Hiên Chi có thể vào Đá Tam Sinh để nhìn thử không?”

“Không được!” Nguyệt Lão quả quyết đáp.

“Cho con phượng hoàng này vào Đá Tam Sinh để xem trộm bí mật của thiên đạo đã là lão phá lệ rồi. Bạch Cơ đại nhân, ngươi tuyệt đối không thể vào Đá Tam Sinh. Còn thanh niên này...” Nguyệt Lão chăm chú nhìn Nguyên Diệu, ông cảm thấy trên người Nguyên Diệu có một luồng khí của nước, ẩn chứa một mạch linh lực mạnh mẽ.

Nguyệt Lão muốn dùng tiên khí để thăm dò mạch linh lực ấy nhưng tiên khí của ông vừa chạm vào mạch linh lực thì như sông đổ biển, hòa tan vào mạch linh lực đó, không thể tìm ra nguồn gốc.

“Hắn cũng không được.” Nguyệt Lão nghiêm mặt nói.

Bạch Cơ cười nói: “Nguyệt Lão, ngài thật nhỏ nhen.”

“Không được là không được, nhất quyết không được.” Nguyệt Lão vuốt râu nói.

Bạch Cơ cười hì hì nói: “Thôi được, không làm khó ngài nữa. Chơi nửa ngày, ta cũng khát rồi, ngài cho ta một chén tiên trà nữa là ta sẽ về ngay.”

Nguyệt Lão cười nói: “Cái này thì được. Ta còn có món bánh mới làm để ngươi nếm thử, gọi là bánh Phong Nguyệt. Bánh này làm từ sương trong trẻo của phong nguyệt nhân gian và mật hoa tình của hoa tình núi Đô La, hương vị đậm đà ngọt ngào, ngon lành như tình cảm ngọt ngào nhất.”

“Mới nghe đã thấy ngon rồi. Nguyệt Lão, khi về nhớ gói cho ta mười cân Phong Nguyệt Cao mang về nhé.” Bạch Cơ cười nói.

“Chưa ăn thử mà đã nghĩ đến gói mang về rồi sao?” Nguyệt Lão vuốt râu nói.

“Bánh ngài làm, chắc chắn là ngon.” Bạch Cơ cười khen ngợi.

“Ta còn không đủ để ăn. Nhiều nhất là đưa ngươi ba cân.”

Nguyệt Lão được khen ngợi thì rất vui vẻ.

“Cũng được.” Bạch Cơ cười đáp.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Nguyệt Lão, và Phượng Xí trở về Thần điện Duyên nhưng họ phát hiện rằng Ly Nô đã biến mất, có lẽ nó đã đi theo con cá nào đó. Nguyệt Lão bèn sai các tiểu thần quan đi dọc theo bờ sông tìm kiếm Ly Nô.

Bạch Cơ và Nguyệt Lão vừa uống tiên trà vừa thưởng thức bánh Phong Nguyệt vừa tán gẫu. Phượng Xí vẫn ngồi lặng lẽ một mình ở góc phòng, ngơ ngẩn không biết đang nghĩ gì. Nguyên Diệu ban đầu ngồi nghe Bạch Cơ và Nguyệt Lão trò chuyện nhưng nghe một lúc thì dường như nghĩ ra điều gì đó, không thể ngồi yên.

Nguyên Diệu nói mình có việc gấp muốn đi vệ sinh rồi lập tức ra ngoài.

Nguyệt Lão nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu thư sinh đang vội vã đi ra ngoài, cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, chúc mừng ngài, ngài đã tìm thấy duyên phận của mình rồi.”

Bạch Cơ cười đáp: “Nguyệt Lão đúng là lẩm cẩm rồi, làm sao Hiên Chi có thể là duyên phận của ta được? Hắn chỉ là một người phàm bình thường.”

Nguyệt Lão nói: “Trên người hắn có khí tức của nước. Linh mạch trong cơ thể hắn rất giống với ngài, rộng lớn vô cùng, không thể thấy đáy như bốn bể phong lôi như vũ trụ bao la...”

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Cơ dần biến mất, nàng nói: “Hiên Chi là một người rất đặc biệt. Đối với ta, hắn là sự tồn tại quan trọng nhất trên thế gian, độc nhất vô nhị. Nhưng hắn không phải là duyên phận của ta. Duyên phận của ta đã từng gặp gỡ nhưng rồi lướt qua nhau. Người ấy ở lại quá khứ, ta tiến về tương lai, không còn ngày gặp lại, xuân thu trôi qua vạn năm. Vì lạc lối ta đã từng lạc mất bản thân, đắm chìm trong giết chóc, trong bạo lực, giành lấy mọi sinh mạng tươi sáng để lấp đầy trái tim trống rỗng và lạc lối của mình. Thậm chí sau đó, ta đã lầm tưởng rằng Phật Tổ là đấng toàn năng, ta nghĩ rằng chỉ cần trở thành Vạn Phật Chi Tổ ta có thể làm thời gian quay ngược lại, đánh thức người đã ở lại trong quá khứ, để hắn vượt qua thời gian mà đến gặp ta. Kết quả suy nghĩ hoang đường này đã dẫn đến trận chiến giữa trời và đất khiến sinh linh đồ thán, máu nhuộm ba giới. Ta cũng đã phải chịu hình phạt, mất đi quốc gia nơi biển cả, trở thành tù nhân của nhân gian. Và sự hoang tưởng của ta chỉ là công dã tràng. Sau đó ta mới hiểu rằng, dù ta có chiến thắng trong trận chiến giữa trời và đất, trở thành Vạn Phật Chi Tổ, ta cũng không thể đánh thức người ấy từ quá khứ, không thể khiến hắn vượt qua thời gian mà đến với ta, và ta cũng không thể quay trở lại quá khứ để gặp hắn. Không còn ngày gặp lại, xuân thu trôi qua vạn năm.”

Nguyệt Lão cười nói: “Có lẽ Băng Di sẽ vượt qua thời gian mà các ngươi đã bỏ lỡ, để đến bên ngươi bằng cách nào đó.”

Bạch Cơ chỉ vào Phượng Xí, cười nói: “Đó là điểm khác biệt giữa ta và con phượng hoàng ngốc này. Ta chỉ muốn có Băng Di chứ không muốn kiếp sau của hắn. Kiếp sau của Băng Di đối với ta là một người khác.”

Nguyệt Lão cười nói: “Kiếp trước, kiếp này, tương lai, ta đã làm Nguyệt Lão nhiều năm, vào Đá Tam Sinh vô số lần, xem qua ba đời của chúng sinh nhưng đến giờ vẫn chưa hiểu được mối quan hệ giữa ba đời ấy như sợi mạch ngàn dặm, ràng buộc lẫn nhau. Ba đời ấy dường như là dòng chảy nhưng cũng như số mệnh, không thể nắm bắt. Chúng dường như là một phần của dòng chảy lớn hơn, và dòng chảy lớn ấy cuối cùng lại phân thành kiếp trước, kiếp này, tương lai. Trí tuệ của lão phu có hạn, đến giờ vẫn chưa thể hiểu được huyền bí trong đó nhưng kiếp trước và kiếp này thực sự không phải là cùng một người. Bởi vì nếu coi là cùng một người, quỹ đạo số mệnh sẽ xuất hiện sai lệch, và quy luật thiên đạo cũng không thể vận hành bình thường. Vì vậy từ một góc độ nào đó mà nói, Băng Di của ngươi sẽ không bao giờ trở lại. Tiểu hồ của hắn cũng sẽ không bao giờ trở lại.”

Phượng Xí nghe cuộc đối thoại giữa Bạch Cơ và Nguyệt Lão, sắc mặt buồn bã, vẻ mặt đầy mất mát.

Ngay lúc đó Ly Nô, Nguyên Diệu và tiểu thần quan cùng bước vào.

Bạch Cơ cười nói: “Ly Nô, Hiên Chi, sao các ngươi lại cùng trở về vậy?”

Nguyên Diệu có hơi đỏ mặt, không trả lời.

Ly Nô nói: “Chủ nhân, Ly Nô đuổi theo con cá béo muốn bắt nó nhưng không bắt được. Sau đó, tiểu thần quan gọi Ly Nô quay về. Trên đường trở về, chúng ta đi qua cây Nhân Duyên, và phát hiện mọt sách đang quỳ dưới gốc cây nhắm mắt lẩm bẩm điều gì đó. Chúng ta bèn gọi hắn về. Mọt sách quỳ dưới gốc cây làm gì thế? Muốn trộm dây tơ hồng trên cây cũng không cần phải quỳ xuống đâu.”

Nguyên Diệu vội vàng phân bua: “Ta đâu có trộm dây tơ hồng! Ta chỉ... chỉ đi dạo dưới gốc cây rồi quỳ một chút thôi...”

Nguyên Diệu nói đến cuối, giọng nhỏ đến mức chính hắn cũng không nghe rõ.

Thì ra Nguyên Diệu vừa rồi nghĩ rằng đời này hiếm khi đến vùng đất Phong Nguyệt Nhân Duyên lại nhìn thấy cây Nhân Duyên thần kỳ nên hắn muốn nhân lúc Bạch Cơ chưa cáo từ mà đến gốc cây Nhân Duyên để cầu nguyện một điều ước. Nhưng hắn không dám nói thẳng rằng mình muốn đến gốc cây Nhân Duyên cầu nguyện, sợ bị Bạch Cơ chế giễu. Thế nên hắn viện cớ cần đi vệ sinh để lén đi. Nào ngờ, khi đang quỳ dưới gốc cây thần thành tâm cầu nguyện thì lại bị Ly Nô và tiểu thần quan bắt gặp.

Bạch Cơ cười nói: “Thì ra Hiên Chi lén lút đi cầu duyên dưới gốc cây thần.”

“Không, không có chuyện đó...”

Nguyên Diệu đỏ mặt, nhỏ giọng phủ nhận, giọng điệu không chút tự tin.

Bạch Cơ đảo mắt, cười nói: “Hiên Chi, người ngươi thích là ai vậy? Ngươi thà đến gốc cây thần để bày tỏ nỗi niềm tương tư, sao không nói với ta, ta có thể giúp ngươi cầu hôn. Là Phi Yên tiểu thư sao? Hay là công chúa Ngọc Quỷ? Hay là Thượng Quan Chiêu Dung? Hay là công chúa Thái Bình? Võ đế? Công chúa Ngọc Quỷ có lẽ không được, vì nàng là phi nhân. Võ đế cũng không được, nàng không phải mà ngươi có thể yêu thích, mục tiêu này quá cao xa, kiếm tìm không đúng hướng rồi. Công chúa Thái Bình và Thượng Quan Chiêu Dung cũng tạm được. Tiểu thư Phi Yên là thích hợp nhất nhưng nàng ấy thích những chàng trai đẹp, có lẽ Hiên Chi ngươi phải tìm cách nào đó để trở thành mỹ nam tử trước đã...”

Nguyên Diệu càng nghe càng tức, lớn tiếng nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu! Công chúa Ngọc Quỷ thì sao chứ? Phi nhân có gì không thể kết duyên với con người?”

Bạch Cơ cười nói: “Thì ra Hiên Chi thích công chúa Ngọc Quỷ!”

Ly Nô cũng cười nói: “Thì ra mọt sách thích con mèo rừng vừa không tắm vừa hung dữ bạo lực ấy, đúng là không có mắt.”

Nguyên Diệu vội vàng giải thích: “Ta đâu có thích Công chúa Ngọc Quỷ! Ta chỉ thích những phi nhân thôi!”

Bạch Cơ và Ly Nô cười lớn.

“Hiên Chi, thích phi nhân gần gũi với họ cũng tốt đấy. Người có duyên sâu với yêu và quỷ rất hợp để ở lại Phiêu Miểu các.”

“Ôi, mọt sách điên rồi! Ta là phi nhân nhưng ta không muốn bị ngươi thích, càng không muốn kết duyên với ngươi!”

Nguyên Diệu tức giận vô cùng nhưng chuyện dưới gốc cây Nhân Duyên đã bị lấp liếm, Bạch Cơ không hỏi thêm nữa, và hắn cũng lén lút thấy nhẹ nhõm.

Hắn đã quỳ dưới gốc cây, thành tâm cầu nguyện, và cái tên hắn thầm thốt lên trước cây Nhân Duyên là Bạch Cơ. Không biết liệu thần cây có thể nghe thấy lời cầu nguyện chân thành và nỗi tương tư sâu nặng của hắn hay không. Nếu thần cây có thể nghe thấy thì thật tốt. Còn nếu không thì hắn sẽ tiếp tục cầu nguyện trong lòng mỗi ngày, tiếp tục nhắc đến nỗi tương tư không thể nói ra này, cho đến khi cuộc đời ngắn ngủi của hắn kết thúc.

Trong lúc mọi người nói nói cười cười, thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.

Bạch Cơ từ biệt Nguyệt Lão rồi rời đi. Nguyệt Lão tặng Bạch Cơ ba cân bánh Phong Nguyệt và hai lọ mật hoa tình duyên. Bạch Cơ cười cảm ơn, và mời Nguyệt Lão khi nào rảnh rỗi thì ghé thăm Phiêu Miểu các.

Phượng Xí đã ngồi ngơ ngẩn suốt một thời gian dài như đang suy tư điều gì đó. Đến lúc chia tay, dường như hắn đã hạ quyết tâm.

“Bạch Cơ, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Ta dự định quay về Đảo Hỏa Diệm một chuyến nên sẽ không cùng ngươi trở về nhân gian. Khi ta xử lý xong việc ở Đảo Hỏa Diệm, ta sẽ đến Phiêu Miểu các gặp ngươi.”

Bạch Cơ gật đầu, cười nói: “Được thôi. Phượng Xí, có nhiều chuyện người khác không thể giúp ngươi được, phải tự mình thông suốt. Chỉ cần tự ngươi hiểu ra và đưa ra quyết định, mọi việc sẽ ổn thôi.”

Phượng Xí gật đầu.

Trong lòng Nguyên Diệu rất tò mò, không biết Phượng Xí đã thấy gì trong Đá Tam Sinh? Rốt cuộc Nhược Thảo hay Hồ A Cẩm mới là tiểu hồ kiếp trước của Phượng Xí nhưng vì Phượng Xí không muốn nói, Nguyên Diệu cũng không tiện hỏi, chỉ đành giữ sự tò mò trong lòng.

Mọi người từ biệt Nguyệt Lão, rời khỏi Thanh Tịnh Thiên. Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô trở về nhân gian còn Phượng Xí trở lại Đảo Hỏa Diệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.