Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 11




Vì là ban ngày sẽ có hương khách đến lễ Phật nên cổng son của chùa Phù Đồ mở một nửa và đóng một nửa. Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Hồ Thập Tam Lang cùng đi vào chùa Phù Đồ.

Bước vào chùa Phù Đồ, trước mắt họ là một sân có ba tòa tháp Phật bằng đá, trong sân trồng vài cây phong, và bên trong là Đại Hùng Bảo Điện. Một tiểu sa di đang quét lá rụng trước Đại Hùng Bảo Điện.

Tiểu sa di thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn và một con tiểu hồ ly bước vào, tưởng là hương khách đến lễ Phật bèn dừng việc quét dọn. Tiểu sa di chắp tay trước ngực, lễ phép nói: “A Di Đà Phật! Ba vị thí chủ muốn thắp hương thì xin đi về phía bên trái.”

Bạch Cơ mỉm cười nói: “Tiểu sư phụ, trụ trì của chùa có ở đây không?”

Tiểu sa di vừa định trả lời thì từ trong Đại Hùng Bảo điện có một vị hòa thượng mặc áo vải bước ra.

Vị hòa thượng áo vải khoảng chừng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường thân hình tròn trịa, trông rất đỗi bình dị. Hòa thượng áo vải chắp tay nói: “Bần tăng Thành Giác là trụ trì của chùa Phù Đồ này.” Nguyên Diệu quan sát Thành Giác, dù nhìn từ góc độ nào, ông ta cũng chỉ là một người bình thường nhưng trên người ông ta có một luồng ánh sáng vàng nhạt thoáng qua. Nhìn kỹ hơn, trong luồng ánh sáng vàng đó còn xen lẫn một chút khí đen đục.

Bạch Cơ nói: “Thành Giác thiền sư, xin hỏi có vị phu nhân Tâm Nguyệt Hồ từng đến chùa Phù Đồ này không?”

Thành Giác ngước mắt nhìn Bạch Cơ một cái rồi nói: “Không có.”

Bạch Cơ lại mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, trong quý tự có tổ chức tiệc Cực Lạc không?”

Thành Giác nhíu mày, nói: “Nữ thí chủ, bần tăng không hiểu ngươi đang nói gì.” Bạch Cơ đưa tay, phẩy nhẹ bên tai của Thành Giác.

“Ôi chao, đã vào mùa thu rồi mà vẫn còn có muỗi…”

Nguyên Diệu nhìn rõ Bạch Cơ bắt lấy một luồng khí đen từ người Thành Giác.

“Vo vo vo...”

Một con muỗi từ tay Bạch Cơ bay đi.

Thành Giác lùi lại một bước, chắp tay trước ngực.

“Nữ thí chủ, chùa Phù Đồ không có phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, cũng không tổ chức tiệc Cực Lạc nào, có lẽ ngươi đã tìm nhầm nơi.” Hồ Thập Tam Lang nghe vậy rất lo lắng, dường như không tin vào lời của Thành Giác nhưng vì bản thân đang ở hình dạng tiểu hồ ly, nếu tùy tiện mở miệng nói sẽ sợ làm mọi người hoảng sợ và gây ra rắc rối.

Bạch Cơ mỉm cười nói: “Nếu vậy, ta xin thắp một nén hương trong quý tự. Ta từng nguyện rằng, khi gặp chùa chiền, chắc chắn sẽ vào lễ bái Phật tổ…” Thành Giác không thể từ chối.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang bèn vào chùa Phù Đồ lễ Phật Bồ Tát. Vi Ngạn vì từ sáng sớm đã bắt đầu đi đường, từ chợ Quỷ đến làng Phù Đồ rất mệt mỏi nên không có hứng thú lễ bái, chỉ ngồi nghỉ trên ghế đá dưới gốc cây phong.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang bắt đầu từ Đại Hùng Bảo Điện vừa lễ Phật vừa dạo qua toàn bộ chùa Phù Đồ. Chùa Phù Đồ không lớn, có ba lớp sân, bên ngoài là Đại Hùng Bảo Điện, phía sau là hai điện nhỏ, một tòa Tàng Kinh Các, và gần núi phía sau là một dãy tăng xá. Trong chùa cũng không có nhiều hòa thượng, chỉ có bảy tám người đang quét dọn, trồng rau, tụng kinh.

Nhân lúc không có ai, Nguyên Diệu nhỏ giọng hỏi: “Bạch Cơ, lúc nãy ngươi đã bắt được gì bên tai của trụ trì Thành Giác thế?” Bạch Cơ mỉm cười, đưa tay ra.

Trên lòng bàn tay của Bạch Cơ, có một con sâu màu đen đang nằm.

Nguyên Diệu không biết đó là gì.

Hồ Thập Tam Lang nhỏ giọng nói: “Yêu thực trùng?”

Bạch Cơ đáp: “Đúng vậy.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, Thập Tam Lang, yêu thực trùng là gì?”

Bạch Cơ giải thích: “Yêu thực trùng là loài côn trùng ăn khí tức của yêu ma. Nếu tâm của một con người bị yêu ma xâm nhập, trên người họ sẽ lưu lại khí tức của yêu ma, và những khí tức này sẽ thu hút, yêu thực trùng vốn có mặt khắp nơi.” Nguyên Diệu dường như đã hiểu.

“Bạch Cơ, ý ngươi là trụ trì Thành Giác đã bị yêu ma chiếm hữu?”

Bạch Cơ lắc đầu nói: “Không, không nghiêm trọng đến mức bị chiếm hữu. Nếu một con người bị yêu ma chiếm hữu, họ sẽ mất đi ý thức của mình còn thiền sư Thành Giác vẫn có tư duy và ý thức của mình, chỉ là ông ta đã bị yêu ma mê hoặc.”

Nguyên Diệu có hơi lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bạch Cơ thổi nhẹ vào lòng bàn tay, yêu thực trùng bèn biến mất như tro bụi.

Bạch Cơ nói: “Trước tiên phải làm rõ xem yêu ma nào đã mê hoặc thiền sư Thành Giác.”

Hồ Thập Tam Lang nhỏ giọng nói: “Bạch Cơ, Nguyên công tử, yêu ma mê hoặc thiền sư Thành Giác có thể là cô cô không? Vừa rồi mỗ đã dùng yêu lực để cảm nhận, dù rất yếu nhưng trong chùa Phù Đồ vẫn còn lưu lại khí tức của cô cô, bà ấy chắc chắn đã từng đến đây.”

Bạch Cơ lắc đầu nói: “Có lẽ không phải. Dựa vào mê cung ngàn cửa đã giam giữ chúng ta tối qua, yêu ma trong chùa Phù Đồ này mạnh hơn phu nhân Tâm Nguyệt Hồ nhiều… Chúng ta hãy điều tra thêm về chùa Phù Đồ trước đã.”

Nguyên Diệu gật đầu.

Hồ Thập Tam Lang cũng nghiêng đầu gật đầu.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang lấy cớ ngắm cảnh núi chùa, tiếp tục dạo chơi trong chùa Phù Đồ. Chẳng mấy chốc, họ đã đi đến trước Tàng Kinh Các. Tàng Kinh Các được xây dựng bằng gỗ, mái vòm cong, có hai tầng. Trước Tàng Kinh Các là một khoảng đất trống, trên đất trống có chín tòa tháp đá, bên trong thờ xá lợi của các hòa thượng.

Bạch Cơ dừng bước nhìn chằm chằm vào Tàng Kinh Các.

Cửa lớn của Tàng Kinh Các đóng chặt, hai bên cửa có treo một cặp câu đối: “Thiền môn cư thử địa, thương sinh như mộng trung” (Cửa thiền cư trú nơi này, chúng sinh như trong mộng).

Trước cửa Tàng Kinh Các còn có một vị hòa thượng đứng gác.

Bạch Cơ bước đến gần Tàng Kinh Các, mỉm cười nói: “Tiểu sư phụ, ta có thể vào xem kinh điển mà quý tự lưu giữ không?”

Vị hòa thượng gác cửa chắp tay nói: “A Di Đà Phật! Nữ thí chủ rất xin lỗi, Tàng Kinh Các của chùa không mở cửa cho hương khách.” Bạch Cơ tiếc nuối rời đi.

Bạch Cơ vừa ngắm những tháp Phật gần Tàng Kinh Các vừa vòng ra phía bên hông Tàng Kinh Các. Khóe miệng Bạch Cơ nở một nụ cười quái gở. Thấy xung quanh không có hòa thượng nào, bèn lấy một người giấy ra và đặt nó xuống đất.

Người giấy rung nhẹ một cái trên mặt đất rồi bắt đầu sống dậy. Nó lập tức chạy về phía cửa chính của Tàng Kinh Các, và khi thấy vị hòa thượng gác cửa không để ý, nó nghiêng người và cố gắng chui qua khe hở của cánh cửa để vào bên trong.

"Xong rồi." Bạch Cơ cười nói.

Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ cho người giấy vào Tàng Kinh Các làm gì thế?"

Bạch Cơ cười đáp: "Để nó thăm dò Tàng Kinh Các cho ta."

Khi người giấy đã vào Tàng Kinh Các, Bạch Cơ bèn quay người rời đi, Hồ Thập Tam Lang cũng đi theo. Nguyên Diệu đứng tại chỗ, ngước nhìn Tàng Kinh Các ẩn hiện sau những tán lá phong đỏ.

Từ cửa sổ tầng hai đang mở hé, hiện ra khuôn mặt của một lão tăng. Lão tăng đứng trong Tàng Kinh Các nhìn Nguyên Diệu qua cửa sổ. Lông mày của ông ta bạc như tuyết, khuôn mặt đầy dấu vết thời gian, và ánh mắt giống như một cái giếng khô cạn.

Nguyên Diệu nhìn lão tăng, chỉ cảm thấy ánh mắt của lão tăng tuy tĩnh lặng như mặt nước nhưng dưới đáy sâu lại ẩn chứa một con rồng ma đáng sợ.

Bạch Cơ quay đầu lại, nói: "Hiên Chi còn đứng ngẩn ra đó làm gì?"

Nguyên Diệu quay lại nhìn Bạch Cơ, nói: "Bạch Cơ, trên Tàng Kinh Các có một lão tăng."

Bạch Cơ nhìn về phía Tàng Kinh Các, thắc mắc hỏi: "Ở đâu có lão tăng?"

Nguyên Diệu đáp: "Ngay bên cửa sổ tầng hai."

Bạch Cơ cau mày.

Nguyên Diệu nhìn lại lần nữa nhưng cửa sổ tầng hai của Tàng Kinh Các đã đóng chặt, hoàn toàn không có lão tăng nào cả.

Nguyên Diệu gãi đầu, nói: "Lạ thật, chẳng lẽ ta vừa nhìn lầm?" Một cơn gió thu thổi qua, những chiếc lá phong bay lả tả như những con bướm lửa.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang quay trở lại trước Đại Hùng Bảo Điện.

Vi Ngạn đang ngồi trên ghế đá dưới gốc cây phong, trước mặt hắn là một chiếc khăn tay được trải ra trên bàn đá, bên trong có các món đồ như cốc, nhẫn và bầu rượu. Vi Ngạn đã chờ Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đến mức buồn chán nên đang vui vẻ nghịch ngợm những món đồ mua được ở chợ Quỷ tối qua dưới ánh nắng.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang bước tới.

Bạch Cơ cười nói: "Ồ, Vi công tử, tối qua ngươi mua không ít đồ nhỉ."

Vi Ngạn cười đáp: "Hì hì! Tối qua mua vui quá, ta đã tiêu hết sạch số bạc mang theo rồi."

Nguyên Diệu nói: "Vi công tử, ngươi đem những món đồ mua từ chợ Quỷ ra ngắm nghía trong chùa có vẻ như không tôn kính Phật tổ lắm."

Vi Ngạn đáp: “Hiên Chi, Phật tổ từ bi đại lượng sẽ không trách ta đâu. Ta vừa chợt nhớ ra rằng có lời đồn đại rằng người mua đồ từ chợ Quỷ, đến sáng hôm sau xem lại thì đồ đã biến mất. Ta lo mấy món bảo vật của ta biến mất nên không nhịn được mà phải lấy ra xem."

Bạch Cơ cười nói: "Ở chợ Quỷ mua bán công bằng, không lừa già trẻ, sẽ không có chuyện như ngươi nói đâu. Những lời đồn đó thường là do con người lập mưu để gạt nhau rồi đổ lỗi cho yêu ma quỷ quái. Thôi nào, chúng ta đi thôi."

Vi Ngạn thu dọn mọi thứ, Bạch Cơ để lại tiền dầu hương cho vị tăng trông chùa trước Đại Hùng Bảo điện rồi cùng Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Hồ Thập Tam Lang rời khỏi chùa Phù Đồ.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Hồ Thập Tam Lang cùng nhau đi xuống núi.

Bạch Cơ nói: "Ôi, mệt quá, bụng đói meo rồi."

Sau một đêm quay cuồng trong ảo cảnh ngàn cửa, Nguyên Diệu cũng cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ lại vừa đói.

Vi Ngạn nói: "Lúc nãy ta thấy ở làng dưới chân núi có một quán rượu, chúng ta có thể đến đó ăn chút gì. Hình như ngôi làng này làm nghề buôn bán sản phẩm từ núi, ta còn thấy vài chiếc xe ngựa đang chở hàng xuống kinh đô."

Hồ Thập Tam Lang nghiêng đầu nói: "Dù rất mệt nhưng mỗ vẫn lo lắng cho cô cô."

Vi Ngạn hỏi: "Tiểu hồ ly, cô cô của ngươi là ai?"

Hồ Thập Tam Lang đáp: “Cô cô của ta tên là Tâm Nguyệt Hồ."

Vi Ngạn nghe vậy mắt sáng lên, nói: "Có phải là phu nhân Tâm Nguyệt Hồ bán vé vào tiệc Cực Lạc không? Ngươi có thể bán cho ta một tấm vé không?"

Hồ Thập Tam Lang đáp: "Mỗ không biết ngươi đang nói về cái gì…"

Bạch Cơ một lòng nghĩ đến món ăn ở quán rượu trong làng Phù Đồ bèn vội vàng đi nhanh về phía trước.

Hồ Thập Tam Lang và Vi Ngạn vừa đi vừa trò chuyện.

Nguyên Diệu uể oải bước theo sau.

Hai bên đường núi hương Phong trồng đầy cây phong, dưới cây phong là những tảng đá kỳ dị, trên mặt đất lá rụng đầy.

Trong một khoảnh khắc, Nguyên Diệu thấy có một thứ gì đó màu trắng lấp ló sau một tảng đá bên đường. Thứ màu trắng đó bị lá phong rơi che khuất, không nhìn kỹ thì không thấy rõ.

Nguyên Diệu nhìn kỹ hơn, đó là một bàn tay.

Một bàn tay ngọc ngà của một nữ nhân.

Nguyên Diệu giật mình, lớn tiếng gọi: "Bạch Cơ, có một bàn tay ở đó!"

Bạch Cơ đã đi xa, nghe Nguyên Diệu hô lớn thì đành quay lại.

Hồ Thập Tam Lang và Vi Ngạn dừng chân, quay đầu đi tới.

Hồ Thập Tam Lang cử động mũi, dường như ngửi thấy gì đó, mặt nó biến sắc, lập tức chạy về phía sau tảng đá.

Phía sau tảng đá, lá phong đã che phủ một nữ nhân mặc áo đỏ.

Nữ nhân áo đỏ vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như ngọc, mái tóc đen mượt mà như thác nước nhưng thất khiếu của nàng ấy chảy máu, môi tím ngắt, không rõ sống chết ra sao.

Tiểu hồ ly nhìn thấy nữ nhân áo đỏ đang nằm trong đống lá phong, máu chảy ra từ bảy khiếu, hoảng hốt đến mức đầu nghiêng đã thẳng lại. Nó khóc: “Cô cô... cô cô làm sao vậy?"

Nữ nhân áo đỏ là phu nhân Tâm Nguyệt Hồ.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Vi Ngạn đều vây quanh.

Bạch Cơ thấy phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, vội cúi xuống, đưa tay kiểm tra hơi thở của bà, nói: "May quá vẫn còn một chút hơi thở." Bạch Cơ đặt tay lên trán phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, thầm niệm chú, một luồng ánh sáng xanh băng như dòng nước thấm vào cơ thể của phu nhân Tâm Nguyệt Hồ.

Ánh sáng xanh băng không ngừng tuôn chảy từ Bạch Cơ vào phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán Bạch Cơ.

Sau một chén trà, màu đen tím trên môi phu nhân Tâm Nguyệt Hồ dần nhạt đi, bắt đầu có chút sắc đỏ bình thường trở lại.

Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ từ từ mở mắt, thở ra một hơi dài. Bà nhìn thấy Bạch Cơ và Hồ Thập Tam Lang, dường như có hơi xấu hổ muốn nói điều gì đó. Nhưng vừa mở miệng, bà đã ho ra một ngụm máu.

Trên tay áo của Bạch Cơ, xuất hiện một vết máu đỏ như hoa mai.

Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ cố gắng ngồi dậy muốn nói gì đó với Bạch Cơ nhưng vì quá yếu, bà lại ngã xuống đất.

Bạch Cơ thở dài khẽ, nói: "Ngươi đừng vội, ngươi đã thoát chết nhưng giờ vẫn rất yếu. Bây giờ nếu cảm xúc dao động mạnh, cẩn thận độc khí tấn công vào tim, hãy nghỉ ngơi một lúc đã." Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ yếu ớt gật đầu. Bà nằm xuống đất rồi bỗng nhiên biến thành một con hồ ly màu vàng đỏ.

*

Vì gặp phải phu nhân Tâm Nguyệt Hồ bị trọng thương, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và những người khác không còn tâm trạng đi ăn ở quán rượu làng Phù Đồ nữa.

Hồ Thập Tam Lang vội vã muốn đưa phu nhân Tâm Nguyệt Hồ trở về Lầu Tâm Nguyệt, Bạch Cơ và Nguyên Diệu quyết định đi cùng Hồ Thập Tam Lang trở về chợ Quỷ.

Vi Ngạn còn có việc vào ngày mai nên chia tay Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Hồ Thập Tam Lang để tự mình đến làng Phù Đồ, đón xe ngựa chở hàng về Lạc Dương.

Sau khi Vi Ngạn rời đi, Hồ Thập Tam Lang biến thành một con hồ yêu chín đuôi, cõng Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và phu nhân Tâm Nguyệt Hồ trở về chợ Quỷ.

Nguyên Diệu phát hiện, ban ngày chợ Quỷ chỉ là một vùng hoang dã đầy cỏ dại, chỉ có một tấm bia đá vỡ đứng trơ trọi trên đồng cỏ.

Hồ yêu chín đuôi đi vòng ba lần quanh bia đá của chợ Quỷ.

Khi hồ yêu chín đuôi vòng đến lần thứ ba, một kết giới nào đó như đột nhiên mở ra. Trên vùng hoang dã, hiện ra một con phố, một thị trấn, là chợ Quỷ.

Ban ngày chợ Quỷ không nhộn nhịp như ban đêm, trên phố Bách Quỷ không có ai, các cửa hàng hai bên phần lớn đều đóng cửa rất yên tĩnh. Ngay cả cửa hàng quan tài mèo cũng chỉ mở một nửa cửa, vài con mèo nằm hoặc ngồi trên các quan tài trước cửa, lim dim phơi nắng.

Khi trở về Lầu Tâm Nguyệt, những con hồ ly thấy phu nhân Tâm Nguyệt Hồ bị thương nặng đều hoảng hốt, lập tức lo liệu chỗ nghỉ ngơi cho bà rồi vội vã đến chợ Quỷ dưới lòng đất mời quỷ y.

Quỷ y được mời đến sau khi kiểm tra phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, nói rằng bà đã nuốt phải chất độc, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc. May mắn thay, trước đó lão hồ vương đã cho Hồ Thập Tam Lang mang một số linh đan diệu dược để thăm bệnh, quỷ y đã cho phu nhân Tâm Nguyệt Hồ uống một ít đan dược mới giữ được mạng sống.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đã mệt mỏi sau một đêm vất vả tại chùa Phù Đồ. Nhất là Bạch Cơ vừa rồi đã mất không ít yêu lực để cứu mạng phu nhân Tâm Nguyệt Hồ.

Thấy phu nhân Tâm Nguyệt Hồ tạm thời không sao, Bạch Cơ kêu đói và muốn ăn.

Một đám hồ ly vội vã chuẩn bị bữa ăn tinh tế, chiêu đãi Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Sau khi ăn xong trong hoa sảnh, Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghỉ ngơi nhắm mắt bên lò sưởi. Hồ Thập Tam Lang vì lo lắng cho phu nhân Tâm Nguyệt Hồ nên ở lại trong phòng bà để chăm sóc, không ăn uống gì.

Bạch Cơ ăn no nằm nghiêng trên ghế quý phi trong hoa sảnh mà ngủ thiếp đi.

Nguyên Diệu cũng cảm thấy rất mệt mỏi nằm ngủ trên tấm thảm nhung trong hoa sảnh.

Nguyên Diệu ngủ rất say, khi tỉnh dậy đã là lúc hoàng hôn.

Nguyên Diệu dụi mắt, ngồi dậy, phát hiện ghế quý phi trống rỗng, Bạch Cơ không biết đã đi đâu. Hoa sảnh rất tối, không có ai thắp đèn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Nguyên Diệu đứng dậy, đi quanh tìm kiếm, phát hiện Lầu Tâm Nguyệt trống không, không có một bóng người.

Nguyên Diệu thấy kỳ lạ thì gọi lớn: "Bạch Cơ, Thập Tam Lang, các ngươi ở đâu thế?"

Không ai trả lời Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu bước ra khỏi hoa sảnh, đi vào sân.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mờ ảo, trong sân đầy sương trắng bao quanh, chỉ có thể thấy mờ mờ một số cây cối, hoa cỏ, và những bóng dáng mờ nhạt của đình đài lầu các.

Nguyên Diệu đi vòng quanh sân một lúc, không tìm thấy Bạch Cơ, lòng cảm thấy hơi lo lắng.

"Bạch Cơ, Bạch Cơ đã đi đâu..."

Đi một lúc, Nguyên Diệu thấy một cây anh đào, trên cây đầy hoa nở rộ như mây như sương. Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa anh đào rơi rụng lả tả, bay lượn như tuyết.

"Khoảnh khắc đẹp nhất của hoa anh đào không phải khi nở rộ, mà là khi rơi rụng..."

Một con hồ ly màu vàng đỏ ngồi dưới cây anh đào, buồn bã nói.

Nguyên Diệu nhìn lại, đó chẳng phải là phu nhân Tâm Nguyệt Hồ sao?

Nguyên Diệu vội vàng cúi đầu, nói: "Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự là Hiên Chi, xin kính chào phu nhân Tâm Nguyệt Hồ. Xin hỏi phu nhân có thấy Bạch Cơ không? Tiểu sinh không tìm thấy nàng."

Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ quay lại nhìn Nguyên Diệu, nói: "Không tìm thấy nữa, tức là duyên đã hết rồi. Người và phi nhân sớm muộn cũng phải chia tay…"

Nguyên Diệu nghe xong, lo lắng nói: "Phu nhân đừng nói bậy, tiểu sinh và Bạch Cơ sẽ không bao giờ chia tay."

Tâm Nguyệt Hồ lẩm bẩm: "Hỏi thế gian tình ái là gì, mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Đôi lứa trên đời sớm muộn cũng phải đường ai nấy đi. Nam nhân trên thế gian, phần lớn đều bạc tình vô nghĩa, là những kẻ không đáng tin cậy nhất…"

Nguyên Diệu vốn muốn biện minh vài lời nhưng hắn nhớ lại lời Ly Nô đã nói trước đó, rằng phu nhân Tâm Nguyệt Hồ là người si tình nhưng đã bị một nam nhân loài người phụ bạc, bà ta rất ghét những người đọc sách, thậm chí còn ăn thịt họ. Giờ đây, khi Bạch Cơ không ở bên, hắn cảm thấy hơi sợ hãi nên không định tranh cãi với phu nhân Tâm Nguyệt Hồ nữa.

Nguyên Diệu lặng lẽ nhìn phu nhân Tâm Nguyệt Hồ.

Tâm Nguyệt Hồ ngẩng đầu nhìn những cánh hoa anh đào bay lượn.

"Ta phải đi rồi."

Nguyên Diệu sửng sốt hỏi: "Người định đi đâu?"

Tâm Nguyệt Hồ buồn bã nói: "Đi địa ngục."

Nguyên Diệu ngạc nhiên, nói: "Đi… địa ngục?!"

Tâm Nguyệt Hồ nói: "Kể từ khi Ninh Lang chết, thế gian này đối với ta như địa ngục. Ta mơ hồ tìm kiếm niềm vui trong địa ngục, tạo nên một giấc mộng hoa nước vô ích làm hại nhiều người. Đáng tiếc, niềm vui trong giấc mộng hoa nước vẫn là địa ngục, lại hại chết chính ta…"

Nguyên Diệu nói: "Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, người không thể… người phải kiên cường lên! Nếu người có gì bất trắc, Thập Tam Lang sẽ đau lòng, lão hồ vương cũng sẽ buồn rầu. Các tỷ muội hồ ly ở Lầu Tâm Nguyệt đều mong người bình an vô sự!"

Tâm Nguyệt Hồ nhìn Nguyên Diệu, nói: "Ngươi, con người này thật thú vị, có thể bước vào tâm mộng của ta còn khuyến khích ta sống tiếp…"

Nguyên Diệu ngơ ngác hỏi: "Tâm mộng là gì?"

Tâm Nguyệt Hồ không trả lời Nguyên Diệu, chỉ nói: "Trong mắt người khác, ta như một kẻ si tình điên cuồng, thực ra ta chỉ muốn mãi mãi bên người mình yêu. Tình yêu là điều đẹp đẽ nhất trên đời, cùng người yêu thưởng thức ngọt ngào của tình yêu, giống như đến cõi Cực Lạc. Dù ngọt ngào đó có độc, cũng khiến người ta cam lòng đón nhận. Ta quá tham lam ảo ảnh Cực Lạc nên bị người khác lợi dụng, giờ đây rơi vào kết cục bị diệt khẩu…"

Nguyên Diệu nghe vậy, vội hỏi: "Ai đã lợi dụng người?"

Tâm Nguyệt Hồ nghiến răng nói: "Chùa Phù Đồ, Diệt Uế."

Nguyên Diệu hỏi: "Diệt Uế là ai?"

Tâm Nguyệt Hồ đột nhiên trở nên điên loạn, nói: "Không, không phải Diệt Uế là sách Cực Lạc… là sách Cực Lạc…"

Dưới chân Tâm Nguyệt Hồ, đất đột nhiên cuộn lên, lộ ra một bộ xương trắng hãi hùng.

Tâm Nguyệt Hồ cúi đầu nhìn bộ xương trắng trong đất, ánh mắt bà đột nhiên trở nên dịu dàng và đầy cảm xúc. Tâm Nguyệt Hồ lẩm bẩm: "Ninh Lang đã đến rồi."

Bộ xương trắng ngồi dậy từ trong đất, giang đôi tay về phía Tâm Nguyệt Hồ.

Tâm Nguyệt Hồ lao vào lòng bộ xương trắng, nhìn sâu vào hốc mắt trống rỗng của nó đầy tình cảm.

"Ninh Lang, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa…"

Bộ xương trắng ôm lấy con hồ ly màu vàng đỏ rồi nằm xuống, chìm vào trong đất. Bộ xương và hồ ly cùng nhau chìm xuống lòng đất, dần dần bị đất che phủ.

Nguyên Diệu thấy cảnh tượng quái dị này vừa sợ hãi vừa lo lắng, chỉ có thể lao tới muốn kéo Tâm Nguyệt Hồ ra khỏi lòng đất.

Nhưng Nguyên Diệu đã chậm một bước, khi hắn chạy đến dưới gốc cây anh đào, bộ xương và hồ ly đã ôm nhau chìm vào lòng đất.

Nguyên Diệu chỉ còn biết ngồi xuống vừa dùng tay đào đất vừa lo lắng nói: "Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ, người mau quay lại!"

Bất ngờ, từ trong đất thò ra một bàn tay xương trắng, tóm chặt lấy tay Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu hoảng sợ, vội vàng vùng vẫy.

Bàn tay xương đó có sức mạnh vô cùng lớn, Nguyên Diệu cảm thấy mình không thể đứng vững, sắp bị kéo vào lòng đất.

"Buông tiểu sinh ra, buông tiểu sinh ra..."

Nguyên Diệu vừa vùng vẫy vừa hoảng loạn đánh đập lung tung.

“Mọt sách tự nhiên đánh đấm loạn xạ cái gì vậy?!"

Tiếng của Ly Nô đột ngột vang lên.

Nguyên Diệu lập tức mở mắt, hắn ngồi bật dậy, kinh hãi chưa kịp hoàn hồn, thở hổn hển.

Nguyên Diệu nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trong hoa sảnh của Lầu Tâm Nguyệt. Đã qua giờ thắp đèn, bên ngoài tối đen như mực, hoa sảnh sáng trưng, Bạch Cơ đang ngồi gần đó chống cằm nhìn hắn. Ly Nô ngồi xổm bên cạnh, khó chịu nhìn hắn.

Hóa ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

Nguyên Diệu vui mừng nói: "Bạch Cơ, thật tốt quá, ngươi vẫn ở đây. Ly Nô lão đệ, sao ngươi lại đến đây?"

Ly Nô nói: "Gia thấy chủ nhân và ngươi lâu rồi không trở về Phiêu Miểu các, lo lắng hai người xảy ra chuyện nên đến chợ Quỷ xem thử. Thư sinh, thịt khô của gia đâu?"

Nguyên Diệu vội vàng móc gói giấy ra, đưa cho Ly Nô, nói: "Ở đây."

Ly Nô cầm gói giấy lên xem xét trọng lượng, không mấy hài lòng.

"Chỉ có bấy nhiêu thôi à? Còn không đủ để gia nhét kẽ răng nữa!"

Nguyên Diệu nói: "Chủ quánThái Cực nói gần đây hắn thiếu nhân lực muốn nhờ Ly Nô lão đệ giúp khiêng quan tài, hắn sẽ trả cho ngươi ba cân thịt khô chuột làm thù lao."

Ly Nô nghe xong, nói: "Hừ! Có lẽ đầu mèo của Thái Cực bị kẹp vào ván quan tài rồi, ba cân thịt khô chuột mà muốn sai khiến gia? Để chút nữa gia đi đến cửa hàng quan tài nói chuyện với hắn, ít nhất cũng phải mười cân."

Bạch Cơ ở bên cạnh nói: "Ly Nô để hôm khác đi đến cửa hàng quan tài, lát nữa còn phải đến chùa Phù Đồ nữa đấy."

Nguyên Diệu nghe vậy hỏi: "Bạch Cơ còn phải đến chùa Phù Đồ sao?"

Bạch Cơ thở dài, nói: "Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ vẫn rất nguy hiểm, bà ấy vẫn hôn mê không tỉnh, có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào. Lúc nãy khi Hiên Chi đang ngủ, phu nhân Tâm Nguyệt Hồ suýt chút nữa đã đi rồi. Không thể chờ phu nhân Tâm Nguyệt Hồ tỉnh lại để nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên đến chùa Phù Đồ thêm lần nữa để điều tra."

Nguyên Diệu nhận thấy, trên bàn gỗ trước mặt Bạch Cơ có một mảnh người giấy bị rách và nửa đóa hoa Mạn Đà La. Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu nhìn vào mảnh người giấy, giải thích: "Đây là người giấy mà sáng nay đã vào Tàng Kinh Các ở chùa Phù Đồ, nó vừa trở về và mang theo một đóa hoa Mạn Đà La. Vì người giấy đã bị phá hỏng, ta không thể biết tình hình cụ thể trong Tàng Kinh Các. Chúng ta vẫn nên đến chùa Phù Đồ thêm một lần, đích thân vào Tàng Kinh Các để xem xét."

Nguyên Diệu kể lại giấc mơ kỳ lạ vừa nãy của mình cho Bạch Cơ nghe. Bạch Cơ nghe xong, chìm vào suy nghĩ.

Nguyên Diệu có hơi tò mò hỏi: "Bạch Cơ, phu nhân Tâm Nguyệt Hồ gọi một bộ xương trắng là "Ninh Lang", Ninh Lang là ai?"

Bạch Cơ chưa kịp trả lời, Ly Nô đã lên tiếng tán gẫu: "Nam nhân đã bỏ rơi phu nhân Tâm Nguyệt Hồ họ Ninh. Nghe nói, cuối cùng hắn đã bị phu nhân Tâm Nguyệt Hồ giết chết. Mọt sách, giấc mơ của ngươi thật kỳ lạ. Theo lý mà nói, ngươi không thể biết người tình của phu nhân Tâm Nguyệt Hồ họ gì được."

Nguyên Diệu gãi đầu, nói: "Tiểu sinh cũng thấy giấc mơ này thật kỳ lạ! Trong mơ, phu nhân Tâm Nguyệt Hồ nói rằng tiểu sinh đã bước vào tâm mộng của bà ấy, và trong tâm mộng đó, bà ấy dường như đang nói lời tạm biệt với thế giới này…"

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, trong giấc mơ của ngươi, phu nhân Tâm Nguyệt Hồ nói bà ấy bị Diệt Uế ở chùa Phù Đồ lợi dụng phải không?"

Nguyên Diệu gật đầu, nói: "Đúng vậy. Bà ấy còn nhắc đến sách Cực Lạc."

"Diệt Uế… sách Cực Lạc… sách Cực Lạc… Diệt Uế…" Bạch Cơ lẩm bẩm rồi bất chợt đứng dậy, nói: "Hiên Chi, Ly Nô, ta phải đi xuống khu vực ngầm của chợ Quỷ, các ngươi ở đây chờ ta." Nói xong, Bạch Cơ bèn vội vã rời đi.

Nguyên Diệu có hơi bối rối.

"Ly Nô lão đệ, Bạch Cơ đi xuống khu vực ngầm của chợ Quỷ làm gì?"

Con mèo đen lắc đầu, nói: "Không biết."

Ngồi một lúc, Nguyên Diệu đã tỉnh táo hơn thì thấy mọi người trong Lầu Tâm Nguyệt đều không có ở đó bèn hỏi: "Ly Nô lão đệ, mọi người trong Lầu Tâm Nguyệt đâu rồi?"

Ly Nô vừa liếm móng vuốt vừa nói: "Mấy con hồ ly đó à? Xảy ra chuyện lớn thế này, phu nhân Tâm Nguyệt Hồ sống chết chưa rõ, họ có người đang chăm sóc phu nhân, có người thì đang buồn rầu trong phòng còn có người thì đang cầu nguyện dưới ánh trăng ở hoa viên sau…"

Nguyên Diệu hỏi: "Hồ Thập Tam Lang đâu?"

Ly Nô nói: "Con hồ ly thối đó đang chăm sóc cô cô của nó."

"Ục ục..."

Bụng Nguyên Diệu đói đến kêu rộn lên.

Ly Nô nghe thấy, vui vẻ nói: “Mọt sách đói rồi à?"

Nguyên Diệu có hơi ngượng ngùng, nói: "Cũng không đến nỗi."

Ly Nô nói: "Những con hồ ly đó đang loạn cả lên, khóc lóc ỉ ôi, chẳng ai có thời gian nấu ăn cho ngươi đâu." Nguyên Diệu nhìn Ly Nô.

Ly Nô bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, gia sẽ đi vào bếp nấu cho ngươi. Gia đã biết mà, không có gia, ngươi và chủ nhân của ngươi đều không thể sống nổi, chắc chắn sẽ chết đói hết."

Nguyên Diệu cười nói: "Đa tạ Ly Nô lão đệ…"

"Không biết trong bếp của mấy con hồ ly đó có gì, gia sẽ nấu đại vậy." Ly Nô nhảy xuống bàn gỗ, chạy ra khỏi hoa sảnh, tiến về phía nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.