Phiền Toái

Chương 8: Từ biệt




Lại nói năm đó khi San Nương tiến vào Tây Viên, bên người bất quá chỉ mang theo một rương y phục nhỏ và một hộp tư trang. Hôm nay đã trải qua mấy năm, nàng mười bốn tuổi phải trở về rồi, lại phát hiện, xiêm y vải vóc của nàng đóng gói được bốn rương lớn, trang sức lão phu nhân cho ước chừng cũng ba hộp, hơn nữa một số vật phẩm lẻ tẻ mấy năm nay nàng thu thập lại chiếm hai rương lớn…

Nhìn từng chiếc rương lớn chồng chất trong viện, cùng với hộp trang sức trong lòng nhũ mẫu, Tam Hòa và Ngũ Phúc, đột nhiên San Nương thấy hơi ngượng ngùng.

—— Khó trách mọi người đều muốn chui vào Tây Viên, nhìn thu hoạch này đi!

Có lẽ xuất phát từ phần xấu hổ này, đợi đến chập tối, Ngũ phòng lê la kì kèo cuối cùng cũng phái người và xe tới, nàng tới chỗ lão phu nhân từ biệt, vành mắt đỏ tới mức rất chân thành.

Vành mắt nàng đỏ, rõ ràng khiến lão phu nhân đã có tuổi thích tình cảm hết sức cảm động, vuốt tóc San Nương, nói: “Trở về dưỡng bệnh cho tốt, đợi con khỏe lại, ta sẽ phái người tới đón con!”

Giỏi cho ‘phái’ người tới đón, không phái, San Nương vĩnh viễn không thể trở lại.

Được lão phu nhân dạy dỗ nhiều năm vậy, điểm này San Nương vẫn có thể nghe ra. Chẳng qua, nàng đỏ mắt dập đầu với lão phu nhân xong, cũng không dựa theo ám hiệu của lão phu nhân, nói một câu ‘Lão phu nhân nhất định phải nhớ phái người tới đón con’ với lão phu nhân —— nàng sợ một lời thành sấm.

Lão phu nhân lại bởi vì thế mà hết sức không vui. Mặc dù trong mắt bà ta, San Nương đỏ mắt chỉ đang cố vịt chết còn mạnh miệng, nhưng không nghe lời chính là không nghe lời, lão phu nhân vốn hơi cảm động, lập tức hóa thành số không, quy chụp San Nương ‘bướng bỉnh như lão tử của nàng’, ngược lại thu lại nước mắt, hung hăng thúc giục San Nương thừa dịp trời chưa tối mau trở về nhà.

Tuy nhiên, lão phu nhân luôn chú ý tới phong độ thế gia, trong lòng có không thích tiểu Thập tam nhi chăng nữa, thể diện quy củ nên nói vẫn phải nói. Vì vậy trước khi chia tay, lão phu nhân lại nhét không ít đồ tốt cho San Nương, khiến hành lý của San Nương xuất hiện thêm một rương hòm.

(San Nương lặng lẽ lấy lòng tiểu nhân suy nghĩ: Chiêu này của lão phu nhân đại khái có thể xem như một mũi tên trúng hai con chim, ngàn vàng mua cốt. Không chỉ không thu hồi xiêm y, trang sức của nàng, mặt khác còn có thưởng, người bên ngoài nhìn vào, ở góc độ nhỏ sẽ nói lão phu nhân đặc biệt ân cần; ở góc độ lớn, kỳ thật để quảng cáo cho Tây Viên đấy —— Nhìn đi, ngay cả một cô nương dọn ra khỏi Tây Viên ‘dưỡng bệnh’ cũng có thể thu hoạch khá dồi dào, nếu ở lại Tây Viên, còn chưa biết có bao nhiêu chỗ tốt đâu. Các ngươi còn không mau vào đây?!)

Tất nhiên lão phu nhân sẽ không đích thân tiễn San Nương đi, nhưng lão phu nhân thích xem nhất tiết mục tỷ muội trong nhà hòa thuận, vì vậy Thất nương, Thập nhất nương, còn có Thập tứ nương lưu lại trong viện lão phu nhân, liền xung phong nhận việc đi tiễn San Nương. Mấy tỷ muội tốt kéo ống tay áo vừa bịn rịn vừa lưu luyến, lau nước mắt hết lần này tới lần khác, giống như nơi San Nương muốn đi không phải là ngõ hẻm dài cách một con phố, mà là con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh tràn đầy yêu ma quỷ quái, thần quỷ.

Tóm lại, chờ xong xuôi toàn bộ, sắc trời ngày đó đã bắt đầu lờ mờ tối. Cuối cùng mấy vị cô nương thâm tình ý trọng được đại phu nhân cũng lau nước mắt dẫn ra, đại phu nhân còn đích thân đỡ San Nương lên xe ngựa.

Cứ thế, lão phu nhân còn sợ người ta làm San Nương uất ức, lại bảo Ngô ma ma bên người đích thân theo xe ngựa Ngũ phòng, phải tận mắt chứng kiến tiểu Thập tam nhi bình an về đến nhà mới có thể yên tâm.

Ngoài cửa Tây Viên, từng người vây xem kia đều nhịn không được gật gù khen ngợi: “Gia hòa vạn sự hưng, trong nhà có trưởng bối chăm sóc vậy, vãn bối lại thân mật thế, quả nhiên Hầu phủ này là gia đình có gốc gác, không phải dạng nhà giàu mới nổi chẳng biết lễ nghi.

*·*·*

Trên xe ngựa, San Nương đẩy màn xe ra nhìn Tây Viên dần dần khuất bóng, sau đó mím môi cười —— Lúc này rốt cuộc nàng có thể yên lòng lớn mật, thật lòng thật ý nở nụ cười.

Nàng chợt ngoái đầu nhìn, lập tức đối mặt với đôi mắt hiếu kỳ của Lục An.

Lục An.

Ý cười bên môi San Nương khẽ cứng nhắc.

Mấy người Lục An, Thất Thái và Bát Cẩm được phân tới viện nàng trước khi nàng nằm ‘giấc mơ’ kia. Mà những tiểu nha hoàn chưa có đẳng này khác với Tam Hòa và Ngũ Phúc. Tam Hòa và Ngũ Phúc là nha hoàn hầu hạ trong phòng, tất nhiên đều có chủ tử riêng. Còn những tiểu nha hoàn chưa có đẳng như các nàng, bàn về chức trách chỉ có quét dọn đình viện, nghe đại nha hoàn sai sử; Bàn về thuộc sở hữu, các nàng chỉ thuộc về viện các nàng phục vụ, không có chủ tử riêng —— Nói đúng hơn là, ai ở viện đó, người ấy mới là chủ tử của các nàng.

Khiến San Nương không ngờ là, trước khi nàng rời đi, Lục An chợt ở trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống trước mặt bà ta, yêu cầu được đi theo nàng.

Lão phu nhân cảm khái nói: “Đúng là một nha hoàn có tình có nghĩa, vậy đi theo con đi.”

Do đó, cứ thế Lục An đi theo San Nương.

Chẳng qua, nhớ đến kiếp trước, lại nhìn Lục An hiện nay mới có chín tuổi, San Nương khó tránh khỏi có chút cảm giác… ừ, không được tự nhiên. Mặc dù kiếp này có lẽ các nàng không hầu chung một chồng nữa…

“Này”, nàng hắng giọng một cái, hỏi Lục An: “Vì sao ngươi muốn theo ta? Ở Tây Viên dù sao cũng có tương lai hơn theo ta đấy.”

Lục An nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh San Nương, ngẩng đầu cười nói: “Nô tì có thể vào Tây Viên, vốn nhờ phúc của cô nương, hôm nay cô nương về nhà, nô tỳ đương nhiên đi theo cô nương.”

San Nương ngạc nhiên một lúc, lại tỉ mỉ hỏi mới biết, hóa ra Lục An có thể vào Tây Viên, thật sự nhờ một câu nói của nàng lúc đó.

Tây Viên này, không biết có bao nhiêu người muốn vào, vì vậy mỗi khi Tây Viên muốn chọn người, liền có một số Bát tiên vượt biển, các hiển thần thông[1]. Tiểu cữu cữu của Lục An đã bỏ ra rất nhiều công sức, mới mắc nối được một bà tử giữ cửa trong viện lão phu nhân. Khi đó Thập tam cô nương là người đầu tiên trong thế hệ có chữ lót Ngọc theo lão phu nhân, mặc dù vẫn là một cô nương chưa gả, bình thường không hỏi đến chuyện nhà, nhưng lời nói của nàng rất có phân lượng. Do đó, bà tử kia tới trước mặt San Nương cầu xin. Mà San Nương của thời điểm ấy cũng rất ‘tích cực vươn lên’, để thể hiện sự thân thiện của mình (đại khái ít nhiều gì cũng có chút khoe khoang trong đó) liền đồng ý hỗ trợ nói một câu. Vì thế, Lục An vốn có tên là Thanh Nhi mới được chọn.

[1] Bát tiên vượt biển, các hiển thần thông: Câu này dùng để ví mỗi người đều có cách riêng và bản lĩnh riêng để hoàn thành nhiệm vụ. Theo truyền thuyết Lữ Động Tân đợi tám vị thần tiên vượt biển Đông đến đảo tiên, chỉ thấy sóng lớn cuộn trào. Lữ Động Tân đề nghị mỗi người ném một đồ vật xuống biển, sau đó thần linh sẽ phù hộ giúp họ vượt biển. Thế là Thiết Quải Lý ném cây gậy ba toong vào nước, bản thân đứng trên đó qua biển; Hàn Tương Tử dùng giỏ hoa vượt qua biển bằng bản lĩnh của mình; Lữ Động Tân, Lam Thái Hòa, Trương Quả Lão, Hán Chung Li, Tào Quốc Cữu, Hà Tiên Cô thấy thế cũng ném quạt ba tiêu, cây đánh nhịp, con lừa giấy, ngọc bản, cái giỏ trống vào trong nước, đứng trên vật đó và từ từ qua biển. Tám vị thần tiên đều dựa vào sự thần thông của mình để qua biển đông.

Cái gọi là cho nhau mặt mũi, tình thế San Nương tốt, tự nhiên sẽ có người sẵn lòng nịnh bợ nàng, thấy nàng hiếm khi thay một tiểu nha hoàn nói chuyện, sẽ có người cho rằng San Nương xem trọng nha hoàn này, bèn chủ động phân Lục An tới viện của San Nương. Về phần cái tên Lục An, sau khi được đưa đến viện San Nương, do ma ma giáo dưỡng Vương ma ma căn cứ theo tên của bọn Ngũ Phúc mà đặt lại.

Trong chiếc xe ngựa lắc lư, San Nương với hai kiếp làm người lần đầu tiên mới biết, vì sao Lục An ngốc nghếch này luôn trung thành tuyệt đối với nàng, chỉ vì một câu ngẫu nhiên trước đây của nàng…

“Ngươi ngốc thật, chỉ một câu nói thôi, sao có thể coi là ân tình gì.” Nàng đỡ trán, lắc đầu cười nói. Kiếp trước Lục An cứ ngốc nghếch vậy, kiếp này, tốt xấu gì nàng ấy cũng phải thông minh một chút mới được.

Lục An lắc đầu quài quại: “Chính là một câu nói, nhưng có người không chịu nói ạ.”

Đúng thế, đổi lại là Thất Nương chắc chắn sẽ mặc kệ, đổi lại là Thập nhất nương chỉ sợ rắc rối. Về phần Thập tam nương nàng, nguyên nhân nói ra câu đó, nói thật, chỉ vì nàng muốn bán mặt mũi cho bà tử giữ cửa kia, để về sau dễ lợi dụng người ta thăm dò tin tức trong viện lão phu nhân…

San Nương thở dài một tiếng, đột nhiên chẳng muốn nói những nội tình không thuần khiết kia cho tiểu Lục An đơn thuần này biết. Nàng đưa tay sờ sờ đầu Lục An, cười nói: “Dù cho ta nói câu đó, cũng chưa chắc xuất phát từ ý tốt. Sau này đừng ngốc thế nữa.”

Lục An nghe cái hiểu cái không, nhưng trong lòng lại cảm thấy, cô nương bằng lòng buông bỏ sự kiêu ngạo, đưa tay sờ đầu nàng giống hệt tỷ tỷ trong nhà, nhất định là một chủ tử dịu dàng. Nương nàng từng nói, con người lấy sự thành tâm đổi lại sự thành tâm, chủ tử đồng ý thật lòng với nàng, nàng cũng bằng lòng thật tình đối đãi.

Lục An đang nghĩ gì San Nương không biết, nhưng nàng nhìn đường phố vắng lặng qua cửa sổ.

Trấn Mai Sơn này, tọa lạc dưới chân Mai Sơn. Con sông Lạc Mai chảy ra từ trong Mai Sơn kia, chia toàn bộ trấn Mai Sơn ra làm hai, bờ Bắc đến tận dưới Mai Sơn, trông như một thôn trấn bình thường; mà bờ Nam, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ dường như đã bị Hầu gia bao bọc.

Bất quá cũng khó trách, Hầu gia ở trấn Mai Sơn không biết đã sinh sôi bao nhiêu đời, người Hầu gia con cháu đông đúc từng phòng phát triển, cứ thế chiếm cứ một mảnh đất rất lớn. Thậm chí San Nương nghĩ, ngày nào đó bờ Bắc kia sẽ chứa đầy người họ Hầu.

Đương nhiên, cho dù cả trấn Mai Sơn đều đổi thành họ Hầu, đối với người Hầu gia mà nói, địa bàn trung tâm thật sự thuộc về Hầu Gia, vẫn là vị trí trước đây của Hầu phủ —— chính là mảnh đất hôm nay đã chia làm Tây Viên lão phu nhân ở và Đông Viên lão thái gia ở.

Tuy ở trong mắt người ngoài, Hầu phủ vẫn là thế gia hài hòa mỹ mãn điển hình, nhưng thân là người Hầu gia, mà San Nương còn sống trong Tây Viên bảy, tám năm, lại biết rất rõ, hai vị lão tổ tông lão thái gia và lão phu nhân kia quả thực chính là ‘một núi không thể chứa hai con hổ’, cũng chỉ có ngày tết người một nhà nhất định phải đoàn viên, mọi người mới có thể thấy lão thái gia và lão phu nhân cùng chung một mái hiên, còn nếu là ngày thường chứng kiến một màn này, thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa…

Lần trước hai vị lão tổ tông này ở chung một chỗ, là vì một thúc trong tộc của San Nương, thúc ấy qua lại với quả phụ của một thúc đã chết sớm khác trong tộc, trở thành chuyện xấu kinh thiên động địa.

Cho tới hôm nay, khi hồi tưởng lại, San Nương vẫn cảm thấy khiếp sợ —— chuyện khiến lão phu nhân tức chết, lão thái gia lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn nói Ninh Cửu thúc mới là con cháu Hầu gia, chỉ tiếc không phải con trai ruột của ông, làm lão phu nhân tức chết đi được.

Về sau nghe nói vị Ninh Cửu thúc dẫn vị quả phụ tộc thẩm đó xuống Tây Dương, lão phu nhân một mực chắn chắn, vé thuyền ấy nhất định do lão thái gia cho tiền….

Đây chỉ là chuyện phiếm. Phải nói rằng, tình cảm của Hầu lão thái gia và Mạnh lão phu nhân không tốt, hậu quả trực tiếp là con cháu của bọn họ không một ai theo chân bọn họ ở chung —— những người được nuôi trong Tây Viên không tính. Tóm lại, một khi con trai đã kết hôn, Hầu lão thái gia sẽ đá tất cả ra khỏi phủ. Do đó, bất kể là đích tôn tương lai muốn thừa nghiệp cũng được, hay người cha không có tương lai của San Nương đại diện cho Ngũ phòng kia cũng được, hiện nay tất cả đều ở trong ngõ hẻm dài cách cửa sau Hầu phủ cũ chỉ vẻn vẹn một con đường.

Chờ đến khi xe ngựa dừng lại, San Nương mới chú ý tới, viện Ngũ Phòng được phân hình như càng cách Hầu phủ xa hơn một chút, rốt cuộc cũng tới bên cạnh sông Lạc Mai.

Khi San Nương về đến nhà, sắc trời đã tối hẳn, ngoại trừ treo hai chiếc đèn lồng ngay cổng lớn, toàn bộ Ngũ phòng đều vắng vẻ một mảng, dường như không ai biết, hôm nay cô nương phải trở về.

Không cần chớp mắt, San Nương cũng có thể đoán được, việc này chỉ sợ do Mã nhũ mẫu ‘Cửu thiên tuế’ kia cố tình ra oai phủ đầu.

Lúc này Ngô ma ma đưa nàng về cũng xuống xe ngựa, nhìn cổng lớn tối om của Ngũ phòng, khuôn mặt nghiêm túc của Ngô ma ma lập tức lạnh đi ba phần.

Ngô ma ma là tâm phúc của lão phu nhân, cũng giống lão phu nhân, để ý nhất thể diện thế gia. Trong mắt bà, muốn hạ thấp thể diện của Thập tam cô nương không sao cả, ai bảo hôm nay Thập tam cô nương đắc tội lão phu nhân chứ, nhưng tốt xấu gì nơi nên ngăn nắp cũng phải gọn gàng trước.

—— Bắt nạt người ta, dù sao ngươi cũng phải đóng một cửa lại! Công khai như vậy, người biết sẽ nói là đối phó Thập tam cô nương, người không biết thì nghĩ việc này là đánh vào mặt lão phu nhân!

Ngô ma ma trầm mặt, xoay đầu lại quát Phương ma ma: “Việc này là sao? Cô nương trở về, trong nhà lại không biết ư? Làm gì mà ngay cả cổng lớn cũng không mở?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.