Phía Cuối Phồn Hoa

Chương 3: 3: Đại Dịch





Một ngày sau khi đám người Trình Tri Dĩnh tới, Ninh thành bị cách ly hoàn toàn.

Nhà giàu và các hộ khá giả sớm đã lo lót thoát ly Ninh thành.

Cửa hiệu và quầy quán đều đóng cửa.

Binh lính phong tỏa ngoài thành, do tình hình chiến sự phương bắc khó lường, cùng với tranh đấu kế vị đang trong giai đoạn căng thẳng, không phe nào muốn hao binh tổn tướng đi ứng phó nạn dịch ở xa, cho nên triều đình hạ lệnh binh sĩ không được vào thành, tránh tình hình lây lan ra quân doanh, đồng thời sẵn sàng bị điều đi bất cứ lúc nào.

Thế nên tòa thành vốn phồn vinh đông đúc mặc định bị triều đình bỏ rơi, đem một đám đại phu nhốt vào, nhân lực trong thành chỉ có không tới hai nghìn quân địa phương, quá nửa trai tráng Ninh thành sớm đã bị bắt đi nhập ngũ, trong thành người già yếu, người khuyết tật, phụ nữ và trẻ con chiếm đa số.

Ninh thành hơn 5 vạn người, thây chất đầy đường chưa kịp thu dọn, người bệnh lê lết khóc than, hai hôm trước còn vừa nhét thêm thôn dân nhiễm dịch ở mấy thôn lân cận, lúc hai người Trình Tri Dĩnh đến nơi, trong thành không khác gì địa ngục nhân gian.

...!
"Lâm thần y đang châm cứu thông khí cho bệnh nhân, hiện tại không thể rời đi, ngươi tới hẻm Trúc Anh tìm Ngô lang trung đi."
"Đưa năm người này đi làm thủ tục, nhanh chóng hỏa thiêu tránh lây nhiễm phức tạp."
"Y trạm phố nam yêu cầu điều thêm phụ tá hỗ trợ."
"Không xong rồi không xong rồi! Khu Tam Hoa số hai bị sập, rất nhiều người bị thương, tình hình hỗn loạn vô cùng, chúng ta không đủ người."
"Để ta!" Một giọng nói trầm ấm hữu lực xung phong nhận nhiệm vụ.

...!
Khu Tam Hoa số hai.

"Trình đại phu, cánh tay cô không sao chứ?"
"Không sao! Bên kia còn người bị kẹt, mau lên!" Trình Tri Dĩnh qua loa băng cánh tay xong liền lao vào phụ giúp sơ cứu nạn nhân, nhìn tình cảnh chật vật thê thảm, nàng không nén được nhỏ giọng oán hận: "Nhân lực hạn chế thế này là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết sao?! Bên trên làm gì vậy chứ, hơn hai tháng rồi vẫn không cho thêm người tới? Kia, làm ơn dựng thanh xà nhà kia lên giúp...!Khốn kiếp, làm ơn cho thêm người tới đi!"
"Để ta."
Giọng nam trầm ấm mạnh mẽ vang lên, Trình Tri Dĩnh hơi xoay người gật đầu với người đó.

Khi nàng ngẩng mặt nhìn thấy đối phương thì đơ người thoáng chốc, người đó dường như cũng có chút giật mình.

Theo sau nam tử này còn có rất nhiều người, không, là rất rất nhiều, bọn họ chia ra phụ giúp thu dọn phế tích, ít cũng hơn ngàn người, đều là hán tử cường tráng tay có thể nắm vai có thể khiêng.

"Sao lại là ngài?"

"Sao lại là cô?"
"A..."
Tiếng kêu rên đau đớn cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

Trình Tri Dĩnh dìu lão bá tới chiếc giường trống xập xệ miễn cưỡng còn dùng được, tay chân thoăn thoắt xử lý vết thương.

Các động tác của nàng vô cùng thuần thục, nàng vừa lấy nẹp gỗ chuẩn bị cố định chân vừa nói: "Tướng quân, ngài giúp tiểu nữ giữ lão bá này lại, đừng để ông ấy giãy giụa."
Thiệu Kỳ đột nhiên bị sai khiến có chút không thích ứng, hắn không nói gì bước qua giúp đỡ.

"Trình đại phu, bệnh nhân bên này nguy kịch, mau lên!"
"Được."
Thái độ Trình Tri Dĩnh cực kỳ nghiêm túc chuyên chú, một loạt cử động trị liệu dùng thuốc được tiến hành, gương mặt nàng nhem nhuốc nhưng lại tỏa ra sức hút lạ thường.

"Tướng quân, giúp tiểu nữ một tay khiêng cáng vào lều tạm."
"Nè, có ai ở ngoài không, làm ơn đun nước sôi cho tôi...!À, Thiệu tướng quân, may quá, ngài giúp tiểu nữ đun một nồi nước sôi mang tới nhé, thổi lửa lớn một chút, tiểu nữ đang cần dùng gấp."
Thiệu Kỳ mang tâm tình quái dị đi làm hết thảy.

...!
Thiếu nữ dáng người nhỏ gầy rớm nước mắt: "Trình tỷ tỷ, thật tốt quá, quan phủ phái người tới, quan phủ không bỏ rơi chúng ta!"
Trình Tri Dĩnh thoáng nhìn Thiệu Kỳ bận rộn tay chân hỗ trợ binh sĩ dựng lại nhà cửa, xoa đầu Tiểu Vân: "Ừ, tỷ tỷ không phải đã nói sao, triều đình nhất định không vứt bỏ chúng ta mà.

Muội thấy vị cao lớn anh tuấn đó không, đấy là Thiệu Kỳ tướng quân, ngài ấy rất uy vũ, danh tiếng ở kinh thành rất cao, là bệ hạ phái ngài ấy đến đấy, còn mang theo rất nhiều người, triều đình không hề bỏ mặc Ninh thành! Cho nên muội ăn uống đàng hoàng, lát nữa chúng ta lại tiếp tục chiến đấu, nghiền nát cái bệnh dịch chết tiệt này!"
Kỳ thực, ban đầu nàng an ủi mọi người, nhưng trong lòng đã mặc nhận sự thật bọn họ thực sự bị từ bỏ, sư phụ đối với suy nghĩ của nàng trầm mặc không nói, sư huynh chỉ cười khẩy bày tỏ thái độ.

Cho đến sáng hôm qua, Thiệu Kỳ mang theo hơn ngàn nhân sĩ ngược nắng mai bước đến, tựa như vị thần có cánh trong thần thoại Tây Vực, thắp sáng niềm tin trong mắt nàng.

Kinh ngạc, vui sướng, ấm áp, vô số cảm xúc đan xen thay thế cho sự thất vọng và tức giận cùng hoang mang trong lòng nàng, đồng thời khiến nàng cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ không hay trước đây.

"Vâng, Trình tỷ tỷ cũng ăn thêm chút đi!"
Thiệu Kỳ hơi dừng động tác trong tay, đáy lòng dâng lên hổ thẹn.

Thính lực người luyện võ rất tốt, đoạn đối thoại ngắn ngủi kia hắn nghe vào tai không sót chữ nào.


Triều đình hiện tại vô cùng hỗn loạn.

Hoàng thượng tuổi cao sức yếu không đủ sức quản chuyện triều chính, chỉ có một vài đại sự nhất định phải có sự quyết định của vua, thái sư mới diện kiến long nhan thỉnh ý.

Các hoàng tử và phe phái đấu đá tranh giành, chẳng mấy ai thừa sức đi quản chuyện khác.

Đại dịch Ninh thành lần này cũng vậy, Hoàng thượng hạ lệnh quan viên chú ý cứu nạn dân chúng rồi cũng hiếm khi hỏi lại, có lẽ ngài tuổi cao trí nhớ không tốt, đám quan viên chỉ lo chọn bên mà đứng, đối với dịch bệnh qua loa lấp liếm.

Thiệu Kỳ đối với cuộc chiến tranh vị trước sau đều không tham gia, rất nhiều người vì vậy cảm thấy hắn chướng mắt.

Triều đình hiện tại không cần tới hắn, nhưng vẫn có nơi cần.

Hắn dâng tấu muốn dẫn một tiểu đội hỗ trợ Ninh thành, nhưng quan trường phức tạp, đối với thái độ thanh cao của hắn không hài lòng, mỗi bên động tay một chút.

Hắn được chuẩn tấu tới Ninh thành, nhưng không thể mang binh theo.

Từ đầu đến cuối, vẫn không thể gặp Hoàng thượng.

Số nhân lực mang theo, hơn nửa là Thái tử âm thầm đưa tới, hắn huy động thủ hạ một số, số còn lại là người của Đại học sĩ và những nhân sĩ tình nguyện trên giang hồ, Trình Tri Hàn cũng vận động rất nhiều vật tư gửi đến Ninh thành, hiệu thuốc và ruộng thảo dược Trình gia gần như không còn lại gì.

...!
...
Suốt một tuần bận rộn, đến nỗi người dưới một mái nhà cũng không chạm mặt nhau.

Tuy bệnh nhân mỗi ngày mỗi tăng, nhưng không còn ở mức không thể kiểm soát như tháng trước, vẫn chưa điều chế được phương thuốc đặc trị, song cũng không phải không có tiến triển.

Hôm nay Trình Tri Dĩnh lên núi, nghe dân địa phương nói ngọn núi này nhiều độc vật rắn rết, người bình thường không ai dám vào núi, chắc chắn ẩn tàng không ít kỳ trân dị thảo.

Phương thuốc nàng và sư huynh vừa nghiên cứu cần một vài vị thuốc hiếm có khó tìm, vừa hay nghe nói ban đêm núi này thường tỏa ra mùi xác thối, giờ lại là tháng tư mùa mưa ẩm thấp, phù hợp với điều kiện về chủng biến dị của tử thi hoa, một trong những vị dược quan trọng nhất.


Hình dạng những dược thảo kia cực kỳ phổ thông, một số còn chứa độc tố, lại khó bảo quản, người ngoài nghề căn bản khó phân biệt nổi, lúc đào yêu cầu cẩn thận từng li từng tí không sẽ hỏng thuốc, bản thân nhiều khả năng còn bị trúng độc.

Trong thành thiếu người, nơi này lại rừng thiên nước độc, gọi thêm người theo còn phải phân tâm chăm sóc, vì lý do thuận tiện nên Trình Tri Dĩnh quyết định đi một mình.
"Trình đại phu."
Đang lùng sục khắp nơi, bỗng sau lưng vang lên tiếng gọi.

"Ôi mẹ ơi!"
Trình Tri Dĩnh giật nảy mình, quay đầu lại không khỏi kinh ngạc: "Thiệu tướng quân?! Ngài tới hỗ trợ ta sao? Nơi này nhiều độc vật, nguy hiểm khó lường, hay là ngài về trước đi?"
Thiệu Kỳ liếc xéo nàng: "Một nữ nhi không có sức nhấc đao như cô còn dám lên núi, bản tướng sao lại không đi được."
"Ta là đại phu a!"
Hắn hơi khựng lại, sau đó vượt qua người nàng, "Mạng người quan trọng, còn không mau lên!"
"...!Ờ."
"Khoan đã, tướng quân, ngài bôi..." Còn chưa dứt lời hắn đã bỏ nàng một khoảng xa, Trình Tri Dĩnh đành cất lọ thuốc về lại.

Kỳ thực không phải Thiệu Kỳ cố tình đến, hắn tới Ninh thành cứu viện, nhưng người làm công tác hành y cũng như chân tay ở đây đều trước sau không ai dám sai bảo hay nhờ vả hắn, dường như bọn họ đối với chức vị tướng quân của hắn vẫn có kiêng kị.

Sáng nay bỗng dưng Giang Dung Tự thần y tìm hắn nói: "Ngài ở đây lại không ai dám tìm ngài làm việc, cũng chẳng khác ăn không ngồi rồi là mấy, chi bằng làm chuyện có ích.

Tiểu đồ nhi A Dĩnh nhà ta lên núi hái thuốc rồi, chúng ta đều không thể phân thân, ngài đi bảo vệ nó giúp ta đi.

Thật là, thân con gái con đứa cũng không biết sợ hổ báo tha đi mất sao!" Mặc dù trong núi nhỏ này xưa nay không có dã thú.

Đi sâu vào rừng, Trình Tri Dĩnh bỗng trợn mắt, hít một hơi thật sâu, từ trong túi lấy ra một cái kẹp gỗ, dè dặt cẩn trọng giơ tới sau lưng Thiệu Kỳ.

Thiệu Kỳ đi trước cảm thấy bất thường liền quay lại, một chiêu bắt lấy cổ tay Trình Tri Dĩnh.

"Ế ế, đau! Nhẹ tay một chút!"
"Cô muốn làm gì?" Hắn lạnh giọng quát khẽ, đoạn nhìn xuống bàn tay đang bị hắn tóm chặt, mày hơi nhíu lại, lực trên tay cũng buông lỏng.

Rụt lại tay đang bị hắn khống chế, nàng hất mắt chỉ vào thứ vừa bị kẹp gỗ kẹp lên: "Tướng quân, nguy hiểm mà ta nói không phải sài lang dã thú trong rừng, mà là đám côn trùng độc vật này đây, loại này đao thương chưa chắc hữu dụng với nó."
Nàng cúi đầu lục lục trong túi vải đeo bên hông, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ và một cái lọ.

"Con nhện này gọi là Kim châu, một giọt nọc đủ giết tám con bò, Hắc quả phụ gặp nó cũng phải chào thua, không ngờ ở đây lại có, còn để ta gặp được." Nàng vừa bỏ con nhện màu vàng kim óng ánh vào hộp đóng lại vừa nói, sau đó đưa cái lọ còn lại cho Thiệu Kỳ: "Ngài bôi cái này lên đi, là thuốc bột tránh côn trùng bò sát, rất hiệu nghiệm."
Thiệu Kỳ thấy sống lưng thoáng lạnh, bôi thứ bột trắng sặc mùi gia vị bếp núc, mùi tỏi, sả rất nồng, hình như còn có vỏ cam.

Vừa rồi hắn không cảm nhận được chút tồn tại khi con nhện kia bám trên vai, quả thật cửu tử nhất sinh, có thể chết thế nào cũng không hay.


Hắn liếc nhìn cái hộp trong tay nàng, khóe môi khẽ giật: "Kim châu mà cô cũng dám bắt..." Thật không giống nữ nhi chút nào, quá khủng bố, sau này ai còn dám rước về nhà?
Trình Tri Dĩnh tự nhiên hiểu ý tứ của hắn, nàng cất hộp gỗ vào túi, cười cười: "Màu sắc lấp lánh như vậy, rất đẹp mà, ngài không thấy sao? Nhưng ta cũng không có khẩu vị nặng tới nỗi mang nó về làm thú cưng, lấy nó nghiên cứu giải dược thôi, tránh cho độc của nó gây hại dân gian, sau này nói không chừng lại dùng đến."
Đoạn đường kế tiếp thu hoạch không tồi, cái sọt tre trên lưng Trình Tri Dĩnh gần như đầy ắp.

Tới trước một ao cạn bùn lầy trong rừng, nơi khá gần bờ mọc lên một gốc hoa màu đỏ sẫm, mùi tanh bùn lầy cùng với mùi thịt rữa của hoa tạo nên chướng khí dày đặc.

Thiệu Kỳ cau mày lấy tay che mũi, lại thấy Trình Tri Dĩnh phấn khích vạn phần, xổm xuống nhoài người muốn hái.

Bất hạnh thay, cái nấm nhiệt quý hiếm trong sọt theo độ nghiêng của nàng rơi tõm xuống bùn, chìm mất.

Trình Tri Dĩnh tiếc đứt ruột, cũng may nàng không chỉ hái được một cái.

Nàng tháo sọt tre đưa tới trước mặt Thiệu Kỳ, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên gốc hoa tử thi kia, nói năng cũng không giữ ý: "Cầm lấy, đừng để sọt tre tiếp xúc với hơi đất."
Dược thảo bên trong có nhiều loại sau khi hái lên liền kị thổ khí, tiếp xúc gần đất liền mất đi dược hiệu.

Thiệu Kỳ đeo sọt lên lưng, lúc này mới phát hiện sọt thuốc khá nặng, vậy mà Trình Tri Dĩnh có thể đeo cả quãng đường cũng không nghe kêu than.

Hắn nhìn nàng không chút ý tứ nằm nhoài ra đất, chật vật với tay nhổ cả gốc lẫn rễ hoa tử thi, bùn nhơ bắn cả vào mặt, hơi nheo mắt nói: "Dạo này cô sai khiến bản tướng cũng thuận miệng lắm, vì sao bây giờ không nhờ ta hỗ trợ?"
Trình Tri Dĩnh vui mừng đổ ống trúc đựng nước suối rửa sạch gốc hoa, nghe vậy hơi khựng lại nhìn hắn.

Trong lòng từ từ trào dâng cảm giác chua xót cùng tức giận, nàng bình tĩnh nói: "Tướng quân, có phải ngài cho rằng ta dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, làm những việc lỗ mãng nhằm thu hút sự chú ý của ngài, việc làm bây giờ cũng là cố tình thể hiện, dục cầm cố túng?"
Hắn không nói, nhưng ánh mắt lại như đang bảo, không thế thì sao?
Nàng hít sâu một hơi, thẳng thắn thừa nhận: "Phải, ta thích ngài, giống như những cô nương ở kinh thành kia vậy, nhưng thích không có nghĩa là phải có được." Người quý ở chỗ tự biết mình, nàng hiểu rất rõ hai người không có khả năng, cho nên ngay từ đầu nàng chưa từng nghĩ đến việc theo đuổi hay mong chờ sẽ được hắn đáp lại.

"Mấy ngày gần đây vô thức sai bảo ngài là vì cứu người như cứu hỏa, túm được ai thì sai người đó, còn về gốc tử thi, nhờ ngài hái lỡ đâu ngài làm đứt rễ, ta đào đâu ra cái thứ hai.

Hơn nữa ngài như vậy là đang sỉ nhục y đức của ta, Ninh thành dầu sôi lửa bỏng, ta đâu còn tâm tư đặt lên tình nhi nữ, ta dù tệ hại đến đâu thì vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, không phải hạng lang băm!"
Thiệu Kỳ sững sờ, nhận thấy mình quá đáng, lại bỗng thấy nàng xua tay, thái độ nàng lại hời hợt như bình thường.

"Bỏ đi.

Không phải ngài nói mạng người quan trọng sao, dược liệu cũng đủ rồi, chúng ta xuống núi.

Sọt thuốc vẫn do ngài đeo đi, nặng quá ta mang đi sẽ kéo dài thời gian, chậm trễ trị liệu."
Nói một hơi nàng cảm thấy cũng không còn tức nữa, hiểu lầm đã giải trừ, phải nhanh chóng quay về.
Có gì nói nấy, tức giận thì phát ra, đơn giản trực tiếp, cái gì cũng giữ trong lòng không phải là phong cách của Trình Tri Dĩnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.