Phía Cuối Phồn Hoa

Chương 11: 11: Chân Tướng





Trình Tri Dĩnh không hiểu rốt cuộc mình còn do dự cái gì nữa, hạnh phúc đến quá đột ngột khiến nàng không kịp chuẩn bị.

Nàng lo lắng một khi nàng chạm vào, mộng đẹp sẽ tan biến?
Trên đường từ y quán về, nàng ghé hàng đậu hũ nước đường, ăn mà trong đầu vẫn không ngơi tự hỏi.
"Trình đại phu?!"
Giọng nói hân hoan chui vào tai làm Trình Tri Dĩnh giật mình, nàng ngửa đầu nhìn người nọ.
Ai đây? Nàng nheo mắt cố nhớ, người này lạ mặt, lại hình như cũng quen quen.

Trình Tri Dĩnh khẽ gật đầu, nàng không lên tiếng bắt chuyện, lại chừa đủ khoảng không cho người nọ có lời có thể nói, thái độ không cố ý xa cách tị hiềm sợ lời bàn tán tay bắt mặt mừng với nam nhân trên phố nhưng nhìn vào đều thấy rõ nàng không quen.
"Trở về kinh thành lâu như vậy vẫn chưa có cơ hội chính thức gặp mặt tạ ơn cô..." Người nọ nói một lèo, chợt chú ý biểu tình của Trình Tri Dĩnh không đúng, hắn hơi bất ngờ, "Ta là Trực Phi, cô không nhớ..."
Hắn nói một nửa lại đột ngột dừng, gãi gãi đầu lui ra xa ba bước làm thế tạ lỗi: "Thực xin lỗi cô nương, ta quen tuỳ tiện với đám huynh đệ trong quân, lời nói vô ý dễ gây hiểu lầm ảnh hưởng danh tiếng cô nương..."
Trình Tri Dĩnh nhìn nhìn hắn, nhớ ra, nàng xua tay: "Không cần, không có gì đâu! Với cả, chữa bệnh cứu người là thiên chức của thầy thuốc, lúc trước các ngài đã cảm ơn rồi, không cần làm gì nữa hết! Vị tướng quân kia...!không có chuyện gì phải không, người đã khỏi hẳn chưa, có di chứng gì không?"
"Khoẻ lắm khoẻ lắm, tướng quân nhà ta...!mà khoan đã, Trình đại phu không phải vừa gặp tướng quân nhà ta sao..."
"Trực Phi!"
Hai người cùng đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng.
Trần Hoài Khanh cười từ ái nhận lễ vãn bối của Trình Tri Dĩnh rồi quay lại nhìn Trực Phi.
Lão nhân gia nheo đôi mắt già nói với hắn: "Lão phu vừa gặp tướng quân nhà ngươi, tướng quân nhà ngươi có việc bảo ngươi mau chóng về quân doanh."

"Hả? Không phải tướng quân hôm nay ra ngoại thành tuần sát..." Buổi tối mới về thành sao? Hắn chưa nói hết câu đã bị Trần lão cắt lời.
"Đi nhanh đi! Để thượng tướng đợi không tốt."
Cuối cùng Trực Phi cũng nghe ra ý ám hiệu mau cút trong lời Trần lão, vỗ đầu "À" một tiếng rồi ngậm miệng cáo từ.
...
...
Lúc bước chân qua bậc đại môn Trình trạch Trình Tri Dĩnh mới nghĩ thông bối rối trong lòng.
Làm sao Trực Phi nhận ra nàng, thấy nàng là nữ tử cũng không bất ngờ?
Hắn còn nói, nàng vừa gặp tướng quân nhà hắn...
Vậy là, người kia, cái người nàng cứu trong rừng đêm đó...!là Thiệu Kỳ!
Trình Tri Dĩnh an tĩnh ở đại môn thật lâu.

Cả buổi trưa nàng không tập trung, dùng bữa chẳng nghe ra mùi vị gì xong liền về phòng, suy nghĩ hỗn loạn dần tìm được trật tự, vì người kia là Thiệu Kỳ, mấy chuyện kỳ lạ gần đây cũng thông rồi.
Thiệu Kỳ thay đổi thái độ với nàng lớn như vậy...!Trình Tri Dĩnh cười khổ, trong lòng như hẫng một cái, có vị chua xót lan tràn, bao trùm rồi nhấn chìm niềm vui sướng vừa manh nha rục rịch, vùi dập chút ít hi vọng tham lam của nàng.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trình Tri Dĩnh gọi người đi đun nước, nàng muốn tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó, sẽ đi thẳng thắn đối mặt với vấn đề.
*
Bên này, mãi chiều ngã bóng Thiệu Kỳ mới cưỡi ngựa trở về, tâm trạng hắn mấy ngày nay luôn rất tốt, trong kinh mạch như bỏ thêm vào chất kích thích làm từng giọt máu lăn tăn nhộn nhạo, một cảm giác tràn đầy sinh lực.

Bước vào sân không nghĩ lại gặp lão quản gia luôn theo bên cạnh ngoại tổ phụ, hắn cười bước đến.
Lão quản gia: "Lão nô phụng lệnh lão gia, chờ cậu ở đây.

Lão gia chuyển lời, Trực Phi tướng quân đã gặp mặt Trình đại cô nương, đã nói về một số chuyện cũ."
Lão quản gia kết thúc truyền lời, cười cười nhìn thiếu gia nhà mình tắt nắng vội vàng gấp gáp xoay người lao ra khỏi đại môn Thiệu tướng quân phủ.
*
Trình trạch.
Trình Tri Dĩnh trang dung tươm tất, nàng đứng trước đại môn, bàn tay nắm rồi lại buông, thôi nào Trình Tri Dĩnh, phải đối mặt với hiện thực, ngươi cứ trực tiếp rõ ràng với ngài ấy, kết quả dù thế nào cũng có thể để bản thân an tâm, còn hơn giữ trong lòng mơ mơ hồ hồ nửa đời sau!
Nàng thẳng lưng, giơ tay mở cánh cửa nặng nề.
Cánh cửa gỗ mun thâm sắc kéo ra, trước mắt lại vẫn là bóng đen, một bàn tay chuẩn bị đập xuống đầu nàng.
Người ngoài cửa cũng giật mình hết hồn, may mà hắn phản ứng nhanh kịp thời dừng lại động tác gọi cửa.
Trình Tri Dĩnh sửng sốt, không ngờ lại gặp Thiệu Kỳ ngoài cửa, nàng nhìn hắn, ngón tay còn đang nắm cánh cửa có chút đông cứng, cắn răng nói: "Ta vừa đúng muốn đi tìm ngài..."
"Ta có chuyện muốn nói với cô!"
Không đợi nàng nói hết, Thiệu Kỳ đã nôn nóng xen lời, "Để ta nói trước, được không?"
Nàng gật gật đầu, tim đập có chút nhanh.
Ngữ khí Thiệu Kỳ hết sức nghiêm trang: "Tên tướng lĩnh cô cứu trong rừng đêm mưa đó là ta.


Vẫn chưa chính thức đối diện nói lời cảm ơn cô.

Cảm ơn!"
Nàng có điểm không hiểu: "Nếu lúc đó tướng quân ngài nhận ra đó là ta rồi, ta có thể hiểu là tình hình thời điểm đó ngài đang trong tràng cảnh nguy hiểm khắp nơi, không thể tin tưởng bất cứ ai.

Nhưng mà không nói ra thân phận thì không nói, vì cớ chi lại chỉ điểm ta lung tung..." Nàng càng nói càng thấy giận, chóp mũi dâng lên ấm ức.
"Không có, không phải!" Thiệu Kỳ vội vàng nói, tay chân luống cuống đưa lên muốn lau mắt nàng nhưng lại phát hiện không có ánh nước, hắn nói: "Ta không có lấy cô ra trêu đùa.

Ta lúc đó thân trong bùn nhơ bị thiên hạ phỉ nhổ, nhưng cô vẫn bằng lòng đến biên cảnh xa xôi nhặt xác cho ta...!xúc động còn khó nén chứ nào không tín nhiệm cô! Ta che giấu còn chỉ điểm lung tung, ta thừa nhận ta có lợi dụng cô...!Ế, cô đừng tức giận, ta sẽ nói hết, cô nghe rồi hãy quyết định có thể cho ta qua cửa không, được không? Thời điểm ta phát hiện có nội gián ám hại đã không còn kịp đưa quân thoát khốn..."
Là thuộc hạ trung thành lấy mạng mình mở ra hiểm lộ, bí mật đưa hắn đã bị trúng độc hôn mê trốn đi, người thuộc hạ nọ có gương mặt hao hao giống hắn, bèn cải trang thành hắn mận chết thay đào dẫn dụ truy binh, đến bên vách núi Kim Lang thì bị loạn tiễn bắn chết, ngã xuống vực.

Trực Phi sau đó tiếp tục kế hoạch của người thuộc hạ nọ, đưa thi thể bị trúng tên ngã vực khó nhận ra hình hài men theo bờ sông ngược dòng lên hai dặm đặt vào hang núi.

Sở dĩ làm như vậy là để kéo dài thời gian, trong lúc truy binh xuống vực tìm thi thể, Trực Phi có thể tranh thủ thời gian đưa hắn đi xa, khả năng có lợi nhất là khi truy binh tìm thấy thi thể thì thi thể đã phân hủy, lúc đó giả cũng thành thật!
Thiệu Kỳ kể đến đây thì trầm mặc, một lúc lâu sau hắn mới tiếp tục.
"Sau này trên đường trốn tránh ta mới nghe nói, bọn phản nghịch tấu lên triều đình không tìm thấy thi thể, cũng không biết là bọn chúng thật sự không tìm thấy, hay bọn chúng sợ đưa thi thể về ngỗ tác Hình bộ sẽ nghiệm ra độc tố hay cái gì đó có thể xuất hiện trên thi thể làm bại lộ âm mưu của chúng.

Tóm lại Thiệu Kỳ trúng kịch độc phải chết ắt không nghi ngờ, cho nên có thêm cái xác hay không cũng không quan trọng.

Bản thân ta dù trốn chui trốn lủi nhưng còn sống được, mà người huynh đệ kia phải phơi thây sơn dã, ta thực sự không nỡ..."

Trình Tri Dĩnh cũng xúc động, nàng gật đầu: "Ta hiểu rồi.

Xin lỗi ngài, ta không nên nhất thời xúc động khó chịu với ngài."
Hắn cười cười: "Còn một nguyên nhân nữa, ta không bộc bạch thân phận, là vì không muốn cho cô hi vọng.

Ta không biết ngày tháng sắp tới chờ đợi ta là nguy hiểm gì nữa, không chừng hôm nay cô nhặt lại cái mạng này cho ta, ngày mai lại mất rồi." Thiệu Kỳ nhìn thẳng vào mắt nàng, mười phần thật lòng: "Ta sợ cô buồn!"
Tim Trình Tri Dĩnh run lên, nàng bị đôi mắt hắn cuốn lấy, từ từ đắm chìm.
Nàng nhìn Thiệu Kỳ, phía sau hắn là ráng chiều nhuộm đỏ.
Năm đó, thiếu niên tướng quân mười tám tuổi xoay người đi trong hoàng hôn, bóng lưng đó khắc sâu trí nhớ của nàng.

Mà người tướng quân ấy, sau bảy năm, lần nữa đứng trong ráng chiều rực rỡ, không có bóng lưng, hắn đối diện nhìn nàng nở nụ cười phảng phất thời thiếu niên, lại nhiều thêm sự đĩnh đạc dịu dàng.
Nàng thoát không khỏi nụ cười ấy, chăm chú nhìn hắn, nàng hỏi: "Cho nên, ngài muốn báo ân?"
Thiệu Kỳ bật cười, từ khi hồi kinh đã sớm dự liệu sẽ có ngày đối mặt câu hỏi này của nàng.

Tuy nhiên nếu có thể hắn không muốn trước khi ngày trọng đại kia đến, để nàng bất an về chuyện này, từ đó tạo nên vách ngăn khiến nàng thu mình lại.
Ngăn Trực Phi gặp nàng cũng là nguyên nhân này, hắn sợ nàng quy tất cả chỉ vì báo ân.
"Tri Dĩnh, có phải nàng mù quáng thần tượng ta không?"
Trình Tri Dĩnh nhíu mày: "Cái gì?"
"Ta không vĩ đại đến mức lấy thân báo đáp đâu!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.