Đệ tam thập nhị chương.
Lục Khinh Mặc chỉ khoát tay.
Một cao thủ tuyệt đỉnh như Lục Khinh Mặc, thiếu sót sáu năm nội công cũng đủ để y bị gạt khỏi Thập đại danh kiếm rồi, nhưng y chỉ khoát tay, tự mình lẩm nhẩm đọc lại câu thơ Mạc Phi Trần đã ngâm trên thuyền, "Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên. Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên. Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ. Vô hoa vô tửu sừ tác điền....."
Mạc Phi Trần được đưa về gian nhà nhỏ quen thuộc, trước mắt hắn cũng là người đã tưởng niệm thật lâu.
"Còn có thể gặp lại sư phụ, thật tốt."
Hà Uẩn Phong chỉ từ từ nhắm lại hai mắt, đôi môi có chút run rẩy nhưng lại cố gắng đè nén lại tình cảm đang cuộn sóng, "Chuyên tâm, Phi Trần."
Mạc Phi Trần tựa như không nghe thấy gì, chỉ nghiêng đầu tinh tế miêu tả từng đường nét gương mặt Hà Uẩn Phong, cái loại trải qua hết thảy mà tao nhã, trên đời có lẽ sẽ không xuất hiện người thứ hai.
"Kiếm chủng của ta nát vụn rồi, rất nhanh sẽ chết, cho nên thật sự muốn nhìn sư phụ nhiều một chút, người sao lại nổi giận chứ?"
"Ai nói ngươi sẽ chết? Kiếm chủng của ngươi tuy bị đánh nát nhưng mức độ nghiêm trọng thua xa sư phụ năm đó, nhờ vào nội lực của ta cùng ngươi tu hành, trong vòng mười năm muốn khôi phục kiếm chủng không phải không có khả năng."
"Cho nên... Ta sẽ không chết sao?" Mạc Phi Trần nhướn mày, ánh mắt hiện lên tia vui sướng, trái tim cũng đập loạn một nhịp.
Hà Uẩn Phong lại nhíu mi, "Chuyên tâm, nếu không ngươi muốn lấy mạng vi sư theo luôn sao?"
Mạc Phi Trần nhanh chóng bình tĩnh tâm tư, theo chân khí Hà Uẩn Phong xâm nhập kinh mạch mình muốn tìm về từng mảnh kiếm chủng từ bốn phía.
Đến lúc mặt trời đã gần lặn, Hà Uẩn Phong mới chậm rãi thu khí, trên trán cùng chóp mũi đều phủ một tầng mồ hôi.
Lúc này, y mới mở mắt, nhìn tiểu đồ đệ đang ngưng khí, ánh mắt thật dịu dàng, ngón tay khẽ vuốt trên mi tâm hắn.
"Lần này vào giang hồ, có cảm giác gì?"
"Giang hồ cùng trong tưởng tượng của ta giống nhau, lại không hoàn toàn giống."
"Không giống chỗ nào?" Hà Uẩn Phong mỉm cười thản nhiên, nhưng không ai biết được khi Mạc Phi Trần bị đưa tới trước mặt y, trái tim đó đã trống rỗng, thực sự trống rỗng.
Y cảm giác cả đời này đã cho ra rất nhiều lần quyết định, trong đó có những lần khiến bản thân đau đớn muốn chết, tỷ như khi Lạc Liên Vân yêu người khác, chính mình đã không đưa tay giữ nàng lại, tỷ như khi Lạc Liên Vân đưa y yên nghỉ trong băng quan, chính mình đã không thể nói rằng muốn nằm trong lòng nàng mà chết đi, nhưng vẫn chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng khi chứng kiến hơi thở Mạc Phi Trần ngày càng suy yếu...
Y đã thừa nhận rất nhiều thứ rồi, cho nên khi nằm trong băng quan, bỗng nhiên nghe được thiếu niên cất giọng hát lên một khúc ca không trọn vẹn thì bản thân có một loại dự cảm, đây là lần cuối cùng.... Động tâm.
"Có những nơi không hề giống chỗ ta đã đi qua, có lẽ đã sớm hiểu, nhưng lại vẫn không thể tự khống chế được." Mạc Phi Trần nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Hà Uẩn Phong, "Kỳ thật sự phụ cũng giống vậy, rõ ràng người không muốn ta đi, vì sao lại còn để ta đi chứ?"
Một trận gió thoảng qua, châu chấu cỏ treo trên cửa sổ xô vào nhau nhẹ nhàng vang lên thanh âm xào xạc.
"Nếu ngươi chưa từng ra đi, sẽ không thể ở lại được." Hà Uẩn Phong phất tay, ngọn đèn trên bàn vụt tắt.
Mạc Phi Trần lại giống như trẻ con, lao vào trong chăn, "Sư phụ, vậy lúc này ta có tính là đã rời khỏi giang hồ không?"
"Tính."
"Đứng ngoài giang hồ, ta thấy giang hồ. Hành tẩu trên giang hồ, ta lại không biết cái gì gọi là giang hồ. Nhưng hiện giờ rời khỏi giang hồ... ta nhìn thấy người..."
Hà Uẩn Phong khẽ run lên, những lời này là lúc trước bọn họ từng nói với nhau.
"Sư phụ, sau này người đừng tiếp tục dễ dàng kêu ta đi nha."
Đôi môi Hà Uẩn Phong hôn nhẹ trên trán Mạc Phi Trần, mềm mại ướt át khiến hắn rất nhanh đi vào giấc mộng.
Lúc này, chính giữa điện trường u ám, trên ghế ngồi màu đen lưu ly, một nam tử toàn thân bạch sam, đeo diện cụ (mặt nạ) ánh bạc đang thượng tọa.
Hắn hơi ngửa đầu, thần sắc vài phần kiêu căng, đôi môi đẹp thẳng tắp không chút độ cung... khiến người ta nhìn không ra hỉ nhạc.
Trước mặt hắn, Lãnh Ngọc Phương quỳ một gối.
Nàng cúi đầu, không dám nâng mắt.
"Ngươi muốn nói với ta, lúc ngươi trốn đi muốn mang theo hắn, nhưng người kia lại bị Vô Lượng Thiền Sư đánh trúng sao?" Một chân nam tử vắt trên thanh ghế, nhẹ nhàng đung đưa tựa như nhịp trống, động đến trái tim người khác.
Kia là một tư thế tùy ý không chút quy củ, nhưng khi hắn làm nên lại có cảm giác phi thường tao nhã lại nguy hiểm.
"Vâng." Lãnh Ngọc Phương hít một hơi.
"Lãnh cô cô..." Nam tử đi xuống, chậm rãi nâng nàng dậy, "Ta biết ngươi nhiều năm như thế, tính cách ngươi thế nào ta còn không hiểu?"
"Thiếu giáo chủ...." Trong lòng Lãnh Ngọc Phương run lên, nhưng vẫn cố ổn định chính mình.
"Ngươi hiện tại nên gọi ta là Giáo chủ đi, ta vốn đã muốn rút lấy kiếm chủng của lão già kia, nhưng không có kiếm chúng hắn sẽ chết rất nhanh, Lãnh cô cô sẽ thương tâm muốn chết không phải sao?"
Lãnh Ngọc Phương lúc này mới dám ngẩng đầu, "Thiếu giáo chủ.... Người ấy là phụ thân ngài!"
"Ta không lấy đi kiếm chủng của hắn không phải bởi vì hắn là phụ thân ta, mà vì ngươi sẽ đau lòng. Nhưng Lãnh cô cô, ngươi lại làm cho ta thực đau lòng nha."
"Được rồi, ta thừa nhận đã dùng Mạc Phi Trần tránh thoát một kiếm của Vô Lượng Thiền Sư, đó là bởi vì hắn đã sớm trở thành mối uy hiếp của Thiếu giáo chủ, ngài càng để ý hắn, sau này lại có người khác muốn dùng hắn đến tổn thương ngài đó!"
"Ha ha ha! Ha ha ha!" Nam tử dường như nghe được một chuyện hài nào đó, tiếng cười điên cuồng tà tứ vang lên chấn động, vang vọng khiến cây đuốc trên vách tường cũng lay động theo, "Hắn là của ta, ta đương nhiên không thể để người khác đụng tới nơi ta không thể sờ tới! Ta Quân Vô Sương đã nhận định, không ai có thể cướp đoạt bất cứ thứ gì của mình!"
Hai miếng trúc bài bị hắn nắm chặt trong bàn tay, rắc một tiếng mảnh trúc vỡ, đâm vào da thịt hắn, máu đỏ tí tách rơi xuống.
Minh triều tán phát lộng biển chu (Sớm mai xõa tóc lướt thuyền rong chơi).... Nếu quả thực có một ngày như vậy, người cùng ngươi trên chiếc thuyền đó tuyệt đối không phải Hà Uẩn Phong, hoặc là Lục Khinh Mặc!
"Giáo.... Giáo chủ tính toán thế nào?"
"Ta còn có thể tính toán thế nào?" Quân Vô Sương đột nhiên xoay người, "Hắn học được chính là tâm pháp của Hà Uẩn Phong, chỉ có Hà Uẩn Phong có khả năng giúp hắn luyện lại kiếm chủng của mình. Mà ta muốn làm, chính là phải học thật tốt võ công của lão già chết tiệt kia, đạt thành tâm nguyện Lãnh cô cô trọng chấn Kính Thủy giáo a."
Lãnh Ngọc Phương quỳ xuống, "Chỉ cần giáo chủ có tâm, Lãnh Ngọc Phương ta chết ngàn lần cũng không chối từ."
"Ta không cần cái chết ngàn lần cũng không chối từ của ngươi, ta chỉ muốn ngươi phái người đến Côn Uẩn sơn trang một chuyến, chỉ cần Hà Uẩn Phong có thể giúp Mạc Phi Trần ổn định lại kiếm chủng, ta phải là người đầu tiên biết được. Còn nữa, phái người theo dõi Bái Huyết giáo, võ công của ả Kha Ma La kia tiến triển quá nhanh, sau này tất thành họa lớn." Quân Vô Sương nói xong liền quay người hướng tới hành lang tối đen phía sau ghế ngồi mà đi mất.
Ngày nào đó một tháng sau, Mạc Phi Trần hưng phấn kêu to: "Sư phụ người nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Ta vừa mới xuất kiếm rồi!"
Hà Uẩn Phong một bộ biểu tình không sợ hãi không hưng phấn, nâng chén trà nhấp môi, "Ta thấy rồi, chỉ là không hiểu ngươi cao hứng cái gì thôi, nội lực kia không phải của ta sao?"
Mạc Phi Trần xấu mặt, kiếm khí của mình hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng vận khởi chân khí, nếu không có nội lực Hà Uẩn Phong, đừng nói là xuất kiếm, chỉ cần ra ngoài chạy một vòng cũng có thể té xỉu a.
"Nếu thật sự muốn xuất kiếm, phải hảo hảo luyện công, tu bổ tốt kiếm chủng, ngươi sẽ trở lại thành một con sơn hầu tử (khỉ trên núi? =))) mà thôi."
"Hắc hắc." Mạc Phi Trần sờ sờ mũi, "Sư phụ, người nói này có phải đại nạn không chết ắt sẽ hạnh phúc cuối đời không?"
"Phúc gì?" Hà Uẩn Phong nhướn mi, không chút mị thái của nữ tử, lại động nhân tâm.
"Có thể lại cùng sư phụ ở chung đó."
Hà Uẩn Phong kéo hắn tới trước mặt mình, "Cùng ta ở chung ngươi cảm thấy thực sự hạnh phúc sao?"
Mạc Phi Trần gật gật đầu, bởi vì Hà Uẩn Phong có thể cho hắn sự bình lặng, đó là thứ người khác chưa bao giờ khiến hắn nhận thức được.
"Ân."
Hà Uẩn Phong nâng mặt, môi chạm tới, nhẹ nhàng bao phủ môi Mạc Phi Trần, một lần lại một lần nhẹ nhàng mân mê.....
Tất cả hành động đều thật chậm rãi thong thả, lại có loại mị hoặc câu dẫn nhân tâm.
Mạc Phi Trần hít một hơi thật sâu, ngăn không được trái tim đang hoảng loạn, hai tay chống trên cạnh bàn. Nụ hôn của Hà Uẩn Phong dần dần tăng thêm lực đạo, gắn bó dây dưa phảng phất muốn gắt gao chế trụ hơn thở lẫn nhau.
Nửa thân dưới Mạc Phi Trần đã có phản ứng rồi, hắn có chút không biết phải làm thế nào, bởi vì trước mặt hắn là Hà Uẩn Phong.
Quan trọng nhất là.... Mạc Phi Trần đã bắt đầu thở không nổi, bản thân hắn vốn đang trọng thương, tiếp tục như vậy nói không chừng ngạt thở chết mất.
Nhưng hắn lại không muốn lên tiếng dừng lại, nếu có thể chết như vậy, ít nhất sẽ không cảm thấy tiếc nuối hoặc mất mặt....
Tay trái Hà Uẩn Phong đỡ lấy lưng hắn, chân khí dọc theo sống lưng chảy vào khí hải, Mạc Phi Trần nhật thời cảm thấy cơ thể không còn khó chịu.....
Một tay y nhấc hắn ngồi trên mặt bàn, sự đáp trả của Mạc Phi Trần tựa hồ khiến y càng thêm gấp gáp, thêm điên cuồng.... Thong thả chậm rãi, lại khiến không khí cơ hồ nóng bỏng cháy lên.
Hà Uẩn Phong bỗng nhiên tách khỏi khoang miệng Mạc Phi Trần, hôn lên trán hắn, nhẹ giọng niệm, "Phi Trần... Phi Trần...."
Chỉ hai từ mà thôi, lại ẩn chứa thật nhiều kiềm chế cùng nhớ nhung, trong nháy mắt lại hoàn toàn sụp đổ.
....
Mạc Phi Trần khẽ liếc mắt.... hắn nuốt nước bọt, không hề dãy dụa ôm chặt bả vai đối phương.... Hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ, chính mình căn bản không thể chịu được một lần hoan ái, nhưng hắn lại thật sự muốn cảm thụ sự tồn tại của Hà Uẩn Phong. Tựa đầu trên vai y, Mạc Phi Trần nhỏ giọng thủ thỉ bên tai y: "Sư phụ.... Ta muốn."
Kiềm chế của Hà Uẩn Phong tựa hồ đều bị cắt đứt, rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa....
——————————————————
End chương 32
Chị Bí cắt ngang quá! >"< ~~Còn chuyện gì sau đó, hạ hồi phân giải nhé :))