Đệ thập tam chương.
Đi tới trước cửa sơn trang đã thấy ba mươi vị sư huynh đệ xấp xỉ tuổi hắn, trong đó còn có Lý Độ đang vẫy tay kéo mình vào hàng ngũ.
Văn Thanh Viễn cũng không nói gì nhiều mà trực tiếp dẫn bọn họ hạ sơn. Một đám đệ tử trên mặt đều là hừng hực khí thế hướng tới giang hồ, mà Mạc Phi Trần cũng chỉ hứng thú với các loại điểm tâm dưới chân núi, khung cảnh bên đường cũng không giống trong sơn trang, đáng tiếc ngày nay chưa phát minh ra cameras a.....
Còn có Vu Cấm, nếu tại đại hội võ lâm thấy được hắn sống tốt, chính mình cũng sẽ yên tâm phần nào.
Văn Thanh Viễn dù không phải chủ tiêu điền, nhưng không biết có phải gần đây phát tài, tiêu tiền lại thật hào phóng.
Bọn họ hơn ba mươi người, mỗi ngày đi bộ dù vất vả, nhưng hằng đêm nghỉ lại khách điếm mỗi bữa đều bốn món một canh, cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn ngủ sơn dã.
Mạc Phi Trần cùng các sư huynh đệ đương nhiên rất vui vẻ, nếu trụ lại khách điếm sẽ có thể gặp được đệ tử các môn phái, những đệ tử môn phái khác đối Văn Thanh Viễn rất cung kính, thường xuyên kính hắn hai chén rượu đương nhiên cũng nhịn không được hiếu kỳ hỏi về sự tình liên quan Hà Uẩn Phong. (Anh Phong hảo nổi tiếng a)
Văn Thanh Viễn cũng chỉ cười khéo léo đổi đề tài, kỳ thật nói trắng ra, trên đời này người có thể hiểu được Hà Uẩn Phong rất ít.
Trước kia có lẽ có Lạc Liên Vân, nhưng hiện tại, dù Mạc Phi Trần có ở cùng Hà Uẩn Phong cũng không hiểu nổi y là người thế nào. (vì em quá ngốc!)
Chẳng qua dọc đường nhìn thấy võ lâm nhân sĩ đều mang kiếm, điều này chứng tỏ bọn hoặc không am hiểu vô hình kiếm khí, ít nhất là không tinh thông, hoặc giống như Hà Uẩn Phong đã nói, thực chất chỉ là để ngụy trang che giấu.
Nhưng Mạc Phi Trần biết để gặp được đại nhân vật thực sự, bọn họ vẫn còn hành trình bảy ngày mới đến Hoài Tu trấn.
Hoàng hôn một ngày, Văn Thanh Viễn mang bọn họ tới một khách điếm.
Chỉ thấy hơn nửa số bàn đã chật kín người. Mạc Phi Trần tinh tế nhẩm đếm, tổng cộng có mười bảy vị nữ đệ tử, thêm hai gã nam tử diện mạo tuấn tú lớn hơn hắn hai, ba tuổi. Dẫn đầu là một nữ nhân áo ngoài sậm màu, vừa nhìn cũng biết đó là chưởng môn nhân.
Văn Thanh Viễn hướng đối phương hành lễ, nói: "Thanh Viễn kiến quá* Liễu cung chủ."
(*sẽ dùng từ kiến quá xem như chào hỏi, dù ở tuổi tác nào cũng xem như tôn trọng, nhé!)
Mạc Phi Trần nghĩ nghĩ, nữ nhân kia thì ra chính là cung chủ Tú Thủy cung, kiếm chủ Thanh Loan kiếm một trong mười đại danh kiếm a.
Liễu Phi Doanh cùng tiền nhiệm giáo chủ Kính Thủy giáo tuổi tác tương đối xấp xỉ, theo lẽ phải chừng sáu mươi nhưng hôm nay nhìn qua chỉ hơn bốn mươi là cùng, chẳng lẽ võ công đạt đến cảnh giới nào đó sẽ có phương pháp bảo trụ nhan sắc sao?
Liễu Phi Doanh cười yếu ớt, nói: "Thanh Viễn ngươi quá khách khí rồi. Các ngươi cấp đệ tử Côn Uẩn sơn trang hai bàn ăn, bọn họ đi đường một ngày chắc đã sớm đói rồi."
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Phi Doanh có một cỗ khí phách hiếm nữ nhân nào có được, quan trọng nhất là ngôn ngữ của nàng rất có chừng mực – tự nhiên mà không kiêu ngạo. Trong khoảnh khắc Mạc Phi Trần đối nàng sinh ra hảo cảm, nhưng nghĩ đến hắn trong võ lâm cũng chỉ là một tên đệ tử không danh không tiếng, hắn đối ai có hảo cảm thì quan trọng sao? (Rất quan trọng là đằng khác! *gật gù*)
Văn Thanh Viễn đa tạ Liễu Phi Doanh, tất cả mọi người ngồi xuống chỗ. Chỗ ngồi hơi chật chội nhưng đồ ăn rất nhanh đem ra, đều là tuổi thiếu niên nên bọn họ liền nhào đầu cắm cúi xử lý tất cả, so với các nữ đệ tử Tú Thủy cung hình tượng thật khác xa một trời một vực.
Lại nhìn đến hai vị nam đệ tử ngồi cạnh Liễu Phi Doanh, nhấc tay gắp thức ăn đều là hào hoa phong nhã, nhìn xem mấy nữ đệ tử đều đỏ mặt.
Liễu Phi Doanh vỗ vỗ một trong hai người, "Vô Sương, ngươi thay ta kính Văn trang chủ một ly."
"Vô Song?" Tên thế nào lại giống nữ hài như vậy? (Em ơi là em..... __ _____!!!)
Mạc Phi Trần nghiêng đầu, thấy vị nam tử trường sam nguyệt sắc (màu trắng) rót một chén rượu đi về phía bàn Văn Thanh Viễn.
"Vãn bối Quân Vô Sương thay gia sư kính Văn trang chủ."
Văn Thanh Viễn cũng đáp lễ.
Mạc Phi Trần bưng bát che mặt, lộ ra hai con mắt tinh tế đánh giá đối phương.
Quân Vô Sương nhìn qua tinh tế lại đẹp đẽ động lòng người, chính là loại hình yêu thích của các vị cô nương, trông không thô lỗ lại đẹp mắt, dây buộc tóc cột cao tùy ý hạ trên vai, biểu tình nghiêm túc lại tiêu sái, quan trọng nhất hắn rất biết tiến biết lui, kính rượu cũng không nói nhiều, không phô trương cũng không nịnh nọt hoặc ỷ thế tự cao, cái gọi là tiến lui có chừng mực chính là như vậy! (Lăng xê Sương ca quá độ rồi chăng?!)
Còn có tư thế ngón tay cầm chén rượu của hắn làm Mạc Phi Trần ngẫu nhiên nhớ tới Hà Uẩn Phong, ngón tay của bọn họ đều thon dài mượt mà, lại rất có lực độ.
Có thể bị Liễu Phi Doanh chỉ điểm kính rượu Văn Thanh Viễn, nhưng Quân Vô Sương vẫn không hốt hoảng thất thố. Huống hồ nghe nói đệ tử Tú Thủy cung có thể 'xuất kiếm' chỉ hơn mười người, Quân Vô Sương này nhất định là một trong số đó.
Ăn xong cơm chiều, tất cả mọi người đều về phòng khách nghỉ ngơi. Bởi vì càng gần Mộc Vân sơn trang, các phòng trong khách điếm đều đông nghẹt, vì vậy trên một chiếc giường phải có tới hai, ba đệ tử nằm chung.
Mạc Phi Trần ra ngoài lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy ngủ chính là một loại tra tấn. Chốc chốc mém nữa bị chân Tiểu Tứ tử đạp trúng mệnh căn, lát sau lại bị cánh tay Lý Độ đập trúng ngực, thiếu chút phun ra một ngụm huyết.
Thiếu gia không ngủ nữa!
Mạc Phi Trần mở cửa ra ngoài, phủ thêm áo khoác buồn bực ngồi trong viện, ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời tùy tiện lấy tay bứt mấy cọng cỏ bện thành cào cào.
Không biết Hà Uẩn Phong đang làm gì? Đã ngủ hay vẫn còn chơi cờ năm quân một mình.
"Di? Là cào cào cỏ sao? Rất thú vị, cho ta mượn xem được không?"
Thanh âm kia thực trong suốt, làm Mạc Phi Trần nghĩ đến ánh trăng trong sơn cốc.
"Quân.... Quân sư huynh." Mạc Phi Trần vốn định trực tiếp gọi tên hắn, nhưng nghĩ đến danh môn chính phải đều rất câu nệ lễ tiết, đành gọi khác đi.
"Ngươi đã biết ta họ gì, ta lại chỉ biết ngươi là đệ tử Côn Uẩn Sơn Trang..." Quân Vô Song mặc áo trong, kiện xiêm y ban ngày tùy ý khoác trên vai, hắn dùng tư thế đứng giống Mạc Phi Trần, một chân đạp vào trên tường làm điểm tựa.
"Ta chính là đệ tử Côn Uẩn sơn trang mà thôi...."
"Ha ha, khi ta kính rượu sư phụ ngươi liền cảm giác được ngươi nhìn chằm chằm ta, ánh mắt kia trắng trợn như vậy, bây giờ còn bày đặt nói chuyện khách sáo với ta sao? Nói đi, ngươi tên gì, xưng hô thế nào?"
Mạc Phi Trần vốn thấy hắn khí chất bân bân (đạo nghĩa =))), nghĩ rằng người như vậy khẳng định rất câu nệ lễ tiết, nhưng hiện tại trông Quân Vô Sương hào sảng như thế, vì vậy cũng cần không làm ra vẻ nữa.
"Ta họ Mạc, tên Phi Trần. Ngươi nếu muốn gọi ta Mạc sư đệ cũng được. Còn không gọi ta lại hầu nhi, bát hầu nhi đại loại như vậy ta cũng không phản đối a."
"Lại hầu nhi? Bát hầu nhi? Sao lại gọi như vậy?"
"Còn có thể vì sao? Không chịu ngoan ngoãn học võ nghệ, suốt ngày chạy loạn phá phách mà thôi!" Mạc Phi Trần nhún nhún vai.
"Vậy ngươi chạy loạn phá phách cái gì?"
"Lên núi trộm trứng chim, vào nhà bếp trộm đồ ăn sau đó lén chui vào chăn phóng thí (đánh rắm a~ em thô bỉ quá! =_=''') vân vân....."
"Phốc..." Quân Vô Sương ngửa đầu cười lên, hầu kết cũng vì vậy mà rung động..
Mạc Phi Trần nhìn sườn mặt hắn, bỗng thấy hắn cười lên trông thật đẹp.
"Ngươi thực vui vẻ. Mặc dù sư phụ đối chúng ta quản giáo không quá nghiêm, nhưng đã làm đệ tử Tú Thủy cung, mấy sự tình này ta thực sự chưa hề làm qua, thực sự hâm mộ ngươi a."
"Quân sư huynh ngươi đã có thể 'xuất kiếm' rồi sao? Kiếm khí của ngươi tên gì?"
"Trên lưng ta cũng đeo kiếm, vì sao ngươi biết ta có thể xuất kiếm?"
"Cái này đương nhiên biết, Liễu cung chủ kêu ngươi thay nàng kính rượu, nhất định rất coi trọng ngươi."
"Kiếm của ta gọi "Thúc tâm", đem tâm của mình bó buộc, phải nhẫn nại học tập." Quân Vô Sương cười cười, cùng hình tượng tiêu sái vừa rồi không giống, có vài phần ưu tư.
Mạc Phi Trần vỗ vỗ lưng hắn, cười nói: "Nếu ở cùng ta một chỗ, ngươi sẽ không cần 'Thúc tâm'. Nhịn tới nhịn lui không tốt, cuộc đời con người chẳng qua trăm năm, không bằng cứ khoái hoạt phiêu diêu thì tốt hơn."
Quân Vô Sương liếc mắt nhìn Mạc Phi Trần, "Đúng vậy, hôm nào nhờ Mạc sư đệ đem theo ta cùng trộm trứng chim, hay trộm đồ ăn sau đó phóng thí đi a."
"Ha ha..."
"Cào cào cỏ này cho ta được không?"
"Con này không được, vừa rồi lúc bện nó ta đang nghĩ tới người khác, đưa cho Quân sư huynh tức là không tôn trọng ngươi rồi."
"Nga, nhìn không ra Mạc sư đệ còn trẻ tuổi như vậy đã có người trong lòng sao? Là cô nương nhà ai, có xinh đẹp không? Tính cách thì thế nào?"
"Hắc hắc" Mạc Phi Trần gãi gãi đầu, "Y nhìn rất đẹp, ta cho tới bây giờ chưa thấy ai có thể so sánh cùng y."
Hà Uẩn Phong nhìn qua rất tuấn tú lại phong lưu, Mạc Phi Trần tin tưởng thế gian này sẽ không có sánh ngang y. (Ố o Ồ, thế người trước mặt anh, cùng người sau đó nữa thì thế nào?)
"Ngươi cứ tiếp tục đắc ý đi!" Quân Vô Sương cười nói: "Kiến thức ngươi quá kém cỏi, còn chưa gặp qua mỹ nữ chân chính đâu. Chờ đến được Mộc Vân sơn trang, không biết người có còn nhớ đến nàng được không."
"Hắc hắc." Mạc Phi Trần chỉ cười cười.
Quân Vô Sương thân thủ sờ sờ đầu hắn, "Khuya rồi, về ngủ đi. Sư phụ nói ngày mai hai phái chúng ta chung đường."
"A, như vậy tốt a, có thể nhìn thấy không ít các vị sư tỷ sư muội xinh đẹp a." Mạc Phi Trần cầm con cào cào cỏ quay về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai phái tổng cộng ước chừng năm mươi người liền tiếp tục lộ trình. Các đệ tử Côn Uẩn sơn trang lần đầu có cơ hội cùng nhiều mỹ nhân như vậy đương nhiên có chút câu nệ, chốc chốc lại lén liếc nhìn các nữ đệ tử Tú Thủy cung. Mạc Phi Trần đêm trước ngủ không đủ giấc, mi mắt nửa mở nửa nhắm loạng choạng bước về phía trước. Khi còn trên núi một ngày hắn phải ngủ ít nhất năm canh giờ, nhìn giáng vẻ hắn, tối qua nhiều lắm chỉ được hai canh giờ.
"Hắc, cẩn thận a!" Lúc Mạc Phi Trần trượt đá thiếu chút nữa té sấp lại bị người đỡ lấy.
Quay đầu lại liền thấy khuôn mặt Quân Vô Sương, "Quân sư huynh."
"Ngươi còn buồn ngủ sao, vậy thì vừa đi vừa ngủ, ta dẫn ngươi đi." (vâng! Dẫn xong rồi bắt cóc về nhà luôn.)
Các vị sư huynh cũng quay đầu nhìn hắn cười, "Mạc sư đệ, các sư muội Tú Thủy cung không để ý ngươi, nhưng nếu có Quân sư huynh thích ngươi cũng rất tốt a!"
Mạc Phi Trần vội vàng buông tay Quân Vô Sương ra, chạy lên phía trước nhảy lên người hai vị sư huynh kia, "Hắc, ta không làm phiền Quân sư huynh đâu, để hai người cõng ta đi là được rồi!"
"Ngươi lại hầu tử này biến xuống."
"Ngươi cứ vậy ngủ lại ven đường đi!"
Mạc Phi Trần quay đầu hướng Quân Vô Sương nháy mắt, đối phương hiểu được cười rộ.
Buổi tối hôm đó, bọn họ đặt chân đến một khách điếm tại Hoàng Sơn trấn, bởi vì võ lâm nhân sĩ tá túc rất nhiều, mọi người thương lượng một chút, một gian phòng có thể chứa được bảy, tám đệ tử, vì thế Tú Thủy cung liền đem Quân Vô Sương cùng sư huynh hắn hai người để Văn Thanh Viễn an bài trong phòng Mạc Phi Trần.
Tác giả có chuyện muốn nói: Thật sự xin lỗi mọi người, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, còn phải tập huấn, ngày hôm qua mới từ tập huấn quân sự trở về, ta cũng quên viết tiếp.... Hôm nay hai chương, bồi thường cho mọi người. (Chả hiểu chị Bí nói gì, chém đại =)))