“Rót rượu cho ta.”
Diễm Liệt mặt không tỏ vẻ gì nhìn Tư Tư, cao ngạo ra lệnh. Tư Tư trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng không hề có biến đổi gì trên khuôn mặt, thuận theo Diễm Liệt rót rượu.
Uống cho chết ngươi đi! Tốt nhất là ngươi uống say rồi rơi vào nhà xí chết đuối luôn đi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nếu như ta sống lại ở thời kia, có lẽ đã cùng thân thể của mình không qua khỏi rồi. Ta cũng thật là khờ, nếu chịu thuận theo hắn từ sớm thì đã không cần chịu nhiều đau khổ trên da thịt như vậy, nhưng là ta tại nhìn đến hắn thì không chịu được mà làm ngược lại mệnh lệnh, chính là không muốn cho hắn toại nguyện? Xem ra ta và hắn trời sinh cừu địch…
“Rượu quá vẹn toàn.”
Có phiền hay không? Tư Tư làm vơi đi một ít.
“Rượu quá ít.”
Có phiền hay không? Tư Tư lại đổ thêm vào một ít.
“Rượu không tốt.”
Thời điểm Diễm Liệt lần thứ một trăm linh một bới móc nàng, Tư Tư rốt cục cũng nổi giận. Nàng nâng bình “phanh” một cái để trên bàn, đằng đằng tức giận nhìn Diễm Liệt. Trong mắt Diễm Liệt lóe lên một tia sát cơ, mà Tư Tư cũng đã tức giận cực điểm: “Ngươi rốt cục muốn thế nào? Giày vò ta chơi rất vui sao?”
“Tạm được.” Diễm Liệt bình tĩnh tựa như đang uống một ly rượu bình thường.
“Ngươi! Làm sao lại nhàm chán đến như vậy?”
“Ta thích.”
Diễm Liệt trả lời, rốt cục làm cho Tư Tư phát điên. Nàng liếc hắn một cái, không nói gì, chỉ lạnh lùng cười. Nụ cười của Tư Tư khiến lửa giận của Diễm Liệt một lần nữa nổi lên. Hắn bá đạo nắm lấy cằm của Tư Tư, ép nàng nhìn mình, tà mị cười: “Ngươi không nghĩ sẽ phục vụ ta?”
“Không phải.” Tư Tư trái lương tâm nói.
“Rất tốt, xem ra chuyện lần trước cuối cùng cũng đã dạy dỗ thay đổi ngươi không ít. Nguyệt Lạc, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi cả đời làm sủng cơ, vinh hoa phú quý tiêu xài không hết. Ngươi hiểu chưa?” Diễm Liệt nói xong, lằng lặng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời.
Tư Tư sắc mặt do dự, nhưng vẫn nói: “Ta… ta không muốn.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lời nói của Tư Tư khiến Diễm Liệt hoàn toàn bộc phát. Hắn cầm ly rượu lên, nâng cốc hất vào mặt Tư Tư, âm u nói: “Đừng tưởng rằng ta bây giờ đối với ngươi có vài phần hứng thú thì sẽ không đụng tới ngươi! Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, binh lính của ta sẽ đi huyết tẩy Tinh Nguyệt quốc, để cho thần dân của ngươi vì ngươi mà trả giá lớn. Nguyệt Lạc, ngươi có phải nên xem cảnh đó một chút?”
“Không cần a!” Tư Tư cuống quýt ngăn cản, tim đột nhiên đau tựa như bị chùy lớn đánh vào, đau đớn không thể hô hấp: “Không cần… Ta… đau quá… thật là đau!”
Tư tư nói xong, khổ sợ té quỵ xuống mặt đất, trên khuôn mặt đã sớm tràn đầy mồ hôi. Diễm Liệt nghi ngờ nhìn nàng, nội tâm ân cần nhịn không được lạnh lùng nói: “Không cần giả bệnh.”
“Thật… thật là đau!”
Trận đau đớn mãnh liệt này kéo dài gần nửa canh giờ. Khi thời điểm đau đớn đi qua, y phục của Tư Tư đã bị mồ hôi đem làm ướt đẫm, sắc mặt cũng tái nhợt đến đáng sợ. Diễm Liệt nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới một người đã từng nói với hắn: “Diễm Liệt, ‘sống mơ mơ màng màng’ là xuân dược, đồng thời cũng là độc nhất độc dược. Người trúng ‘sống mơ mơ màng màng’ nếu không kịp ân ái cùng người khác sẽ bị giày vò tâm can tới chết. Mà độc là không có giải dược.”
Chẳng lẽ… lời của y nói đều là thật? Diễm Liệt kinh ngạc thầm nghĩ.