Phi Điển Hình Tính S

Chương 34: Sos34




Diễn thuyết của Dionysus thật cảm động lòng người, trong nháy mắt khi Per nhìn vào con ngươi màu hổ phách kia, hắn thậm chí cảm thấy người này thật sự có thể trở thành bằng hữu. Nhưng sau khi Per dùng lối suy nghĩ của người bình thường cảm động chừng vài phút lại phục hồi tinh thần, dùng cách nghĩ vặn vẹo của mấy tên biến thái suy xét lại một hồi, bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm thì phải.

Trên đời này, nếu như có một người nguyện ý quay đầu lại nhìn ngươi một chút thì có hai trường hợp. Trường hợp một, có lẽ do hắn nghĩ ngươi rất đẹp, trường hợp hai là do ngươi bộ dạng khác loài, đáng giá để hắn quay đầu lại xác nhận xem trước mắt có phải là người ngoài hành tinh không.

Nếu một người thích hằng ngày ngẫu nhiên chú ý ngươi một chút, khả năng thứ nhất có thể là do hắn thưởng thức ngươi, hi vọng thông qua ưu điểm của ngươi để xác định mắt nhìn của hắn. Khả năng thứ hai là do hắn ghen ghét ngươi, chờ mong ngươi té thật đau, thông qua khuyết điểm của ngươi để cân bằng tâm lý cho mình.

Nhưng nếu có người nói nguyện ý tiêu tốn thời gian cả một đời chỉ vì dõi theo một người, một là mấy lời thề non hẹn biển dùng dể lừa mình dối người trước khi kết hôn, hai là tâm lý người này thật là vặn vẹo. Sau một hồi xoắn óc, não hoạt động hết công suất, Per cho rằng người trước mặt mình không phù hợp với trường hợp một. Tên trước mặt giống với thể loại chọn cho mình một mục tiêu đặc biệt rồi lúc nào cũng theo dõi người đó, tục xưng paparazi, nick name biến thái.

Dù gì bản chất của Dionysus cũng là biến thái, cho nên xuất hiện hành vi như vậy cũng nằm trong phạm vi cho phép, không cần phải giải thích.

Per âm thầm tạo ra một khoảng cách nhỏ với Dionysus, chuẩn bị đầy đủ rồi mặc áo giáp vào. Dionysus vẫn cố chấp mà nhìn chằm chằm Per, chờ câu trả lời của hắn. Per cảm thấy tránh không khỏi, nghĩ một lúc, nhìn Dionysus hỏi: “Cho dù ngươi muốn dõi theo đến lúc cuối cùng, nhưng bây giờ ngươi lại muốn theo ta đến chỗ này nhìn cái gì?”

Dionysus không nhịn được nở một nụ cười như không kỳ dị. Đối mặt với vấn đề mới đồng chí thích chơi ngông bày tỏ bản thân cảm thấy rất hoang mang. Per lắc đầu, trong lòng thở dài, quả nhiên ngay cả bản thân biến thái cũng không thể giải thích hành vi biến thái của mình. Per cảm thấy rằng mình chả cần thiết phải đem những lời vô nghĩa vừa rồi để trong lòng làm gì cho mệt. Hắn xoay người đi thăm dò xem thần quan đã tỉnh chưa.

Cặp lông mi như làn nước hồ thu của thần quan hơi run rẩy, hình như sắp tỉnh. Đôi môi đông lạnh đến trắng bệch run run một chút, Per nghe thấy y mơ hồ lẩm bẩm một câu, vì thế đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Sau khi tỉnh táo lại, thứ đầu tiên đập vào mắt thần quan chính là nụ cười đểu cáng của Đại Ma Vương Per,

“Ngủ ngon giấc không, thần quan đại nhân?”

Thần quan giật mình trợn mắt nhìn về phía Per. Dừng lại một lúc, Per thấy thấy hai mắt đối phương lại nhắm nghiền, vẻ mặt kiên nghị, nói: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, uy hiếp ta, hoặc là xử trí ta ra sao, ta cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi.”

Thần quan đại nhân nghiêm túc bày ra vẻ mặt ta đây thà chết chứ không chịu nhục. Thấy khuôn mặt thần quan đại nhân nghiêm túc như vậy làm Per vốn đang chuẩn bị xây dựng quan hệ cùng đối phương cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành tú bà bức đang ép trinh nữ bán thân vậy, à không, phải là tra công cưỡng bức trong trắng thụ. Per giữ cằm của thần quan, bắt buộc đối phương mở to mắt nhìn về phía mình, khóe miệng Per nở ra nụ cười nghiêng 45 độ đặc biệt tiêu chuẩn, cực kỳ quyến rũ, dùng răng nanh trắng mà sáng bóng của mình mê hoặc thần chí của thần quan đại nhân.

Thần quan mở mắt thật to nhìn Ma vương biểu tình thì nhu hòa mà động tác thô bạo tỏ vẻ CPU quá tải, não không thể xử lý hình ảnh.

Đối mặt với lời kịch trinh liệt kinh điển này không thể dựa theo thói quen sử dụng tuyệt chiêu nụ cười tà mị sau đó áp đảo đối tượng cần công kích được. Per không biết vẫn căn cứ theo kinh nghiệm suy đoán, loại thời điểm này có lẽ chỉ cần mỉm cười là có thể . Nhưng cố tình có người lại không chịu hợp tác. Dionysus đem áo giáp bị ném xuống nước tha lên bờ, sau đó ngồi hong khô rồi quay đầu nhìn Per nói:

“Được rồi, ngươi đừng cười như vậy nữa, ta xem mà cả người đổ mồ hôi lạnh.”

Thần quan nghe tiếng gã mới phát hiện thì ra nơi này không chỉ có hai người, mạnh mẽ đứng dậy. Sau khi nhìn thấy bên cạnh còn hai đứa bé, y cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào tổ hai nhân vật phản diện. Dionysus nhếch miệng, lộ ra răng nanh hổ nho nhỏ trong miệng, không có ý tốt nhìn thần quan. Đồng chí thích chơi trội đã giải thích một cách rõ ràng nhất nụ cười của nhân vật phản diện có thể làm cho hiểu lầm càng nghiêm trọng.

Trước khi thần quan mở miệng lên án các kiểu, Per đã giành nói trước: “Hoan nghênh tham dự đội ngũ cứu vớt người qua đường bị lạc.” Sau đó không thèm nhiều lời, khiêng thần quan vẫn chưa hiểu hết toàn bộ câu chuyện lên, chỉ vào hai tiểu quỷ chỉ làm người khác đau đầu kia rồi nói với Dionysus: “Có điều trên thực tế, lần này ta sẽ không tiếp tục tham gia. Hai đứa kia giao cho ngươi, cố lên.”

Hắn vốn là không phải vì cái gọi là tranh đấu để thành thần mà đến. Hiện tại, hắn thầm nghĩ góp mặt cho xôm tụ rồi mang theo thần quan cực kỳ tỉnh táo nhưng lại làm bộ như suy yếu đến cực điểm trở lại thành Loma.

Đại đội bắt đầu xuất hành, mọi người đều là kị binh nhẹ ra trận, nhưng bởi vì nhân số quá đông nên cả nửa ngày mà vẫn chưa đi được bao nhiêu. Per lấy con sông mà người ta đang dùng để tắm rửa ước tính khoảng cách đến thành Loma, tính theo tốc độ của Per có lẽ sẽ mất thời gian khoảng nửa ngày để đến nơi. Nếu chỉ mang theo thần quan, Per có thể dùng tốc độ nhanh nhất an toàn đến Loma, chưa kể còn có thể tạm thời tránh mặt Dionysus.

Thần quan vốn không rõ đã xảy ra chuyện gì quan giãy dụa trên vai Per đòi xuống, nắm tay liên tục đánh vào vai Per. Per yên lặng nhìn thoáng qua nắm tay thần quan tiếp xúc thân mật với áo giáp của mình, nhấc chân lên định rời đi. Ngẩng đầu lại thấy Dionysus chặn trước mặt. Per nhíu mày, nhưng không cùng Dionysus động thủ.

“Ngươi muốn gì?”

“Ta và ngươi cùng đi.” Dionysus vẻ mặt thoải mái, tựa như đang nói: này, bạn học, tan học chúng ta cùng nhau về nhà nha.

“Tốc độ của ngươi không kịp ta.” Per lời ít mà ý nhiều.

“Ngươi đang mang theo người, ta dùng toàn lực vẫn có thể đuổi kịp.” Ngữ khí của Dionysus cực kỳ thích hợp với hai từ “bướng bỉnh”.

“Ngươi cũng đang mang theo hai tiểu quỷ đó.” Per ý bảo Dionysus Sei nhìn hai tiểu quỷ đã tỉnh, đang nghi ngờ đánh giá bọn họ.

Dionysus liếc mắt một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ai nói ta muốn mang theo bọn chúng?”

Per nghẹn họng. Lúc này đến phiên thần quan đại nhân nhíu mày, y nhìn về phía hai đứa trẻ đang lạnh run trên mặt đất, cắn chặt môi. Dionysus có chút tùy ý cuồng vọng mà khoát tay chặn lại, như là phẩy tay gạt bỏ chướng ngại trước mắt không nhìn thấy: “Chúng ta không cần phải nghe theo lời tên Giáo Hoàng gì đó, dĩ nhiên cũng không cần tuân thủ quy tắc của hắn.”

“Không tuân theo quy tắc nhưng hãy nghĩ đến người bị quy tắc trói buộc.” Per hàm súc khuyên. Dionysus chần chờ một giây, nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp. Per thở dài, xoay người nói: “Tùy ngươi.”

Hai đứa trẻ kia nghe thấy, thân thể càng thêm run rẩy không ngừng, đứa bé trai lớn tuổi hơn một chút bổ nhào vào bên chân Per, gào khóc : “Không cần, không cần bỏ chúng ta lại.”

Per không biết là do giá trị quỷ súc của hắn hao tổn quá nhiều, hay là thằng nhóc này thấy thần quan tóc vàng trên lưng hắn mà cho rằng tâm địa của Per so với tên Dionysus chỉ biết nói ra mấy câu lạnh nhạt kia mềm yếu hơn.

“Ta sẽ cho ngài rất nhiều tiền, phụ thân ta là Malaka – quan cận thần của Naosica điện hạ, chỉ cần ngài dẫn ta và em gái đến Loma, bất kể là tiền tài hay là địa vị, phụ thân của ta đều sẽ cho ngài.”

Đứa bé trai không biết rõ thân phận của hai người trước mắt, nó nằm úp sấp bên chân Per khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. Nó chỉ biết là hai người này có thể dẫn nó đến nơi an toàn, trong khu rừng rậm nguy hiểm này hai người bỗng nhiên xuất hiện tựa như ván gỗ di động giữa đại dương mênh mông. Chỉ có nắm chặt không buông mới có thể giữ được mạng sống. Dionysus nghe thấy lời nói của nhóc cười nhạo hai tiếng. Per khiêng thần quan, mặt than cúi đầu, thì ra là nhị thế tổ. Xem cách nói chuyện cũng đoán được tám chín phần mười, tạm dịch ra nghĩa là biến thể của câu ba của tao là Lý Cương.(*)

(*)Ngày 16.10.2010, Lý Khải Minh, 22 tuổi, phóng xe hơi khi đang say xỉn trong khuôn viên Đại học Hà Bắc, thành phố Bảo Định. Kết quả là Lý tông chết nữ sinh viên Trần Hiểu Phượng và làm bị thương một người khác. Lý Khải Minh là con trai của Lý Cương, Phó giám đốc Công an Bảo Định.

Tân Hoa xã dẫn lời các nhân chứng kể lại Lý định bỏ trốn khỏi hiện trường và khi bị chặn lại, anh ta hét lớn: “Cứ kiện đi. Cha tao là Lý Cương”. Câu này trở thành câu nói “khét tiếng” tại Trung Quốc, là ví dụ cho việc con cháu quan chức lợi dụng vị thế “con ông cháu cha” để tung hoành. Các cư dân mạng đua nhau bình phẩm, đùa cợt và thậm chí còn có cuộc thi làm thơ từ câu “Cha tao là Lý Cương”

Đối với kiểu con ông cháu cha này Per đá đá chân tỏ vẻ từ trước tới giờ hắn cũng cóc thèm quan tâm. Mà Dionysus đối với sinh vật yếu đuối cho tới bây giờ vẫn là cực kỳ khinh thường.

“Chúng ta đi thôi.” Dionysus nói.

Khó có khi tên kia nhất trí với ý kiến của mình, Per gật đầu. Bé trai nhìn thấy hai người thờ ơ, rốt cục nhịn không được cùng với em gái ôm nhau khóc lóc. Tiếng khóc kinh thiên động địa như vậy, đảm bảo sau khi Per rời khỏi sẽ thành công hấp dẫn thứ gì đó kỳ quái đến.

“Chờ một chút.” Thần quan vẫn luôn làm ầm ĩ trên lưng Per sau khi an tĩnh lại nói một câu. Per quay đầu chống lại tầm mắt của y, trong một lúc, hắn chợt nghĩ rằng thần quan sẽ nói ra mấy câu vô nghĩa như: bọn họ không đi ta cũng không đi. Sự thật chứng minh, thần quan tuy là thân thể yếu đuối một chút, giá trị vũ lực kém một chút, nhưng đầu óc vẫn rất tốt. Từ lời nói của hai người, y đã đoán được nguyên nhân họ xuất hiện ở đây.

Thần quan không hề tránh né tầm mắt của Per, bình tĩnh nhìn lại, uy hiếp:

“Nếu các ngươi cứ như vậy mà trở về, ta sẽ kể lại với Giáo Hoàng hành vi lần này của các ngươi.”

Per nháy mắt mấy cái, hắn đột nhiên cảm thấy Harula ngốc nghếch, khờ khờ so với thần quan có thể chuẩn xác đóng chặt cánh cửa sinh mệnh của bọn họ đáng yêu hơn rất nhiều, rất rất nhiều lần. Dionysus giật giật môi, Per đoán gã đại khái muốn nói mấy câu linh tinh như ta sẽ giết ngươi nhưng ngoài ý muốn gã chỉ liếc Per đang nhìn mình một cái rồi im luôn.

“Ngươi muốn thế nào?”

“Cứu hai đứa trẻ kia, còn có những người mà dọc đường các ngươi gặp nữa.”

Cho dù đang bị nắm thóp nhưng Per cũng phải làm màu một chút, vì thế hắn ném thần quan trên vai xuống đất.

“Ngươi không có khả năng cứu vớt mỗi người.” Per nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Ta cũng không thể.”

Thần quan ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, Per ném một cái không hề nương tay. Y chật vật lồm cồm bò dậy dưới tầm mắt của Per, sau đó chính trực lẫm liệt nói: “Đừng nói không được khi mà ngươi chưa làm.”

Câu này có chút không đứng đắn nha, nghĩa bóng của nó hơi bị đáng sợ, khóe miệng Per giật giật, tốt nhất là không nên cùng thần quan tham thảo vấn đề cứu hay là không cứu người, không phải vấn đề nào cũng hoàn toàn dựa vào giảng đạo lý là có thể giải quyết. Per đối mặt với thần quan cố chấp, suy tư về biện pháp giải quyết, cuối cùng nhìn hai tiểu quỷ đang lộ ra vẻ chờ mong, nâng cằm lên: “Nếu như có thể đuổi kịp. . .”

“Có thể đuổi kịp… chúng ta có thể đuổi kịp!” Nhóc anh khẩn cấp gật đầu lia lịa, em gái của nó nằm trong lòng ngực của anh trai sợ hãi nhìn về phía Per cùng Dionysus. Per dùng sức hất vật thể đang bám trên chân hắn ra, bước từng bước vững vàng: “Ta sẽ không dừng lại.”

Đứa bé trai đáp lời lôi kéo em gái đi theo.

Không như mong muốn, thể lực của trẻ nhỏ so với người lớn chênh lệch rất nhiều, đừng nói đến kiên trì đi theo, nội chuyện để đuổi kịp tốc độ đi bộ của bọn Per, hai đứa đã mệt đến thở hồng hộc. Mỗi khi hai đứa không chịu nổi mà đứng yên tại chỗ, thần quan sẽ mặt không chút thay đổi nói: “Ta mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

Dionysus vui sướng khi thấy người gặp họa, nhìn đến người khác gặp nạn mà giãy dụa luôn là thú vui tao nhã khó bỏ qua của biến thái.

Thần quan lại một lần nữa mở miệng, Per nhìn hai chân của hai đứa nhóc toàn là vết thương cũng không nói chuyện.

Bé trai có chút thấp thỏm bất an, nắm lấy thời cơ được thưởng một lần nghỉ ngơi, trước khi Per cảm thấy bọn chúng phiền chán thì mở miệng. Nó uyển chuyển mà tỏ vẻ, dọc theo đường đi có thể rất khó chạm mặt những người khác, hi vọng Per có thể trực tiếp mang theo bọn nó bằng cách nhanh nhất đến thành Loma. Nó cho rằng loại người như Per và Dionysus sẽ chấp nhận đề nghị của mình.

Dionysus cũng cười tủm tỉm rồi tiếp nhận đề nghị của nó, có điều là mang theo mục đích xấu xa thôi. Gã mang theo hai anh em chạy như bay vài phút đồng hồ. Kết quả hai đứa trẻ thiếu chút nữa là hôn mê. Sau khi dừng lại, Dionysus vui tươi hớn hở nhìn hai tiểu quỷ sắc mặt xanh mét, đang nôn khan, chỉ vào Per mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh, cười hì hì nói: “Tốc độ của hắn so với ta nhanh hơn, muốn thử một lần không?”

Hai tiểu quỷ vô lực lắc đầu, thất tha thất thiểu đi phía sau Per cùng Dionysus, chấp nhận số phận dùng hai chân đi. Dionysus Sei thấy vậy, nhìn về phía thần quan vốn đang im lặng quan sát hai anh em, mỉm cười,

“Không phải tất cả mọi người đều nguyện ý đi cứu vớt tính mạng của người khác. Ở thời điểm mấu chốt, vẫn là mạng mình quan trọng nhất.”

Thần quan thu hồi tầm mắt, biểu tình vẫn không hề dao động. Y lắc đầu, thần sắc lạnh nhạt, đáp: “Đó cũng không phải bản tính của bọn họ.”

Dionysus buồn cười, trong con mắt gã, lựa chọn trong giây phút sinh tử cũng đủ để biệu lộ bản tính của một người.

Thần quan nhìn hai anh em đang dìu nhau, nói: “Còn có thể suy nghĩ thì còn tồn tại lý tính, chỉ có khi một người rơi vào hoàn cảnh gặp nguy hiểm không còn lối thoát thì dựa vào quyết định đầu tiên mới bộc lộ bản tính của họ.”

Những lời này làm cho Dionysus Sei nhớ tới Per từng nói với gã về bản năng của yêu, thần quan nói những lời tương tự như vậy làm gã nảy sinh ảo giác có một thứ gì vụt xa khỏi tầm tay không giữ được. Dionysus nhìn thấy Per liếc nhìn thần quan một cái, loại cảm giác không nắm bắt được càng thêm rõ ràng.

Dionysus Sei có thể nhìn nhận quan điểm từ miệng Per nói ra nhưng không có nghĩa gã sẽ nghe người khác nói. Gã tiến đến trước mặt thần quan, nheo mắt, âm ngoan châm chọc: “Nếu bọn họ có thể sống mà cho ta thấy thế nào là bản tính con người, ta sẽ rất cảm động.”

Nói chuyện với người không cùng quan điểm, thần quan thường không thừa lời.

Cả ngày bôn ba cuối cùng trời cũng tối. Đốt lửa xong, bốn người ngồi vây quanh ánh lửa. Một ít thực vật tân sinh theo ánh lửa mà chuyển mình nở rộ, Per nhớ tới sương mù vẫn vờn quanh cả ngày, không tiêu tan. Dionysus cũng phát hiện, hai người nhìn nhau cùng im lặng.

“Ân nhân, ngài tên là gì?” Bé trai tìm kiếm sự an toàn theo bản năng nhích về phía đống lửa rồi đến gần Per. Thấy ánh mắt hắn đảo qua chỗ mình, bé trai cảm thấy cực kỳ căng thẳng, vội vàng bổ sung thêm: “Chỉ cần cho ta biết tên thôi, tới Loma ta mới có thể cảm tạ ngài.”

Per còn đang suy nghĩ bây giờ mà dùng Hỏa quang thuật không biết hiệu quả như thế nào, ngoài miệng tự nhiên mà đáp trả: “Per • Mortis.”

Bé trai trợn mắt há hốc mồm, bé gái miệng cũng há lớn đến nổi có thể nhét nguyên quả trứng khủng long vào. Thú tính Dionysus lại nổi lên, gã không quên bonus thêm đại danh của mình “Dionysus • Sia.”

“Vì sao…” Sau khi bé trai mở miệng mới phát hiện thắc mắc mà mình muốn hỏi ngu xuẩn đến cỡ nào, lập tức im miệng không nói.

Dionysus dĩ nhiên hiểu được đối phương muốn hỏi cái gì rồi.

Vì sao loại người như các ngươi lại đi cứu người?

Thắc mắc có chút ý tứ xúc phạm như vậy, Dionysus cũng không cảm thấy tức giận, thậm chí ngay cả lửa giận vô danh mà lúc trước bị thần quan chọc tức cũng nhân tiện bị đánh tan. Sau khi nghe tên của bọn họ, bé trai lộ ra vẻ cảnh giác cùng chán ghét như dự đoán, làm cho gã cực kỳ, cực kỳ hưởng thụ.

Bị người khác phân vào khu vực không nên tiếp xúc có lẽ sẽ làm người đó khó chịu, nhưng bên cạnh còn một người cũng có cảnh ngộ giống như gã thì việc phân định đó làm cho gã tìm được cảm giác người kia thuộc về mình. Dionysus Sei nhìn Per đang trầm tư dưới ánh lửa, nhếch miệng vui vẻ cười.

Chúng ta là những kẻ giống nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.