Phép Biện Chứng Phong Thủy

Chương 21: Dã tâm của anh trai nhỏ




Diệp Kỳ đã quen lợi dụng vẻ ngoài điển trai và gia thế của bản thân nhằm đạt được mục đích. Với anh ta, sự ái mộ của nữ sinh là vũ khí sắc bén có thể sử dụng. Lần đầu gặp Đường Cửu, anh ta cũng từng nghĩ như vậy, hơn nữa càng xem trọng cô.

Chẳng qua sự việc sau đó khiến Diệp Kỳ từ bỏ ý đồ, anh ta cảm thấy Đường Cửu quá mạnh mẽ nên vẫn thích những cô gái nhỏ nhẹ hơn. Hiện tại, lời của ông nội lại khiến anh ta chộn rộn.

Diệp Kỳ nói: “Chắc là cố vấn Đường có việc quan trọng.”

Đường Cửu tạm biệt nhóm cảnh sát, đi phòng bếp nhận mì của mình. Chỉ là loại mì thịt băm cải xanh bình thường nhưng thêm hai quả trứng vàng óng, cô bưng bát ra bàn đá rồi ăn tại chỗ.

Sợi mì thơm phức, thực ra cô thích đồ ăn nấu bằng nồi sắt trên bếp lửa vì cảm thấy hương vị rất đặc biệt.

Thời điểm Diệp Kỳ và Lý Dung tới, cô đang lấy hộp dưa muối từ trong balo, đổ một ít ra bát.

Lý Dung nhìn cái bát còn to hơn mặt Đường Cửu, bèn hỏi: “Cố vấn Đường đói bụng à?”

Cô nếm thử, thấy ngon vô cùng: “Ừ, đói.”

Diệp Kỳ cười ghé mũi vào ngửi: “Thơm quá, cố vấn Đường ăn hết được không? Hay chia cho chúng tôi một ít?”

Đường Cửu sầm mặt: “Hai người muốn ăn thì tự đi bảo phòng bếp làm cho ăn.”

Anh ta nói: “Vừa hay tôi cũng đói bụng, để tôi qua phòng bếp xin bát mì, cậu ăn không Lý Dung?”

Lý Dung không đói nhưng vẫn bảo: “Không đói lắm, phòng bếp nấu nhiều tôi ăn không hết, cậu xin một bát rồi chia tôi ít ít là được.”

Diệp Kỳ đồng ý, lập tức tới phòng bếp.

Lý Dung ngồi cạnh Đường Cửu, thấy cô bỏ thêm xúc xích trong balo vào mì ăn ngon lành.

Diệp Kỳ hỏi xong quay lại, ngồi xuống phía bên kia của Đường Cửu: “Chỗ họ có thịt bò ướp sẵn, tôi đã dặn bếp làm một bát mì thịt bò, lát nữa cố vấn Đường có thể nếm thử.”

Đường Cửu cầm di động trước mặt hai người, vừa ăn vừa gọi điện thoại. Chuông reo hai tiếng, đối phương đã nhận máy, cô làm bộ làm tịch: “Hic, anh trai nhỏ ơi, em ở đây khổ lắm, chưa nói điều kiện sống tạm bợ, đến ăn cũng không no. Em ăn hơi nhiều một chút đã có người bĩu môi nhăn nhó.”

Lý – bĩu môi nhăn nhó – Dung trợn mắt há hốc miệng, cô ta không ngờ Đường Cửu mặt dày như thế, hơn nữa giọng còn õng ẹo, anh trai nhỏ? Nghe đã thấy buồn nôn.

Diệp Kỳ: “…”

Dung Dư Dương nhận điện thoại hỏi: “Cho anh địa chỉ.”

Đường Cửu tiếp tục ‘hic hic’: “Mọi người ở đây rất đáng sợ, không niềm nở với nhà phong thủy gì hết, đến người hiền lành như Trịnh Nguyên cũng bị xa lánh.”

Trịnh Nguyên quay về, chuẩn bị đến phòng bếp xin ăn vừa vặn nghe thấy, anh ta bị xa lánh? Đâu có, anh ta vốn quen một thân một mình, không ai để ý thì càng tốt.

Đường Cửu như biến thành yêu tinh ‘hic hic’*, mỗi câu đều phải ‘hic hic’ hai lần mới chịu. Đừng nói Lý Dung, ngay cả Diệp Kỳ cũng không chịu nổi, anh ta nghe nói nhà phong thủy đều có mặt không bình thường, nhưng… Anh ta cảm thấy mình cần phải chuẩn bị tâm lý một chút, đến nỗi mặc kệ phòng bếp còn chưa làm xong mì đã chào một tiếng rồi chạy mất.

(*) hic (嘤): tiếng khóc kiểu giả bộ làm màu. Yêu tinh hic hic (嘤嘤怪) chỉ người hơi tí lại hic hic, hic hic thành nghiện, gần giống khi mình nhắn tin cứ hay chèn ahuhu ahihi vào ý =))))

Lý Dung cũng nối bước anh ta.

Chờ hai người rời khỏi, cô mới nói chuyện bình thường: “Chỗ anh thế nào rồi sư phụ?”

Trịnh Nguyên không kén chọn, thấy phòng bếp mang mì thịt bò ra, anh ta nhận lấy, bưng tới chỗ đối diện Đường Cửu, bắt đầu ăn.

Đường Cửu lấy hộp dưa muối nhỏ trong balo, đẩy về phía anh ta, rồi đẩy xúc xích và thịt bò khô qua.

Trịnh Nguyên cảm ơn xong cũng không khách sáo, gắp dưa muối vào bát, ngâm xúc xích trong mì, còn thịt bò khô không đụng đến.

Dung Dư Dương đã dặn anh Lâm liên lạc với bên kia, hẹn ngày mai qua. Anh Lâm cũng đã đặt vé máy bay xong xuôi: “Em đang nói chuyện với ai?”

“Trịnh tiên sinh.” Cô nói: “Vừa rồi có hai người đáng ghét, em cảm thấy mục đích của họ không tốt.”

Trịnh Nguyên vờ không nghe thấy, cúi đầu ăn mì, dù sao anh ta không có cảm giác với đám học sinh, so ra Đường Cửu vẫn quen thuộc hơn chút.

Dung Dư Dương nhíu mày: “Em hãy nói với giáo sư Trình.”

Giáo sư Trình đã nhận hối lộ của anh, đáng lẽ phải trông nom cô gái nhà anh. Hơn nữa, ông mời cô đến mà để người ta quấy rầy cô, rõ ràng là không đúng.

Đường Cửu cắn đôi quả trứng ốp, trứng gà rừng thực sự thơm ngon hơn nhiều.

Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng ồn ào, không ít người đều đi xem, riêng Đường Cửu và Trịnh Nguyên vẫn ăn mì.

Mấy người phụ việc trong bếp cũng chạy ra, Đường Cửu đã cúp điện thoại của Dung Dư Dương, thỏa mãn uống thìa canh cuối cùng. Cô nhìn về phía bác gái trung niên phụ bếp đang bối rối, cười hì hì hỏi: “Bác muốn đi đâu?”

Ánh mắt người phụ nữ hoảng loạn, trán nhớp mồ hôi, bà ta nghe giọng Đường Cửu bèn nhìn cô: “Tôi, tôi… Vì sao cảnh sát muốn bắt người trong trong thôn?”

Cô đứng lên đi qua: “Chắc đó là người xấu, hay tôi đưa bác đi hỏi thăm nhé?”

Bà ta lắc đầu lia lịa: “Không, không cần.”

Trịnh Nguyên cũng đứng lên, ngay khi Đường Cửu ra tay không chế người phụ nữ trung niên, anh ta trực tiếp tiến lên giữ chặt người. Đường Cửu tìm khẩu súng giấu trên người bà ta, để sang một bên.

Những người khác thấy nhóm Đường Cửu ra tay đều sửng sốt, định bước lên ngăn cản, nhưng vừa phát hiện súng họ liền tản ra, Đường Cửu đành tự tìm dây thừng trói người.

Cảnh sát đã đến, mang cả người phụ nữ trung niên và súng đi.

Đường Cửu nhìn về phía Trịnh Nguyên hỏi: “Muốn đi xem không?”

Trịnh Nguyên cũng đã ăn xong nên gật đầu, hai người bèn hướng về nơi ầm ĩ nhất.

Khi họ đến, mọi việc đã xong xuôi nhưng lại nghe thấy tiếng súng, may mà không có thương vong. Rất nhanh, đám người trong nhà đều bị trùm kín mặt áp giải ra ngoài.

Trịnh Nguyên hỏi: “Cô làm?”

Cô không phủ nhận, chỉ nói: “Tôi nhìn đất trong hầm ăn trộm, hẳn là mới đào nhưng chưa đào thông, bọn họ tìm nhầm chỗ rồi. Hơn nữa, dựa theo tình hình xung quanh, hai ngày nay còn có người qua lại, vậy người có thể trốn ở đâu?”

Tất nhiên là trốn trong thôn xóm. Đôi khi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mọi người đều nghĩ đội trộm mộ nên lẩn tránh thì họ xuất hiện quang minh chính đại, còn xâm nhập vào nội bộ ta. Hồi đi theo tên lừa đảo, chuyện tương tự cô đã làm rất nhiều lần. Cô nhớ nhất một lần, tên lừa đảo còn xưng anh gọi em với người ta.

Chẳng qua nông dân chân chính và nông dân giả mạo vẫn có sự khác biệt, dẫu ăn mặc giống nhau thì trên người vẫn có mùi máu tanh.

Hơn hết, tướng mạo không lừa được người, Đường Cửu nhìn qua lập tức phát hiện ông lão cầm tẩu thuốc bất bình thường, cô sợ bị theo dõi bèn thừa dịp đưa chocolate nói với đồng chí cảnh sát một tiếng. Đồng chí cảnh sát suýt bị lộ, may thay đám người này không coi trọng họ nên kế hoạch mới trót lọt.

Cảnh sát nhanh chóng quay về báo tin, bên kia bí mật mời trưởng thôn hỏi chuyện, xác định cả nhà này đều có vấn đề. Khoảng thời gian trước, họ tới tìm thân thích nương tựa, do được người trong thôn đảm bảo, bọn họ ra tay lại hào phóng nên cả thôn đều che giấu giúp.

Trưởng thôn cũng cung cấp thêm một tin, nhà này nhìn chỉ có hai ba người nhưng thực phẩm hàng ngày lại đủ bảy, tám người ăn. Vả lại, nhà trong thôn đều có hầm tích trữ lương thực, còn có cả hầm đào từ rất lâu.

Sau khi xác nhân số, cảnh sát trực tiếp đánh nhanh diệt gọn, không cho những người này cơ hội chuẩn bị, một lưới bắt hết, phát hiện trong hầm ngầm không chỉ giấu người mà còn rất nhiều công cụ trộm mộ.

Phải nói đám người này quá xui xẻo, vừa hay tin có thể có mộ cổ, chưa kịp đào xong hầm ăn trộm thì chính phủ cũng nhận được tin báo, lập tức trông coi nghiêm ngặt. Hành động của họ bị hạn chế, chỉ có thể hoạt động vào ban đêm thông qua đường hầm dưới đất.

Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy hai người, số còn lại có nhiệm vụ riêng, ban ngày sinh hoạt dưới hầm, khi không có ai mới được ra ngoài hoạt động, vô cùng ngột ngạt.

Nghe nói hôm nay có người mới đến, chẳng qua chỉ đi dò la tin tức, xem có bị uy hiếp hay không thì đã bị tóm gọn. Khi bị bắt, mấy người giấu trong hầm còn đang ngủ trần, không chút phản kháng.

Dù đã bị bắt, họ vẫn chưa hiểu tạo sao mình bị bắt, chẳng lẽ có người bại lộ?

Trịnh Nguyên từng cân nhắc vấn đề này, cũng định tìm kiếm trong thôn, song anh ta chưa kịp hành động, những người đó đã bị tiêu diệt sạch.

Đường Cửu nói: “Xem tướng là một kỹ năng rất hữu ích.”

Trịnh Nguyên hiểu biết rộng, duy chỉ không biết xem tướng mạo.

Đường Cửu nhìn anh ta: “Hay tôi đề cử một cuốn sách để anh xem nhé?”

Trịnh Nguyên cụp mắt, đáp: “Ban đầu cô còn gọi tôi là Trịnh tiên sinh.”

Cô trừng mắt: “Bởi vì tôi thích.”

Nói trắng ra, cô biết Trịnh Nguyên tốt tính nên không khách sáo, nói chuyện cũng trực tiếp hơn.

Anh ta không quá so đo: “Vậy cô giới thiệu sách cho tôi đi.”

Cô nói: “Anh cho tôi địa chỉ, về nhà tôi sẽ gửi chuyển phát cho anh, nhưng tôi chỉ có thể tặng bản photocopy, bên trong có ghi chú của sư phụ tôi.”

Sách Dung Dư Dương xem đều là sách chữ nổi, ghi chú phải nhờ người khác viết giúp. Sau này có Đường Cửu thì cô vừa đọc sách vừa ghi chép lại lời anh.

Trịnh Nguyên sửng sốt: “Như thế không tốt cho lắm, cô có cần hỏi ý kiến sư phụ cô không?”

Sách có bút tích của Dung tiên sinh khác hẳn với sách phong thủy được đề cử, thậm chí có thể làm truyền thừa sư môn.

Đường Cửu nhoẻn cười: “Không cần, sư phụ từng nói, gặp được người thích hợp sẽ tặng sách, phong thuỷ muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một, hai người tài. Tất cả chúng ta đều giỏi thì giới phong thủy trong nước mới không bị xem thường.”

Nét mặt Trịnh Nguyên trở nên trịnh trọng hẳn, nói: “Dung tiên sinh nhìn xa trông rộng.”

Nghe người khác khen sư phụ, Đường Cửu vui tít mắt: “Tôi nghĩ, Đại hội giao lưu năm nay, nếu chỗ nào không hiểu anh có thể hỏi sư phụ tôi.”

Trịnh Nguyên lớn tuổi hơn Dung Dư Dương nhưng không cảm thấy hỏi Dung Dư Dương có gì không đúng: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.