Phật Môn Ác Thê

Chương 49: Cảnh trong mơ




Đêm đó, Âm Tế Thiên mơ một giấc mộng vô cùng kỳ quái.

Ở trong mộng, sắc trời u ám mờ mịt, mây đen cuồn cuộn, tia chớp đỏ rực tựa như một dải lụa uốn lượn khúc chiết vắt trên không, những trạc cây vẫy vùng không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng có những dòng điện ầm vang, nổ tung mặt đất đen ngòm đầy sỏi đá.

Trên không trung, bồng bềnh một đôi lại một đôi ánh mắt ma quái đỏ ngầu tựa như máu, còn có oan hồn phiêu lượn khắp chung quanh.

Bên tai, khi thì nghe thấy ma quỷ kêu khóc thảm thiết, khi thì nghe được tiếng ma quái cười điên cuồng kiêu ngạo, khi thì nghe được tiếng yêu thú tức giận rống lớn.

Mà hắn, tựa như một người ngoài cuộc mà đứng ở trước một cửa sơn động tối đen, rõ ràng cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng hắn lại có thể khẳng định chắc chắn là trong sơn động có người.

“Người tu tiên chỉ biết tu thân tu tâm, thường xem nhẹ linh hồn của bản thân!” Phía sau đột nhiên vang lên một câu nói trầm thấp.

Ai?

Âm Tế Thiên đột nhiên xoay người, liền nhìn thấy phía trước khoảng ba trượng có một bóng dáng màu đỏ, mái tóc bay bay, giống như tiên giáng trần, rõ ràng không hợp với khung cảnh nơi này, tuy nhiên, tất cả oan hồn ma quái không ai không bị khí tức trên người y hấp dẫn, đều tranh nhau chạy đến bên cạnh.

“Sau khi một người tu luyện linh hồn mà đạt được lực linh hồn thì thể chất, các giác quan cũng sẽ có thay đổi tương ứng, từ đó cường hóa lực lượng của bản thân, nhanh nhẹn, thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, và hơn nữa trí nhớ cũng sẽ tăng mạnh. Ngoài ra, còn có thể thả ra lực linh hồn của bản thân, khống chế hoặc điều khiển người, yêu, quỷ, tiên, ma, thần, thậm chí là các loại thần khí, pháp bảo để chúng nó trở thành trợ lực giúp đỡ mình. Khi lực linh hồn đạt tới một cảnh giới nhất định, thì sẽ càng có được mạnh mẽ……”

Câu kế tiếp, Âm Tế Thiên chỉ nghe thấy những tiếng đứt quãng, hơn nữa còn không quá rõ ràng, căn bản chẳng thể nghe được đối phương nói cái gì.

“Người tu luyện lực linh hồn, cần nhất…… nhớ lấy, đó là không thể nóng lòng muốn thành công, chỉ có kiên kiên định định mới có thể thành nghiệp lớn!”

Tiếng nói khi mạnh khi yếu, khiến Âm Tế Thiên rất là sốt ruột, muốn chạy tới hỏi cho rõ ràng, nhưng mà, chân phải vừa bước tới một bước, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên vặn vẹo, dưới chân trống không, cả người vụt rơi xuống, ngay sau đó, các loại oan hồn ma quái liền đánh về phía hắn.

Âm Tế Thiên kinh hãi, giật mình tỉnh giấc, trừng trừng mắt nhìn màn lụa đỏ thẫm, từng ngụm từng ngụm không ngừng mà thở phì phò.

Thì ra chỉ là một giấc mơ! Nhưng mà, cảnh trong mơ kia thật sự quá là chân thật! Hơn nữa, giấc mơ kia cùng những giấc mơ trước đây khác biệt, sẽ không phải tỉnh dậy liền quên mất trong đó xảy ra cái gì, hoặc là mơ mơ màng màng chỉ nhớ một ít sự tình xảy ra mà thôi.Có thể nói nó giống như là giáo viên và học sinh một chọi một trên lớp, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng những gì mà người trong mơ đã nói, thậm chí từng chữ từng chữ ghi khắc trong lòng.

“Sau khi một người tu luyện linh hồn mà đạt được lực linh hồn thì thể chất, các giác quan cũng sẽ có thay đổi tương ứng, từ đó cường hóa lực lượng của bản thân, nhanh nhẹn, thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác.……”

Âm Tế Thiên khe khẽ lẩm bẩm lại những gì nghe được trong mơ, nhưng mà, càng niệm càng thấy kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.