Pháp Y Quỷ Tiên

Chương 12: Đồng thi




Pháp y quỷ tiên

Tác giả: Khổ hải quỷ nhai

Dịch: MrSax&

Nhưng Giang Lôi không nghĩ tới, hung thủ lại quá giảo hoạt, hắn chỉ qua mấy câu hỏi đơn gian, liên biết gian kế của mình đã bại lộ. Hơn nữa lập tức trở mặt, đủ thấy hắn cũng là kẻ quyết đoán.

“Ha ha, không nghĩ tới địa phủ cũng không phải toàn là đồ con lợn a!”

Chưởng quầy luôn kính cẩn, khuôn mặt hiền lành, phúc hậu đột nhiên trở lên hung ác, dữ tợn.

Leng keng ——

Thần Khí khóa hồn liên bị hắn mở dễ ràng, rơi trên mặt đất.

“Tới!”

Hắn hét lớn một tiếng, xác của hắn đang lằm im bất động, bỗng nhiên như có lực lượng vô hình nào đó nâng lên, sau đó bay nhanh tới hợp nhất với sinh hồn của hắn.

Giang Lôi tay nắm chặt lại thiêm, cố làm vể trấn định nói:

“Ngươi gian kế đã bại lộ, còn không mau trốn đi? Một hồi nữa Tống Thành Hoàng dẫn đại quân tới ngươi mọc thêm cách cũng khó thoát.”

“Ha ha, ngươi hù dọa ai? Nơi đây cách huyện thành năm mươi dặm, thủ hạ của ngươi chạy đến huyện thành cũng phải mất nửa canh giờ, sau đó đợi duyệt tốc báo đến tay Thành Hoàng lại qua nửa canh giờ. Muốn tới đây thì ít nhất cũng qua hai canh giờ. Chừng ấy thời gian cũng quá đủ để ta giải quyết ngươi, đến lúc đó ta tùy tiện kiếm một cái lý do, ai biết ngươi đi đâu? Ta cũng không tin, âm tào địa phủ mỗi người đều tinh minh, khôn khéo như ngươi, có thể nhìn ra sơ hở trong diệu kế của ta.”

Giang Lôi thầm nghĩ, nguyên lai hắn đã tính toán hết cả rồi, khó trách hắn trở mặt nhanh như vậy, bất quá ngoài miệng còn cãi cứng:

“Ngươi cho rằng Thành Hoàng không nhìn ra tu vi chân thật của ngươi sao?”

“Ha ha……, ta rất tự tin vào thủ đoạn ẩn giấu của mình, không cần ngươi nhọc lòng lo nghĩ.”

Nói xong, tên chưởng quầy dùng hai ngón tay điểm vào ấn đường của chính mình.

Giang Lôi không biết hắn đang làm gì, chỉ có thể đề cao cảnh giác. Không trung đột nhiên xuất hiện năm cây cờ màu đen rơi xuống, vây quanh một người một quỷ, từng cây cờ đồng thời nhả ra sương đen ngăn cách thiên địa.

“Đây là một trận pháp không gian, có thể thiết lập một không gian nhỏ, ngăn cách với bên ngoài có chút giống với không gian trong miếu của ngươi vậy, phàm nhân không thể phát giác trong này sảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng trông cậy có ai cứu được ngươi.”

Giang Lôi xoay người định chạy.

Vèo!

Một cơn cuồng phong ập tới, theo sau là một vật màu đen nhắm thẳng Giang Lôi, Giang Lôi cuống quít tránh đi, nhìn kỹ lại thì đúng là cai rương lớn trong phòng tên chưởng quầy, mà chính hắn vừa rồi còn ngồi lên.

Tên chưởng quầy không ngừng kết ấn, bên trong rương lớn không ngừng phun ra nuốt vào hắc quang!

Oanh ——

Rương lớn lại bay lên cao, sau đó rơi trên mặt đất, lộ ra một bộ thi thể bên trong. Hoàng phát(toàn thân màu vàng), thân hình cao lớn, ngũ quan không chỉnh tề, da mặt vàng như nến, toàn thân cơ bắp nhăn nheo như vỏ cây đại thụ.

“Hôm nay, ta cho tên tiểu quỷ nhà ngươi mở to mắt mà xem, thủ đoạn của Miêu Cương Thi Âm môn là như thế nào, đồng thi, tỉnh lại!”

Quái thi mở hai mắt huyết hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lôi.

“Đồng thi, diệt sát tên tiểu quỷ này cho ta!”

“Ngao ——”

Quái thi gào một tiếng, trong miệng lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt. Đồng thời, vô số hoàng mao quanh thi thể đều dựng thẳng lên, đâm thủng y quan của cương thi lộ ra bên ngoài. Chỉ là không biết vì sao, cương thi không lập tức công kích Giang Lôi.

“Đồng thi! Tốc tốc diệt sát tên tiểu quỷ này cho ta!”

Tên chưởng quầy lại hạ lệnh lần nữa.

Giang Lôi lúc này lại nhớ đến thần thuật được phong ấn trong lại thiêm, lập tức mặc niệm chú ngữ, rồi hướng về cương thi vung mạnh một cái. Nhưng không hiểu sao thần thuật lại mất linh, đang trong lúc luống cuống không biết làm sao, thì Nê Hoàn Cung của Giang Lôi lại đột nhiên sinh ra một hấp lực, hút một đoàn hoàng quang phức tạp giống như quỷ phù từ trong lại thiêm ra, sau đó lại lùi về ấn đường.

Âm phong thuật!

Ba chữ lớn xuất hiện ở trong đầu Giang Lôi, đồng thời huyền hoàng khí trong đan điền cũng dục dịch vọt lên, đi vào Nê Hoàn Cung sau rót vào quỷ phù kia.

Hô ——

Quỷ phù hóa thành âm phong lạnh thấu xương tốc độ rất nhanh xông thẳng hướng cương thi, bức nó lui lại ba bước! Đồng thời mặt ngoài cương thi bán một tầng băng thật dầy.

“Đồng thi, tốc tốc nghe lệnh, diệt sát tên quỷ này ngay lập tức, nếu không ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán.”

Tên chưởng quầy kia lại lần nữa cuống quýt hạ lệnh.

Giang Lôi không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng thanh âm của đối phương đang run run, nghe ra hắn đang sợ hãi, liền minh bạch thần thuật có tác dụng rồi, nhanh chóng chớp lấy thời cơ, Giang Lôi lập tức thúc dục huyền hoàng khí tiếp tục rót vào quỷ phù, không ngừng sử dụng âm phong thuật thổi tới cương thi. Liên tục bảy lần, cương thi rốt cuộc cũng bị đông lạnh thành một khối băng.

“Ngươi!”

Tên chưởng quầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Giang Lôi, hiển nhiên hắn không rõ vì sao cương thi lại không nghe theo lệnh hắn. Bất quá hắn cũng biết hiện tại không phải lúc cân nhắc chuyện này, lập tức vỗ túi trữ vật bên hông lấy ra thanh trường đao màu đỏ, mặt cười dữ tợn xông tới.

“Ba ngày bảy lần công kích ngươi đã dùng xong rồi, để ta xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa ha ha!”

“Ngươi làm sao biết chuyện này?”

Giang Lôi giả bộ sợ hãi lùi lại mấy bước, chờ địch nhân tới gần hơn. Tuy rằng hôm nay phát sinh nhiều chuyện quái dị, quỷ mạch lại kéo thần thuật trong lại thiêm vào Nê Hoàn Cung, rồi thì huyền hoàng khí tự động vận chuyển, mọi chuyện rối tinh rối mù hết cả lên. Nhưng qua đó hắn cũng hiểu ra một điều, hắn muốn sử dụng âm phong thuật căn bản không cần lại thiêm, mà chỉ cần huyền hoàng khí trong đan điền phối hợp với quỷ phù trong Nê Hoàn Cung là được.

Một bên như lòng pháo, một bên nạp đạn, phối hợp từng bước với nhau, trừ phi huyền hoàng khí hao hết, căn bản không có hạn chế số lần sử dụng. Thủ đoạn của tu sĩ quỷ thần khó lường, chính mình cũng không phải dạng vừa đâu, làm đối phương buông lỏng cảnh giác, chớp đúng thời cơ một kích tất sát.

“Ta đương nhiên là biết, Miêu Cương Thi Âm môn bọn ta, chính là những người hiểu rõ nhất về âm tào địa phủ! Lại thiêm của ngươi còn phong ấn một thần thuật phòng ngự, gọi là u ám thuật. Đáng tiếc, phá âm đao trong tay ta chuyên khắc chế thần thuât phòng ngự cấp thấp này, còn có thể đả thương quỷ thể của ngươi.”

Nói xong, hắn dựng thẳng trường đao xông vào Giang Lôi. Chờ đối phương tới đủ gần, Giang Lôi mới nhếch miệng cười trào phúng, giả động tác huy động lại thiêm trong tay. Cử động của Giang Lôi bị tên chưởng quỷ thu hết trong tầm mắt, hắn nghĩ thầm đúng là tên tiểu quỷ không biết sống chết, chết đến nơi còn giãy giụa, thật đúng là tên ngu ngốc. Ai ngờ ngay sau đó, hắn liền cảm thấy tứ chi đông cứng lại, sau đó trước mắt tối sầm, lúc này hắn mới hoảng sợ phát hiện, toàn thân cứng ngắc không thể cử động! Âm phong thuật, đối phương còn có thể sử dụng âm phong thuật!

Tên chưởng quầy, môn hạ đệ tử Miêu Cương Thi Âm môn kia chỉ biết gào thét trong nội tâm “không thể nào, không thể nào”, hắn không thể tin được bản thân lại lật thuyền trong mương cạn. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Giang Lôi đang tiến lại gần, không rõ vì sao lại phát sinh một màn quỷ dị này, chẳng lẽ hắn có hai lại thiêm?

Phanh!

Giang Lôi dùng hết sức bình sinh, hung hăng đập thật mạnh vào đối phương. Rắc một tiếng, khối băng hoàn toàn vỡ vụn, thân thể tu sĩ bị đông cứng ở bên trong cũng cùng chung số phận, chỉ có xích hồng trường đao không biết đúc từ nguyên liệu gì, vậy mà không chút tổn hại.

Âm thần của tên chưởng quỷ thoát ra còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Giang Lôi nhặt khóa hồn liên trói lại, chỉ là âm thần của tu sĩ cùng quỷ hồn bất đồng, khóa hồn liên trong tay Giang Lôi chỉ là Thần Khí cấp thấp nhất, nên lại để đối phương tránh thoát.

“Không nghĩ tới, ta tung hoành âm dương hai giới, hôm nay lại trúng kế của một tên tiểu quỷ nho nhỏ, ngươi cứ chờ đó, sau khi ta đoạt xá nhất định sẽ trở lại, đánh cho ngươi hồn phi phách tán!”

Âm thần đã đào tẩu chỉ còn vang lại tiếng phẫn nộ của hắn, Giang Lôi đuổi không kịp.

Lúc này, âm phong thuật đang dần mất tác dụng, khối tàn thi bắt đầu tan chảy, rất nhanh hóa thành một vũng máu.

Không xong!

Giang Lôi đột nhiên nghĩ đến cương thi còn chưa bị loại trừ, băng vụ tan ra, vạn nhất nó tỉnh lại thì rắc rối to.

Còn chưa kịp xoay người, một thanh âm từ phía sau truyền đến.

“Cảm tạ tôn thần cứu mạng!”

Giang Lôi vội vàng quay đầu lại, một nữ quỷ ăn vận váy dài màu xanh lá, tuổi chừng hai mươi năm hai mươi sáu, đang quỳ trên mặt đất. Nữ quỷ thân hình ngưng thật, không khác người sống là bao, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

“Ngươi là ai, vì sao lại hướng ta quỳ lạy?”

Giang Lôi vừa hỏi vừa đánh giá nữ quỷ. Chỉ thấy nàng thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan chỉnh tề ngay ngắn, khuôn mặt trái xoan nhu hòa, một đôi mắt cánh phượng, mang theo phong thái mê người, đặt ở nhân gian, chính là hại nước hại dân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.