Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 18: Mùi formalin




Tiêu Hàn cười một tiếng, đặt Tiêu Dịch lên đùi: “Đương nhiên là ba nói thật, ba chưa bao giờ gạt con, ba biết thái độ hôm qua ba không tốt, con cũng đừng giận nữa…”  Hai anh em họ Bạch cảm thấy bản thân lo lắng chỉ là dư thừa, xem hai ba con này không phải chỉ nói hai câu là tốt lắm sao, chao ôi…. thật sự là quan tâm thừa rồi.

Đông Thu Luyện sau khi hết bận thì cảm thấy đau lưng, Bạch Thiếu Ngôn vội bưng lên cho cô một tách trà nóng, Đông Thu Luyện uống một ngụm: “Tiểu Dịch ở đâu? Đang chơi bên ngoài sao?”

“Tiểu Dịch được Tiêu tổng đón đi, phỏng chừng là đang ở Tiêu gia!” Động tác uống nước của Đông Thu Luyện dừng lại, sau đó cười một tiếng, quả nhiên là cha con liên tâm sao? Cô nhớ rõ là Tiểu Dịch thích thù dai, nếu ai mà chọc cậu bé thì hẳn sẽ giận dỗi mấy ngày, nhanh như vậy đã tốt rồi sao?

“Đông pháp y, chúng tôi căn cứ vào kết quả xét nghiệm của cô đã điều tra vài đứa trẻ lang thang ăn xin, đã có tiến triển, nhưng mà bọn họ lại tiếp xúc qua nhiều người, hơn nữa không có người chú ý, cho nên người hiềm nghi phạm tội không có manh mối!” Triệu Minh thờ dài, thật vất cả mới biết được thân phận người chết, hiện tại tựa như bị đánh về nguyên hình

“Bên này còn có một thi thể cần giải phẫu, chờ đến khi tôi làm xong sẽ cho anh một câu trả lời!” Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chín giờ, Triệu Minh cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, “Hay là thôi đi, để ngày mai lấy, hôm nay cũng mệt mỏi, ngài về nhà nghỉ ngơi đi!”

“Người này biến thái như thế, tôi sợ sẽ có người bị giết hại, tôi đi ăn một chút rồi đem thi thể cuối cùng giải phẫu, khẳng định là sáng mai cho anh kết quả!” Đông Thu Luyện nói xong cầm điện thoại gọi về Tiêu gia, Tiểu Dịch đang ngồi trên sàn, chơi lego, mà Tiêu Hàn ngồi trên sofa xem ti vi, đã đến giờ này rồi, vẫn chưa về!

Tiêu Hàn cũng cảm thấy nếu như Tiểu Dịch ở đây thì Đông Thu Luyện sẽ không ở nơi khác!

“Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân điện thoại!” Bác An cười cầm điện thoại qua, Tiểu Dịch nghe điện thoại xong cả người ỉu xìu, nhìn đồ chơi dưới sàn cũng cảm thấy khó chịu, đưa tay phá bỏ mấy mảnh lego: “Hừ….”

Tiêu Hàn thả điều khiển trong tay xuống đưa tay kéo Tiểu Dịch vào ngực, “Sao vậy? Ai chọc con?”

“Mẹ nói còn lâu lắm mẹ mới về, nhất định là mấy chú bên kia ngược đãi mẹ, mẹ nói phải đến hơn 1 giờ mới trở về, bảo con ngủ trước, con muốn ngủ cùng mẹ!” Tiểu Dịch làm nũng ôm cổ Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nhìn đồng hồ trên tường cũng đã 9 giờ rưỡi, bận rộn như vậy sao?

Đến khi Đông Thu Luyện bước ra từ phòng giải phẫu thì đã là 12h30, Bạch Thiếu Ngôn nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, Đông Thu Luyện nhìn tư liệu, cuối cùng cũng có manh mối hữu hiệu, cô vỗ vỗ Bạch Thiếu Ngôn, đem tài liệu giao cho cậu:

“Một lát nữa đưa đến tổ trọng án, chỗ đó khẳng định là đang đợi, tôi về trước, ngày mai không đến, nếu có vấn đề thì tìm tôi!”

Nói xong Đông Thu Luyện vừa đi, thay quần áo, Bạch Thiếu Ngôn nhìn tư liệu trong tay, vội vàng chạy đến tổ trọng án, mà Đông Thu Luyện vuốt vuốt bên huyệt thái dương chỉ cảm thấy mắt mình mở không nỗi, loại chuyện giải phẫu như vậy thật sự quá hao tâm tổn sức.

Triệu Minh cầm lấy tài liệu hết sức mừng rỡ, vội vàng hướng đến Đông Thu Luyện nói cảm ơn, Đông Thu Luyện vừa đến cổng thì đụng phải Triệu Minh, “Đông pháp y, thật sự vất vả cho cô, bằng không chúng tôi cũng không thể tìm ra hung thủ!”

“Kỳ thật mỗi một thi thể đều làm cho tôi cảm thấy có chút kì quái, hơn nữa xe đông lạnh cũng không phải ai cũng có thể dùng được, đợi đến khi các thi thể được giải phẫu mới tìm ra được manh mối, tôi còn tưởng rằng xe đông lạnh là nguyên nhân, đoán chừng hung thủ vô tình lấy được, anh có thể điều tra trọng điểm rồi!”

“Ừ, được, có muốn tôi cho người đưa cô về, dù sao đêm đã khuya, không dễ bắt xe, hơn nữa, một mình cô trở về tôi không yên tâm!” Triệu Minh cười nói, Đông Thu Luyện cũng suy nghĩ, lúc này, đúng là không dễ bắt xe!

“Đông Thu Luyện!” Đông Thu Luyện đột nhiên ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tiêu Hàn đi tới, Tiêu Hàn mặc quần áo ở nhà, có vẻ hết sức nhàn nhã, trong đôi mắt màu lam sâu thẳm hiện giờ khoá chặt Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện không nghĩ đến Tiêu Hàn lại đến, nhưng Triệu Minh làm sao không biết được Tiêu Hàn này, chỉ còn xem một chút tin tức cũng biết đây là tổng giám đốc của Tiêu thị.

Hơn nữa hôm nay Triệu Minh cũng nhìn thấy được con trai của Đông Thu Luyện, lớn lên có thể nói là hết sức giống, “Sao anh lại đến đây!” Đông Thu Luyện nói lời này không có một tia nhiệt độ, Tiêu Hàn cười một tiếng, trực tiếp đoạt lấy túi xách trong tay Đông Thu Luyện, “Về nhà thôi!” Nói xong, anh mặc kệ vẻ mặt ngu ngơ của Triệu Minh mà duỗi tay ôm lấy Đông Thu Luyện hướng về xe!

Nguyên lai chồng của người ta là tổng giám đốc của Tiêu thị, chẳng trách khí chất luôn cao nhã, trong lúc vô ý còn hiện lên tia quý khí, người ta là thiếu phu nhân của đại gia tộc, nhưng mà tại sao không làm thiếu phu nhân, mà lại đi làm pháp y!

“Trên người của em có mùi khó ngửi!” Tiêu Hàn đem Đông Thu Luyện kéo lên xe sau đó bất thình lình nói câu này.

“Vừa mới giải phẫu thi thể, không có tắm rửa!” Tiêu Hàn cảm thấy cả người không ổn, thấy sắc mặt Tiêu Hàn có chút trắng bệch, Đông Thu Luyện quay đầu ra cửa sổ, “Đó là formalin dùng để ngâm thi thể, ngửi rất kì sao?”

Chính nơi đó là kỳ quái nha, người bình thường ai đi ngửi mùi này, Tiêu Hàn chỉ cảm thấy cả người thật sự là không ổn, formalin, ngâm thi thể? Trong đầu Tiêu Hàn không tự chủ loé lên một đoạn ngắn máu chảy đầm đìa, một cô gái sao lại chọn làm việc này, thật sự là quá rồi.

Không biết bản thân anh bị thần kinh gì nữa, chỉ nghe Tiểu Dịch nói lo lắng cho mẹ một mình không an toàn nên anh lái xe đến, ngẫm lại anh chờ hơn một tiếng, chính mình thật điên khùng, Tiêu Hàn chỉ cảm thấy xe hiện giờ có cái mùi kì lạ!

Không được, ngày mai phải đem xe đi rửa, quên đi, xe này về sau không lái ra ngoài nữa, “Sao lại suy nghĩ đi làm pháp y, em sinh Tiểu Dịch thì người Tiêu gia nhất định sẽ không bạc đãi em, sao lại chọn y, hơn nữa ông nội cùng cha thể nào lại cho phép!”

Tiêu Hàn nói xong không nghe thấy trả lời, vừa quay đầu thì phát hiện mỗ nữ nào đó đã ngủ, lập tức có chút tức giận! Nhưng đây cũng là lần đâu tiên Tiêu Hàn thấy bộ dáng an tĩnh như vậy của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện khi lớn lên thật sự không thể bắt bẻ, nhất là làn da kia, giống như một loại đồ sứ thượng hạn, trắng thuần khiết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mệt nhọc, không biết làm sao mà Tiêu Hàn đưa tay vén tóc lộn xộn của Đông Thu Luyện trên trán ra phía sau tai.

“Em thật sự yên tâm vậy sao, ở bên cạnh tôi liền ngủ!” Vừa nghĩ đến Đông Thu Luyện yên tâm như vậy đối với anh, tâm tình của Tiêu Hàn tốt lên, mùi của formalin cũng quên sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.