Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 14: Trong đầu chú nhỏ đều là bã đậu




Tiểu Dịch, đừng nghịch!” Đông Thu Luyện nói xong liền muốn đem Tiểu Dịch từ trong lòng Tiêu Hàn bế ra, thế nhưng khi tay vừa đưa tới đã bị Tiêu Hàn nắm chặt, Tiêu Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Em cũng đừng náo loạn!” Trong nháy mắt mặt Đông Thu Luyện đỏ bừng, cô náo loạn ở đâu, lúc nào thì cô náo loạn hả! Thật sự là đủ rồi!

Đông Thu Luyện tức mà không biết phải nói sao, nâng ly trà trước mặt lên uống một ngụm, “Cái kia…” Bạch Thiếu Ngôn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Đông Thu Luyện quét mắt nhìn Bạch Thiếu Ngôn một cái, Bạch Thiếu Ngôn bị Đông Thu Luyện lất át, lúc này chỉ có thể rụt đầu, chỉ chỉ tay vào cái ly ở trước mặt của Đông Thu Luyện!

Đông Thu Luyện nhìn nhìn cái ly trong tay, lại nhìn sang Bạch Thiếu Ngôn, với vẻ mặt không hiểu, Bạch Thiếu Ngôn cũng hết chỗ nói, “Lão sư, cái ly cô uống chính là của Tiểu tổng!” Đông Thu Luyện lại một lần nữa đỏ mặt!

Ánh mắt cô nhìn người đang nhìn cô cười, một đôi mắt màu lam tựa như nước biển xanh thẳm, mà lúc này lại ôn nhu nhìn cô, “Sao anh lại đặt ly của anh ở chỗ của tôi!”

Bộ dáng này của Đông Thu Luyện tựa như một đứa trẻ đang gây sự, Tiêu Hàn khẽ mỉm cười, vẻ mặt mang theo một tia sủng ái, làm cho cả người Đông Thu Luyện sững sờ, tiếp theo Tiêu Hàn lại càng làm cho Đông Thu Luyện hận không thể chui xuống bàn: “Được rồi, đừng nghịch nữa, anh không quan tâm!”

Anh không quan tâm nhưng tôi quan tâm a! Nhưng chính bộ dáng này của Tiêu Hàn làm Đông Thu Luyện cảm thấy hôm nay quá sức, hôm nay là ngày gì, tại sao ra cửa không xem lịch a!

“Cái kia…” Lúc này người nói chuyện không phải là Bạch Thiếu Ngôn mà là Bạch Thiếu Hiền, Đông Thu Luyện lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Thiếu Hiền, bởi vì không quen với Đông Thu Luyện nên cũng không tiện nói, nhưng lại nhận một ánh mắt lạnh lùng, Bạch Thiếu Hiền không tự giác sờ mũi, đây là lần đầu tiên có một cô gái trừng mắt với anh!

“Sao vậy?” Tiêu Hàn đưa tay ôm Tiêu Dịch, rút khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho Tiêu Dịch, “Còn khóc sao, đừng khóc nữa, một lát nữa mắt con sẽ rất đau!” 

Tiểu Dịch nhẹ gật đầu, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn ôm trẻ con quen thuộc như vậy còn vì Tiểu Dịch lau nước mặt, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất mềm mại.

“Cái ly này là do tớ đặt, tớ thấy Tiểu Dịch nằm trong lòng cậu nên sợ làm đổ, cho nên…” Bạch Thiếu Hiền nói lời này xong cũng nhận lấy một cái quét mắt lạnh lùng của Đông Thu Luyện, hai anh em nhà kia sao lại thích xem vào chuyện người khác vậy, vừa nghĩ đến hai người bọn cô sử dụng chung một cái ly, Đông Thu Luyện cảm thấy tim của mình nhảy lên lợi hại.

“Tớ không trách cậu!” Lời nói Tiêu Hàn cực kì ôn nhu, thế nhưng Đông Thu Luyện lại cảm thấy người này nhất định là cố ý, cái gì gọi là “tớ không trách cậu”, lời này nghe sao quái dị!

“Mẹ, người điện thoại cho mẹ là ai, sao mẹ lại tức giận như vậy!” Tiêu Dịch khịt khịt mũi, ngước mắt nhìn Đông Thu Luyện, bô dáng hết sức đáng thương, Đông Thu Luyện đưa tay vuốt tóc hơi xoăn của Tiểu Dịch.

“Là người quen trước đây thôi, mẹ biết Tiểu Dịch đau lòng, nhưng mẹ đã nói với con, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực, Tiểu Dịch chẳng lẽ đã quên rồi sao?” Tiêu Dịch gật đầu nhẹ, ánh mắt của Đông Thu Luyện cuối cùng cũng nhu hoà một chút, “Chú nhỏ của con thích bạo lực thì thôi, nhưng mẹ không hi vọng tiểu Dịch về sau cũng bạo lực như vậy!”

“Con sẽ không giống chú nhỏ đâu, ông cố nói, trong đầu chú nhỏ đều là bã đậu, tứ chi thì phát triển mà đầu óc thì đơn giản, con sẽ không giống chú nhỏ đâu!” Tiểu Dịch nghiêm trang nói, nhưng mấy người ngồi chung cậu thì bị chọc cho nở nụ cười, cái gì gọi là trong đầu là bã đậu, nhưng vừa nghĩ đến người kia, thì mọi người không hẹn mà cùng một suy nghĩ.

“Sao con có thể nói chú nhỏ như vậy!” Trên mặt Đông Thu Luyện xuất hiện một chút vẻ tức giận, Tiểu Dịch quệt mồm, Đông Thu Luyện đưa tay sờ mặt Tiểu Dịch một cái, “Mẹ… Mẹ đừng giận, con sẽ không nói…”

Lời của Tiểu Dịch còn chưa nói hết, anh em họ Bạch ở đối diện cũng bởi vì lời của Đông Thu Luyện nói kế tiếp đều phun hết nước ra ngoài, bởi vì một cô gái nghiêm trang, thật sự là rất nghiêm, hơn nữa vẻ mặt toát lên vẻ giảng dạy, điệu bộ đó giống như là đang dạy lớp tư tưởng chính trị, rồi nói một câu!

“Coi như là sự thật đi, con cũng không nên rêu rao khắp nơi!” Trong mắt của Đông Thu Luyện thì nhị thiếu của họ Tiêu cũng là trong đầu toàn bã đậu!

“Thật không vệ sinh, thứ là văng ra từ trong miệng thì vi khuẩn sẽ sinh trưởng rất nhiều lần!” Đông Thu Luyện làm pháp y nhiều năm như vậy cũng có thói quen sạch sẽ, vẻ mặt ghét bỏ của Đông Thu Luyện nhìn hai anh em họ Bạch, nhất là Bạch Thiếu Ngôn, “Tôi không hi vọng cậu mang thói quen này vào phòng phẫu thuật!”

Bạch Thiếu Ngôn thật là khổ a, bởi vì ánh mắt của Đông Thu Luyện giống như là nếu như cậu dám nói thêm cái gì nữa, tự gánh hậu quả, tính mạng của cậu đều nằm trong tay người khác, tất nhiên sẽ không dám nói cái gì, chỉ cúi đầu bắt đầu trầm mặc.

Thiệt là, ai sẽ phun tuỳ ý trong phòng phẫu thuật, huống chi, khi cậu ở trong phòng giải phẫu cùng bộ dáng hiện tại là cách xa vạn dặm a? Nếu không thì cậu sao có thể làm ra bộ dạng thiếu lễ độ như vậy? Cậu đâu muốn người ta phê bình như vậy! Còn tưởng rằng điểm ác ma của Tiểu Dịch là di truyền như ba của cậu bé, hoá ra là di truyền thì mẹ của cậu bé.

Tiểu Dịch vô cùng thận trọng suy nghĩ một lát, “Mẹ, có phải là con nói với người khác thì chú nhỏ sẽ ngượng ngùng phải không, dù sao cái này cũng là chú nhỏ nhỏ* nha? Lời của Tiểu Dịch vừa nói ra ngay ra Tiêu Hàn cũng không nhịn được!

“* vật này ai dạy cho con?”

“Ông cố nha, ông cố nói, bé trai cũng có *, hơn nữa, chú nhỏ ngốc như vậy, thì cái này * nên cũng coi như là chú nhỏ nhỏ* đi!” Chính Đông Thu Luyện đến lúc này cũng không biết phải nói gì, đứa bé này được người lớn họ Tiêu dạy như vậy khi ở chung một chỗ lâu như vậy sao.

Mỗi lần Đông Thu Luyện đi công tác về, lúc nào cũng nghe được vài từ ngữ mà làm cho cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, mấu chốt là khi giải thích thì lại thô bạo như vậy, làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy hết chỗ nói.

“Tiểu Dịch thật thông minh a, cho nên về sau những lời này thì nên nói cho ba cùng mẹ nghe là được, người khác thì không được, nếu không nếu bị chú nhỏ nghe được nhất định sẽ đánh cái pp nhỏ của con!” Tiêu Hàn ôm Tiểu Dịch cười, nhiều ngày ở chung như vậy, hai người trở thành một đôi ba con bình thường, Tiêu Hàn không có luống cuống như trước mà Tiểu Dịch lại ngây thơ nhưng vẫn có một chút phúc hác, làm cho Tiêu Hàn cảm thấy rất vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.