Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 52




Sáng hôm sau, chuẩn bị mọi thứ có vẻ đã chu tất, Hoàng ngồi lên xe, chú Hải cuối cùng cũng đã chở cậu đến nơi.

"Quả nhiên."

Bước xuống xe, điều đầu tiên Hoàng nhìn thấy là những hồn ma, đang tranh thủ đứng ngoài điện, ra sức hít lấy để.

Cậu nhìn lên những tán cây âm u thuở trước.

Vẫn là như vậy, vẫn có cái khí lạnh đến tê người như thế. Nhưng lần này, thứ cậu nhìn thấy, không đơn thuần chỉ là những tán cây mọc lá um tùm mang màu xanh gớm chiếc nữa. Mà thay vào đó, lần này còn khuyến mãi cho cậu một bầy quỷ đói, đang đu mình xuống, nhe hai nanh nhọn hoắt, mắt trắng dã, nhỏ dãi ra, gầm gừ nhìn xuống, chỉ trực chờ vồ lấy để hút cạn dương khí của những con người phía dưới.

Đáng sợ. Đáng sợ aaaaaa....

Hoàng trong lòng giãy nảy, nhưng ngoài mặt cố tỏ ra là bình thường.

Hoá ra khi xưa, thứ các cậu chạy vào tránh nóng, thứ mát còn hơn điều hoà ấy, là do bầy quỷ đói tụ hợp tại đây tạo ra do âm khí quá nặng ư?

Hic...

Thế mà ngày xưa, nếu biết trên đầu mình có thứ như thế này, chắc chắn cậu sẽ ngất xỉu tại chỗ. Hoặc một phát chạy mà ngã đập đầu vào đá mất máu mà chết đi cho đỡ sợ thôi.

-_-"

"Hoàng... Cậu chủ ơi. Cậu bị làm sao mà tái hết cả mặt thế kia?"

Chú Hải đứng bên cạnh cậu nãy giờ, thấy đột nhiên cậu chủ ngẩn người, liền lay lay cậu.

"À... Vâng vâng. Con chỉ hơi thấy lạnh một chút."

Chú Hải thấy thế liền tiếp lời.

"Haizzaaaa... Bao lâu rồi mà vẫn cứ như vậy nhỉ. Hồi bé đến giờ, năm nào tôi cũng đến điện, cũng luôn cảm thấy lạnh buốt xương, bất kể là mùa đông hay mùa hè. Công nhận là lạnh thật, lạnh thật. Nhưng mà, mấy tán cây này thật đẹp này, tốt tươi quá nữa. Chẳng bao giờ thấy nó rụng hết lá đi."

Hic....

Nghe xong lời của chú Hải, Hoàng lại ớn lạnh thêm bội phần.

Chú ạ. Chú mà biết được mình đang nhìn thấy cái con mẹ gì trên đầu chú, con đảm bảo chú sẽ sợ đến mức bị động kinh, sùi bọt mép lăn đùng ra sân điện đây đấy. Cứ ở đó mà đẹp lắm với đẹp nhỉ. Ký với chẳng ức, tuổi với chẳng thơ.

Hoàng trề mỏ ra, nhìn khuôn mặt đang ngước lên tán cây đầy vẻ hưởng thụ của chú Hải, lòng thầm khinh bỉ.

Đằng trên cây, bọn quỷ kia cũng gào lên, nước dãi nhớt nhèo nhèo đi xuống.

Ọe ọe...

Phút chốc, Hoàng phát buồn nôn.

Ước gì chú cũng nhìn thấy được bầy quỷ đói ấy giống con.

Tội lỗi, tội lỗi aaaaaa....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.