Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 17: Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (6)




- Chú định đi đâu vậy? Đến giờ ăn cơm rồi!

Thất Nguyệt vừa mới ra khỏi cửa thì thấy Long Đại ôm một đống đồ đi vào.

Trong tay hắn ta còn cầm một túi cua không biết cướp được từ đâu, tay trái cầm hai cái móng heo hầm tương, Long Nhị đi phía sau thì đang bê một két bia, xem ra đây là chiến lợi phẩm mới cướp về.

- À, em hẹn gặp bạn, các anh không cần chờ cơm em đâu!

Thất Nguyệt cầm cái móng heo lên gặm một miếng rồi vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.

- Hẹn ai vậy?

Long Đại tò mò chạy theo Thất Nguyệt.

- Thầy giám thị…

Thất Nguyệt gặm móng heo trong miệng nói không rõ thành lời rồi vẫy tay chạy đi.

Thầy giám thị vừa ngâm nga khúc ca vừa đi về phía quảng trường nhỏ theo lời hẹn. Mọi việc quá thuận lợi! Vừa nãy, trong điện thoại, ông ta còn dò hỏi được một vài câu, dựa vào kinh nghiệm của mình, ông ta biết ngay Long Tam không hề có bất kỳ dã tâm gì, thậm chí Long Tam còn muốn ông ta giúp đỡ chuyển sang lớp khác.

Ông ta cười thành tiếng, ông ta đã nhìn thấy bộ dạng thầy hiệu trưởng nịnh nọt ông ta trong một ngày không xa rồi!

Trời bắt đầu tối, cái quảng trường này quả thật rất yên lặng, càng đi về phía trong thì càng vắng người, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy vài con mèo đêm nhào lộn với cái bóng của những cái cần trục nơi công trường đang thi công cách đó không xa.

Thầy giám thị bị gió lạnh tạt qua thì rùng mình một cái. Ông ta đột nhiên cảm thấy đầu óc đầy tỉnh táo. Ông ta không nhịn được mà nghĩ tại sao mọi việc lại thuận lợi đến thế? Nơi này vắng vẻ như vậy, chẳng may có xảy ra chuyện gì…

Nghĩ tới đây, ông ta lạnh toát cả người, cảm giác hào hứng bỗng chốc tan đi một nửa.

Nhưng nếu cứ thế này mà bỏ về thì thật không cam tâm, thế là ông ta liền đảo mắt nhìn. Đằng sau quảng trường này là một công trường, ông ta định âm thầm quan sát Long Tam rồi mới đưa ra quyết định.

Thầy giám thị cẩn thận đi về hướng công trường. Nơi đây rất lộn xộn, gách đá vỡ vụn trên đất, trời lại tối nếu không cần thận sẽ bị té ngã. Thầy giám thị khom người, cẩn thận nhìn xuống dưới đất, sợ có thứ gì đó làm ông ta vấp ngã.

Trong lòng còn đang thầm oán trách thì ông ta đột nhiên nghe thấy tiếng âm nhạc truyền đến từ bên trong công trường. Trong lòng ông ta vừa lo sợ vừa suy nghĩ lung tung, thế là ông ta càng thêm cẩn thận hơn rồi nhẹ nhàng đi về phía có âm thanh.

- Anh Long, đại ca của bọn em thật sự muốn chơi khăm thầy giám thị sao?

Chính là Phan Chương, giọng nói chưa đầy sự kinh ngạc.

Hắn vừa gọi điện cho Thất Nguyệt, nhưng kết quả là người nghe điện thoại lại là Long Đại. Long Đại hào hứng kể cho hắn nghe rằng Long Tam muốn đi xử thầy giám thị, hỏi hắn của muốn tới cùng tham gia hay không.

Phan Chương chỉ là một học sinh cấp ba, thật không ngờ Long Tam lại điên khùng đến thế. Bọn chúng luôn mồm kêu Long Tam xử thẩy giám thị, nhưng đến khi Long Tam làm thật thì lại hoảng hồn không thốt nên lời.

Phan Chương tức tốc đi tới, tụ họp với Long Đại vẫn đang theo dõi Thất Nguyệt từ nãy đến giờ.

Thất Nguyệt không hề phát hiện có người đang theo dõi cô, không phải là kỹ thuật theo dõi của Long Đại tốt mà bởi vì cô vẫn chưa quen với cuộc sống của người bình thường. Cô vẫn chỉ sử dụng lực tinh thần trong thế giới của mình. Ở đó cô có thể kiểm tra được mọi thứ trong khoảng cách một trăm mét.

- Chắc chắn là muốn khử ông ta rồi! Cậu xem, địa điểm mà Long Tam chọn tốt biết bao nhiêu! Sau khi giết chết thì vứt luôn vào trong đống xi măng, ai mà biết được nhỉ! Đợi đến khi thi thể được phát hiện ra thì đã là năm nảo năm nào rồi!

Long Đại vỗ vỗ cái bồn xi măng ở bên cạnh, nói một cách đầy cảm khái. Hắn càng lúc càng cảm thấy thằng em mình có tiền đồ, điều này khiến hắn thấy rất vui.

Thầy giám thị đứng trong góc tối nghe được mà thấy ớn lạnh cả người. Ông ta đã nói rồi mà, làm gì có chuyện thuận lợi đến vậy. May mà ông ta còn cẩn thận để ý, nếu không thì hôm nay đã ngoẻo ở đây mà không ai biết, thật đúng là ma quỷ ám ảnh, tên Long Tam này đúng là ác ma!

Ông ta run rẩy nhìn chung quanh.

Chỗ hoang vắng không người, còn là công trường nữa, quả nhiên đây là nơi giết người giấu xác hoàn hảo mà! Mồ hôi lạnh từ trán của thầy giám thị rơi xuống. Ông ta đã tiếp xúc với đám côn đồ này nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên mà ông ta cảm thấy mình ở gần thần chết đến thế.

Thầy giám thị run rẩy, cẩn thận rời khỏi công trường, vừa ra tới đường cái là ông ta chạy như bay.

Vừa chạy thoát vừa thầm biết ơn sự may mắn hôm nay, khi đã bình tĩnh thì ông ta suy nghĩ kỹ, chắc chắn là Long Tam sớm đã phát hiện ra ông ta theo dõi nên sau đó cố ý tỏ ra là một học sinh ngoan để khiến ông ta bị mắc câu, chứ bình thường làm gì có chuyện ông ta dễ dàng mà nhận lời đi đến một nơi ma quỷ như thế này. Lúc trước chứng kiến cậu ta đánh nhau chỉ thấy đây là một kẻ điên, nhưng giờ phát hiện ra Long Tam đâu chỉ điên mà là điên nặng! Tư tưởng điên khùng cộng thêm đầu óc thông minh, thủ đoạn thì lạnh lùng, đây chính là một sát thủ bẩm sinh.

Nhìn khu dân cư náo nhiệt càng lúc càng gần, thầy giám thị lúc này mới thật sự cảm thấy được sống thật là tốt biết mấy.

Thất Nguyệt đợi thầy giám thị tận hai tiếng đồng hồ nhưng đối phương không hề xuất hiện. Cô nhanh chóng gọi điện cho ông ta nhưng điện thoại đã tắt máy.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thất Nguyệt tìm đến phòng làm việc của ông ta. Cô lại đợi thêm hai giờ đồng hồ nữa, trong nỗi thất vọng còn có thêm vài phần phẫn nộ.

Cửa phòng làm việc không đóng, thầy giám thị đang thu dọn đồ đạc. Tay ông ta cầm một cái thùng giấy, lấy hết đồ đạc linh tinh ở trên bàn cất vào trong đó.

- Thầy giám thị, sao hôm qua thầy không tới? Em đợi thầy hơn hai tiếng lận.

Thất Nguyệt nhíu mày nóng nảy.

Thầy giám thị ngẩng đầu, nhìn thấy Thất Nguyệt vừa mới bước vào thì trong lòng âm thầm cười lạnh một cái. Khuôn mặt ông ta không biểu hiện gì, cũng không thèm để ý tới Thất Nguyệt mà tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Một lúc sau, sắc mặt ông ta tối sầm lại, nói với cô một cách giận dữ:

- Tôi đã xin từ chức rồi. Tôi cũng đã làm việc ở trường này mười mấy năm nhưng loại học sinh như cậu tôi mấy thấy lần đầu. Coi như là tôi sợ cậu rồi đó!

- Em đã nói rồi, em không giống với hai anh trai của mình!

Thất Nguyệt dường như muốn phát điên. Hôm qua vừa mới nói chuyện xong vậy mà hôm nay đã làm loạn lên thế này.

Thầy giám thị lau mặt, có chút chán nản và phẫn nộ:

- Vâng, không giống nhau, cậu còn cao minh hơn anh trai của cậu nhiều. Tôi già rồi, chỉ muốn hạ cánh an toàn thôi, mặc dù đắc tội với cậu nhưng tôi cũng từ chức rồi nên cậu không cần phải cạn tàu ráo máng vậy đâu!

Thất Nguyệt dù có giải thích như thế nào thì thầy giám thị cũng im lặng, ông ta chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay ôm thùng giấy và không nói thêm lời nào nữa.

Thất Nguyệt buồn bực đi ra khỏi phòng làm việc. Cô thở dài, sao mà làm người tốt lại khó khăn đến vậy?

Nếu mà có kẻ địch, báo thù gì đó, hay là có mục tiêu thì còn đỡ, nhưng cái mục tiêu bây giờ đến một chút năng lực cũng không có.

Thầy giám thị ôm thùng giấy đi ra khỏi trường học, trên bãi tập học sinh chỉ cần nhìn thấy ông ta là đều dừng bước lại, lặng lẽ nhìn ông ta rời đi. Khi ông ta vừa bước ra khỏi công trường thì toàn bộ học sinh nhao nhao cả lên.

Lúc trước, có không ít học sinh xung đột với ông ta và bị đuổi học, ấy vậy mà bây giờ Long Tam còn chưa ra tay thì ông ta đã phải xin từ chức không làm việc nữa rồi.

Nếu như đánh Thượng Quang Cảnh là sức mạnh vũ lực thì việc đánh bại thầy giám thị chỉ cần đến trí lực mà thôi.

Chỉ cần có một ngày mà đã thống trị được khối lớp mười, một tuần là đuổi bay thầy giám thị bảo thủ giữ chức nhiều năm, trong cái đám côn đồ của khối cấp ba này, cái tên Long Tam bắt đầu trở thành truyền thuyết.

Thế nhưng, Thất Nguyệt nhìn Phan Chương cùng với đám thành viên của Long Tam hội đang chúc mừng mình lúc này thì cô chỉ còn biết nhìn lên trời mà rớt nước mắt. Đúng là xúi quẩy tới tận tám đời, những ngày tháng này không sống nổi nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.