Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 37: Chương 37





Tiểu Linh Đang mở to hai mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới định thần lại, duỗi tay đá văng hắn: "Ngươi làm gì!"
A Nô Bỉ liếm môi dưới, sắc mặt bình thản nói: "Nếm lên cũng giống nhau, so với Cốt yêu kia cũng không hơn được bao nhiêu."
Nghe vào chẳng khác gì lời lang hổ, Tiểu Linh Đang nháy mắt bùng nổ, hôn rồi không tính, còn ghét bỏ.
Nhìn hắn rút kiếm muốn giết mình, hai mắt A Nô Bỉ híp lại, thần sắc hơi lạnh đi, lát sau lại như thấy được điều gì thú vị, A Nô Bỉ phất tay phải một cái, Tiểu Linh Đang liền ngã xuống đất, "Cùng lắm chỉ là cắn một chút, cũng chẳng mất miếng thịt nào, ngươi xem tông chủ nhà ngươi còn có Lạc Hằng cũng đều không ồn ào giống ngươi như vậy."
Này có thể giống nhau sao!
Tiểu Linh Đang bò dậy từ trên mặt đất, vừa muốn cầm kiếm chém người lại bị A Nô Bỉ thoải mái xách lên ném sang một bên.
A Nô Bỉ khoanh tay lại, nhìn người trước mắt cứ bị mình đẩy ngã lại bò dậy, hai con mắt tròn xoe hung ác trừng hắn, A Nô Bỉ lập tức chơi đến vô cùng vui vẻ, ném người ra cách đó không xa, chờ người bò dậy lấy kiếm chém hắn, rồi lại đẩy ngã tiếp.
Khi Lạc Hằng đi tới thì nhìn thấy ngay lúc Tiểu Linh Đang vừa mới bò dậy, rồi lại bị xách lên như tiểu cẩu ném sang một bên, sau đó lại bò dậy, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Lạc Hằng: "..."
Có thể làm Tiểu Linh Đang tức giận đến thất thố như vậy, A Nô Bỉ cũng là người đầu tiên.
"A Nô Bỉ." Lạc Hằng đứng chắn giữa hai người, kéo Tiểu Linh Đang dậy.
A Nô Bỉ cười nhạt một tiếng, cũng không để ý, chuyển sự chú ý sang Lạc Hằng, "Ngươi đã khôi phục linh lực?"
"Khôi phục một chút."
A Nô Bỉ tiện tay túm lấy cổ áo Lạc Hằng, thuận thế muốn thò đến gần hắn, lại bị Lạc Hằng ngăn lại.
"Ngươi lại muốn làm gì?"
"Hôn ngươi." A Nô Bỉ nói, "Bọn họ ta không nếm ra vị gì cả, ta thấy nhân loại bên cạnh ngươi kia rất chấp nhất với ngươi, để ta thử một chút xem."
Lạc Hằng bất đắc dĩ nói: "Ngươi chưa từng động tâm, cũng không có loại cảm giác thẹn lòng như con người, ngươi hôn ta hay Tiểu Linh Đang đều không khác gì hai miếng thịt chạm vào nhau, đương nhiên nếm không ra hương vị gì."
Ánh trăng thưa thớt, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thanh âm hờ hững của Lạc Hằng xuyên qua rừng cây, cuối cùng truyền đến trong tai một người, đâm thủng trái tim người.

Bạch Tà đứng dưới tàng cây cách đó không xa, một nửa trường bào màu nguyệt bạch ẩn trong bóng tối, một nửa khác lại như dung hợp cùng ánh trăng trong vắt, dáng vẻ có vài phần cô đơn.
Nguyên lai sư tôn là nghĩ như thế sao.
A Nô Bỉ nghe vậy như lọt vào sương mù, dứt khoát buông hắn ra, không nghĩ nhiều nữa.
Ánh mắt Lạc Hằng nhìn về phía Tiểu Linh Đang dính đầy màu sắc trên người, không kìm được nghi hoặc, "Hắn làm gì với ngươi?"
A Nô Bỉ giành nói: "Cũng không có gì, ta đói bụng, bảo hắn bắt con dã thú làm đồ ăn cho ta."
"Hắn là người của ta, không phải sủng vật của ngươi." Lạc Hằng trầm giọng nói, tính cách A Nô Bỉ nói dễ nghe một chút thì là làm việc tùy hứng, nói khó nghe hơn thì chính là kiêu ngạo ương ngạch.

Dã thú trong lời A Nô Bỉ đương nhiên không phải dã thú bình thường, cũng tuyệt đối không phải là loại mà tu vi như Tiểu Linh Đang hiện tại có thể đối phó, trước kia Lạc Hằng cũng không thiếu bị A Nô Bỉ đùa bỡn như vậy.
Nhưng A Nô Bỉ cũng xác thật có bản lĩnh kiêu ngạo.
Nghe hắn trách cứ, A Nô Bỉ chẳng có chút áy náy nào, nhún vai đi về.
Lạc Hằng xoa xoa đầu Tiểu Linh Đang, "Ngươi đừng chấp nhặt với A Nô Bỉ làm gì, bản tính của hắn chính là như thế."
Tiểu Linh Đang tức giận gật gật đầu, hắn đánh không lại, còn có thể làm gì được.
Lạc Hằng cười cười, "Trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường tiếp."
Lạc Hằng dứt lời thì xoay người đi về, vừa xoay người qua đã đối diện một đôi con ngươi đen nhánh, nhưng chủ nhân cặp mắt kia chỉ dừng lại trên người hắn một chớp mắt đã rời đi.
Đồ đệ đang tức giận.
Lạc Hằng có chút không thể hiểu nổi, mới hồi nãy còn êm đẹp lắm mà, sao tự nhiên lại phát giận, tính tình đồ đệ luôn kì kì quái quái như vậy, còn rất khó hống.
Ngày hôm sau, mấy người tiếp tục đi đến cái khe, Cốt yêu cũng được thả ra, nhưng hắn lại bị không khí quái dị trước mặt làm cho khó hiểu.
Mấy ngày sau, Cốt yêu nhìn lướt qua Bạch Tà đã đi tuốt đằng trước, nhẹ giọng hỏi: "Lạc đại nhân, ngươi lại chọc Bạch đại nhân tức giận à?"
"Kĩ thuật giường chiếu không tốt, thất sủng."

"Ta đây kĩ thuật giường chiếu rất tốt, ta có thể đi hống không?" Cốt yêu nghẹn đỏ mặt nói.
Lạc Hằng cười như không cười thoáng nhìn qua, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi không đuổi theo Thời Lan Trạch, nhiều ngày nay vẫn luôn đi theo chúng ta, ngươi có thể chắc chắn tìm được người không?"
"Không muốn chữa xương cốt?"
"Chữa!" Cốt yêu nói, "Nhưng địa bàn của Hách Lôi Tư tôn chủ quá nguy hiểm, ta sợ..."
"Vậy ngươi đi theo chúng ta thì tìm người thế nào được?"
"Chờ ta quen thuộc địa hình nơi này một chút rồi đi..." Cốt yêu nhỏ giọng nói.
Lạc Hằng "Ân" một tiếng, không nói chuyện với hắn nữa, bước chân nhanh hơn, rồi lại bị Cốt yêu túm chặt, "Ngươi định đi đâu?"
Lạc Hằng khó hiểu nhìn hắn, "Thất sủng, đương nhiên muốn đi tranh sủng, hiện tại bắt đại một yêu ma nào cũng có thể lộng chết ta, khắp nơi Đọa Lạc Chi Uyên nguy hiểm trùng trùng, nếu Bạch tông chủ không cần ta nữa thì ta ngay cả sống sót cũng khó khăn."
"Ngươi sợ, ta cũng sợ."
"Vậy vì sao ngươi không tìm A Nô Bỉ tôn chủ?" Cốt yêu nhỏ giọng nói, "Không phải A Nô Bỉ tôn chủ đối xử với ngươi khá tốt sao?"
Lạc Hằng kinh ngạc liếc hắn một cái, "A Nô Bỉ muốn mạng của ta, ngươi cũng không phải không biết."
"Nga..."
Lạc Hằng không quan tâm tới hắn nữa, bước nhanh lên trước, kéo tay Bạch Tà cười nói: "Bạch tông chủ ngươi từ từ đợi ta với, vài ngày đều không để ý tới nhân gia."
Bạch Tà: "..."
Sư tôn...
Nội tâm Bạch Tà không tiếng động thở dài, một tay túm người vào trong lồng ngực mình, dí sát lại mặt hắn, ngả ngớn nói: "Muốn được sủng, thì phải trả giá đắt đấy, sư tôn."
Lạc Hằng hôn hôn mặt y, Bạch Tà nhìn sắc mặt bình tĩnh của hắn, nhớ đến lời nói đêm hôm trước, trong lòng y chua xót.
Y cho rằng kể cả không hiểu tình yêu là gì thì sống chung với nhau lâu ắt sẽ tự nhiên hiểu, kết quả ở trong mắt hắn cùng lắm chỉ là hai miếng thịt tiếp xúc nhau.
"Chậc, cứu ngươi vài lần liền mà sao ngươi có thể phỏng đoán ta như vậy." A Nô Bỉ một bên tới gần hắn.

"Đấy là do chính ngươi vẫn luôn nói muốn mạng ta."
"Nhưng ngươi đã chết đâu." A Nô Bỉ bĩu môi, ngay sau đó thuận tay lập một kết giới cách âm cho ba người, nói: "Ngươi biết rõ Cốt yêu lai giả bất thiện* còn để hắn đi theo?"
*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người đến không có ý tốt, có ý tốt thì đã không đến.
"Có cái rất đáng yêu đi theo, có thể khuấy động bầu không khí." Lạc Hằng nói.
"Nói đến đáng yêu, không phải tiểu người hầu nhà ngươi kia còn đáng yêu hơn à."
Lạc Hằng bất đắc dĩ nói: "Tâm tư hắn đơn thuần, ngươi đừng đùa hắn quá trớn."
"Tâm tư hắn đơn thuần không phải vì ngươi vẫn luôn bảo vệ hắn sau người sao? Dù gì ngươi cũng không thể bảo hộ hắn cả đời, nên để hắn hiểu rõ thế giới này hiểm ác ra sao, ngươi xem không phải năm đó ngươi cũng như vậy mà đến đây à."
"Ngươi nhìn đi, hiện tại ngươi đánh thế nào cũng không chết được, năng lực tự khôi phục còn càng ngày càng cường." A Nô Bỉ nhìn lướt qua Tiểu Linh Đang phía sau, lại nhận được ánh mắt xem thường, "Chậc, không biết trời cao đất dày, nếu không phải ta có trái tim nhân hậu, lấy tư thái khiêu khích này của hắn mà đối xử với bất kì yêu ma nào khác thì đã sớm bị xé xác rồi."
Rõ ràng là hại người ta trước, lại nói thành vì tốt cho người ta, luận về độ dày của da mặt chắc chẳng có ai so được với A Nô Bỉ.
"Thể chất của hắn kém hơn ta nhiều lắm, không chịu nổi lăn lộn như vậy."
"Yên tâm, chơi không chết đâu."
Lạc Hằng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt khóa chặt, rõ ràng rất bất mãn với câu trả lời của A Nô Bỉ.
A Nô Bỉ bị nhìn chằm chằm có chút phiền, cười nhạt một tiếng, "Thù lao còn chưa trả đã thêm yêu cầu cho ta, không biết ngươi có đủ mấy cái mạng để bồi vào không."
A Nô Bỉ triệt bỏ kết giới cách âm xuống, ý vị thâm trường nói, "Nếu không cho ta chơi tên tiểu tử ngốc kia thì chơi tên bên cạnh ngươi này cũng được, ta thấy đồ đệ này của ngươi khá tò mò trước kia ta đã đối đãi với ngươi như thế nào đấy."
"Y làm nhục ngươi như vậy, còn chẳng bằng để ta chơi đi."
"A Nô Bỉ." Thanh âm Lạc Hằng trầm xuống vài phần.
"Biết ngay ngươi không nỡ mà." A Nô Bỉ cười nhạt vài tiếng, nói với Tiểu Linh Đang phía sau: "Thấy chưa, người ngươi bảo vệ trước giờ đều chưa từng để ý đến ngươi, trong mắt tông chủ ngươi chỉ có Lạc Hằng, trong mắt Lạc Hằng cũng chỉ có tông chủ ngươi, ngươi chỉ là một tên dư thừa."
Tiểu Linh Đang tức giận trừng y một cái, không muốn để ý đến loại người vô sỉ này.
"Chậc, thật không nghe lời."
Lạc Hằng bất đắc dĩ, không cãi nhau với A Nô Bỉ nữa, nhìn thoáng qua núi non nơi xa, vòng tay lên cổ ý bảo Bạch Tà mở kết giới cách âm, nhẹ giọng nói: "Nếu thân thể có gì không khỏe thì nói ngay với ta, không được cậy mạnh, Hồng Liên Nghiệp Hỏa không chỉ khắc yêu ma, chỉ cần là tu ma thì đều sẽ bị khắc chế."
"Hồng Liên Nghiệp Hỏa sẽ thiêu đốt thần thức, thần thức bị thương không dễ trị liệu như vết thương trên nhục thể đâu."

Bạch Tà chỉ lẳng lặng lắng nghe, không trả lời.
Mấy người đến dưới chân một ngọn núi, khung cảnh xung quanh khá hoang vắng, chỉ có cỏ dại thấp bé bò trên mặt đất, chính giữa dãy núi cách đó không xa là một cái khe trải dài trên mặt đất, mà vượt qua bên kia dãy núi là xuất khẩu của Đọa Lạc Chi Uyên.
Lạc Hằng đứng dưới chân núi, hơi cảm thán, lại về đây rồi.
Tiến vào trong núi, trọng lực đè trên vai nặng thêm vài phần, động tác di chuyển của bọn họ chậm lại rất nhiều, đi hơn nửa ngày mới đến được một ngọn núi cao hơn.

Đứng trên đó cúi đầu nhìn xuống thấy giữa dãy núi nứt ra một cái hố thật lớn, như có người dùng trường kiếm một nhát bổ núi ra vậy.
Cốt yêu nhìn kĩ Hồng Liên Nghiệp Hỏa đang cháy bừng bừng dưới khe, sắc mặt có vài phần tái nhợt, ngay cả hình người cũng bắt đầu không giữ được, khuôn mặt tinh xảo cuối cùng biến thành đầu lâu màu trắng.

Cốt yêu cẩn thận trốn ra phía sau Lạc Hằng, túm chặt ống tay áo hắn, "Bên kia thật đáng sợ, thật sự phải đi qua sao?"
"Tu vi ngươi quá thấp, Hồng Liên Nghiệp Hỏa là khắc tinh của các ngươi, nếu sợ thì trở về đi." Lạc Hằng liếc người một cái nói.
Cốt yêu căng thẳng túm tay áo hắn, "Ta vẫn nên đi theo ngươi đi...!Một mình trở về quá nguy hiểm, ta sợ...!Ngươi phải bảo vệ ta."
Lạc Hằng lại cười, "Tu vi hiện tại của ta còn không bằng ngươi, ngay cả ngươi cũng có thể đánh ngã ta, bảo vệ ngươi thế nào bây giờ?"
"Ngươi...!Cái ngươi tu là linh lực, hẳn sẽ không bị thiêu đau đến như vậy...!hẳn là không có việc gì..."
"Hi vọng là thế."
Lạc Hằng tiếp tục đi lên phía trước, mà Cốt yêu túm tay áo hắn vẫn luôn đi theo sát người.

Đi được nửa đường, Lạc Hằng dừng lại, cái tay túm chặt tay áo hắn kia sức lực đột nhiên tăng mạnh, tức thì muốn đẩy Lạc Hằng qua đi.

Chẳng qua trước khi Cốt yêu kịp dùng sức thì Lạc Hằng đã xoay người ném bay hắn rồi.
______________
Lạc thẳng nam không hiểu phong tình ಠ∀ಠ: Bất ngờ chưa bà zà =)).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.