Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 43




Nhìn Khương Tuyết Vi nhu nhược đáng thương, Khương Quốc Thanh chỉ cảm thấy thực lạnh, khí lạnh từ bốn phương tám hướng vọt tới xâm nhập vào khắp người ông, thẳng đến tận sâu trong lòng. Sắc mặt Khương Quốc Thanh trắng bệch, ông không dám nhìn thẳng vào Khương Tuyết Vi, cố gắng trừng mắt, trầm giọng nói: "Vậy tùy con đi."

Khương Tuyết Vi đang bụm mặt đáng thương khóc thút thít, chợt dừng lại tiếng khóc, quả thực là không thể tin vào lỗ tai chính mình, ba ba cư nhiên nói tùy cô, ba ba cư nhiên không có giữ cô lại! Kinh ngạc, phẫn nộ, không dám tin....Đủ loại cảm xúc phun trào ra tới, làm khuôn mặt của Khương Tuyết Vi trở nên vặn vẹo.

'Ba, ngươi thật sự không cần Vi Vi, ngươi như thế nào lại có thể như vậy!" Khương Nhất Phàm lập tức bênh vực người trong lòng. Vi Vi thiện lương như vậy, ba tại sao lại có ý chí sắt đá như vậy, cư nhiên một chút cũng không dao động.

Sắc mặt Khương Quốc Thanh xanh mét, hiện tại ông nhìn thấy mặt Khương Nhất Phàm liền tức giận, đặc biệt là lúc hắn bênh vực cho Khương Tuyết Vi.

Phía trước ông đều tưởng là vì tình huynh muội, tuy rằng không phân biệt đúng sai, nhưng còn có chỗ đáng khen. Hiện tại ông biết đó là vì tình yêu nam nữ, quả thực là căm thù đến tận xương tủy, thậm chí còn có cảm giác ghê tởm đến muốn nôn.

"Ta quyết định không tới lượt ngươi tới xen vào, ngươi bất mãn, ngươi cũng có thể đi!"

Khương Nhất Phàm lòng đầy căm phẫn nói: "Đi thì đi. Vi Vi, chúng ta đi, muội đừng sợ, liền tính ba cùng mụ mụ đều không cần muội, muội còn có ta."

Khương Quốc Thanh lạnh lùng nói: "Công ty ngươi cũng không cần phải tới nữa, ngươi cảm thấy huyết thống đều là chó má, không sao cả. Vậy ngươi cũng đừng tiếp tục hưởng thụ những thứ ngươi bởi vì có huyết thống mà nhận được từ ta.

Ngươi có bản lĩnh hãy tự mình đi ra ngoài dốc sức mà làm việc, để ta nhìn xem ngươi đánh ra cái tên tuổi gì hay không, đến lúc đó ngươi sẽ biết mấy năm nay Khương Quy mất đi chính là những cái gì."

Khương Quy mất đi không phải chỉ là tình yêu thương của cha mẹ, còn có điều kiện vật chất ưu việt, có thể cho cô dẫn đầu 99% người đi từ vạch xuất phát, còn thêm tương lai bình thản rộng lớn.

May mắn cô gặp được kỳ ngộ, bằng không phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cả đời cô liền sẽ bị hủy hoại.

Khương Nhất Phàm nơi nào chịu được loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, lập tức nói năng khí phách đáp trả: "Tốt! Rời đi Khương gia, ta cũng không tin ta sẽ không thể trở nên nổi bật."

Khương Quốc Thanh đáp trả hắn bằng nụ cười chế nhạo.

Bị vẻ mặt trào phúng của Khương Quốc Thanh chọc tức, hắn nổi trận lôi đình duỗi tay nắm chặt cổ tay Khương Tuyết Vi nói: "Vi Vi chúng ta đi."

Khương Tuyết Vi né tránh tay của Khương Nhất Phàm, khóc đến thương tâm, cô xin lỗi nói: "Ca ca, ngươi đừng như vậy, muội mới là người nên rời đi. Muội đi vào ngôi nhà này vốn dĩ là một sai lầm, ca ca không cần vì muội mà cùng tranh cãi với ba, ca ca mau xin lỗi ba đi. Ba, ngài đừng tức giận với ca ca, ca ca là đau lòng ta nên mới có thể như vậy, qua mấy ngày ca ca liền sẽ suy nghĩ cẩn thân."

Khương Quốc Thanh đã phân không rõ là cô có bao nhiêu phần là thật tình bao nhiêu phần là giả ý, ông cũng không có dư thừa tinh lực mà đi phân biệt.

"Nó sẽ không hiểu, đầu óc của nó có bệnh, bệnh cũng không nhẹ. Con cách xa nó một chút, nó đối với con là có tâm tư xấu xa, căn bản là không phải tình cảm huynh muội, con đừng để cho nó chiếm tiện nghi."

Thần sắc của Khương Tuyết Vi cứng đờ, ba cư nhiên lại biết, ba cùng mụ mụ đối với cô không nhớ tình cũ như vậy, có phải hay không còn có nguyên nhân này ở trong đó. Bọn họ không muốn chính mình cùng Khương Nhất Phàm tiếp xúc, Khương Nhất Phàm là con ruột, như vậy cho nên chỉ có thể đuổi đi đứa con nuôi như cô.

Khương Quốc Thanh nhìn Khương Tuyết Vi kinh ngạc, thần sắc ông phức tạp: "Con tự giải quyết cho tốt đi."

Khương Tuyết Vi cũng không biết chính mình rời khỏi phòng bệnh như thế nào, chỉ mới ngắn ngủn vài giờ, thế giới của cô lại long trời lở đất như vậy.

Ba ba mụ mụ không phải là ba ba mụ mụ của cô, ba ba muốn đuổi cô đi, mụ mụ lại thiếu chút nữa muốn gϊếŧ chết cô. Ca ca đối với cô ngoan ngoãn phục tùng là vì ái mộ cô. Ba ba cùng mụ mụ còn cảm thấy cô là quái vật có thể đoạt lấy khí vận của người khác.

Khương Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy rùng mình, nếu ba ba cùng mụ mụ tin tưởng cô có loại năng lực này, vì sao bọn họ lại còn dám đối xử với cô như vậy, bọn họ liền dám chắc rằng cô sẽ luyến tiếc không thương tổn bọn họ, cho nên mới không sợ hãi?

Không có sợ hãi.

Khương Tuyết Vi lập tức nhớ tới một người khác cũng không sợ hãi, nữ sinh kia. Hồi tưởng lại ký ức ngày đó ở thang máy, Khương Tuyết Vi liền bắt giữ được trọng điểm, Giang tiểu thư, cô nhớ rõ có người kêu nữ sinh kia là Giang tiểu thư. Giang nào, Giang hay là Khương? Con gái ruột của ba ba mụ mụ gọi là Khương Quy, tuổi cũng vừa vặn.

Một cổ khí lạnh xông thẳng lên trên đỉnh đầu cô, đồng tử tinh tế của Khương Tuyết Vi run rẩy, nữ sinh kia có phải là con gái ruột của ba ba cùng mụ mụ hay không, cho nên cô ta mới đối với mình tràn ngập ác ý như vậy, cho nên ba ba cùng mụ mụ cũng không sợ hãi chính mình.

Trong lòng tràn ngập một loại sợ hãi không thể giải thích được, Khương Tuyết Vi như ngâm mình vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch, da đầu tê dại, cả người đều trở nên tái nhợt, cô mất đi sức sống, giống như một pho tượng màu xám.

Trái tim của Khương Nhất Phàm như bị người dùng dao cắt qua, hắn nói: "Vi Vi, muội đừng sợ."

Ánh mắt của Khương Tuyết Vi dừng trên mặt của Khương Nhất Phàm, biểu tình cô có chút cổ quái, ở lúc Khương Nhất Phàm tiến tới, cô theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Bị tránh như rắn rết, Khương Nhất Phàm giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, hắn đau đớn muốn chết nói: "Vi Vi, muội đừng như vậy, ta sẽ không thương tổn muội."

"Ca ca, muội muốn ở một mình để bình tĩnh lại." Khương Tuyết Vi nước mắt lưng tròng làm ướt đẫm hàng mi dày của cô, nhìn cực kỳ đáng thương, "Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, lòng muội đang rất hoảng loạn, muội thật sự đang rất hoảng loạn."

Lục phủ ngũ tạng của Khương Nhất Phàm như bị xé rách, hắn nói: "Muội ngàn vạn lần đừng làm việc ngốc, vô luận như thế nào, muội còn có ta."

Khương Tuyết Vi buồn bã nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào, chỉ có tràn đầy bi thương. Cô giống như một đóa hoa tươi bị mưa rền gió dữ vô tình tàn phá, yếu ớt đến đáng thương.

Khương Nhất Phàm nhìn theo Khương Tuyết Vi mất hồn mất vía mà rời đi, hắn suy sụp ghé vào tường, nắm tay hung hăng đánh mạnh lên tường.

Là hắn vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho Vi Vi.

Khương Tuyết Vi rời đi đương nhiên là đi tìm Cố Thiếu Hiên, cô ở trong điện thoại khóc đến thở hổn hển. Cố Thiếu Hiên hỏi không ra tình huống, đành bực bội bỏ xuống một bàn công việc đi tìm Khương Tuyết Vi.

Cố Thiếu Hiên nhìn thấy trên cổ Khương Tuyết Vi mang theo vết xanh tím còn có dấu ngón tay, hắn không khỏi sửng sốt: "Ai làm, có nặng lắm không?"

Nhìn thấy người trong lòng quan tâm cùng khẩn trương, hoàn toàn đánh tan sự phòng bị của Khương Tuyết Vi, cô khóc đến cả người đều run rẩy: "Cố đại ca, mụ mụ của muội muốn bóp chết muội, bọn họ nói muội không phải con gái ruột của bọn họ cho nên bọn họ đuổi muội ra khỏi nhà, muội nên làm sao bây giờ? Cố đại ca, muội nên làm cái gì bây giờ?"

Cố Thiếu Hiên lắp bắp kinh hãi, "Sao lại thế này?"

Khương Tuyết Vi khóc lóc sướt mướt đem sự tình Đỗ Quyên đánh tráo đơn giản kể lại, chuyện này nếu cô không nói ba ba cùng mụ mụ cũng sẽ tuyên bố ra bên ngoài, còn không bằng chính mình nói.

Đến nỗi chuyện, Khương Nhất Phàm yêu thầm cô, cùng với ba ba mụ mụ cảm thấy cô là quái vật, đương nhiên là cô không dám nói.

Sau khi nghe xong, trong đầu Cố Thiếu Hiên liền hiện lên hai chữ cẩu huyết, nghĩ lại hắn liền cũng không thấy ngoài ý muốn, loại sự tình này phát sinh trên người Khương Tuyết Vi, người có được năng lực quỷ dị cũng không có chút nào kỳ quái.

Cố Thiếu Hiên ôn nhu an ủi Khương Tuyết Vi đang thương tâm sợ hãi cùng bất lực muốn chết: "Ngoan đừng khóc, thúc thúc cùng a di chỉ là nhất thời không chấp nhận được, chờ bọn họ suy nghĩ lại liền sẽ ý thức được muội là vô tội, không nên giận chó đánh mèo lên muội.

Muội là bảo bối của bọn họ, bọn họ đã yêu thương muội trong nhiều năm như vậy, làm sao có thể bỏ được mà không tiếp tục cần muội, bọn họ chỉ là cần thời gian để bình tĩnh lại.

Liền tính bọn họ không cần muội, muội còn có ta mà, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa muội, cũng sẽ không để ai có cơ hội tới khi dễ, cười nhạo muội." Hắn cũng không để ý thân phận thiên kim Khương gia của Khương Tuyết Vi, có thân phận này liền dệt hoa trên gấm, nếu không có cũng không quan trọng, báu vật quý giá chân chính là năng lực quỷ dị của cô.

(*dệt hoa thêm gấm = được ví như tô điểm cho đẹp thêm...)

Tảng đá đang đè trong lòng Khương Tuyết Vi không còn sót lại chút gì, cô sợ nhất là Cố đại ca cũng không cần cô, Khương Tuyết Vi như trút được gánh nặng, cô cảm động ôm chặt Cố Thiếu Hiên, vừa khóc vừa kêu: "Cố đại ca, Cố đại ca." Tràn đầy cảm giác lưu luyến không muốn rời xa cùng cảm động được bộc lộ ra ngoài, giống như một người đang chết đuối lại vớ được một khúc gỗ bị trôi dạt, một khúc gỗ duy nhất.

Cố Thiếu Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô, hắn nghĩ thầm, có lẽ chuyện này đối với hắn càng tốt. Khương Tuyết Vi sẽ càng thêm ỷ lại, càng tín nhiệm hắn.

Chạng vạng tối, Hà Nguyệt Dung lặng lẽ tỉnh lại, bà nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng, ánh mắt đăm chiêu, bà có chút phân không rõ đêm nay là năm nào.

"Tỉnh." Đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Khương Quốc Thanh liền chạy nhanh qua, "Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Lời còn chưa dứt đã bị Hà Nguyệt Dung hoảng sợ ôm chặt lấy eo.

Khương Quốc Thanh sửng sốt, ông duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng bà, giảm nhẹ thanh âm nói: "Có phải là gặp ác mộng hay không? Đều là mộng, không phải là thật."

Ý thức được cơ thể chính mình đang ôm thật sự có nhiệt độ, Hà Nguyệt Dung không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt, bà dùng sức nhéo lấy thật mạnh lên cánh tay chính mình, cảm thấy đau, đau đến nước mắt của bà chảy ròng ròng, bà có thể khống chế tay chân của chính mình, có thể chạm đến chính mình, còn có cảm giác được đau đớn, bà không phải cô hồn dã quỷ.

"Tại sao lại khóc là có chỗ nào khó chịu sao, ta gọi bác sĩ."

"Quốc Thanh, Quốc Thanh...." Hà Nguyệt Dung ôm Khương Quốc Thanh, bà khóc đến thở không nổi, khóc, rồi lại khóc, bà đột nhiên đẩy chồng mình ra chạy nhanh về phía toilet, nhìn chằm chằm ảnh ngược của chính mình trong gương, đó là mặt của bà, không phải là Lương Tiểu Vũ.

Nhớ tới đoạn thời gian bà làm Lương Tiểu Vũ kia, Hà Nguyệt Dung gào khóc, khóc đến không còn chút hình tượng nào, cũng không biết là bà khóc cho chính mình hay vẫn là khóc cho Lương Tiểu Vũ.

Khương Quốc Thanh tâm như bị đốt, làm vợ chồng ba mươi năm, ông chưa từng thấy Hà Nguyệt Dung thương tâm, thống khổ, lại tuyệt vọng như vậy.

Ông tiến lên ôm lấy Hà Nguyệt Dung, mặc kệ cho bà khóc rống phát tiết trên người chính mình.

Khóc mãi cho đến khi cổ họng bà trở nên khàn khàn, Hà Nguyệt Dung mới dừng khóc rống, bà vô lực nằm liệt trong lòng ngực của Khương Quốc Thanh, thanh âm run rẩy, bà khóc lóc kể lể: "Ta đã phải trải qua một giấc mơ thật dài thật dài, giấc mơ này chân thật đến đáng sợ, giống như là tự mình trải qua."

Khương Quốc Thanh thấp giọng hỏi: "Ngươi mơ thấy cái gì?"

Từng chuỗi từng chuỗi nước mắt tràn mi mà ra, Hà Nguyệt Dung trợn hai mắt lên, khóe mắt của bà giống như tùy thời tùy khắc đều có thể vỡ ra, thanh âm của bà bởi vì sợ hãi mà phát run: "Ta mơ thấy chính mình biến thành Khương Quy, là Khương Quy lúc nhỏ, khi còn gọi là Lương Tiểu Vũ, ta ở đống rác ăn rác rưởi mà lớn, giống như lời ngươi nói, không, so với ngươi nói càng thê thảm đáng thương hơn, mỗi một ngày ta đều như sống trong địa ngục."

Trái tim của Khương Quốc Thanh giống như bị đâm thủng, ông nhịn không được mà run lên, lại phát hiện Hà Nguyệt Dung nằm trong lòng ngực cũng đang run rẩy, run đến kịch liệt, xương cốt đều muốn rã ra thành từng mảnh.

"Ở trong giấc mơ đó, Lương Tiểu Vũ bị Lương Binh cường bạo."

Khương Quốc Thanh lập tức cứng đờ, một khắc kia trái tim của ông giống như bị đình chỉ.

"Khương Quy, nó, nó khi còn nhỏ có phải hay không, có phải hay không bị?" Hà Nguyệt Dung gắt gao bắt lấy cánh tay của Khương Quốc Thanh, khóe môi của bà kịch liệt run rẩy, há miệng thở dốc lại không dám nói thêm gì nữa, hàm răng trên, dưới kịch liệt va chạm phát ra thanh âm chói tai.

Sau lưng Khương Quốc Thanh là từng trận từng trận khí lạnh, hai cái đùi của ông không chịu nổi khống chế mà run rẩy.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong toilet an tĩnh chỉ có thanh âm hàm răng của Hà Nguyệt Dung va chạm cùng tiếng thở dốc của Khương Quốc Thanh, qua một hồi lâu, Khương Quốc Thanh mới hỏi: "Ngươi còn mơ thấy cái gì?"

Hà Nguyệt Dung run đến càng lợi hại hơn, lục phủ ngũ tạng khắp người đồng thời phát run, run đến tâm Khương Quốc Thanh đều hoảng hốt theo: "Đừng nói nữa, đều là mơ, đều là giả, đã qua rồi, ngươi thả lỏng đi, thả lỏng đi."

"Ngươi cùng ta nói, bảy tuổi Khương Quy đã bái cao nhân làm sư phụ. Trong mơ lại không phải như thế, nó..." Hà Nguyệt Dung cắn răng, đứt quãng kể lại, những ký ức bất kham, hắc ám lại lần nữa nổi lên, cơ hồ là đem bà bao phủ lại hoàn toàn, cả người lúc nóng lúc lạnh, lúc thì giống như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của địa ngục, lúc lại như bị nhấn chìm hoàn toàn vào trong hầm băng.

Khương Quốc Thanh phát hiện trạng thái của Hà Nguyệt Dung không đúng, muốn bà đừng nói nữa, Hà Nguyệt Dung lại liều mạng nói, "...Nó chết, nó ở trước mặt chúng ta nhảy lầu chết."

Một tiếng khóc thê lương phát ra từ trong cổ họng của Hà Nguyệt Dung, thanh âm thê lương đau khổ lại rùng rợn không giống như của một người có thể phát ra được.

Giống như một tín hiệu, bà ôm chặt lấy Khương Quốc Thanh khóc đến tê tâm liệt phế: "Nó đang sống sờ sờ bị chúng ta bức tử, là ta, là ta bức tử nó. Nó tồn tại không có đến một ngày lành, cho nên nó không muốn sống nữa."

Cho dù biết chỉ là một giấc mơ, Khương Quốc Thanh vẫn đỏ hốc mắt, cổ họng ông như bị tắc nghẽn, ông nói: "Chỉ là giấc mơ mà thôi, Khương Quy nó vẫn còn sống, về sau chúng ta mỗi ngày đều có thể cho làm cho nó hạnh phúc."

"Tại sao ta lại thấy giấc mơ đáng sợ như vậy." ánh mắt Hà Nguyệt Dung như muốn tan rã, "Ngươi biết lúc sau ta lại mơ thấy gì sao? Ta mơ thấy, ta biến thành quỷ đi theo bên người Khương Tuyết Vi, ta thấy ngươi muốn đi tìm Huyền môn để đối phó cô ta, nửa đường ngươi liền xảy ra tai nạn xe cộ mà chết.

Nhất Phàm không chịu cho Cố Thiếu Hiên vay tiền, cho nên Nhất Phàm trúng độc cồn chết. Phàm là những người không thuận theo cô ta, hay uy hiếp đến cô ta, đều sẽ xảy ra các loại ngoài ý muốn mà chết."

"Ngươi nói cô ta có thể đoạt lấy khí vận của người khác, khiến người khác xui xẻo, chẳng lẽ cô ta muốn ai chết đều sẽ chết sao?" Hà Nguyệt Dung lầm bầm lầu bầu, "Trên đời này thật sự có tồn tại loại năng lực quỷ dị đó sao? Nếu cô ta thật sự có được loại năng lực đó. Lại giống như cái người tồi tệ trong giấc mơ kia, chúng ta sẽ lập tức xảy ra ngoài ý muốn, chết đi sao?"

Hà Nguyệt Dung đánh một cái rùng mình thật mạnh, thanh âm thay đổi nói: "Không, không có khả năng, sao có thể lại có loại năng lực quỷ dị không thể nào tưởng tượng nổi này."

"A Dung." Khương Quốc Thanh sợ hãi kêu lên, ông kinh sợ nhìn thần thái thất thường của Hà Nguyệt Dung, cảm thấy tinh thần của bà sắp hỏng mất, ông lập tức trấn an, "Ngươi đừng nói nữa, đều là mơ, đều là giả, không có loại năng lực này, ngươi yên tâm đi, không có."

Khương Quốc Thanh đỡ Hà Nguyệt Dung đi ra khỏi toilet, ông chạm lấy bàn tay bà, thực lạnh, giống như một khối băng, khiến ông cũng thực lạnh, lạnh đến tận xương tủy.

Tay chân Hà Nguyệt Dung muốn nhũn ra, mặc kệ ông đỡ ra bên ngoài, bà vẫn tiếp tục nói: "Nhưng Khương Quy có năng lực kỳ quái, nó có thể khống chế ta, làm ta nói ra những lời nói trong lòng. Ngươi nói, ta nằm mơ, có phải hay không là có liên quan tới nó?"

Hà Nguyệt Dung ngẩng đầu, đôi mắt của bà nhìn chằm chằm vào Khương Quốc Thanh, thanh âm bà nhẹ nhàng nói: "Nó hận ta, cho nên mới muốn trừng phạt ta, trả thù ta."

Khương Quốc Thanh sững sờ tại chỗ, cơ bắp trên gương mặt của ông đều run rẩy.

Hà Nguyệt Dung đột nhiên cười lên một cái, nụ cười của bà tràn đầy chua xót: "Là nó đi, trên đời này làm gì có giấc mơ nào chân thực như vậy, còn lại trùng hợp như vậy, ta lại biến thành nó. Trên đời này cư nhiên lại tồn tại loại năng lực thần kỳ này. Năng lực của Khương Tuyết Vi cũng thật sự tồn tại đi?"

Hai hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt sưng đỏ của bà chảy xuống, thanh âm của Hà Nguyệt Dung tràn đầy bất ổn nói: "Mấy năm nay, hàng xóm, bạn học, bằng hữu, những người xung quanh chúng ta thường xuyên xảy ra ngoài ý muốn, đều là cô ta làm, có phải hay không?"

Khương Quốc Thanh như bị sét đánh ngang tai, ông không dám tin nhìn Hà Nguyệt Dung đang rơi lệ đầy mặt.

Hà Nguyệt Dung lẩm bẩm: "Ta mới là người bồi ở bên cạnh nó lâu nhất, ta biết so với ngươi còn nhiều hơn. Bất quá ta chỉ cảm thấy có phải là do phong thủy không tốt hay không, chúng ta lại nhìn thấy được nhiều chuyện không may mắn như vậy.

Nhưng ta lại không hề nghĩ tới, ta thật sự không có nghĩ nhiều, ta làm sao có thể nghĩ? Vi Vi thiện lương lại đáng yêu như vậy, lại là con gái của ta, con gái của ta làm sao có thể đi hại người, đều là trùng hợp thôi."

Hà Nguyệt Dung nói năng lộn xộn, tinh thần hỏng mất khóc lớn, bà dùng sức đấm lên người Khương Quốc Thanh: "Ngươi tại sao lại nói với ta là không phải trùng hợp! Tại sao!"

Bất chợt, nỗi buồn ập tới, khiến Khương Quốc Thanh trở tay không kịp, nước mắt của ông đột nhiên lăn xuống. Ông nghĩ thầm: Chẳng lẽ ông không hy vọng đó là trùng hợp, con gái tự tay nuôi lớn, cho dù không phải là con gái ruột, ai lại mong muốn cô là một con quỷ trên người nhiễm đầy huyết tinh.

Hà Nguyệt Dung gào khóc thảm thiết, cái loại thống khổ này như là từ linh hồn của bà, ba hồn bảy vía của bà đều đang than khóc.

Thật lâu sau, Hà Nguyệt Dung thanh âm khàn khàn nói: "Ta có phải cũng sắp chết? Ta bóp cổ Khương Tuyết Vi, cô ta nhất định rất hận ta." Cảnh tượng trong mơ cùng hiện thực chồng lên nhau, mang đến gấp đôi sợ hãi, bà kinh hoàng dùng sức đẩy Khương Quốc Thanh nói, "Ngươi cách xa ta ra, ta sẽ liên lụy ngươi, ngươi đi, ngươi đi mau!"

"Khương Quy đã phong ấn năng lực của nó, nó không thể lại tiếp tục hại người, ngươi đừng sợ, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không xảy ra chuyện." Khương Quốc Thanh ôn nhu an ủi, ông ôm chặt lấy Hà Nguyệt Dung đang điên cuồng xô đẩy.

Hà Nguyệt Dung cứng đờ, bà ngẩn ngơ nhìn Khương Quốc Thanh, thận trọng hỏi lại: "Thật sự?"

Khương Quốc Thanh nói: "Thật sự, loại chuyện này ta sao có thể lừa ngươi."

Hà Nguyệt Dung như trút được gánh nặng, toàn bộ bả vai của bà đều được thả lỏng, lẩm bẩm nói mớ: "Phong tốt, phong tốt. Sẽ không có người lại xảy ra chuyện, cô ta không thể lại đi hại người. Quốc Thanh, ngươi nói, tại sao cô ta lại có được năng lực đáng sợ này?"

"Không biết, Khương Quy nói có thể là trời sinh, thế gian này có một số ít người khi sinh ra liền có được năng lực đặc thù."

"Ta muốn gặp Khương Quy một lần nữa?" Hà Nguyệt Dung ngước mắt lên nhìn Khương Quốc Thanh, thần sắc của bà có chút thấp thỏm, còn có một chút sợ hãi.

Khương Quốc Thanh trầm mặc trong chớp mắt, rồi nói tốt.

Sau khi thi triển pháp thuật, Khương Quy sức lực cạn kiệt, cô ôm mèo trắng nằm trên sô pha xem video thú cưng dễ thương của một võng hồng nổi tiếng trên mạng, với danh xưng là Vân Xuất Quỹ.

May mắn, mèo trắng đại nhân đại lượng không có cùng một con mèo cách một màn ảnh tranh giành tình cảm, nó thích ý ghé vào trên bụng của Khương Quy nghỉ ngơi, cống hiến thân thể của chính mình như một cái giá Ipad.

Nhìn thấy phần hướng dẫn cắt tỉa cái mông thú cưng thành hình trái tim, Khương Quy tỏ ra tràn đầy thích thú, cô ngoa ngoe rục rịch sờ vào cái mông của A Bố.

Mèo trắng mở mắt ra nhìn Khương Quy, liền thấy Khương Quy đối với nó nở một nụ cười ngọt như mật.

"Cái này có đẹp hay không?" Khương Quy xoay người nhìn chằm chằm màn hình Ipad, vẻ mặt dụ hoặc nói, "Có phải là rất đẹp hay không? Thật đẹp đi, ta cắt cho ngươi nha?"

Mèo trắng ngẩng đầu, tròng mắt đen kịt bao trùm lấy Khương Quy.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng lập tức vang lên, nhớ tới kết cục bi thảm của A Lục, không muốn làm cẩu Khương Quy lập tức ném xuống Ipad, bế lên mèo trắng hóa thành cẩu liếm: "Ta nói chơi đâu, ngươi trời sinh đã có vẻ đẹp hoàn mỹ vô khuyết, không cần đến phải làm thêm vẻ đẹp nhân tạo, ngươi chính là vẻ đẹp hoàn mỹ."

Cái này là vì muốn tồn tại, cô chỉ có thể ghi cho đủ điểm.

Mèo trắng dùng móng vuốt sờ sờ lên mặt của Khương Quy, cho cô một ánh mắt ý vị thâm trường.

(*Ý vị thâm trường = ánh mắt đầy sâu xa, ẩn ý).

Khương Quy đáp lại nó bằng một nụ cười 'ngài thật là rộng lượng', trong lòng lại nghĩ thầm: Thật bất công, đạo hạnh so với ta còn cao hơn, miêu nô thật là mất tôn nghiêm!

Tiếng chuông tình lình phát ra, đánh vỡ sự đau khổ cùng phẫn nộ của Khương Quy, cô cầm lên điện thoại liền thấy là Khương Quốc Thanh, tiếp nhận điện thoại, Khương Quốc Thanh nói, ông cùng Hà Nguyệt Dung muốn gặp mặt cô.

Khương Quy không chút nào ngoài ý muốn, cô căn bản không nghĩ sẽ che giấu công trạng của mình, cô cũng biết bọn họ có thể đoán được, chuyện này vốn dĩ không có gì khó đoán, đoán không được mới là ngốc.

"Con ở nhà, hai người lại đây đi."

Nửa giờ sau, Hà Nguyệt Dung cùng Khương Quốc Thanh đến.

Trên cánh tay của Hà Nguyệt Dung quấn đầy băng gạc, mặt bà trắng bệch không có chút máu, hốc mắt sưng đỏ, đáy mắt của bà che kín đầy huyết sắc, phờ phạc gấp mười lần so với lần gặp đầu tiên.

Khương Quốc Thanh cũng từ trong xương cốt lộ ra một cổ bi thương cùng đau xót.

Ánh mắt Khương Quy dạo một vòng trên băng gạc của Hà Nguyệt Dung, cô nghiêng người để cho bọn họ tiến vào.

"Ta đã thấy một giấc mơ." Hà Nguyệt Dung nhìn Khương Quy, bà đã không còn sức lực dư thừa nào để lòng vòng cùng Khương Quy.

Khương Quy cong cong khóe miệng, lạnh lùng nhìn bà.

Đồng tử của Hà Nguyệt Dung run lên, thật sự là nó! Nước mắt của bà lại lần nữa tuôn ra, Hà Nguyệt Dung không nghĩ lại khóc, nhưng bà không thể nào ngăn được nước mắt trào ra, bà lại không biết tại sao nước mắt của bà lại chảy ra.

Khương Quy nhìn Hà Nguyệt Dung, thanh âm của cô đạm mạc nói: "Rất tuyệt vọng đi, dao nhỏ đâm trên người chính mình mới biết nó có bao nhiêu đau. Ngươi bây giờ có thể biết được ta tại sao lại chán ghét Khương Tuyết Vi như vậy? Có thể lý giải bởi vì Khương Tuyết Vi mà ta đã phải gánh chịu đau khổ cùng xui xẻo như thế nào sao?"

Hà Nguyệt Dung che miệng lại, nước mắt cùng tiếng khóc từ khe hở ngón tay chui ra ngoài, thân thể của bà run rẩy kịch liệt, giống như không chịu nổi thống khổ, tùy thời đều sẽ nổ tung.

Hầu kết của Khương Quốc Thanh lên xuống, ông muốn hỏi cái gì, lại không dám hỏi. Ở trong giấc mơ của Hà Nguyệt Dung cả nhà ba người bọn họ đều chết là giả, nhưng mấy năm nay những người bên cạnh bọn họ, không phải chết thì cũng tàn phế là thật, như vậy nó bị Lương Binh...Là thật hay là giả?

"Những sự tình sau sinh nhật bảy tuổi của con, đều là giả, có phải không?" Khương Quốc Thanh rốt cuộc cũng hỏi ra, ông không nghĩ sẽ bóc ra vết sẹo của con gái, nhưng ông làm cha, ông cần thiết phải biết con gái của chính mình đã gặp phải chuyện gì.

Khương Quy ý thức được Khương Quốc Thanh muốn hỏi về chuyện gì, cô rũ rũ mắt, hàng mi dày của cô chụp xuống hiện ra một bóng râm trên mặt.

Cô không có, nhưng chân chính Khương Nhất Nặc đã bị xâm phạm qua, thương tổn cũng sẽ không bởi vì thời gian mà biến mất. Cho nên cô sẽ không phủ nhận, bọn họ nên chịu áy náy đau lòng cùng oán hận, đây là năm đó bọn họ nên chịu đựng, nhưng lại không có chịu đựng qua.

Nhưng Khương Nhất Nặc muốn làm một công chúa thuần khiết không tì vết, cô không muốn trên lưng lại đeo theo vết nhơ.

Khương Quy nói với cô, chuyện này không phải là một vết nhơ, này không phải là vết nhơ của cô, tất cả đều là vết nhơ của Lương Binh, là Lương Binh ghê tởm, chứ không phải là cô, cô không có sai, bất luận chuyện gì cũng đều không có sai.

Nhưng Khương Nhất Nặc không có biện pháp tiêu tan, bằng không năm đó cô sẽ không để trước khi chết mới thổ lộ ra chân tướng. Khương Quy có thể lý giải, xã hội này còn tròng gong xiềng trinh tiết lên người nữ giới quá nhiều.

"Lương Binh muốn, nhưng hắn chưa kịp làm, liền có chuyện." Khương Quy tôn trọng ý nguyện của Khương Nhất Nặc.

Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung không hẹn lộ ra thần sắc may mắn, tinh thần bị căng chặt của bọn họ rõ ràng là được nới lỏng.

Khương Quy hơi nhướng mày, ngước mắt nói: "Nếu ta không phong ấn năng lực quỷ dị của Khương Tuyết Vi, hai người cảm thấy những sự tình trong mơ có thể trở thành sự thật hay không?"

Tinh thần vừa mới nới lỏng, lại lần nữa căng thẳng trở lại, cả người Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung lập tức cứng đờ.

Trong hiện thực, Khương Quốc Thanh vẫn luôn âm thầm tìm kiếm người của Huyền môn, nếu Khương Tuyết Vi biết, cô sẽ ngồi yên làm như không thấy sao?

Nếu Cố Thiếu Hiên gặp phải nguy cơ phá sản, xuất phát từ sự ghen ghét Khương Nhất Phàm sẽ không ra tay giúp đỡ, Khương Tuyết Vi có thể buông tha cho nó sao?

Càng quan trọng là, hai người bọn họ, một người đuổi cô đi, một người muốn bóp chết cô, cô sẽ thủ hạ lưu tình mà buông tha cho bọn họ sao?

Khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến trái tim, máu trong mạch máu đều như đông lại, Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung mặt mũi đều trắng bệch, thân thể hai người đều run rẩy.

Lúc rời đi, Hà Nguyệt Dung cơ hồ là đứng không vững, toàn dựa vào Khương Quốc Thanh đỡ mới có thể miễn cưỡng đi đường, ngồi vào trong xe, Hà Nguyệt Dung đột nhiên nhớ tới con trai: "Nhất Phàm, Nhất Phàm!" Bà luống cuống tay chân lấy điện thoại ra gọi điện cho Khương Nhất Phàm, lại được nhắc nhở là máy bận.

Khương Nhất Phàm là đang nói chuyện cùng Khương Tuyết Vi, Khương Tuyết Vi muốn hắn cho cô tư liệu của Lương Binh cùng Đỗ Quyên.

Khương Nhất Phàm không chút nghi ngờ, hắn chỉ nghĩ cô muốn biết về cha mẹ ruột của chính mình, rốt cuộc ai lại không hiếu kỳ. Hắn liền nói ta sẽ gửi qua hòm thư cho muội, còn tỏ lòng trung thành nói bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi.

Phiên dịch lại là: Cha mẹ của muội chính là người xấu, nhưng ở trong mắt của ta, muội vẫn là một thiên sứ thuần khiết, tất cả mọi người đều sẽ suy nghĩ giống ta, bọn họ đều sẽ cảm thấy muội là một thiên sứ, muội không cần phải vì loại người xấu đó mà khổ sở, muội một chút đều không có sai.

"Ca ca, cảm ơn ngươi...." Thanh âm của Khương Tuyết Vi như là khóc thút thít phát ra, tràn đầy cảm động, nhưng thần sắc của cô lại lạnh băng.

Khương Nhất Phàm giống như từ một câu cảm ơn của Khương Tuyết Vi mà hấp thụ được vô hạn lực lượng, hắn lại tiếp tục một hồi bày tỏ lòng trung thành của chính mình, cuối cùng giống như vô tình hỏi: "Vi Vi, muội hiện tại đang ở đâu?"

Khương Tuyết Vi nghẹn ngào nói: "Ở chỗ một người bằng hữu."

"Là, Cố Thiếu Hiên sao?" Khương Nhất Phàm gian nan mở miệng hỏi.

Khương Tuyết Vi trầm mặc không nói.

Sự yên lặng như đang gϊếŧ chết con tim, dừng ở trong tai của Khương Nhất Phàm không thể nghi ngờ là sự khẳng định, ghen ghét làm vặn vẹo khuôn mặt của hắn, tay đang cầm lấy điện thoại cũng trở nên run rẩy.

"Ca ca, muội cúp máy đây."

Âm thanh đô đô đô kíƈɦ ŧɦíƈɦ máu trong người Khương Nhất Phàm, cả người của hắn đều ẩn ẩn đau đớn, hắn lại một lần nữa đập mạnh điện thoại. Khương Nhất Phàm thở hổn hển, ngực hắn kịch liệt phập phồng, che kín đáy mắt tràn ngập huyết sắc cùng hận ý của hắn.

Điện thoại của Khương Nhất Phàm anh dũng bỏ mình, Hà Nguyệt Dung từ thanh âm nhắc nhở máy bận liền chuyển thành số máy hiện tại không liên lạc được, lòng Hà Nguyệt Dung nóng như lửa đốt.

Hiện giờ bà đã xem Khương Tuyết Vi như hồng thủy mãnh thú, chuyên môn ăn thịt người, con trai lại đối với Khương Tuyết Vi khăng khăng một mực như vậy, các loại ý niệm không tốt ụt ụt trào vào trong đầu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của bà, khiến bà có thêm động lực kiên trì gọi điện thoại cho con trai.

"Nó sẽ không nghe lời ngươi, đầu óc của nó chỉ toàn là Khương Tuyết Vi. Vì Khương Tuyết Vi, nó có thể không chút do dự đập vào đầu ngươi, ở trong mắt của nó, hai chúng ta tính là cái rắm, cộng hai chúng ta lại với nhau cùng so với đầu ngón tay của Khương Tuyết Vi đều kém." Khương Quốc Thanh cường thế giật lấy điện thoại trên tay Hà Nguyệt Dung, không cho bà tiếp tục làm chuyện vô dụng.

"Chẳng lẽ tiếp tục mặc kệ nó, vạn nhất nó xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

"Khương Tuyết Vi không dùng được năng lực nữa, nó có thể xảy ra chuyện gì. Nó chính là được chúng ta bảo vệ quá tốt, mới có thể ích kỷ như vậy, nó chính là thiếu giáo huấn."

Hà Nguyệt Dung bi thương, con gái ruột lạnh nhạt xa cách, con gái nuôi hại người vô số, con trai chấp mê bất ngộ, bà chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang bị một con dao cùng tra tấn.

Khương Tuyết Vi mặt trắng như tuyết nằm trên giường.

Cố Thiếu Hiên bị một cái, lại một cái điện thoại khẩn cấp gọi đi, bởi vì Hàn Lệ ác ý nhằm vào, Cố Thiêu Hiên bị hết rắc rối này đến rắc rối khác thi nhau mà đến, làm hắn cực kỳ mệt mỏi ứng đối, thật sự không thể làm bạn, ở bên cạnh an ủi Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi đồng cảm, khuyên hắn nên nhanh chóng rời đi giải quyết chính sự, hắn vừa đi mất, cô lại cảm thấy trống rỗng, lâm vào cực độ bất an.

Ba ba cùng mụ mụ không cần cô, cô không có nhà.

Cô chỉ còn lại một mình Cố đại ca.

Trong ổ chân Khương Tuyết Vi ôm đầu gối chính mình cuộn tròn, mở mắt ra là một mảnh hắc ám, duỗi bàn tay năm ngón ra cũng không thấy, hắc ám như vậy lại đem đến cho cô một chút cảm giác an toàn ít ỏi, nỗi sợ hãi tận sâu trong linh hồn rốt cuộc cũng tuôn ra.

Năng lực thần kỳ của cô bại lộ.

Có người lại không sợ hãi năng lực của cô.

Kinh sợ cùng sợ hãi giống như một sợi dây leo quấn chặt lấy trái tim của cô, từng chút từng chút buộc chặt, chuyện này còn đáng sợ hơn so với chuyện cô không phải con gái ruột của Khương gia.

Cố tình cô lại không thể nói cho Cố đại ca biết, chỉ có thể một mình chịu đựng. Cô không dám nói cho Cố đại ca, cô sợ Cố đại ca sợ hãi cô.

Quái vật.

Mụ mụ nói cô là quái vật.

Cô mới không phải là quái vật, cô là sủng nhi của Thượng Đế, cho nên cô mới có được năng lực thần kỳ như vậy, những người đó cùng cô đối nghịch chính là cùng Thượng Đế đối nghịch, đương nhiên sẽ bị Thượng Đế phạt, cùng cô thì có quan hệ gì, lại không phải là cô làm hại bọn họ, là Thượng Đế đang trừng phạt bọn họ, đó là kiếp nạn của bọn họ.

Mụ mụ như thế nào có thể nói cô là quái vật, cô vẫn luôn yên lặng giúp đỡ bọn họ. Cô yêu bọn họ như vậy, bọn họ lại vì chính mình không phải con gái ruột của bọn họ, liền không chút do dự vứt bỏ cô, giống như vứt một miếng rác, bọn họ làm sao có thể máu lạnh vô tình như vậy!

Có phải bởi vì bọn họ cảm thấy Khương Quy lợi hại hơn cô, càng có lợi cho bọn họ hơn, cho nên bọn họ mới không chút do dự vứt bỏ cô để lấy lòng Khương Quy.

Khương Quy, cô ta rốt cuộc là cái thứ gì?

P/s: Chúc mọi người sang năm mới vui vẻ hạnh phúc nha 😘


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.