Sở Lưu bực mình nhìn khuôn mặt ngơ ngốc của người trong lòng, tức khí cắn lên đôi môi hồng ngọt ngào một cái, sau đó thỏa mãn liếm liếm môi rồi rời đi.
”Nhỡ rõ cảnh cáo của tôi. Lúc này tôi còn đang vướng bận một số chuyện, chưa có thời gian thu thập em, nếu em còn định thử thách sự kiên nhẫn của tôi, tôi cũng không phiền bỏ ra một chút thời gian...” Tiếng Sở Lưu cứ vọng đi vọng lại bên tai Dạ Tiểu Vũ, khóe miệng cô co rút a co rút.
Sao tên này đột ngột ăn nói thiếu đánh vậy?
Bận việc cái gì chứ? Do thám, đánh cắp thông tin cơ mật chứ gì?
Dạ Tiểu Vũ xoa xoa cằm, trong đầu phác thảo ra kế hoạch vạch trần tên gián điệp để lấy công quân thăng cấp quân hàm, nhưng sau khi cô cân nhắc thiệt hơn, chỉ có thể từ bỏ. Nói gì thì nói, Sở Lưu cũng sẽ là một đối tượng công lược của cô và hệ thống, hãm hại hắn có chút quá “mổ gà lấy trứng”, không nên vì cái lợi nhỏ mà mất đi ích lợi to lớn sau này.
Hơn nữa, thực tế chứng minh, đắc tội nam chủ không có quả ngọt ăn...
Việc quan trọng bây giờ chính là, làm cách nào khiến Trịnh Công sập bẫy, ngoan ngoãn giao dịch cường hóa gen ra.
Cả đêm, Dạ Tiểu Vũ mất ngủ, phác thảo ra một bản kế hoạch rất hoàn mỹ. “Hệ thống quân, tiếp theo phải nhờ cậu.”
[Ô hô hô, quá khen quá khen.
= Bảng giá = Xuân dược =
+Xuân dược “Nhất trụ kình thiên”: Bạn muốn trở thành súp pờ men trăm trận không “gãy”, nhất trụ kình thiên? Hãy mua ngay chúng tôi a, liên tục 12 tiếng không ngừng a nghỉ a~~~
Giá cả phải chăng, sale off: 100 tiền thế giới Đọa Thiên.
+ Xuân dược “Bảy ngày ân ái”: Người ơi, anh muốn em ngay lúc này, chỉ cần 1 liều, 7 ngày leo giường không biết mệt mỏi <3
P/s: Hệ thống không có đảm bảo không có tác dụng phụ nhóa.
Giá cả bèo bọt: 20 tiền thế giới.
+Xuân dược “Ông xã em là thú nhân”: Muốn được ấy ấy cùng dã thú đích thực? Đã có chúng tôi!!! Chỉ cần 1 phát, đảm bảo sẽ thỏa mãn kể cả những người phụ nữ “đảm đang” nhất!
Giá cả đúng chất lượng: 200 tiền thế giới.
......
Kí chủ chọn cái nào a? Giá tiền sẽ được trừ thẳng vào tài khoản của kí chủ <3. ]
Dạ Tiểu Vũ nuốt nước bọt, khóe miệng co giật. Chọn cái nào cũng đều sẽ “vất vả” cho bản thân cô hết à...
”Không có loại nhẹ độ sao hả hệ thống?” Trong đám này cái nào cũng khiến cô muốn bỏ của chạy lấy người hết!
[Hình như không có nha kí chủ. Xuân dược của hệ thống như tui được cung cấp bởi chủ hệ thống, không phải do hệ thống tui quy định ~]
”Haixx” Dạ Tiểu Vũ chọn một lọ, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Xuân dược “Ai lớp ba na nờ”: 1 hớp thôi, lên tiên cảnh.
Giá cả: 50 tiền thế giới.
Dạ Tiểu Vũ cô gái cứ nghĩ rằng câu nói càng đơn giản, tác dụng càng yếu. Thế nhưng thực tế chứng minh...
Sáng sớm, chim hót líu lo, Dạ Tiểu Vũ mơ màng tắt đồng hồ báo thức, gật gà gật gù mặc áo mặc quần.
”Chào chị.” Một giọng nói dễ nghe vang lên khiến Dạ Tiểu Vũ phải ngoái đầu lại.”U... Ồ... Chào Thiên Nhi... Ọc!”
Sau khi phun ra một đám bọt trắng, Dạ Tiểu Vũ mỉm cười. “Sao vậy? Không khỏe sao?”
Thiên Nhi một bộ mơ màng ngái ngủ, đôi môi hồng khẽ mím lại, nhìn chằm chằm ấn đường trên trán cô. “Chị, hôm nay có lẽ chị nên ở nhà đi, chị có thể sẽ có tai nạn đổ máu.”
Dạ Tiểu Vũ giật mình, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiên Nhi thì hơi chột dạ. Cô bé không nói đùa phải không?
”Nhưng hôm nay có lẽ chị, không ra ngoài không được.” Dạ Tiểu Vũ cười khổ. Venus sắp bị tấn công rồi, nếu cô không có thêm tấm bài bảo mệnh thì xác xuất sống sót của cô là bao nhiêu đây?
”Vậy... chúc chị may mắn.” Thiên Nhi hơi ngập ngừng, sau đó khẽ cười nói.
”Cám ơn em.” Dạ Tiểu Vũ rơm rớm nước mắt. Cô bé thật dễ thương, nếu không phải không có thời gian, cô đã sớm hỏi nó về chuyện xuyên không rồi.
Thiên Nhi nhìn Dạ Tiểu Vũ khuất sau cánh cửa, môi nhỏ khẽ động đậy, một luồng sáng xuất hiện, sau đó tan biến trong không khí.
”Chị à, đôi khi có một số chuyện là không thể cưỡng cầu.”
...
Phòng kỹ sư riêng của Trịnh Công.
”Binh nhì Dạ Tiểu Vũ, cô đến rồi sao?” Trịnh Công lau đi viết dầu mỡ loang lổ trên tay, hàm răng trắng lòe lòe lần thứ hai chọc mù mắt Dạ Tiểu Vũ.
”Chào anh Trịnh kỹ sư. Súng của tôi...” Dạ Tiểu Vũ trang (giả vờ) một bộ cuồng nhiệt, ánh mắt sáng lấp lánh đầy thanh xuân. Nụ cười này cũng thành công chọc mù mắt Trịnh Công.
”A... nó đây.” Sau khi ngẩn người chừng 2 giây, Trịnh công mới kịp phản ứng, trên má hắn nổi lên vầng đỏ đáng nghi, lật đật ôm ra một cây súng trường sáng bóng.
”Ụ ôi...” Dạ Tiểu Vũ xông đến ôm lấy cây súng trên tay Trịnh Công, vuốt ve một hồi lâu. “Thật đẹp. Tính năng như thế nào vậy? Thời gian tụ năng là bao nhiêu? Uy lực được nâng lên bao nhiêu bậc vậy?”
Trịnh Công bất ngờ nhìn Dạ Tiểu Vũ chăm chú lau chùi cây súng, đột ngột cảm thấy cô gái lúc này nhìn càng thêm thuận mắt, càng thêm chân thật.
”Tính năng có thể so sánh với súng gen cấp D hạng cao. Tụ năng mất 20 giây, giảm đi 10 giây so với lúc trước. Riêng uy lực có thể so với súng gen cấp C.” Trịnh Công vuốt ve cây súng, khóe môi ẩn ẩn nụ cười thỏa mãn, có chút ngạo mạn.
Dạ Tiểu Vũ chăm chú theo từng biểu cảm của Trịnh Công, trái tim đột ngột chậm một nhịp. Đệ nhất kỹ sư máy móc Trịnh kỹ sư cũng như vậy, hắn ngạo mạn, ngạo mạn đến mức coi thường cả thế giới, cả vũ trụ.
”Anh không mời tôi uống một ly nước sao?” Dạ Tiểu Vũ tỏ vẻ cổ họng có chút khàn khàn, dùng ánh mắt vô tội liếc nhìn Trịnh Công.
”Được, chúng ta ra ngoài ăn một bữa luôn đi. Hôm nay tôi mời.” Trịnh Công nắm tay Dạ Tiểu Vũ bước đi. Hắn là có chút lấy việc công làm việc riêng rồi, thế nhưng không hiểu vì sao, hắn cảm thấy tốn chút thời gian bồi cô gái này vui đùa cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận.
”Ôi thật mẹ nó ngon!” Dạ Tiểu Vũ điên cuồng càn quét bàn ăn, khuôn mặt hạnh phúc ửng hồng. Đồng lương ọp ẹp của 1 binh nhì vốn không đủ cho cô ăn ở nơi như thế này, nhất định phải tranh thủ mới được!
Nhìn Trịnh Công uống một hớp nước, ánh mắt Dạ Tiểu Vũ thoáng qua tia đắc ý.
3
2
1
”Ah... ah...” Dạ Tiểu Vũ cơ thể co rút, ngã xuống nền nhà. Trịnh Công cũng ôm ngực, khuôn mặt ửng hồng.
”Xuân dược?” Sắc mặt Trịnh Công vô cùng khó coi, hơi thở dồn dập, máu nóng sôi trào.
”Uhm... uhm... ah... Trịnh... Trịnh Công... đồ ăn có... thuốc...” Dạ Tiểu Vũ ngã nhào lên cơ thể hắn, bàn tay “vô tình” chà xát mấy điểm nhạy cảm, gò má ửng hồng, môi anh đào khiêu gợi khẽ nhếch.
”Tôi...” Trịnh Công cứng đờ người, dược hiệu càn quấy hạ thân hắn đến trướng to, bừng bừng khí thế.
Dạ Tiểu Vũ đắc ý cười to trong lòng. Mẹ nó sao cây cột nhà hắn to vậy chứ?
[Hệ thống giải thích nè: đây là thuộc tính chung của mọi nam chủ nha, chính tác giả viết, hệ thống sửa không được!]
Láo toét! Lão nương chỉ viết “rất là to” mà thôi! Có phải “khổng lồ” như thế này đâu?
”Ah... khó chịu quá... hừ hừ...” Dạ Tiểu Vũ uốn éo cơ thể, cố ý đem những nơi cần lộ thì lộ, không cần lộ cũng phải lộ, tất cả chà a chà lên cơ thể nam tính.
”Tôi... có thể không?” Giọng Trịnh Công đã khàn khàn đến mức gợi cảm chết người. Hắn nhịn đủ tiểu yêu tinh này rồi!
”Ưm...” Dạ Tiểu Vũ đỏ mặt. Tiết tấu bị chọc sắp tới rồi a. Lần đầu của lão nương sau 2 kiếp làm người cuối cùng lại lọt vào tay tên ngốc này!
Cô ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu hơi nhô, môi nhỏ dụ hoặc hôn lên tai hắn. “Làm em đi...”