Phán Thần Hệ Thống

Chương 44: Dây dưa




Trần Dương dưới luồng sát khí này, nhịn không được cũng thối lui mấy bước, mắt cẩn thận nhìn lại.

Chỉ thấy Hắc Ma vừa cười vừa hai tay cấp tốc bắt một loại thủ ấn quái dị, miệng lẩm bẩm.

Trần Dương làm sao có thể đứng yên nhìn đối thủ thành công thi pháp. Mặc dù không biết Hắc Ma đang thi triển loại pháp quyết gì, nhưng chỉ cảm nhận bề ngoài cũng biết đây là thần thông không hề tầm thường.

Pháp quyết trên tay Trần Dương khẽ chuyển liền liên tục đánh tới mười mấy cái Hoả cầu, đồng thời dùng Cầm Long Thủ phối hợp vẫy một cái lập tức Hoả cầu tan nát, bị Cầm Long Thủ huyễn hoá ra một bàn tay cuồn cuộn cuốn lấy.

Trong phút chốc, trước mặt Trần Dương liền hiện ra một bàn tay to lớn rực lửa, hừng hực khí thế cuốn đến chỗ Hắc Ma đang thi pháp.

Hắc Ma thấy cảnh này liền nhíu mài, pháp quyết trong tay lại nhanh thêm ba thành.

Trần Dương không chút chần chừ, hướng về phía trước nhấn xuống một cái.

Lập tức bàn tay do Cầm Long Thủ huyễn hoá ra theo đó ầm ầm đập tới, lấy khí thế thái sơn áp đỉnh đùng đùng đập xuống như muốn một chưởng nghiền nát Hắc Ma vậy.

Tuy nhiên, đúng lúc này, đột nhiên Hắc Ma gầm lên một tiếng.

Vụ khí xoay chung quanh người hắn cũng theo đó cấp tốc quay cuồng, tình hình bên trong lập tức bị che giấu.

Lúc này, bàn tay lửa theo đó cũng ầm ầm đập xuống.

Mắt thấy vụ khí bị bàn tay lửa đập nát ra từng mảnh, thế không thể đỡ thì bỗng nhiên từ bên trong thò ra một cái tay đen sì, thậm chí còn có lông đen lất phất.

Cánh tay nọ vừa xuất hiện liền đấm ra một quyền, lập tức va chạm với bàn tay lửa đang mạnh mẽ đánh xuống.

‘Bùm~’

Hai bên va chạm tạo thành khí lãng càn quét ra hai bên, vụ khí cũng theo đó bị sức ép thổi tan đi, để hiện ra một ma vật nửa người nửa ma, sắc mặt âm trầm đầy lông lá.

Trần Dương nhìn bàn tay lửa do hắn kết hợp giữa Khống Hoả Thuật và Cầm Long Thủ tạo ra đang chậm rãi tán đi, lại nhìn đến ma vật, hai mắt khẽ đánh giá một cái liền thấp giọng hô:

- Nhân Thi?

- Khặc khặc, tiểu tử đến Nhân Thi cũng biết. Xem ra là danh môn cao đồ. Đáng tiếc, hôm nay ngươi ép ta sử dụng chiêu này thì dù ngươi có là Ngọc hoàng thượng đế cũng phải bỏ mạng lại đây cho lão tử!

Nhân Thi cười lên sằng sặc, một chân nhấc lên bước tới liền cứng rắn dùng nhục thân trực tiếp công kích.

Trần Dương hai mắt âm trầm, biết về sức mạnh nhục thân thì hắn không thể nào so sánh với con Nhân Thi này được.

Nhân Thi là một dáng nửa thi nửa người, do một tu sĩ cùng một Ma thi hợp nhất tạo thành. Hiện giờ nhìn khí tức của Nhân Thi nọ đã kéo lên tới Trúc Cơ Kỳ cũng đủ chứng minh sự hùng mạnh của nó.

‘Cũng may, con Nhân Thi này cũng chưa hoàn toàn dung hợp thành công, có lẽ là do lúc nãy bị ta phá rối! Nếu vậy, chơi xả láng với nó luôn.’

Trần Dương hai mắt bừng lên chiến ý, không nói hai lời thử quyền đối quyền với nó cảm nhận một chút.

‘Ầm!’

Hai quyền vừa giao nhau, Trần Dương lập tức cảm nhận một cỗ kình lực hùng mạnh xâm nhập toàn thân như muốn xé nát từng tý cơ nhục trên người hắn vậy.

- Quá yếu, tiểu tử, nhận lấy cái chết!

Nhân thi nhìn thấy Trần Dương lựa chọn quyền đối quyền, còn tưởng đâu được đánh đã tay, ai ngờ chỉ thấy một quyền liền đánh Trần Dương bay ra xa, nhất thời khinh bỉ nói một câu, nhún mình một cái lại tiến tới oanh kích.

- Muốn chơi? Ta phụng bồi.

Trần Dương cũng tức giận hừ một câu sau đó thân ảnh quỷ mị biến mất tại chỗ, khi xuất hiện thì đã cách đó hai ba mét.

Trần Dương nhìn Nhân thi công kích vào chỗ hắn vừa ở, nhất thời ánh mắt khẽ co rút, liền tránh né sang một chỗ khác.

Cứ như vậy, cục diện nhất thời giằng co.

Một bên Nhân thi ầm ầm oanh kích, một bên Trần Dương sử dụng thân pháp Thiên Địa Truy Hồn Bộ hết sức quỷ dị tránh né.

Thông thường là Nhân Thi đều chậm hơn Trần Dương một bước, mỗi khi quyền đến thì Trần Dương đều thuận lợi tránh đi.

Càng đánh, ánh mắt Nhân Thi càng lộ vẻ gấp gáp, không nhịn được mở miệng mắng to:

- Tiểu quỷ, có ngon đánh với bổn đại gia một trận, trốn trốn tránh tránh còn ra thể thống gì?

Trần Dương nghe vậy chỉ cười hắc hắc, không nói một lời, lại thi triển thân pháp né sang một bên, đồng thời bàn tay lật ra liền có một viên đan dược.

Chính là Bồi Nguyên Đan!

Trần Dương sau khi lấy ra Bồi Nguyên Đan thì không chút do dự nuốt xuống, chân nguyên tiêu hao chậm rãi khôi phục.

- Chạy một hồi cũng có chút mệt, ha ha, bây giờ thì ổn rồi, Hắc Ma lão đệ, chúng ta chơi tiếp!

Trần Dương mặt cười nhưng lòng không cười mỉa mai một câu, sau đó tiếp tục chạy sang một bên.

Nhân Thi thấy vậy thì rốt cục dừng lại, không oanh kích nữa mà dùng giọng âm sâm nói:

- Đạo hữu, chúng ta cũng không cần đánh đến ngươi chết ta sống, có chuyện gì hay chậm rãi bàn bạc lại đi?

Trần Dương nghe lời này thì vẻ mặt như thường nói:

- Bàn bạc? Đạo hữu nói lời này không cảm thấy rất buồn cười sao? Theo ta tính toán, chắc thời gian không còn nhiều lắm, hay là chờ đến lúc đạo hữu cùng con Ma thi kia tách rời ra thì chúng ta lại nói tiếp, thế nào?

Nhân Thi Hắc Ma hoá thành lúc này nghe xong lời nói của Trần Dương thì gương mặt kinh hãi nhìn Trần Dương chỉ tay run rẩy nói:

- Ngươi…Ngươi làm sao biết?

Trần Dương đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên trong lòng dâng lên một nguy cơ mãnh liệt, không nói hai lời tận dụng hết cực hạn bản thân tranh thủ tránh sang một bên, đồng thời miệng khẽ hô:

- Chiến Giáp!

Lời nói Trần Dương còn chưa hết câu, đã thấy một đạo ánh sáng tựa như lưu tinh ầm ầm lao tới, đánh mạnh vào người Trần Dương.

Trong sát na đạo ánh sáng kia đánh lên thì Trần Dương cũng vừa kịp lúc mặc Chiến giáp vào, cả người tràn ngập Ngân quang bị đánh bay qua một bên.

Trần Dương cảm nhận cơn đau truyền đến, không nhịn được thầm hô may mắn.

Mà Nhân Thi Hắc Ma nhìn thấy Trần Dương hoàn hảo không tổn hao gì thì ánh mắt lộ vẻ không thể tin, đang định bước tới thì sắc mặt đen thùi.

Ngay lập tức thân người Nhân Thi tách ra làm hai. Một Ma thi lúc sáng lúc tối như muốn tan biến bất cứ lúc nào, hai mắt trống rỗng, và một Hắc Ma sắc mặt âm trầm lúc đỏ lúc trắng đứng đó dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Dương.

Hắc Ma sau khi hiện thân liền không nói hai lời, cắn răng cố nén đau lòng đưa tay điểm về phía Trần Dương nói:

- Bạo!

Theo lời nói này, Ma thi hai mắt vốn trống rỗng đứng bên cạnh Hắc Ma đột nhiên thân thể khẽ run rẩy một thoáng liền lao lên, đồng thời khí tức trên người lập tức có vẻ hỗn loạn và bạo liệt.

Trần Dương lúc này ổn định thân hình, thấy động tác của Hắc Ma liền không chút do dự phẩy tay về phía trước, trong miệng hô:

‘Phong!’

Chữ ‘Phong’ này vừa thoát ra liền hoá thành một luồng linh lực vô hình, phút chốc như một tấm lưới kín kẽ bao bọc toàn thân Ma Thi khiến cho nó toàn thân cứng đờ, rớt xuống tại chỗ.

Trần Dương không nói hai lời nắm chặt tay một cái.

Tấm lưới linh lực theo đó khẽ co rút thành một quả cầu bằng nắm tay, bị Trần Dương không khách khí thu vào nhẫn trữ vật.

Mọi việc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.

Từ lúc Hắc Ma quyết đoạn tự bạo Ma Thi đến khi Trần Dương thu Ma Thi lại chỉ diễn ra trong vòng một cái chớp mắt mà thôi.

Nhưng thời gian này cũng đủ cho Hắc Ma cảm thấy hài lòng, gã nhanh chóng cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, chuẩn bị thi triển một loại bí thuật bỏ trốn.

Nhưng Trần Dương sao có thể để gã như ý.

Người này gian xảo hiểm độc, thực lực lại càng mạnh mẽ, nếu như lưu lại mầm mống tai vạ này, trước không nói bao nhiêu người sẽ bị gã sát hại để phục hồi công lực, mà càng chắc chắn là nhất định gã sẽ tìm Trần Dương báo thù.

Mặc dù Trần Dương không sợ, nhưng những người thân bên cạnh hắn dĩ nhiên không có năng lực tự bảo vệ mình trước một gã tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ thực lực cường đại được.

- Không thể lưu lại hậu hoạn!

Trần Dương trong mắt quyết đoán không chút do dự xuất ra Chiến Thương, đồng thời thúc giục bộ pháp dưới chân đến cực hạn.

Bởi vì trên người đang mặc Ngân giáp, cho nên thoáng cái tàn ảnh của Trần Dương hoá thành một đạo ngân quang chặn đứng đường thoát của Hắc Ma, đồng thời đâm ra một thương.

Hắc Ma vốn đang thi pháp tới bước cuối cùng, thấy cảnh này liền la lớn:

- Tặc tử, ta liều mạng với ngươi!

Hắc Ma hét lớn một tiếng, không chút do dự vỗ túi trữ vật đen thùi bên hông lấy ra một tấm phù lục. Chính là tấm phù mà gã vất vả lắm mới đào tạo được.

Ánh mắt gã đau lòng nhìn nó lần nữa rồi quăng tới trước, hét lớn:

- Bạo cho ta!

Vừa nói xong, lá phù liền bị lão quăng ra liền mãnh liệt xoay động như muốn nổ ra bất cứ lúc nào.

Hắc Ma biết rõ, phù này chứa nguyên thần tu vi của gã để ôn dưỡng, phù thành gã liền Trúc Cơ. Đây là độc môn công pháp của gã vô tình đạt được. Cho nên, nếu như phù này một khi tự bạo, vậy thì chính gã cũng khó thoát khỏi sát kiếp, chết không chỗ chôn.

Nhưng lúc này, sự căm hận của gã đối với Trần Dương đã đến cực điểm, dù chết cũng muốn lôi Trần Dương theo cùng.

Chỉ thấy khoé miệng Hắc Ma cười gằn nhìn Trần Dương như trêu tức, nói:

- Chết đi cho lão tử!

Trần Dương thấy linh lực trên lá phù này mười phần hỗn loạn, từ bên trong truyền ra khí tức cuồng bạo, một khi để nó nổ thì chắc chắn sẽ làm cho toàn bộ nơi đây sụp đổ. Trần Dương biết rõ, đây là Hắc Ma chó cùng rứt giậu, dù chết cũng muốn cắn trả một cái, nhất thời nộ hoả trong lòng càng tăng.

Trần Dương cắn răng lấy hai viên linh thạch trong nhẫn trữ vật ra bóp nát rồi hít một hơi.

Toàn bộ linh lực khổng lồ bên trong hai viên linh thạch như hai con mãng xà bị Trần Dương hít một hơi liền hấp thu toàn bộ. Không kịp vận chuyển tiêu hoá luồng linh lực khổng lồ này, Trần Dương liền tức giận hét lớn:

‘Phong cho ta!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.