Phán Quan

Chương 49: Giải lồng




“Đừng siết chặt ngón tay, chúng ta về nhà nào.”

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Đó là một thiếu niên có gương mặt tái nhợt. Chỉ nhìn thân hình thì cũng giống với bao chàng trai 15-16 tuổi khác, mang theo cảm giác gầy yếu nhưng lại không hề mỏng manh.

Cậu ta mặc mã quái dáng ngắn màu trắng tinh, quần yếm màu nâu, độ dài vừa phải, tất trên chân cực kỳ gọn gàng. Đáng lẽ phải là một cậu thiếu niên năng động hăng hái.

Nhưng cậu ta lại rụt bả vai, lưng hơi còng, cơ thể đứng nơi đó co rúm vào trong, không khỏi có cảm giác già nua nặng nề.

Lúc cậu ta nhìn người khác bằng nét mặt vô cảm, hai mắt trợn trừng, giữa hai hàng mày lại có một nếp gấp. Cả người toát lên khí chất ngột ngạt vô vị.

Cứ cảm thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm mình từ một nơi nào đó, nhưng lại không biết cậu ta đang suy nghĩ điều gì.

Cậu ta chẳng hề giống một thiếu niên chút nào.

“Thì ra là ở trong gương!” Tận mắt trông thấy cái bóng của mình biến thành như vậy, Hạ Tiều sợ hãi lùi lại hai bước, “Sau này tui biết soi gương kiểu gì đây trời?”

Cậu nhớ Tạ Vấn từng nói, chủ lồng có thể ở bất cứ nơi nào có người. Thế là cậu lật tung hết các ngóc ngách có thể ẩn nấp, cuối cùng vẫn quên mất tấm gương.

Đúng vậy, trong gương cũng có người. Phán quan có thể mượn tấm gương tiến vào lồng nên chủ lồng đương nhiên cũng có thể mượn tấm gương để quan sát bọn họ.

Cậu với Chu Húc co rúm vào một góc, sợ hãi nói: “Dọa chết tôi rồi, bất ngờ khiếp.”

Văn Thời lại cau mày, lạnh nhạt nói: “Bất ngờ ở đâu? Kẻ hèn nhát làm việc lúc nào cũng dựa vào trốn tránh, bởi thế nên cũng chỉ có thể trở thành cái bóng của người khác.”

Lời này dường như đâm chọt vào chỗ đau của người trong gương.

Cả đám chỉ nghe thấy một tiếng gió thổi quét qua ánh mắt mọi người. Văn Thời khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, thiếu niên kia đã đứng thẳng trước mặt hắn.

“Anh nói ai?” Thiếu niên hỏi.

Khuôn mặt của cậu ta rất kỳ dị, tiếng nói chuyện và động tác khép mở môi không khớp nhau giống như đang khoác một lớp da người. Mà giọng nói của cậu ta lại như ngậm đầy cát, vừa thô vừa khàn.

Cùng đang trong thời kỳ vỡ giọng nhưng giọng nói của Chu Húc lại dễ nghe êm tai hơn cậu ta rất nhiều.

Văn Thời không nhìn cậu ta, hệt như đối phương vốn không lọt được vào mắt hắn vậy.

“Nói súc vật vô cớ hại người, cậu có thế không?” Tâm tình của hắn lúc này cực kỳ tệ, lời nói như gió thốc mưa lạnh, còn ẩn giấu những vụn băng nhỏ sắc bén.

Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt co lại thành một chấm cực nhỏ, nhưng chẳng thể thốt lên câu gì. Nói không phải thì thành kẻ hèn nhát, nói phải thì lại thành súc vật.

Vấn đề này khiến cậu ta vừa lúng túng lại vừa bực bội, thế là cậu ta chùng mặt xuống….

Là chùng thật, toàn bộ lớp da mặt đều trôi tuột xuống dưới dọa bọn Tôn Tư Kỳ hét ầm trời. Mà thiếu niên này dường như rất thích cảm giác hù dọa được người khác, nói cách khác chính là cảm giác khống chế mọi người trong lòng bàn tay, cuối cùng cậu ta mở miệng nói: “Đây là địa bàn của tôi.”

Cậu ta lại khoác lớp da mặt lên, dùng giọng điệu nặng nề cố chấp nhấn mạnh rằng: “Tôi cho phép các người ở lại thì các người mới tiếp tục ở lại được. Tôi bảo các người đi thì các người phải lập tức rời đi. Đây là địa bàn của tôi.”

“Cậu trốn trong gương ở chính địa bàn của mình à?” Hạ Tiều kinh ngạc một cách nghiêm túc, nhưng câu nói lại giống y như đang chế nhạo.

Thiếu niên đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn cậu, dọa Chu Húc vội vàng giơ tay bịt miệng Hạ Tiều, khẽ bảo: “Anh im mẹ mồm đi!”

Kết quả Hạ Tiều chịu ngậm miệng, nhưng anh cậu thì không.

“Ngay cả mình là ai cũng không dám nói.” Giọng điệu Văn Thời cực kỳ mỉa mai, “Địa bàn của cậu cơ đấy.”

Biểu cảm của thiếu niên tràn đầy tê liệt, dường như thờ ơ trước lời kích động ấy. Nhưng cậu ta vẫn còn nhỏ tuổi, nếu thật sự bình tĩnh được như thế thì cũng đã không làm ra những chuyện kia.

“Đây chính là địa bàn của tôi.” Cậu ta khàn giọng nhấn mạnh lần nữa, ẩn chút tức giận hơn.

“Đây là nhà họ Thẩm.” Văn Thời nói tiếp, “Cậu họ Thẩm không?”

“Tôi không mang họ Thẩm, nhà họ Thẩm biến mất rồi.” Thiếu niên rốt cuộc mất kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Nhà họ Thẩm biến mất rồi, một mồi lửa thiêu rụi tất cả! Cần tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Đây là địa bàn của tôi!”

Khi câu nói cuối cùng thốt ra khỏi miệng, cậu ta gắt gỏng trái ngược hẳn với dáng vẻ ngột ngạt trầm lặng trước đó. Giống như giội một gáo nước vào trong chảo dầu sôi, đột nhiên biến thành một dáng vẻ khác vậy.

“Của tôi.”

Hai chữ này không phải thốt ra từ miệng thiếu niên, mà vang vọng khắp cả tòa nhà.

Trong nháy mắt, bóng dáng lờ mờ đó rốt cuộc rơi xuống đất, lòng bàn chân bén rễ dính chặt lấy toàn bộ lồng. Có lẽ là để chứng minh hai chữ ‘của tôi’, cậu ta không còn trốn tránh nữa, lần đầu tiên đứng trong căn nhà này một cách đường đường chính chính.

Văn Thời chỉ đợi mỗi giây phút này thôi.

Hắn gật nhẹ đầu, không nói gì.

Thế là chỉ nghe thấy giọng nói cộc cằn của thiếu niên văng vẳng khắp căn nhà, trong từng gian phòng, mỗi đầu hành lang, vừa u ám lại vô cùng rõ ràng.

Khi tiếng vọng cuối cùng biến mất, trong hành lang trở nên yên ắng.

Ngay khi thiếu niên đang tỏ ra đắc ý, giọng nói giòn tan của một bé gái vang lên: “A Tuấn phải không? Chị nghe thấy giọng A Tuấn.”

Khoảnh khắc âm thanh kia truyền tới có hơi trống rỗng, trong hoàn cảnh này khiến người ta sởn tóc gáy. Nhưng mọi người đều nhận ra là giọng của Thẩm Mạn Di.

Sắc mặt của thiếu niên tên A Tuấn kia chợt thay đổi.

“A Tuấn.” Thẩm Mạn Di lại gọi.

“A Tuấn?”

“A Tuấn em ở đâu?”

Tiếng cô bé vọng trong hành lang, chồng chéo lên nhau, dường như đang chạy tới đây, càng ngày càng gần.

“Vì sao em không cười? Chúng mình chơi trò chơi đi! Chị muốn chơi cùng em.”

“Chị tìm em lâu lắm rồi đó.”

“Cuối cùng em cũng chịu chơi với chị rồi ư?”

Những câu này đan xen vào nhau, hòa lẫn với tiếng cười khanh khách lúc gần lúc xa, vờn quanh mọi người. Bọn họ vô thức nhìn sang đầu khác hành lang.

Chỉ thấy Thẩm Mạn Di bé nhỏ đứng bên trái Tạ Vấn, Lý tiên sinh đứng bên phải, ba gương mặt hư ảo đang nhìn thẳng sang bên này sau tầng sương đen bồng bềnh.

Bọn họ đột nhiên không phân biệt nổi những lời này là Thẩm Mạn Di kia nói hay là thứ lưu lại trong tiềm thức của A Tuấn.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói khác vang lên——

Đó là giọng nói nhã nhặn của một người đàn ông, tốc độ nói không nhanh, xen lẫn với tiếng cười khanh khách của Thẩm Mạn Di có hơi nhạt nhòa: “A Tuấn, lòng dạ con hơi hẹp hòi.”

“A Tuấn, hạng người nào mới luôn suy đoán người khác rồi cho rằng dơ bẩn? Tính con nhạy cảm, thầy không muốn nặng lời.”

“A Tuấn, người quân tử thì phải đứng đắn rộng lượng.”

“A Tuấn.”

“Thôi được rồi, con đi chép lại từ đi.”

“A Tuấn, thầy nhận ra được chữ của con.”

….

Những âm thanh này lồng ghép vào nhau, tràn ngập tòa nhà. Mỗi một câu một chữ vang lên, ba cái bóng mờ trong hành lang lại áp sát gần hơn, im hơi lặng tiếng hệt như ma quỷ.

Đám người rất nhanh lại nghe thấy tiếng chuyển động khẽ khàng như có thứ gì đó nhiều tay nhiều chân đang bò trên mặt đất.

Bọn họ quay đầu nhìn, phát hiện thứ bò về phía bên này không phải ai khác mà chính là đám cơ thể bị cháy đen ngã trong nhà vệ sinh kia.

“Là A Tuấn phải không?”

“A Tuấn à.”

“A Tuấn.” “Anh Tuấn.”

…..

Tiếng bà vú nấu cơm thở dài, tiếng quản gia cao giọng, tiếng gọi rụt rè của bé gái liên tục không ngừng.

A Tuấn xụ mặt, càng ngày càng nóng nảy, cuối cùng bịt kín lỗ tai, ồm ồm nói: “Mấy người phiền quá!”

Lời này vừa thốt ra, những giọng nói chồng chéo lên nhau chợt trầm xuống giống như một khúc nhạc biến điệu, từ nhạc hỉ bóp méo thành nhạc tang. Những tiếng gọi kia biến thành tiếng kêu rên và khóc lóc đau khổ.

Thẩm Mạn Di khóc lóc đứng trước mặt A Tuấn, chồm tới nhìn chằm chằm người cao hơn cô bé rất nhiều, nhưng lại được cô bé coi là em trai, âm u hỏi: “A Tuấn, sao em lại muốn nhét chị vào trong ghế sô pha?”

A Tuấn cúi đầu nhìn cô bé nói: “Bởi vì chị quá ồn.”

“Chị thật sự rất ồn.”

“Chị suốt ngày cười, chạy ầm ầm từ tầng trên xuống tầng dưới, khắp nhà toàn là tiếng chị. Chị rất ồn.”

“Chị biết hôm đó là ngày gì không? Là ngày giỗ của mẹ tôi.”

“Chị có biết ngày giỗ nghĩa là gì không?”

A Tuấn nhìn thẳng vào mặt Thẩm Mạn Di, khàn giọng nói: “Chị không hiểu, chị chỉ biết nơ con bướm đẹp mắt, chơi xích đu vui, quấn rèm màn là có thể thành cô dâu. Chị đã 16 tuổi nhưng chỉ biết mấy thứ này thôi.”

“Chị đi ra ngoài thì chính là trò cười chị có biết không? Chị nào hiểu được, bởi vì tất cả mọi người trong nhà đều nuông chiều chị, nghe theo chị. Chị nói nhăng nói cuội cũng chẳng ai uốn nắn, ngay cả Lý tiên sinh cũng bảo chị nói đúng, chính là như thế đấy.”

“Gã còn bảo chị đeo kính trông rất thông minh, chị ngay cả việc chép sách cũng không nên hồn, toàn chép thiếu chữ: “Thông minh—–” A Tuấn bật cười nói: “Chị sống một cuộc sống vui vẻ vì chị là đại tiểu thư nhà họ Thẩm. Nhưng nếu như đổi người khác, đừng nói 16 tuổi, chắc chắn chẳng sống được tới 12 tuổi đâu.”

Cậu ta thật sự ghét Thẩm Mạn Di, cũng ghét nhà họ Thẩm.

Rất nhiều người nói với cậu rằng tổ tiên của mẹ mình đã từng giàu có, vốn cũng là một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, cuộc sống cũng chẳng kém cạnh Thẩm Mạn Di là bao. Kết quả thì sao? Tạo hóa trêu ngươi, cha ruột chết rồi, đại tiểu thư nháy mắt biến thành vú em, dẫn theo con trai đi ăn nhờ ở đậu.

Cái gọi là ngày tháng tốt đẹp, cậu chưa từng cảm nhận được, chỉ có thể nghe nói từ miệng người khác, càng nghe càng cảm thấy ông trời bất công. Dựa vào đâu mà có người sinh ra đã cơm ngon áo đẹp, có người lại bị người khác khinh bỉ.

Và khi kẻ sống trong nhung lụa ấy ban phát chút lòng tốt ít ỏi là cậu nhất định phải mang ơn đội nghĩa cơ chứ.

Luôn có người nói: thiếu gia và tiểu thư nhà họ Thẩm đối xử với cậu tốt quá. Mạn Thăng coi cậu như anh trai ruột, chẳng hề có dáng vẻ của thiếu gia chút nào.

Mỗi lần cậu nghe thấy vậy đều cảm thấy buồn cười. Bố thí thôi mà, đại thiếu gia không hiểu cuộc sống khổ sở cúi người thảy cho hai viên kẹo thì là việc thiện long trời lở đất mức nào mà đáng được khen ngợi?

Chẳng qua người khom lưng là thiếu gia mà thôi. Cũng giống như người ngu dại là Thẩm Mạn Di, cho nên ngu dại cũng có thể biến thành ‘ngây thơ hồn nhiên và đáng thương.”

Chị ta có thể đón sinh nhật 11 tuổi từ năm này qua năm khác, bảo năm nay là 1913, năm sau là 1913, năm sau nữa vẫn là 1913.

Thẩm Mạn Di mắc kẹt ở độ tuổi có thể chơi xích đu và mấy trò con nít khác.

Nhưng với cậu thì chính là kẹt ở năm mẹ mình thắt cổ tự tử, mãi mãi không thể quên được.

Cho nên cậu rất ghét Thẩm Mạn Di.

Sự tồn tại của chị ta chính là một lời nhắc nhở, từng giờ từng phút nhắc cậu rằng mẹ mình vì phạm vào sai lầm nhỏ mà treo người trong phòng vào ngày 19 tháng 5 năm 1913 ấy.

Ông trời không công bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.