Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 5: Nghiệp chướng




Ban đêm, trăng lạnh như nước.

Cố Dao nằm trong tổ trọng án dự bị, còn là lính mới, cho nên nhiệm vụ có chút nặng, mãi cho đến 8h tối cô mới tan tầm, cơm không kịp ăn, chế phục cũng không kịp thay, vội vàng ngồi lên xe buýt.

Nhà Tàng Huyền Thanh nằm ở vùng ngoại thành, trong phạm vi 10 km, trừ bỏ nhà cô thì không còn căn nhà nào khác. Nhà Tàng Huyền Thanh rất lớn, lớn bằng một công viên. Tường cao 3 mét vây quanh bốn phía, tựa như một tòa thành, cách mỗi 20 thước trang bị một ngọn đèn huỳnh quang, mỗi 50 thước có một gã đại hán đầu trọc tuần tra. Xa hoa tới trình độ này, ở H thị, có lẽ chỉ có đệ nhất gia tộc Trương gia mới có thể so sánh. (Hề đại gia đâu ra đây làm cameo coi >.<)

Một con đường chắp vá rất khá, dài 20 km kéo dài đến cửa nhà Tàng Huyền Thanh, đường này là Tàng gia tự bỏ tiền ra thi công, Cục Quản lý giao thông chắc chắn sẽ không quản. Đại môn rộng 5 thước, hàng rào sắt gắt gao khóa chết, mỗi bên cửa đứng một đại hán, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện eo của bọn hắn hơi nhô lên, nơi đó giắt súng lục Desert Eagle uy lực cực lớn, trừ bỏ Tàng gia, không có bất kỳ gia tộc nào dám trắng trợn như thế ở thời đại súng ống bị cấm chế chặt chẽ này.

Hai đại hán nghiêm chỉnh giống như quân nhân đã qua huấn luyện, hai tay phóng ở sau lưng đứng thẳng, mắt chăm chú nhìn con đường thẳng tắp bên ngoài.

Một thân ảnh xuất hiện trên đường, đang chậm rãi đi tới Tàng gia, bởi vì cách quá xa, cũng không thể thấy rõ là ai, hai đại hán liếc nhau, bất động thanh sắc. Chờ người nọ đến gần, bọn họ lại liếc nhau, từ trên mặt của đối phương cũng thấy sự nghi hoặc, bởi vì người kia mặc chế phục cảnh sát.

Hai gã đại hán phụ trách trông cửa sở dĩ khó hiểu nghi hoặc, đơn giản là vì chưa từng có cảnh sát dám tới gần nơi này, trừ phi hắn/nàng thật sự chuẩn bị tâm lý tùy thời hy sinh.

Đợi người nọ tới gần cửa, hai đại hán mới chính thức thấy rõ là ai, vẻ bất thiện trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là biểu tình cung kính, cùng kêu lên một tiếng: "Dao tiểu thư."

Người tới chính là Cố Dao, đầu tiên cô đón xe buýt đi đến đầu đường, sau đó vẫy taxi đi thêm 17 km, tài xế bất kể như thế nào cũng không muốn đi xa hơn nữa, 3km còn lại thì cô chỉ có thể đi bộ.

Dọc theo đường đi, trong lòng cô bao hàm bi thương cùng một tia kỳ vọng mãnh liệt, mặc dù biết khả năng đó rất nhỏ, cô vẫn kỳ vọng trưa nay thanh niên kia nói đều là giả. Nhưng hiện giờ chứng kiến trên tay hai đại hán có quấn vải trắng, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng, hốc mắt đỏ lên, cắn môi chịu đựng không khóc, trầm thấp nói: "Mở cửa! Dẫn ta đi gặp đại tỷ."

Cố Dao đi vào đại sảnh, đứng ở cửa ngừng một chút, cô thấy Tàng Huyền Thanh mặc sườn xám xanh đen, ngay cả đôi hài đỏ trên chân cũng chưa cởi, một tay chống đầu nằm nghiêng trên ghế, tay kia cầm một cây tẩu tinh tế thật dài, đặt ở miệng nhẹ nhàng hút một hơi, phun ra sương khói.

Cô có thể thấy rõ ràng, Tàng Huyền Thanh căn bản không có chảy nước mắt, ngay cả ánh mắt cũng không thấy màu đỏ, không biết vì sao, nhìn thấy Tàng Huyền Thanh như thế, cô cảm thấy hình ảnh trước mắt rất đẹp, nhưng lại lộ ra bi thương mạt không đi, cảm giác này rất kỳ quái, rất hư ảo khiến Cố Dao cũng không biết hình dung thế nào.

Lẳng lặng hồi lâu, nhìn sắc đỏ trên sườn xám và giày vải của Tàng Huyền Thanh, Cố Dao mới phát giác, lúc này Tàng Huyền Thanh giống như hoa Bỉ Ngạn, tuy rằng cực độ tươi đẹp, nhưng lại thâm trầm bi thương.

Nở một ngàn năm, rụng một ngàn năm, hoa và lá vĩnh viễn không gặp. Xuất từ kinh Phật, những lời này... Đúng là mô tả hoa Bỉ Ngạn.

Tàng Huyền Thanh nằm nghiêng, ánh mắt mê ly, giống như một con mèo lười, cô xuyên thấu qua làn sương khói, đã phát hiện Cố Dao, ngáp một cái, mở hai mắt, hữu khí vô lực nói: "Dao, vào đi."

"Đại tỷ." Cố Dao nghe Tàng Huyền Thanh nói, phục hồi tinh thần lại, kêu một tiếng rồi đi vào. Kỳ thật bên trong còn có hai người, chỉ là Cố Dao nhất thời bị Tàng Huyền Thanh hấp dẫn mà thôi, lúc này Cố Dao mới đưa mắt chuyển qua hai người kia, Kinh Luân toàn thân đầy kinh Phật, hai tay tạo thành chữ thập nhắm hai mắt đứng sau lưng Tàng Huyền Thanh.

Bên trái Tàng Huyền Thanh ngồi một nữ tử, cô mặc bra trắng, đồ da màu đen bó sát người, tóc dài đến lưng. Hai tay cô mở ra đặt lên hai tay vịn, đôi chân thon dài vén lên, một bên tóc kẹp ở sau tai, lộ ra một khoả bông tai kim cương tinh thiểm, mang theo một cỗ xinh đẹp, cuồng dã mà khêu gợi.

Cố Dao đến gần kêu Kinh Luân một tiếng "Kinh Luân đại sư", sau đó lại đối nữ tử đang mỉm cười nhìn mình, kêu lên: "Tử Vận tỷ."

Kinh Luân mở hai mắt nhìn Cố Dao, gật đầu một cái lại nhắm lại. Lâm Tử Vận cũng gật gật đầu, mỉm cười nói: "Ừ, Dao, chế phục cảnh sát rất thích hợp với em nha, rất đẹp."

Ba người này, Cố Dao nhìn không ra biểu tình cùng cảm xúc bi thương, nhưng cô cũng không có vì vậy mà tham vọng quá đáng rằng cha nuôi không có rời đi, bởi vì cô biết bọn họ không giống mình, đơn giản là có thể nhìn thấu, Tàng Huyền Thanh vĩnh viễn là bộ dáng ngái ngủ, Kinh Luân vĩnh viễn bình thản như nước, còn Lâm Tử Vận vĩnh viễn chỉ biết cười, càng tức giận, càng bi thương thì càng cười đến tà mị.

Tàng Huyền Thanh cũng không tiếp đón Cố Dao ngồi xuống, cô biết Cố Dao hôm nay tới nơi này là vì cái gì, cô dùng cây tẩu gõ nhẹ mặt bàn hai cái, đề cao âm lượng nói vọng ra ngoài: "Tiến tới một người, mang Dao đi gặp cha lần cuối cùng." Cô nói cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức giống như việc vặt trong cuộc sống hằng ngày, nói xong còn ngáp một cái, bài trừ một chút nước mắt, sau đó chìa một ngón tay nhỏ dài, nhẹ nhàng lau đi.

Không khí hảo quỷ dị, rõ ràng tất cả mọi người là vì tang sự mới tụ tập ở đây, lại không cảm giác có một tia bi thương nào. Thậm chí Lâm Tử Vận từ đầu đến cuối đều duy trì mỉm cười thản nhiên.

Chờ Cố Dao trở về, vành mắt cô đỏ ửng, biểu tình bi thương trên mặt ai cũng có thể nhìn ra, thanh âm của cô có điểm khàn khàn hỏi Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, cha nuôi là đi... Như thế nào?"

Lúc Cố Dao thấy Tang Thiên Hải, biểu tình của hắn thật an tường, trên người mặc áo liệm mới toanh, cho nên Cố Dao thấy không rõ nguyên do Tàng Thiên Hải chết.

Tàng Huyền Thanh mê ly nhìn cô, cũng không mang theo cảm xúc chỉ chỉ trái tim nói: "Tay súng bắn tỉa, kỹ thuật bắn rất tốt, cha cũng không có thống khổ."

"Bắt được hung thủ chưa?" Cố Dao khẩn cấp hỏi han, giọng nói mang theo một cỗ hận ý âm lãnh.

Nhưng thân sinh nữ nhi Tàng Huyền Thanh vẫn như cũ bình thản vô ba, cô dùng ngữ khí miêu tả đáp: "Gây án hẳn là một tay già đời rất có kinh nghiệm, một phát liền trúng, khi đám huynh đệ chạy đến chỗ hắn, người đã sớm không thấy đâu... Hơn nữa, bây giờ còn chưa rõ là ai sai khiến."

Cố Dao nghe xong, vừa muốn nói gì, Tàng Huyền Thanh lại híp mắt nhìn Cố Dao nói: "Việc này em đừng quản, còn có... Lễ tang ngày mai, em không được phép xuất hiện."

Tàng Huyền Thanh tuy rằng ngữ khí rất nhẹ, trên mặt cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng khi cô híp mắt, tựu sẽ tồn tại một sự uy nghiêm khiến người ta bất giác sợ hãi, hoặc đây là một khí chất lắng đọng đã lâu của thượng vị giả.

"Đại tỷ, vì sao?" Cố Dao cảm xúc có chút kích động, nghi hoặc chất vấn.

Ánh mắt Tàng Huyền Thanh một lần nữa trở nên mê ly, làm cho người ta hốt hoảng sinh ảo giác, bởi vì kém thật sự quá xa. Cô nhìn thoáng qua Cố Dao, chậm rãi nói: "Tử Vận nói rất đúng, chế phục cảnh sát xác thực rất thích hợp với em, em mặc trông rất đẹp... Em đã lựa chọn con đường này thì phải biết cùng Tàng gia chúng ta giữ một khoảng cách, ít nhất ở mặt ngoài hẳn là như thế."

Cố Dao biết Tàng Huyền Thanh nói đúng, chỉ là... Cha nuôi đối với cô tốt như vậy, sao cô có thể bất hiếu, lại lơ đãng thấy Lâm Tử Vận đang mỉm cười nhìn mình, cô quay đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, chưa từ bỏ ý định nói: "Tử Vận tỷ thì sao, chị ấy là luật sư, vì sao có thể tham gia?"

Tàng Huyền Thanh không đáp, ngược lại đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Vận. Khoé miệng Lâm Tử Vận hơi gợi lên, cười có chút tà mị: "Dao, tôi và em bất đồng, tôi mặc dù là luật sư, nhưng cũng không phải nhân viên chính phủ, chỉ cần tôi tuân thủ pháp luật, mặc kệ cùng hạng người gì lui tới cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, huống chi... Người nào không biết bây giờ tôi là '1' của Thanh Liên Hội? Không chỉ không có lỗ hổng nào, mà còn khiến tôi toả sáng hơn, luật sư thôi mà, ai quản bạn là người tốt hay người xấu, chỉ cần có thể giúp thân chủ đánh thắng quan tòa là được."

"Chỉ là... Chỉ là..." Cố Dao nghe Lâm Tử Vận nói xong, tầm mắt có điểm lo lắng chuyển động qua lại giữa Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận, lại không thể phản bác các nàng.

Tàng Huyền Thanh lẳng lặng nhìn Cố Dao nóng lòng biện giải, thở dài một hơi nói: "Dao, Tử Vận, mẹ gạt cha và tôi nhận nuôi các em, sau khi mẹ chết, cha tìm được các em, thay thế mẹ chiếu cố đến khi trưởng thành, cha chưa bao giờ cho các em tham dự vào chuyện của Tàng gia. Bất kể là cảnh sát hay là luật sư, đều là con đường do các em chọn... Nếu đã chọn, thì nên hảo hảo đi tiếp."

Cố Dao nghe Tàng Huyền Thanh nói, nhất thời im lặng, gắt gao cau mày, rối rắm ngồi ở chỗ kia, hồi lâu sau cô quyết định, nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, Tử Vận tỷ có thể giúp chị, em cũng có thể giúp chị a. Em biết tổ trọng án luôn luôn chú ý Thanh Liên Hội, chỉ cần em tiến vào tổ trọng án, em sẽ có được tin tức trọng yếu, đến lúc đó..."

Cố Dao còn chưa nói xong, Tàng Huyền Thanh lại cắt đứt cô: "Dao, tôi nói rồi, con đường cần đi như thế nào, do chính em quyết định, bất kể là cha hay là tôi, tuyệt đối sẽ không ngăn cản lựa chọn của em, nếu... Nếu em cung cấp tin tức cho tôi, tôi tự nhiên sẽ không cùng em khách khí, tự nhiên sẽ nhận phần nhân tình này, nhưng... Mẹ tôi hẳn là đã nói với em, bà hi vọng em làm người tốt, làm người thiện lương. Tôi tin tưởng em cũng là cam đoan với bà đi... Cho nên, lời của tôi không thay đổi, lựa chọn thế nào là chuyện của em, tôi tuyệt đối sẽ không cản trở em."

Cố Dao trầm mặc, cúi đầu làm cho người ta nhìn không tới vẻ mặt của cô, hồi lâu sau cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Tàng Huyền Thanh nói: "Đại tỷ, em nghe lời chị, ngày mai nhất định sẽ không xuất hiện, nhưng mà... Em chỉ biết là, cũng chỉ nhớ rõ, mẹ nuôi yêu nhất là đại tỷ!"

Nói xong, Cố Dao tựa hồ là sợ Tàng Huyền Thanh lại cự tuyệt, lập tức đứng lên, nói với Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận: "Sáng mai em còn phải đi làm, đại tỷ, Tử Vận tỷ, em đi trước đây."

Không đợi hai người đáp lại, Cố Dao liền xoay người đi mất. Tàng Huyền Thanh nhìn bóng lưng Cố Dao đi ra khỏi cửa, quay đầu nói với Lâm Tử Vận: "Tử Vận, Dao vẫn chưa có mua xe, em đưa nó về đi."

"Vâng, đại tỷ, em đi đây." Lâm Tử Vận đứng lên, nói với Tàng Huyền Thanh một câu, liền đuổi theo Cố Dao.

Tàng Huyền Thanh chờ hai người đi rồi, lột Phật châu ra cầm ở trong tay, nhẹ nhàng vê động, hồi lâu sau mới nói: "Trần Dương, tiến vào."

Trần Dương năm nay mới 30, nhưng thanh danh trong giới hắc đạo lại rất vang dội, ai cơ bản cũng biết hắn là trợ thủ đắc lực của lão đại Thanh Liên Hội là Tàng Thiên Hải, đủ hung ác cũng đủ cay độc. Người bình thường khẳng định không thể tưởng được, người có hung danh như vậy, lại đeo một gọng kính tơ vàng, bộ dạng nhã nhặn trông như giáo viên.

Trần Dương đứng trước mặt Tàng Huyền Thanh, cúi đầu kêu một tiếng: "Đại tiểu thư."

Tàng Huyền Thanh híp mắt, từ từ nói: "Ngươi đi an bài một chút, cho bọn hắn đầy đủ gia phí, kêu bọn hắn chịu khó ngốc hai ba năm trong tù... Ta muốn Dao mau tiến vào tổ trọng án chính thức."

Trần Dương lui ra ngoài, Tàng Huyền Thanh lại ngáp, mà luôn luôn đứng yên ở phía sau Kinh Luân vẫn nhắm hai mắt, thanh âm mang theo một cỗ thương hại từ bi đối với thế nhân: "Huyền Thanh, mẫu thân ngươi nhận nuôi các nàng, cũng không muốn các nàng bước đi trên con đường cũ của ngươi và phụ thân ngươi, ngươi tuy rằng cho các nàng quyền lợi lựa chọn, nhưng ngươi lại âm thầm trợ giúp, sở tạo nghiệp chướng... Ngươi vốn không thể đào thoát."

Tàng Huyền Thanh không thèm để ý, đứng dậy chậm rãi đi đến cửa, đưa lưng về phía Kinh Luân cười lạnh nói: "Con đường của mình do mình lựa chọn, lời hứa của mình cũng do mình gánh vác... Tội nghiệt sao? Nếu quả thật có Phật tổ, ta cũng không sợ gánh vác thêm càng nhiều tội nghiệt."

Kinh Luân nghe Tàng Huyền Thanh nói, mở to mắt nhìn thân ảnh của cô biến mất ở cửa, thật sâu thở dài một hơi, lắc đầu, lại nhắm mắt lại, miệng đóng đóng mở mở niệm tụng. Nếu người nào biết kinh Phật nghe thấy, nhất định sẽ biết, hắn đang tụng chính là bộ pháp Tịnh Hoá Nghiệp Chướng.

Tui cũng thích Lâm Tử Vận tỷ tỷ =)) bà này diễm lệ, đanh đá, lầy lội chẳng thua Tô Lâm bên kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.