Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 10: Con gái




Tay tùy ý buông lỏng, nắm một tờ giấy mỏng, xẹt qua động mạch một người, cần bao nhiêu thời gian? Người thường sẽ nói, cần 2-3 giây. Nếu còn muốn... Trong quá trình ngắn ngủi này, hoàn mỹ khống chế tốt độ mạnh yếu, khống chế tốt góc độ, lại cần bao nhiêu thời gian? Người thường sẽ nói, có lẽ cả đời đều không thể làm được, nhưng Tàng Huyền Thanh cả quá trình, chỉ cần 0.5 giây, hơn nữa cô còn có lòng tin tuyệt đối, cam đoan vừa ra tay thì sẽ không mắc một sai lầm nào.

Khi nam nhân chuẩn bị lục soát thân thể cô tới gần, cô vẫn dễ thương cười khẽ, không vội ra tay, chỉ là vì chờ đợi thời cơ hoàn mỹ nhất, tìm được góc độ hoàn mỹ nhất.

Nam nhân "may mắn" kia tới gần Tàng Huyền Thanh xinh đẹp không có cách nào hình dung, hắn cảm thấy mình nhớ tới niên đại tốt đẹp ngây ngô ngày xưa, giống như lần đầu tiên cùng nữ tử nào đó tiến hành giao hoan, tâm tình chờ mong lại khẩn trương, tim đập mau tựa hồ sắp nhảy ra ngoài.

Bộ vị nào trên người Tàng Huyền Thanh là đẹp nhất? Cô hoàn mỹ như thế, cơ hồ tìm không thấy khuyết điểm. Bộ vị nào trên người cô hấp dẫn người ta nhất? Là son môi màu đỏ gợi cảm bắt mắt nhất, hấp dẫn nhất. Cho nên, nam nhân kia vốn định soát người cô, lại bị cặp môi khêu gợi của Tàng Huyền Thanh hấp dẫn, hắn nghĩ đến hình ảnh liêu nhân vừa rồi, Tàng Huyền Thanh vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm qua môi trên, lại càng không nhịn được đưa tay đến.

Trần Dương đã đeo gọng kính tơ vàng vào, hồi phục dáng dấp hào hoa phong nhã, nhìn thấy người kia đối Tàng Huyền Thanh vươn tay, khóe miệng lại cười tàn nhẫn. Kinh Luân thở dài một hơi, mang theo thương hại nhìn người kia một cái, sau đó nhắm hai mắt lại, tựa hồ rất không nguyện ý chứng kiến hình ảnh tàn nhẫn kế tiếp.

Trần Dương, Kinh Luân, Tàng Huyền Thanh đều đoán được vận mệnh bi thương của người kia, nhưng bọn họ lại xem nhẹ Mộ Dung Phỉ.

Mộ Dung Phỉ đang một chút cũng không biết phiền chán thưởng thức đôi môi của Tàng Huyền Thanh, nhưng một đôi tay lại đột nhiên chặn ngang tầm mắt nàng, chậm rãi hướng đến phiến môi xinh đẹp mà nàng yêu thích, mày không hờn giận vừa nhíu, trong lòng nảy lên một cỗ sát ý muốn hủy diệt, khiến ánh mắt của nàng đột nhiên âm lãnh xuống, hai ba sợi tơ máu đỏ bừng quỷ dị xuất hiện, tốc độ cực nhanh theo bản năng sờ hông...

Một đạo ngân quang hiện lên, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ là cái gì, một thanh phi đao mỏng manh sắc bén đã trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay của nam nhân đang vọng tưởng ăn thịt thiên nga, tốc độ nhanh đến ngay cả máu cũng không kịp chảy ra.

"A..."

Nam tử kia thê lương kêu thảm thiết; Tàng Huyền Thanh híp mắt, ánh mắt có điểm lợi hại liếc Mộ Dung Phỉ; Trần Dương thu liễm nụ cười tàn nhẫn, mang theo một cỗ dục vọng khiêu chiến mãnh liệt nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ; Kinh Luân mở mắt ra, lo lắng nhìn Mộ Dung Phỉ, trong lòng ám đạo: Tâm ma quá nặng!

Mộ Dung Phỉ trong nháy mắt trở thành diễn viên chính, năm đại hán Tàng Huyền Thanh mang đến thật kinh ngạc nhìn Mộ Dung Phỉ, bọn hắn nguyên bản không biết vì sao Tàng Huyền Thanh lại dẫn theo tiểu cô nương này, giờ thì bọn hắn biết rồi, trong lòng tin phục, bởi vì bọn hắn tự nhận, bất kỳ ai cũng không thể làm được chuyện này. Người của Phạm lão cũng đồng dạng kinh ngạc, từ khi Tàng Huyền Thanh xuất hiện, bọn hắn luôn luôn xem nhẹ Mộ Dung Phỉ, lại không nghĩ rằng tiểu cô nương này lại có thân thủ lợi hại như vậy.

Mà đang bạo hồng Mộ Dung Phỉ lại vô cảm, vẫn chuyên chú nhìn cánh môi đỏ thẫm diễm lệ của Tàng Huyền Thanh, tựa hồ trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì có thể đánh nhiễu nàng thưởng thức.

Nam nhân kia sớm đã bị kinh hách, bối rối lui ra phía sau vài bước, sau đó ngã nhào trên đất, che bàn tay chảy ra máu đỏ, sợ hãi cùng tràn đầy oán độc nhìn Mộ Dung Phỉ. Hắn không biết, hắn phải nên cảm tạ Mộ Dung Phỉ, nếu không phải Mộ Dung Phỉ ra tay, hắn có lẽ phải đi thấy Diêm Vương.

Máu trên tay nam nhân bắt đầu tràn ra, một giọt một giọt rơi trên mặt đất, rót vào đất cát hiện ra một màu đỏ sậm. Nếu đã thấy máu, không khí tự nhiên kiếm nỏ bạt trương, lúc này cửa nhà lại đột nhiên mở ra, ngay sau đó một thanh âm uy nghiêm vang lên: "Đây là có chuyện gì?"

Nghe thanh âm đó, Tàng Huyền Thanh châm chọc cười cười, hẳn là người chủ đạo tất cả chuyện này đi – Phạm lão, thân thể đều lười xoay qua chỗ khác, tay phải khó có thể phát hiện bỗng nhúc nhích, giấy mỏng giữa hai ngón tay liền biến mất.

Đám người Tàng Huyền Thanh đều hoàn toàn bỏ qua thanh âm của Phạm lão, không ai nhìn về phía hắn, đây là sự cao ngạo của Thanh Liên Hội, cho dù là đối mặt với trùm ma túy, bọn họ cũng sẽ không ngán.

Tên thủ lĩnh thấy Phạm lão xuất hiện, lập tức chạy tới, sau đó cúi người thì thầm một trận. Phạm lão nhìn thấy đám người Tàng Huyền Thanh lơ mình, sắc mặt âm trầm xuống, mày nhíu lại thật chặt, sau khi hắn lên tiếng, bọn họ vẫn đưa lưng về phía hắn, có ý khinh thường lẫn khinh bỉ, rõ ràng muốn cấp Tàng Huyền Thanh ra oai phủ đầu, chẳng những không có thành công, ngược lại còn đánh mất thể diện.

Nhìn thấy bóng lưng Tàng Huyền Thanh, Phạm lão híp mắt lại, bên trong là thật sâu âm lãnh. Kỳ thật hắn một chút cũng không biết Tàng Huyền Thanh, hắn chỉ gặp qua Tàng Huyền Thanh có một mặt, lúc đó cô mới 20 tuổi, chỉ biết cô là con gái duy nhất của Tàng Thiên Hải, đến nay 35 tuổi vẫn chưa kết hôn, cuộc sống nghe nói giống như Phật tử, thanh tịnh, ăn chay, bên người đi theo một tên vũ tăng kỳ quái.

Nhưng là...

Lại nhìn Mộ Dung Phỉ bên cạnh Tàng Huyền Thanh, mày Phạm lão liền nhăn chặt hơn, hắn chưa bao giờ biết Tàng Huyền Thanh lại có một tiểu cô nương thân thủ lợi hại như vậy. Tiếp tục nhìn kỹ tiểu cô nương kia, bộ dạng không sai biệt lắm 15-16 tuổi, cùng ánh mắt chuyên chú nhìn Tàng Huyền Thanh, Phạm lão tự nhiên liên tưởng đến, tiểu cô nương này là con gái Tàng Huyền Thanh... Vừa vặn.

Phất tay kêu mọi người buông súng, Phạm lão đột nhiên cười ha hả: "Hahaha... Cháu gái Huyền Thanh, thật sự là ngượng ngùng, đều tại ta không nói rõ ràng với mấy thằng nhóc này, đều tại ta... Ngươi coi như là vui đùa đi."

Tàng Huyền Thanh nghe nói như thế, châm chọc cười nhạt một chút mới chậm rãi xoay người lại, cười khanh khách nhìn hắn nói: "Haha, ta làm sao dám quở trách Phạm thúc thúc chứ? Bất quá, Phạm thúc thúc ngươi thật đúng là, cái gì vui đùa cũng dám loạn mở đâu."

Lời nói này nghe như là vãn bối đối trưởng bối làm nũng, Phạm lão lại có thể nghe ra sự bén nhọn của Tàng Huyền Thanh, trong đó bao hàm cảnh cáo rất nặng, khóe mắt hắn không tự giác run rẩy hai cái, sau đó giả vờ bất đắc dĩ cười khổ vì vãn bối nghịch ngợm, lắc đầu hai cái, nói: "Cháu gái Huyền Thanh, ta biết sai lầm rồi, ta hướng ngươi giải thích là được rồi đi, ngươi cũng không cần theo ta tính toán chi li, nếu không thì thể diện của ta thật không biết sẽ vứt đi đâu..."

Lá mặt lá trái*! Tàng Huyền Thanh trong lòng xuy cười một tiếng, xem thường Phạm lão, đồng thời cũng mong muốn những chuyện tương tự, cô vẫn duy trì mỉm cười: "Cháu gái nào dám, Phạm thúc thúc như thế nào đều tính là trưởng bối của Huyền Thanh, Huyền Thanh cũng không dám."

*kẻ lật lọng không giữ lời, lúc thế này lúc thế khác

Phạm lão cười cười, nhìn nhìn Mộ Dung Phỉ, thử hỏi Tàng Huyền Thanh: "Vị tiểu cô nương xinh đẹp này là ai? Chẳng lẽ là con gái của Huyền Thanh...?"

Tàng Huyền Thanh híp mắt một chút, cô có thể đoán được Phạm lão kế tiếp sẽ nói cái gì, cô cười nhẹ ngắt lời: "Phạm thúc thúc, vừa mới nhận lỗi xong, tại sao lại loạn đùa nữa rồi? Huyền Thanh... Sẽ rất tức giận đấy."

Editor: "Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì tuyệt đối không được nói bậy nghe chưa?"

Phạm lão: "....................."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.