[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 213: LÊN ĐƯỜNG




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Sáng sớm hôm sau, Lâu Khánh Vân không đi thượng triều, chỉ đến mời nữ quan Sách Na đưa về phủ.

Tiết Thần để Tuân ca nhi và Sách Na tiếp xúc trong chốc lát, quả nhiên nữ quan luôn có biện pháp hấp dẫn ánh mắt của Tuân ca nhi, làm Tuân ca nhi trước sau cứ nhìn chằm chằm. Sau khi Sách Na chơi với hắn nửa ngày, rốt cuộc hắn đã chịu ngồi trong lòng Sách Na chơi đùa. Tuy rằng thời điểm Tiết Thần ở bên cạnh thì hắn vẫn muốn Tiết Thần ôm, nhưng khi Tiết Thần không có mặt thì Sách Na cũng có thể dụ dỗ được Tuân ca nhi. Thấy như vậy khiến Tiết Thần có thể yên tâm hơn một chút.

Đến tối, Tiết Thần cho Tuân ca nhi ngồi ở trên bụng nàng, gập đùi lại cho hắn dựa lưng. Tiết Thần cầm đôi bàn tay nhỏ xíu của hắn bắt đầu dặn dò: “Mấy ngày nữa Tuân ca nhi phải ngoan ngoãn đấy nhé! Ngày mai nương phải ra cửa, qua vài hôm sẽ trở về. Tuân ca nhi ở nhà phải ăn cơm thật nhiều, ngủ thật ngon, được không?”


Tuân ca nhi mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn Tiết Thần, trong miệng ê a nói cái gì Tiết Thần nghe không hiểu, bất quá dưới mắt Tiết Thần thì đây là Tuân ca nhi đang đáp ứng. Nàng ôm hắn vào trong lòng hôn tới hôn lui, Tuân ca nhi rảnh rỗi bèn chộp tay Tiết Thần cho vào trong miệng, bốn chiếc răng sữa nhẹ nhàng cắn ngón tay Tiết Thần giống như muốn khoe mẽ, làm cho Tiết Thần càng thêm không muốn buông hắn ra.

Lâu Khánh Vân vào phòng liền thấy mẫu tử hai người đang ôm nhau âu yếm, không cam lòng cũng sà ngay vào. Trước tiên cướp lấy vật nhỏ vướng bận này nâng hắn lên cao, thấy hắn dùng hai chân quẫy đạp mãnh liệt bèn ôm hắn vào trong lòng dụ dỗ: “Kêu cha xem nào, kêu cha một tiếng thì sẽ thả con xuống.”

Tiết Thần xuống giường muốn đến đoạt lấy Tuân ca nhi, dở khóc dở cười mắng Lâu Khánh Vân: “Ai nha, sao chàng lại trêu chọc hài tử như vậy? Mau thả hắn xuống, ta đang nói lời tạm biệt với hắn đây này, còn chưa nói xong đâu.”


Lâu Khánh Vân cho Tuân ca nhi ngồi ở trên cổ mình, chỉ có tư thế này mới làm Tuân ca nhi thích nhất, lúc cưỡi trên cổ phụ thân luôn rất vui vẻ cho nên mới miễn cưỡng không bài xích vị phụ thân này. Lâu Khánh Vân ủy khuất lên án Tiết Thần: “Nàng chỉ biết cùng hắn nói lời tạm biệt, trong khi chẳng chịu nói lời tạm biệt gì với ta!”

Nói xong liền chu miệng muốn hôn Tiết Thần. Tiết Thần trừng mắt lườm một cái, dùng ngón trỏ chống lại môi chàng ta, khổ nỗi vòng eo bị một cánh tay của người nào đó ôm chặt không thể động đậy. Vào lúc đôi phu thê đang nhìn nhau đắm đuối thì Tuân ca nhi bèn chộp lấy kim thoa ánh vàng rực rỡ trên đầu Tiết Thần cho vào trong miệng để gặm. Đôi phu thê vội vàng bế hắn xuống, giựt lại đồ vật nguy hiểm kia. Tiết Thần hiếm khi nghiêm khắc gằn giọng mắng Tuân ca nhi: “Thứ này không thể bỏ vào trong miệng để gặm, biết không? Đâm bị thương cái miệng nhỏ thì làm sao bây giờ? Muốn đổ máu hả?”


Tuân ca nhi nhìn chằm chằm mẫu thân, dường như nhận ra mẫu thân không vui, thế là như con khỉ ranh nhếch miệng cười bán manh với Tiết Thần. Tiết Thần dở khóc dở cười, dứt khoát đem lửa giận rải tới trên người Lâu Khánh Vân, oán trách nói: “Nhìn hắn kìa, thật giống y như chàng, chỉ biết trêu ghẹo ta.”

Lâu Khánh Vân oan uổng cực kỳ, ôm lấy nhi tử ghé vào tai hắn thầm thì một tràng gì đó không để Tiết Thần nghe được, sau đó bèn lờ tít Tiết Thần ôm Tuân ca nhi đi ra ngoài. Tiết Thần không biết Lâu Khánh Vân muốn ôm hài tử đi chỗ nào, đang thắc mắc thì chàng ta đã trở lại nhưng  Tuân ca nhi lại không ở trên tay. Tiết Thần vội chạy ra đón: “Hài tử đâu rồi?”

Thình lình cả người đã bị Lâu Khánh Vân bế ngang lên, Lâu Khánh Vân dùng hai chân đóng cửa lại, thuận tiện gài then, bế Tiết Thần đi về hướng nội thất. Tiết Thần không rõ đầu đuôi tai nheo gì đã bị phu quân nhét vào giường.
“Thừa dịp tiểu tử không ở đây, chúng ta hãy nói lời tạm biệt cho thật kỹ càng. Nàng hãy cẩn thận dặn dò ta mấy ngày này không thể làm chuyện gì, ta bảo đảm nghe lời. Mau, mau nói đi, ta rất sốt ruột muốn nghe nàng dặn dò, hắc hắc hắc hắc.”

“Nè -- --”

Tất cả những lời "dặn dò" của Tiết Thần đều hóa thành từng tiếng rêи ɾỉ hoặc cao hoặc thấp, làm gì còn nửa phần sức lực đôi co với tên cà chớn nào kia.

*Đăng tại truyenwiki1.com*

Đêm đó Tuân ca nhi ngủ ở cách vách với  nữ quan Sách Na, cả một đêm đều thực an tĩnh không nghe thấy tiếng Tuân ca nhi khóc. Sáng sớm hôm sau Tiết Thần đi nhìn hắn, khuôn mặt bụ bẫm đỏ bừng ngủ thật say sưa trông đáng yêu cực kỳ, Tiết Thần hôn liên tiếp trên mặt hắn, cuối cùng mới lưu luyến đi ra. Nữ quan Sách Na đưa nàng tới cửa, Tiết Thần gởi gắm Tuân ca nhi cho bà, Sách Na lại lần nữa bảo đảm sẽ chăm sóc Tuân ca nhi thật tốt, khi đó Tiết Thần mới yên tâm ngồi lên xe ngựa.
Bởi vì thời gian quá sớm nên Tiết Thần cũng không đi quấy rầy Lão thái quân và Trưởng Công chúa nghỉ ngơi, dù sao lời cáo biệt gì đó thì ngày hôm qua đã nói xong, ước định hôm nay khởi hành. Lâu Ánh Yên tạm thời lưu lại Mạc ca nhi ở Vệ Quốc Công phủ, nàng cùng Hàn thị và Tiết Thần ngồi chung xe ngựa, được Lâu Khánh Vân đưa ra tới tận cổng thành xuất phát về hướng Nhữ Nam.

Nghiêm Lạc Đông mang theo Cố Siêu cùng hai mươi hộ vệ cưỡi ngựa bảo hộ xung quanh xe ngựa của Tiết Thần, hai mươi hộ vệ này đều là cao thủ nhất đẳng. Lần này Tiết Thần đi Nhữ Nam Vương phủ nên Lâu Khánh Vân không tiện an bài Cẩm Y Vệ ra mặt đi theo bảo vệ, miễn cho đến lúc bị tham tấu, vì thế hai mươi hộ vệ đều là người trong phủ, do một tay Nghiêm Lạc Đông tuyển chọn và huấn luyện, dĩ nhiên vô cùng trung thành với Tiết Thần. Vốn dĩ Lão thái quân muốn điều động một cánh quan binh của Vệ Quốc Công từ quân doanh Tây Sơn đi theo nhưng Tiết Thần cự tuyệt, nói rằng hiện giờ Lâu gia chỉ đến để hỏi rõ tình huống, nếu tùy tiện mang binh tiến đến không khỏi biểu hiện sát khí đằng đằng, sẽ bất lợi với việc điều tra đàm phán, dễ dàng làm cho sự tình phức tạp hơn. Lúc này Lão thái quân mới đồng ý thu hồi mệnh lệnh, dặn dò Tiết Thần nhất định mỗi ngày viết thư về, nếu có một ngày bà không nhận được thư thì ngay ngày hôm sau sẽ kêu Quốc Công phái binh đi Nhữ Nam Vương phủ cứu nàng.
Tiết Thần không tiện trực tiếp bác bỏ ý tốt của Lão thái quân bèn gật đầu thuận theo.

Ba nữ nhân một đường từ kinh thành chạy tới Nhữ Nam, chỉ tốn không đến mười ngày, dọc đường tâm sự nặng nề nên cũng không muốn trì hoãn.

*Edited by Bà Còm*

Đến Nhữ Nam liền tiến thẳng tới Nhữ Nam Vương phủ. Lâu Ánh Yên dẫn đầu, lấy thân phận chủ nhân nghênh đón Hàn thị và Tiết Thần vào cửa. Hạ nhân trong phủ thấy Lâu Ánh Yên đều cung kính hành lễ, bởi vậy có thể thấy được Giang Chi Đạo có cách quản thúc người trong phủ, ít nhất khi lão Thái phi khoẻ mạnh có thể dạy dỗ mọi người vẫn cung kính với chủ mẫu.

Quản gia Thủy bá chạy tới, hành lễ với Lâu Ánh Yên rồi hỏi thăm: “Sao Vương phi trở lại sớm như vậy? Tiểu nhân vốn tưởng rằng ngài muốn trụ ở kinh thành thêm một đoạn thời gian.”
Lâu Ánh Yên giới thiệu hai bên với nhau: “Đây là Thủy bá quản gia của Vương phủ. Vị này là Vệ Quốc Công Thế tử phu nhân, vị này là Vệ Quốc Công phủ Nhị phu nhân. Thủy bá hãy đi chuẩn bị khách uyển, các vị sẽ ở lại trong phủ vài ngày.”

Thủy bá liên tục gật đầu, nghe được mấy chữ ‘Vệ Quốc Công phủ’  liền minh bạch, đây đều là phu nhân thuộc mẫu gia của Vương phi, dĩ nhiên không dám chậm trễ lập tức đi làm ngay, nhưng lại bị Lâu Ánh Yên gọi lại hỏi: “Vương gia còn ở biên quan sao? Mấy ngày nay có trở về hay không?”

“Đúng vậy, từ trước khi Vương phi đi thì Vương gia đều ở biên quan, hình như biên quan xảy ra tranh chấp rất khó giải quyết. Mấy ngày nay Vương gia có trở về hai lần, lấy chút y phục xong lại đi ngay. Vương phi có muốn phái người truyền tin cho Vương gia hay không?” Thủy bá hỏi Lâu Ánh Yên.
Lâu Ánh Yên lắc đầu: “Không cần, Vương gia quân vụ bận rộn không nên quấy rầy. Thủy bá cứ đi chuẩn bị khách uyển, ta sẽ đưa Thế tử phu nhân và Nhị phu nhân đi thỉnh an Thái phi.”

“Vâng, tiểu nhân liền đi làm ngay. Bất quá Vương phi có khả năng còn chưa biết, hôm nay Hoài Nam Vương lão Thái phi và Hoài Nam Vương phi cũng ở trong phủ làm khách.” Thủy bá lại báo cho Lâu Ánh Yên.

“Hoài Nam Vương Thái phi và Hoài Nam Vương phi tới đây làm gì?” Lâu Ánh Yên nhỏ giọng thầm hỏi.

Tiết Thần cũng vô cùng khó hiểu. Nhữ Nam và Hoài Nam là hai vùng giáp ranh, chỉ là chưa từng nghe nói Hoài Nam Vương và Nhữ Nam Vương giao thiệp. Trên thực tế, nếu hai Vương tương giao thì chuyện quan trọng như vậy không có khả năng không truyền đến kinh thành -- dù sao cũng là hai phiên Vương, nếu kết minh với nhau thì triều đình không thể không phòng bị.
Nguyên nhân gì khiến Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi công khai tới Nhữ Nam Vương phủ làm khách?

Tiết Thần bỗng nhiên nghĩ đến một người -- Cẩn phi, là mẫu phi của Nhị Công chúa và Nhị Hoàng tử, hình như là xuất thân từ Hoài Nam Vương phủ . . .

Mang theo nghi hoặc trong lòng, Lâu Ánh Yên đưa Hàn thị và Tiết Thần đến viện của Thái phi. Bọn họ tới làm khách, vô luận như thế nào cũng bái kiến trưởng bối một phen.

*Đăng tại truyenwiki1.com*

Nhữ Nam Vương Thái phi ở tại Sướng Tình viên phía nam của Nhữ Nam Vương phủ, phong cảnh hợp lòng người, rộng lớn cổ xưa. Chắc hẳn đã sớm nghe được người gác cổng bẩm báo biết được Tiết Thần và Hàn thị đã đến, vì thế hai người còn chưa vào cửa là đã có Bạch ma ma bên người Thái phi ra nghênh đón mời vào.

Nhữ Nam Vương Thái phi là một lão thái thái hơn năm mươi tuổi, tóc hơi hoa râm, trên mặt cũng nhiều vết nhăn, làn da đen đúa. Nghe nói khi còn trẻ bà ta đã từng theo lão Nhữ Nam Vương xuất nhập chiến trường làm phu nhân chiến địa, nhưng cũng chỉ được vài năm bèn chịu không nổi cuộc sống khắc khổ ở biên quan nên được đưa về hậu phương an toàn. Nhữ Nam Vương cả đời chinh chiến hiếm khi về nhà, Thái phi cứ thế mà chờ đợi mòn mỏi, mãi đến ba mươi tuổi mới có một nhi tử, nhưng nhi tử vừa được mười hai tuổi cũng lại bị lão Nhữ Nam Vương đưa ra chiến trường, Nhữ Nam Vương phủ to như vậy cũng chỉ còn một mình bà ta chờ đợi. Mãi đến khi lão Nhữ Nam Vương qua đời, nhi tử kế thừa Vương vị rồi cưới tức phụ, Nhữ Nam Vương phủ mới có chút sinh khí.
Nữ nhân như vậy chẳng khác gì cả đời sống kiếp quả phụ. Nghe nói khi còn trẻ lão Nhữ Nam Vương rất là sủng ái bà ta, cho dù dung mạo bà ta không xuất sắc dáng người không đẹp, nhưng lão Nhữ Nam Vương thương bà ta ở chiến địa chịu khổ nên ngày ngày đều rút thời gian cùng bà ta tiếp khách. Đến khi bà ta chịu không nổi cực khổ nơi biên quan muốn rời đi, lão Nhữ Nam Vương cũng không có cố giữ, đưa bà ta trở về rồi nạp một người thiếp có thể chịu khổ nhọc để thay thế vị trí phu nhân chiến địa. Người thiếp đó ở trong quân doanh mười mấy năm, tướng lãnh thấy vị thiếp này còn chịu phục hơn so với nhìn thấy Vương phi, đây cũng là vấn đề làm lão Thái phi tức giận đến lỗ mũi bốc khói. Nhưng khổ nỗi lúc trước cũng là lão Thái phi tự mình không muốn lưu tại trong quân, cảm thấy nơi đó không tốt, tuy rằng có thể sớm chiều ở chung với phu quân, nhưng rốt cuộc điều kiện vật chất quá kém, xuất thân là một đại tiểu thư nũng nịu nên đâu chịu nổi loại khổ này, nhất thời nhịn không được bèn quay trở lại, thế là tiện nghi cho một hồ ly tinh khác, bảo lão Thái phi làm thế nào không tức giận cho được?
Mà lúc này bà ta muốn giúp đỡ thứ tử Giang Ngũ Lang của thứ phòng, chính là nhi tử của vị phu nhân chiến địa kia. Vị phu nhân kia kề vai sát cánh với lão Nhữ Nam Vương ở trong quân mười mấy năm, sinh cho lão Nhữ Nam Vương hai nhi tử và hai khuê nữ, nếu không phải bởi vì xuất thân quá thấp thì không chừng còn có thể lên được vị trí trắc phi. Bất quá, tuy rằng không thành trắc phi nhưng lão Nhữ Nam Vương cũng bắt người trong phủ xưng là phu nhân, trước khi chết còn cố ý an bài cho mẫu nhi một tòa nhà khác. Chính vì sợ sau khi mình chết để bọn họ lưu lại Nhữ Nam Vương phủ sẽ bị lão Thái phi khó xử, lão Vương gia bèn dứt khoát lưu một tờ di chúc cung cấp tiền bạc cho mẫu nhi sống không lo cả đời, sau đó để cho bọn họ tách ra cư trú, để lại di mệnh cho nhi tử dặn rằng, tương lai mặc kệ thế nào thì phải lưu lại cho vị phu nhân này một bài vị nhỏ trong từ đường của Giang gia, nhập tông miếu được hậu nhân cung phụng hương khói, miễn cho vị phu nhân này sau khi chết trở thành cô hồn dã quỷ.
Bởi vậy có thể thấy được, lão Nhữ Nam Vương hậu đãi vị thiếp thị này đến độ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.