Trì Nguyệt ngẩn ngơ một lúc.
Phòng 1919...
Hai người đàn ông ở với nhau?
Cần dùng gấp!
Còn có một bảng danh sách...
Trì Nguyệt mở điện thoại ra, cẩn thận nhìn danh sách do Trịnh Tây Nguyên gửi đến.
Một tràng à ồ này thật dài.
Kẻ có tiền rất biết chơi!
Dường như Trì Nguyệt đã phát hiện đại lục mới liên quan đến mối quan hệ của Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên. Một người vai rộng eo hẹp chân dài, một người đẹp trai giàu có, chẳng phải một đôi trời sinh sao?
Chỉ tiếc là...
Cô không có hứng thú.
Hôm nay nhận được điện thoại, cả người đều mất tinh thần.
Trì Nguyệt đóng cửa sổ, lười biếng ngồi ở mép giường gửi tin nhắn: "Thật xin lỗi, hôm nay không thoải mái, ngày mai sẽ chuyển phát nhanh."
Trịnh Tây Nguyên: "Cô không thoải mái ở đâu?"
Trì Nguyệt: "Tiền."
Trịnh Tây Nguyên: "..."
Trì Nguyệt cam chịu số phận cúi người nhặt điện thoại lên, nghe máy.
Đã buôn bán hai ba năm, Trịnh Tây Nguyên vẫn hiểu rõ người đẹp hiếm có này. Anh ta không nói nhiều, kê đơn luôn cho cô: "Cô đưa đến trong tối nay. Giá tiền gấp đôi."
Trì Nguyệt ồ một tiếng, chậm rãi hỏi lại: "Tôi là loại người thấy tiền sáng mắt sao?"
Trịnh Tây Nguyên: "Tôi lại tặng cho Nguyệt Lượng Ổ 5000 cái cây."
Ôi! Trì Nguyệt thở dài: "Anh Trình, anh dùng tiền sỉ nhục tôi như vậy..."
"Một vạn!"
"Anh dùng tiền sỉ nhục tôi như vậy, hoàn toàn được."
...
Người nghèo chí ngắn.
Trì Nguyệt cảm thấy mình đang "cam chịu số phận".
Trong lòng không muốn, cơ thể lại rất thành thật.
Vì tiện buôn bán và tích trữ hàng hóa nên cô và Vương Tuyết Nha thuê phòng trọ ở ngoài trường, ngay trên con đường nhỏ ở cổng sau của trường học.
Vào giờ này, chợ đêm trên con đường nhỏ còn chưa dọn quán, có thể thấy được tốp năm tốp ba cặp tình nhân rúc vào nhau cùng đi dạo ăn uống ở khắp mọi nơi...
Đây là độ tuổi đẹp nhất của bọn họ.
Trì Nguyệt đi ngang qua bọn họ mà không hề chớp mắt, cô không phù hợp với tất cả những thứ này.
Lúc cô đến Crown đã là 11 giờ đêm.
Trì Nguyệt đi rất vội vàng, sau khi vào cửa khách sạn mới phát hiện quên đổi sang "trang phục giao hàng".
Cô nhìn vào vách thang máy bóng loáng để chỉnh sửa lại mái tóc, muốn che khuất khuôn mặt...
Cuối cùng đành từ bỏ.
...
Lúc đến phòng 1919, Trì Nguyệt hơi bất ngờ. Cửa phòng đang mở, có ánh đèn ấm áp. Cứ như đang để cửa cho cô vậy.
"Vào đi!"
Là giọng nói của Trịnh Tây Nguyên.
Trì Nguyệt khẽ cau mày, vẫn không đi vào.
"Anh Trịnh! Làm phiền anh đi ra lấy."
Bên trong đột nhiên không còn tiếng động gì nữa.
Trì Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một phút sau, cuối cùng Trịnh Tây Nguyên đã xuất hiện ở cửa, vẫy tay với cô với vẻ mặt hơi kỳ quặc.
"Mang vào đi! Kiểm tra trước một chút."
Thùng đồ này có khá nhiều thứ. Trì Nguyệt ôm cái thùng đứng ở cửa. Cô nghe vậy hơi ngạc nhiên, đặt cái thùng xuống đất.
"Muộn lắm rồi, tôi còn phải về. Nếu hàng có vấn đề gì thì cứ gửi tin nhắn nói cho tôi..."
"Ồ!" Trịnh Tây Nguyên đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt hiện ra vẻ trêu chọc: "Cô đang không tin tôi à? Bà chủ Nguyệt?"
Trì Nguyệt há miệng.
Không phải không tin được, mà là không hề tin.
Cô ghi chú tên của Trịnh Tây Nguyên là "Máy bay chiến đấu dã thú" không phải không có lý do.
Người đàn ông đang đứng trước mắt, ít nhất một tuần mua hàng ở cửa hàng trực tuyến của cô một lần, mỗi lần cô đưa hàng đến đều nhìn thấy một người phụ nữ khác nhau. Hơn nữa, rõ ràng anh ta có thể đặt hàng nhưng lại cứ thích liên hệ cô để mua hàng...
Sao Trì Nguyệt lại không chú ý đến anh ta chứ?
"Anh Trịnh, tôi buôn bán có quy tắc."
"Quy tắc là chết, người là sống, bà chủ Nguyệt..."
"Quy tắc đã chết, sao người sống được?"
Đột nhiên Trì Nguyệt thấy hơi chán ghét cuộc sống như vậy, cũng cảm thấy mệt mỏi với những mối quan hệ dối trá không nói rõ được khi tiếp xúc với người khác...
Rõ ràng là cô muốn đấm một cái vào khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Tây Nguyên, lại không thể không chạy việc vặt cho anh ta vào lúc nửa đêm.
Chuyện này là sao?
Cô không muốn khách sáo nữa: "Anh Trịnh, sau này anh muốn mua đồ thì cứ để chuyển phát nhanh chuyển hàng. Nếu cần gấp, vui lòng đặt hàng trước. Cảm ơn!"
"Không ngờ bây giờ người bán đồ dùng rác rưởi cũng có quy tắc?"
Đột nhiên một giọng nói phát ra từ trong phòng, ngăn cản đôi chân đang định rời đi của Trì Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, Kiều Đông Dương với mái tóc ướt sũng đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Vẫn như lần trước, anh ta mặc áo choàng tắm, dường như vừa tắm rửa xong, thậm chí còn không quan tâm việc để lộ ra một khoảng da màu mật ong, vô cùng thu hút ánh mắt cô...
Hai người đàn ông này thật sự có gian tình?
Vậy tại sao còn thù ghét cô?
Trì Nguyệt hơi do dự: "Anh Kiều, có điều gì muốn chỉ dạy sao?"
Kiều Đông Dương: "Cô đi vào giới thiệu chi tiết những sản phẩm mà cô mang tới cho tôi."
Trì Nguyệt: "..."
Hai người nhìn nhau.
Trì Nguyệt lạnh nhạt nhìn anh ta, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí động tác vén tóc còn hơi dịu dàng, cô cười nhẹ nhàng: "Sở thích của anh Kiều quá đặc biệt. Tôi không tiêu hóa được."
Kiều Đông Dương: "Để người bán hàng giới thiệu sản phẩm cho khách hàng không phải là điều quá đáng chứ?"
Trì Nguyệt gật đầu: "Không quá đáng. Nhưng tối nay tôi không có sức lực. Không muốn làm đơn hàng này."
Kiều Đông Dương: "Cho cô năm vạn tệ, có sức không?"
Trì Nguyệt hơi ngẩng đầu, cố gắng không để mình thua khí thế bức người của anh ta, cũng cố hết sức khiến giọng điệu bình tĩnh.
"Nếu tôi từ chối, có phải anh sẽ cảm thấy rất mất hứng, rất mất mặt không?"
Kiều Đông Dương: "Phản ứng của cô không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi, cô chỉ cần nói cho tôi biết, bao nhiêu tiền là được."
Ừ, rất thẳng thắn.
Trì Nguyệt hơi cong khóe môi: "Anh Kiều. Anh biết tôi ghét nhất loại người gì không?"
Kiều Đông Dương hếch cằm lên, ra hiệu cô nói tiếp.
Trì Nguyệt: "Là loại người như anh. Giả vờ sói đuôi to cái gì chứ?"
Chưa nói hết câu, cô đã rời đi.
"Mười vạn! Tôi chỉ cần cô hai tiếng."
Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng của Kiều Đông Dương. Cứ như đoán chắc cô sẽ khom lưng vì tiền, thậm chí giọng nói của anh ta còn có vẻ khinh thường và mỉa mai.
Trì Nguyệt dừng bước.
Cô chậm rãi quay người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Kiều Đông Dương: "Một trăm vạn..."
Ánh sáng trong mắt Kiều Đông Dương lập tức ảm đạm: "Cô thật sự dám nói..."
Trì Nguyệt ngắt lời anh ta: "Tôi muốn nói là, một trăm vạn tôi cũng không đồng ý. Anh Kiều, tôi cũng là người rất kén chọn đàn ông, được không?"
...
Người đã rời đi. Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Kiều Đông Dương nhìn vẻ mặt vô tội của Trịnh Tây Nguyên,
"Yêu cầu của tôi rất quá đáng à?"
Trịnh Tây Nguyên gật đầu, lại lắc đầu: "Không quá đáng. Tuyệt đối không."
Dường như Kiều Đông Dương nghĩ đến điều gì đó, nhíu mày: "Có phải cô ta cho rằng tôi muốn ngủ với cô ta hay không?"
Trịnh Tây Nguyên giật mình: "Chẳng lẽ anh... không muốn ngủ với cô ấy?"
Kiều Đông Dương hung dữ lườm anh ta một cái rồi đi vào phòng.
"Cô ta đi rồi, vậy việc tiếp theo, chỉ có thể do cậu hoàn thành thôi."