Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 10: Thần bí bình tử




Hàn Lập chậm rãi bước ra khỏi thần thủ cốc, dọc theo con đường nhỏ trong núi, theo thói quen, bước thẳng về phía trước, lúc này thác nước từ xa đã mờ ảo hiện ra.

Hắn hiện tại cũng không có việc gì trọng yếu phải làm cả, mấy ngày hôm nay, cứ đến giờ này là hắn đi xuống chỗ Trương Thiết, chỉ là muốn xem xem Trương Thiết trong lúc luyện công, hắn nhe răng, nhếch miệng trông thật buồn cười, quái dị.

"Tượng giáp công" không phải là môn công phu mà người bình thường có thể luyện tập và chịu đựng được. Chỉ là mới luyện tầng thứ nhất mà đã phải chịu đựng hành hạ thế này, sau đến mấy tầng cao hơn, người luyện nó còn phải bị lột da mấy lần nữa.

"Phỏng chừng Trương Thiết bây giờ sợ rằng đã có chút hối hận rồi. Sự bá đạo của "Tượng giáp công" còn vượt quá mức tưởng tượng của đám tiểu hài đồng." Hàn Lập vừa đi vừa suy tưởng, tuy nhiên hắn không chú ý đến đường đi lắm, tùy ý đạp lên lá khô và cành mục trên đường.

"Đợi thêm mấy ngày nữa, hai người sẽ hướng Mặc đại phu cầu tình, cho Trương Thiết có thể thay đổi tu luyện môn công phu kia, để khỏi phải chịu đựng những đau khổ như bây giờ." Hàn Lập nghĩ đến đây, hắn tự mình thấy có thể giúp bằng hữu tìm ra con đường thoát khỏi khổ ải, tự mình cũng cảm thấy có chút phấn chấn.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn cây cối ven đường, vào lúc này, tiết trời đã vào cuối thu, hầu hết cây cối đã trở nên úa tàn, trên con đường nhỏ trải đầy một tầng lá rụng và những nhánh cây khô. Đi trên đường này cảm thấy xốp xốp, vô cùng không thoải mái.

Lúc này, từ một đỉnh một ngọn núi cách đó không xa mơ hồ truyền lại tiếng binh khí va chạm, thỉnh thoảng còn lẫn vào một vài tiếng hoan hô cùng cổ vũ.

Nghe thấy những thanh âm đó, Hàn Lập liền vọng đầu quan sát tòa đỉnh núi kia, tâm tình vừa mới tốt lên một chút giờ lại trở lên tồi tệ đi.

Đó là các sư huynh giáo tập của Bách đoán đường, đang huấn luyện các sư đệ mới nhập môn cách chiến đấu có sử dụng vũ khí.

Mỗi khi Hàn Lập chứng kiến những đồng môn của hắn tụ tập một chỗ, tiến hành luyện tập thực chiến, trong lòng có chút bất hảo tư vị, chính hắn cũng muốn được cầm lấy thanh đao, chân thật múa lấy một vài cái. Đáng tiếc chính là, cũng không biết vì sao, từ khi chính thức bái nhập Mặc đại phu môn hạ, Mặc đại phu liền cấm hắn tiếp xúc với những thứ này, càng không đồng ý hắn cho hắn đi theo các vị giáo tập học nhưng môn võ công khác. Lão nói những việc đó sẽ cản trở tiến độ luyện bộ khẩu quyết kia của hắn.

Do vậy, Hàn Lập chỉ có thể đứng đó mà đố kỵ, thỉnh thoảng ở những chỗ kín đáo, từ những đồng môn hắn giao hảo tốt mà mượn được vài kiện binh khí, múa qua múa lại một lúc để giải tỏa cơn thèm khát.

Thật là, mình tu luyện bộ khẩu quyết này thì có tác dụng gì tốt cơ chứ? Cho đến giờ, đến chính mình cũng không nhìn ra nó tốt ở điểm nào. Nhưng đệ tử nhập môn khác đều là thân thủ càng ngày càng trở nên lợi hại, võ công một ngày đi ngàn dặm, mà mình thì so với trước dậm chân tại chỗ, căn bản nhìn chẳng thấy có một chút biến hóa nào cả.

Đến ngay cả Trương Thiết mới tu luyện "Tượng giáp công" mới hai tháng mà da thịt trở nên dày chắc không ai đánh nổi, mà lực khí cũng trở nên bền bỉ so với trước rất nhiều.

Nhưng chính là, nếu không được Mặc đại phu thu làm môn hạ, căn bản chính hắn không có khả năng vượt qua kỳ trắc thí ký danh đệ tử hai tháng trước chứ đừng nói là được ở lại trên núi, có thể kiếm thêm ít tiền cho cha mẹ hắn. Vậy khỏi học vậy.

Không thể học được những thứ khác, vậy thì không học vậy.

Hàn Lập một bên thì ôm đầy bụng bão oán, một bên thì tự an ủi lấy chính mình.

Hàn Lập thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía xa, trong đầu thì tự nhủ thầm, nhưng tinh thần hắn càng uể oải hơn, hắn nhìn hai bên đường với ánh mắt vô thần. Chính hắn cũng không biết là lúc này hắn đang nhìn cái gì nữa.

Đột nhiên, Hàn Lập vội hít lấy một ngụm lương khí, thần tình đột nhiên trở lên quái lạ, gần như ngay lập tức, cái miệng của hắn ngoắc ra đến tận mang tai. Theo phản xạ, hắn gập người xuống, dùng song thủ ôm chặt lấy ngón cái bàn chân phải, sau đó đau đớn ngã vật ra trên cỏ, loại đau đớn đột khởi như vậy, chỉ một lần đã làm Hàn Lập đau đến không chịu nổi, sắc mặt hắn trở lên trắng bệch, một cỗ đau đớn kịch liệt từng cơn từng cơn từ ngón cái truyền lên đầu hắn.

Xem ra có lẽ ở đây có một cái gì đó phi thường cứng bị lá cây phủ kín bên trên.

Hàn Lập cong người đứng dậy, dùng hai tay ôm lấy cổ chân, một mặt hạ ý thức, vết thương nằm dưới lớp vải của chiếc giày, hắn lấy sức thổi thổi mấy hơi lên bề mặt vết thương. Một mặt trong lòng hắn đang âm thầm lo lắng, không biết có phải ngón chân cái của mình đã thụ thương rất nặng không? Ngón chân cái bây giờ huyết ứ lại, khiến cho hắn đi lại khó khăn.

Qua một lúc lâu, Hàn Lập mới nhịn được cơn đau. Hắn giơ cao cổ chân lên, ánh mắt dò xét khu vực đầy lá cây phía dưới, tưởng muốn tìm ra đầu xỏ gây ra vết thương của mình.

Trên mặt đất bốn phía đều là lá cây mang sắc thái tiêu điều – màu vàng héo úa, hắn căn bản là không tìm ra được mục tiêu trong đám lá cây loạn thất bát tao này.

Hàn Lập nhíu nhíu mày, lấy tay quờ quạng trên mặt đất, vớ lấy được một cành cây tương đối thô lớn, liền chống chân cẩn thận đứng lên.

Sau đó do không cam lòng, dùng nhánh cây trong tay, phẩy phẩy lá cây ra xung quanh.

Di! Một vật to bằng đầu nắm tay bị nhánh cây khều ra.

Hàn Lập cẩn thận đánh giá nguyên hung gây ra thương tích ở chân mình. Là một vật phẩm dài hình dạng cái bình, trên bề mặt cái bình này bám đầy bùn đất, hoàn toàn biến thành mầu đất xám, không nhìn ra nổi màu xanh ban đầu của nó.

Lúc đầu Hàn Lập cho rằng đây chỉ là một cái bình nho nhỏ, thế nhưng khi hắn cầm cái bình lên thì phát hiện trọng lượng của nó không tương xứng mà nặng hơn so với hình dạng của nó.

Do kim chúc chế thành sao? Chẳng trách cái đồ vật nhỏ thế này làm có thể làm cho chân mình trở nên đau nhức như vậy, bất quá, loại kim chúc cấu thành cái bình này thật sự hiếm gặp.

Hàn Lập bây giờ đối với cái bình có chút hứng thú, liền quên mất cảm giác đau đớn ở chân đi.

Hắn lấy tay bóc dần lớp bùn đất bên ngoài, dần dần sắc thái nguyên trạng của cái bình lộ ra, xanh biếc, vô cùng dễ nhìn, trên bề mặt bình còn có rất nhiều hoa văn trang trí đẹp đẽ, được tô điểm bằng màu xanh lá cây, ở cổ bình còn có một cái quai trông vô cùng tinh vi, xảo diệu.

Bên trong không biết chứa đựng cái gì nữa, dùng tay đưa vật đó lên gần tai, nhẹ nhàng lắc nhẹ cái bình, cảm giác trong đó có cái gì sóng sánh trong đó.

Hắn cho tay đặt lên lắp bình, dùng sức vặn vặn, nhưng không thấy cái lắp động đậy.

Hàn Lập trong lòng càng cảm thấy hiếu kỳ hơn, đang định làm lại thì đột nhiên, từ dưới chân truyền lên cảm giác đau kịch liệt.

Hỏng rồi! Mình thế nào lại quên mất, lúc nãy chân mình đá phải vật đó, giờ tạo thành hậu quả vô cùng tệ.

Xem lại vết thương của mình, xem ra không thể tới chỗ Trương Thiết được rồi, xem ra nên về trước chỗ ở, tìm kiếm ít thương dược, sau đó tìm hiểu cái bình ngoài ý muốn nhặt được này.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập vì đề phòng bị người khác nhìn thấy, cũng không hiềm vật ấy quá bụi bẩn liền bỏ ngay cái bình vào trong ngực, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng sau đó hắn chậm rãi quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.