Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 22: Hồng phối lục




“Thiệu Đường, vui không?” Dương Quá nhìn Thiệu Đường ý cười đầy mặt, không nhịn được hỏi, cũng không hiểu là chuyện gì khiến hắn vui đến như vậy. Cũng như mình không biết tại sao cũng vui lên, có lẽ nguyên nhân là do được gặp lại nghĩa phụ.
“Vui a! Đương nhiên là vui. Rời khỏi cái đỉnh núi băng thiên tuyết địa này, ngươi còn có thể học được võ công lợi hại như vậy, vì sao lại không vui chứ.” Thiệu Đường vẫn cười sáng lạn như cũ, kỳ thật chuyện khiến hắn vui nhất, là Hồng Thất Công cùng Âu Dương Phong đều không chết, tuy rằng Âu Dương Phong vẫn không nhớ ra thân phận của chính hắn, nhưng dù sao đi nữa thì hắn vẫn còn sống!


Nghĩ vậy, Thiệu Đường không thể không vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc là mình có thể thay đổi chuyện đã được viết lại bằng giấy trắng mực đen, vui vẻ chính là chuyện sau này có lẽ cũng…


“Cũng đúng.” Dương Quá gật gật đầu, nghĩa phụ và Hồng lão tiền bối cùng nhau du ngoạn tứ phương, thật quá tốt rồi, ít nhất thì nghĩa phụ cũng không làm mình thời thời khắc khắc đều cảm thấy phiền não, “Hiện tại chúng ta đi đâu đây?”


Thiệu Đường kéo dây cương, ngồi trên con ngựa trắng giục nó chạy nhanh hơn nữa, bỏ lại Dương Quá phía sau, “Đương nhiên là đến Đại Thắng Quan!”
“Chậm một chút!” Dương Quá giục ngựa đi nhanh, nhưng thấy thế nào cũng cảm giác loại tốc độ này hơi nguy hiểm đối với Thiệu Đường.


“Ta vô năng như vậy sao?” Thiệu Đường nhìn ra ý tứ của y, mắt trợn trắng, “Ngựa của ta rất khỏe.” Tuy rằng mình là từ hiện đại xuyên qua, không biết võ công gì, cũng không thường xuyên cưỡi ngựa, nhưng tốt xấu gì thì mình cũng được sinh trong một gia đình quý tộc, từ nhỏ đã bị bắt phải học ít hạng mục giải trí cao nhã, cưỡi ngựa đối với mình mà nói chỉ như một bữa ăn sáng.
Dương Quá chỉ cười chứ không nói, Thiệu Đường luôn luôn khiến mình kinh ngạc, như lúc này vậy, thân thể trông nhỏ bé yếu ớt như thế, ai mà ngờ được thuật cưỡi ngựa của hắn lại cao minh đến vậy?


“Chúng ta nhanh một chút, chỉ còn vài ngày nữa là diễn ra Anh Hùng Đại Hội rồi.”


“Cũng không cần phải chạy nhanh thế chứ, sao lại vội vậy?” Dương Quá và Thiệu Đường đã chạy mấy ngày rồi, bản thân y còn cảm thấy có chút mệt mỏi, huống chi là một người không biết võ công, cũng cảm thấy thật kỳ quái sao Thiệu Đường lại sốt ruột thế chứ.


“Chúng ta…” Thiệu Đường vừa muốn nói chuyện, bỗng nghe được tiếng “đát đát” cùng một chuỗi tiếng vó ngựa, nghe ra rất gấp. Vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa một con ngựa chạy như bay về hướng này. Đại mã màu đỏ, phía trên là một nữ tử vận sam tử lục nhạt, trưởng thành trông rất đẹp, cách ăn mặc cũng có vài phần hoa quý.


“…Quách Phù?” Dương Quá không khỏi nhíu mày.


“Di?” Thiệu Đường vừa nghe y nói, bắt đầu cẩn thận đánh giá nữ tử kia, trên sách ghi lại khi Dương Quá gặp mặt Quách Phù, nàng vận chính là một bộ y phục hồng sắc, cưỡi Hãn Huyết Bão Mã, như một khối hồng ngọc, cực kì xinh đẹp, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy như một khối hồng phối lục… (ta không biết nó nghĩa là gì nữa)


“Tránh ra! Tránh ra!” Quách Phù cưỡi rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người. Thấy đường bị chặn, mày liễu nhíu lại, nhưng không nắm lại dây cương, mắt hạnh tức giận trừng to mắng chửi.


“Thiệu Đường!”


Dưới tiếng kinh hô của Dương Quá, Thiệu Đường với thân thủ lưu loát khó khăn né tránh vó ngựa của Quách Phù. Tiểu hồng mã tựa hồ bị kinh hách, hí một tiếng, ngừng lại.


Quách Phù giữ chặt cương ngựa, lúc nãy ngựa lồng lên, suýt nữa nàng đã bị ngã xuống, sợ đến mức hoa dung thất sắc, vừa đứng vững, liền quay đầu hung hăng trừng mắt với Thiệu Đường, “Bảo ngươi tránh ra, ngươi không nghe thấy à! Làm ngựa của ta sợ hãi, ngươi đền nổi không?”


Bĩu môi, Thiệu Đường lúc này có chút cảm giác nghẹn họng trân trối, hiện tại mình đã thật sự lĩnh giáo được cái gì gọi là điêu ngoa, xem ra tính điêu ngoa của Quách Phù đại tiểu thư không phải chỉ có cái danh!


“Thiệu Đường, ngươi thế nào rồi? Có bị thương hay không?” Dương Quá cũng bị hoảng sợ, nhanh chóng xoay người nhảy xuống, phi như bay đến bên cạnh Thiệu Đường, thân thủ cẩn thận đỡ Thiệu Đường xuống, trái phải kiểm tra n lần.


“Không sao.” Thiệu Đường giương mắt nhìn thoáng qua Quách Phù, tùy ý Dương Quá kiểm tra, để y yên tâm.


Quách Phù không xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cảm thấy Dương Quá thật quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, vốn muốn mở miệng hỏi y có biết mình hay không, nhưng đối phương lại tựa như không chút chú ý nào đến mình, chỉ khẩn trương hỏi bằng hữu. Quách Phù hơi tức giận, hất cằm nói với Thiệu Đường, “Uy, tiểu tử! Ngươi không nghe thấy những lời ta nói lúc nãy sao, làm ngựa của ta sợ hãi, còn không mau giải thích!”


Thiệu Đường không nói gì, thấy Dương Quá cầm lấy bàn tay của mình, kéo qua, dùng miệng nhẹ nhàng thổi. Đối phương chỉ hơi nhíu mày, hỏi: “Có đau không?”


“Không.” Thiệu Đường lắc đầu, mình vừa nãy có hơi luống cuống, nhưng hoàn hảo cũng không ngây người, hay tay vội vàng giữ chặt dây cương, cố gắng điều khiển ngựa tránh khỏi Quách Phù. Vì tay cầm dây cương dùng quá nhiều sức, làm cho lòng bàn tay mềm mại bị thương, lưu lại nhiều vết máu, như những giọt huyết châu, dù không đau nhưng vẫn thấy chói mắt.


Thiệu Đường thấy Dương Quá nhăn mặt cầm tay của mình, bộ dáng thật cẩn thận, sao còn có thể nào cảm thấy đau được nữa chứ, phải là vui vẻ mới đúng. Y quan tâm mình như vậy, đã làm mình phi thường thỏa mãn. Bỗng nhiên phát giác mình thật là một người cực kì dễ thỏa mãn. Tuy rằng mình thích ảo tưởng, ảo tưởng đến một tương lai xa xôi tốt đẹp, như trong hiện thực, chỉ cần có thể cho ta một chút, mặc dù chỉ một chút, cũng đã làm ta cảm thấy mỹ mãn hạnh phúc lắm rồi, thậm chí đủ để ta ghi nhớ suốt đời…


“Đi thôi!” Dương Quá bỗng cảm thấy tâm tình phi thường không tốt, nhiều hơn chính là đau lòng, như không nghe thấy lời tức giận của Quách Phù, thân thủ vòng qua thắt lưng Thiệu Đường, ôm hắn dễ dàng lên ngựa, cùng cưỡi một con, hai tay giữ chặt dây cương ủng hắn vào trong lòng.


“…Ta không bị thương!” Thiệu Đường nhất thời không phản ứng kịp, nhanh chóng muốn xuống ngựa.


“Ngồi vững!” Dương Quá một tay ôm lấy thắt lưng hắn, ấn hắn ngồi xuống, lời nói mang theo cường thế làm người khác không thể trái nghịch, nói: “Ta lo lắng!”


Thiệu Đường không quá tự nhiên mà giật giật cơ thể, thân mình theo bản năng ngã về phía trước, hiện tại cách Dương Quá thực gần rồi, tim không khỏi đập nhanh hơn, này căn bản là mình đang dán vào trong lòng ngực của y. Chắc chắn mình bây giờ trông rất giống con tôm, toàn thân đều ửng hồng! Chỉ còn thiếu hơi nước bốc trên đầu mà thôi!


“Uy! Muốn chạy! Còn chưa giải thích với bổn cô nương mà muốn chạy! Không được đi đâu hết!” Quách đại tiểu thư từ nhỏ đã được người nuông chiều, thời thời khắc khắc cũng đều là tiêu điểm của mọi người, sao lại có người xem như nàng không tồn tại chứ? Lập tức cơn giận càng tăng, giục ngựa ngăn phía trước hai người, cản trở đường đi.


“Tránh ra.” Dương Quá liếc cũng không liếc nàng, giọng nói tràn đầy tức giận. Trước kia trên Đào Hoa Đảo đã chịu không ít tính khí của đại tiểu thư này, nhưng lúc đó mình đang đứng dưới mái hiên của người khác, sao có thể phản kháng chứ, nhưng hiện giờ đã qua nhiều năm, không ngờ Quách đại tiểu thư lớn lên cũng vẫn điêu ngoa như cũ, đấu đá lung tung còn muốn người khác nhận lỗi.


“A—” Quách Phù nghe thế khinh thường cười một tiếng, mày liễu chớp chớp, hất cằm nói: “Hừ! Tránh ra? Ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ngươi có biết cha nương ta là ai không? Dám nói chuyện với bổn đại tiểu thư như vậy!”
“Cha nương ngươi…” Dương Quá sao lại không biết cha nương của Quách Phù là ai, đều là người có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đại nhân vật mà người người kính sợ, mới có một Quách đại tiểu thư điêu ngoa, không coi ai ra gì như thế. Còn mình chỉ là một người không cha không nương, chỉ là tiểu dân không chỗ dựa, sao có thể cùng Quách đại tiểu thư cao cao tại thượng đây nói chuyện chứ? Nghĩ thế, tay nắm dây cương bất giác tăng thêm ba phần lực đạo.


Thiệu Đường vỗ nhẹ tay Dương Quá, ngẩng đầu nhìn y, con người chuyển một vòng, lại liếc mắt đánh giá Quách Phù, mới cười ha hả nói: “Sao lại không biết chứ, nhìn cách ăn mặc là biết đây chắc chắn là Quách đại tiểu thư. Trên giang hồ ai mà không biết, cha ngươi là Kim Đao phò mã, nương ngươi lại là người đứng đầu lũ ăn mày chứ, là lão đại của đám khất cái đó nha!”


“Ngươi!” Quách Phù khi vừa nghe hắn nói, thì đắc ý mà cười, nhưng tiếp đó lại nghe được câu sau. Cái gì Kim Đao phò mã? Cái gì đứng đầu lũ ăn mày? “Xú tiểu tử, ngươi nói bậy cái gì đó?”


“Ta nói bậy cái gì?” Thiệu Đường hỏi ngược lại Quách Phù, quay đầu cười hì hì với Dương Quá.


“Không, không có gì bậy cả.” Dương Quá hé miệng cười, nâng tay giúp hắn sửa sang những lọn tóc rối trên trán. Sao có thể nói sai chứ, Quách Tĩnh từng là Kim Đao phò mã của Mông Cổ, chuyện này thế nhân đều biết, nhưng sau khi hai nước khai chiến, Quách Tĩnh lại lực thủ Tương Dương, đoạn tuyệt tới lui với Mông Cổ, nên mọi người cũng đều tránh đề cập đến chuyện này, không hề nhắc đến từ “Kim Đao phò mã” nữa. Còn Hoàng Dung là bang chủ cái bang, Thiệu Đường nói là ăn mày cũng không có gì không đúng, chỉ là nó không quá lịch sự mà thôi.


>>Hết chương 22<<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.